Khánh vương trong lòng khó chịu nên đi dạo, trong chốc lát nghĩ đến tình trạng thê thảm của Thụy vương, trong ngực lại tràn đầy yêu thương, hận không thể thay hắn chịu khổ; trong chốc lát lại nghĩ đến Nhạc Cẩn Ngôn ôn hòa đáng yêu, trong lòng lại trìu mến. Tư tiền tưởng hậu, thấy Nhạc Cẩn Ngôn ngây người một lúc, thầm than một tiếng, kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ngôn nhi, hôm nay miệng vết thương còn đau không?”
Nhạc Cẩn Ngôn đỏ mặt lên, thấp giọng nói: “Không đau.” Lục Thận Hành nhảy lại đây đánh tay Khánh vương ra, tự mình nắm lấy tay Nhạc Cẩn Ngôn, lớn tiếng nói: “Không được động chân động tay với Nhạc Cẩn Ngôn!” Khánh vương trong lòng vốn có tâm sự lại bị Lục Thận Hành phá ngang, cơn tức dâng lên, trầm giọng nói: “Lục Thận Hành, ngươi đừng quá phận, chỉ bằng cái đánh vừa rồi của ngươi, bổn vương có thể bắt ngươi trị tội!”
Nhạc Cẩn Ngôn vừa nghe liền hoảng sợ, vội nói với Khánh vương: “Vương gia, đây đều là do ta quản giáo bất lực…” Lục Thận Hành đã nhiều ngày nay nhìn ra Khánh vương đối với Nhạc Cẩn Ngôn khác biệt, quyết không để cho Nhạc Cẩn Ngôn có nửa phần bất lợi, căn bản không sợ Khánh vương, một bên cứng cổ nói: “Hừ, ta sợ ngươi sao, giỏi thì đến đi!”
Khánh vương thấy Lục Thận Hành khiêu khích không khỏi tức giận, lạnh lùng cười duỗi ta ra bắt lấy cổ tay Lục Thận Hành, Lục Thận Hành cảm thấy toàn thân tê dại, không sử dụng được chút khí lực nào, vừa muốn lên tiếng chửi bậy thì Khánh vương ra tay nhanh như gió điểm huyệt câm của y, y há miệng mà không nói gì được, tức đến tím mặt, ánh mắt phun lửa. Khánh vương không thèm để ý, cao giọng gọi: “Người tới!”
Nhạc Cẩn Ngôn thấy Lục Thận Hành bị khống chế không động đậy được vừa định cầu tình với Khánh vương thì vài tên tiểu tư đi vào phòng, Khánh vương chỉ vào Lục Thận Hành nói: “Các ngươi trói tên lưu manh này vào, ném tới sài phòng không cho ăn cơm hai bữa, nhìn xem y có thể nói bậy bạ nữa không.” Nhóm tiểu tư cùng đáp “Vâng” rồi mang Lục Thận Hành ra ngoài.
Nhạc Cẩn Ngôn luống cuống chân tay, bước lên ngăn mấy tiểu tư kia lại, cần xin Khánh vương: “Vương gia, sư đệ ta còn nhỏ không hiểu chuyện, ngài tạm tha y lần này đi.” Khánh vương thấy y vì Lục Thận Hành sốt ruột nên lại tức thêm, lạnh lùng nói: “Ngươi không dạy được sư đệ thì để bổn vương thay ngươi dạy.” rồi vung tay với nhóm tiểu tư: “Mang đi!”
Nhạc Cẩn Ngôn không dám nói nữa, đành trơ mắt nhìn Lục Thận Hành bị mang ra ngoài. Khánh vương như không có việc gì mà kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Nếu vết thương của ngươi không đau nữa thì ta mang ngươi ra ngoài hít thở không khí nhé.” Nhạc Cẩn Ngôn thấy uy thế của Khánh vương vừa rồi, tuy sợ lạnh nhưng cũng không dám nói không, mặc thêm quần áo rồi đi theo Khánh vương ra vườn.
Phủ Khánh vương có mấy khu vườn vô cùng đẹp, có tiếng trong kinh thành, đêm qua tuyết lại rơi, trong vườn một màu trắng tinh lại có một phen thú vị khác. Đã giữa tháng chạp là thời gian rét nhất của một năm, Nhạc Cẩn Ngôn không chịu được rét, tuy nói là mặc rất dày rồi nhưng vẫn có chút run, đưa tay lên miệng hà hơi. Khánh vương thấy liền nhẹ nhàng cởi áo choàng của hắn cho y mặc, sau đó dẫn y về phòng.
Chân tay Nhạc Cẩn Ngôn đã đông lại lạnh lẽo, hàn khí trong người y nặng, nửa ngày vẫn không ấm lên được, Khánh vương có chút ảo não, bảo Nhạc Cẩn Ngôn cởi giày ra, ôm chân y vào trong ngực, Nhạc Cẩn Ngôn vốn không rõ hắn định làm vậy nên cởi giầ ra, phát hiện Khánh vương ủ chân cho mình thì sợ đến nhảy dựng, vội rút chân về lại bị Khánh vương giữ chặt mắt cá chân, không động đậy được.
Khánh vương cảm thấy chân Nhạc Cẩn Ngôn lạnh như khối băng, run một chút, cau mày, vẻ mặt đau khổ, giả run nói: “Lạnh chết ta.” Bộ dáng có chút buồn cười, Nhạc Cẩn Ngôn nhịn không được phì cười, đây là nụ cười vui vẻ lần đầu tiên của y sau khi bị thương, sáng lạn trong mắt Khánh vương khiến hắn không khỏi nhìn đến ngây ngẩn.
Nhạc Cẩn Ngôn bị Khánh vương nhìn đến ngượng ngùng, hơn nữa hai chân lại ở trong ngực Khánh vương, xoay mặt đi, tai đỏ lên. Khánh vương bắt lấy tay Nhạc Cẩn Ngôn, sờ lên. Hai người đều không nói lời nào, trong phòng thực sự yên lặng, Nhạc Cẩn Ngôn lặng lẽ quay sang, thấy Khánh vương đang nhìn mình chằm chằm, chỉ cảm thấy tim trong ngực nhảy lên, tất cả cảnh vật xung quanh như biến mất, trong trời đất chỉ còn một đôi mắt trong suốt của Khánh vương.
Hai người si ngốc nhìn nhau một lúc lâu, Khánh vương đột nhiên hồi phục tinh thần, trước mắt lại hiện ra khuôn mặt tiều tụy tái nhợt của Thụy vương, trong lòng căng thẳng, cố gắng cười nói: “Ngôn nhi, chân tay ngươi hình như ấm lên rồi.” Nhạc Cẩn Ngôn nghe vậy bừng tỉnh, không khỏi lúng túng lui chân về, quả nhiên là đã ấm lên, cảm kích nói: “Cảm ơn Vương gia.”
Khánh vương trầm ngâm một hồi, trong lòng không ngừng đấu tranh, rốt cục vẫn mở miệng: “Ngôn nhi, hôm nay ta đi thăm Lục đệ, hắn bệnh rất nặng.” Nhạc Cẩn Ngôn cùng Thụy vương ở chung hai tháng, vốn rất có tình nghĩa, tuy rằng bị Thụy vương làm tổn thương, nhưng tính tình Nhạc Cẩn Ngôn vốn tinh khiết thiện lương, vừa nghe Thụy vương bệnh nặng liền lộ ra vẻ quan tâm. Khánh vương nhìn, trong lòng không biết là tư vị gì, thầm nghĩ: “Hóa ra ngươi quả nhiên vẫn là nghĩ đến lão Lục.” Cố nén chua xót trong lòng, nói: “Hắn nói với ta muốn ngươi trở về, ta xem hắn đã thật tâm sám hối, ngươi có muốn trở về không?”
Lòng Nhạc Cẩn Ngôn nguội lạnh đi, thầm nghĩ: “Ta đương nhiên không muốn trở về. Nhưng mà ngươi muốn ta trở về sao?” Hắn thấy Khánh vương thần sắc bất an, lộ ra lo lắng, lại nghĩ: “Đúng rồi, Thụy vương là đệ đệ của ngươi, đệ đệ bệnh, làm ca ca tất nhiên phải nóng lòng, nếu đổi lại là Ngô đại ca biết ta bị bệnh, nhất định là cũng sẽ vội chết. Ngươi đối với ta rất tốt, ta lại chẳng thể làm gì cho ngươi, nếu ta trở về mà có thể khiến ngươi vui vẻ thì ta liền trở về.” Lập tức gật đầu, nhẹ giọng nói: “Được thôi, ta trở về.”
Một câu nhẹ nhàng này của Nhạc Cẩn Ngôn lại giống như tiếng sét đánh vào tai Khánh vương, hắn trong lòng tràn đầy không muốn Nhạc Cẩn Ngôn trở về, hắn nghĩ nếu Nhạc Cẩn Ngôn không muốn trở về thì sẽ không để ý đến Thụy vương mà không buông tay nữa; ai ngờ Nhạc Cẩn Ngôn lại nói muốn về, hy vọng của Khánh vương trong chốc lát bị đánh tan, thầm nghĩ hóa ra Nhạc Cẩn Ngôn có tình với Thụy vương, nản lòng thoái chí đứng lên, nở nụ cười nói: “Tốt, thực sự tốt, vậy mai ngươi về Thụy vương phủ đi.” Xoay người liền ra khỏi cửa.
Nhạc Cẩn Ngôn trong lòng khổ sở vô cùng lại còn nhớ Lục Thận Hành, vội kêu lên: “Vương gia, có thể miễn trách phạt cho sư đệ, thả y ra được không?” Khánh vương nghĩ: “Ngươi đối với ai cũng tốt, đối với ai cũng nhớ, cố tình lại không chịu chừa một chút cho ta.” Đau lòng khó nhịn, nói: “Được rồi, ta sẽ cho người thả y ra.” Không nhìn Nhạc Cẩn Ngôn lấy một lần, đi thẳng ra cửa.
Một lát sau Lục Thận Hành quả nhiên trở lại, trên người là cỏ cây vỗ gụn, trên mặt cũng bẩn. Nhạc Cẩn Ngôn vội múc nước rửa mặt rồi lấy quần áo cho y đổi. Lục Thận Hành mắng Khánh vương thật to, Nhạc Cẩn Ngôn vội ngăn y, có chút tức giận: “Thận Hành, ngươi không thể nói năng như vậy. Vương gia là người tốt, đã cứu ta lại đối tốt với chúng ta, ngươi như vậy thực quá mức vô lễ!”
Lục Thận Hành thấy Nhạc Cẩn Ngôn thực sự tức giận vội nói: “Cẩn Cẩn ngươi đừng nóng giận, ta thấy hắn suốt ngày quấn quít lấy ngươi, làm hai người ta không thể ở cùng một chỗ với ngươi.” Cọ đầu vào vai Nhạc Cẩn Ngôn. Nhạc Cẩn Ngôn thấy y như vậy, giận dữ nói: “Vậy ngươi phải đáp ứng ta lần sau không được vô lễ với Vương gia nữa.” Lục Thận Hành biết cửa này đã qua, ôm Nhạc Cẩn Ngôn cười hì hì nói: “Được được được, Cẩn Cẩn nói gì ta cũng nghe hết.”
Khánh vương đi rồi chưa quay lại, lúc cơm chiều chỉ có Nhạc Cẩn Ngôn cùng Lục Thận Hành, Lục Thận Hành ăn một hồi, cười nói: “Hôm nay Khánh vương kia không đên, ta thấy không quen a.” Nhạc Cẩn Ngôn đang yên lặng ăn cơm, nghe vậy cười cười, nói: “Thận Hành, ăn xong dọn dẹp một chút, ngày mai chúng ta rời phủ.” Lục Thận Hành mừng rỡ, hỏi: “Là trở về Tương Tây sao?” thấy Nhạc Cẩn Ngôn lắc đầu, bừng tỉnh đại ngộ nói: “À, ta đã biết, muốn đi giải độc cho Khang vương kia sao?”
Nhạc Cẩn Ngôn lại lắc đầu, nói: “Là quay về Thụy vương.” Lục Thận Hành vừa nghe liền nhảy dựng lên, kêu to: “Vì sao phải quay về nơi khốn kiếp kia? Bọn họ bức ngươi sao? Mẹ nó, ta đem toàn bộ già trẻ nhà hắn không cử động được nữa!”
Nhạc Cẩn Ngôn vội ấn y ngồi xuống, nói: “Không có, là Thụy vương sinh bệnh, ta muốn về xem hắn.”
Lục Thận Hành nghe xong Nhạc Cẩn Ngôn nói như thế lại thực sự tức giận. Y vốn là người thông minh, tinh thông y thuật, nhìn tình trạng của Nhạc Cẩn Ngôn lại thấy Nhạc Cẩn Ngôn chết sống không cho mình xem vết thương, sớm đã biết rõ ràng vết thương của Nhạc Cẩn Ngôn ở chỗ nào, chỉ là không muốn làm Nhạc Cẩn Ngôn xấu hổ nên chưa từng vạch trần. Y biết là Thụy vương làm Nhạc Cẩn Ngôn bị thương, hận Thụy vương thấu xương, hiện nay lại nghe Nhạc Cẩn Ngôn nói muốn về xem Thụy vương, tức giận gộp lại một chỗ, cũng không suy nghĩ mà nói: “Ta thấy ngươi thật sự là không có tự trọng! Tên khốn nạn như vậy ngươi còn muốn đi thăm! Chẳng lẽ ngươi muốn làm ông già thỏ*? Ngươi không chê bẩn ta còn ngại bẩn đâu!” Mắng xong chính y cũng ngây ngẩn cả người.
*Ý chỉ đoạn tụ.
Mặt Nhạc Cẩn Ngôn trắng bệnh, không nói được một lời, bưng bát cơm, cúi mặt và cơm. Lục Thận Hành dùng tay kéo ống áo của y: “Cẩn Cẩn.” Nhạc Cẩn Ngôn run lên một chút, thấp giọng nói: “Lục tiên sinh buông tại hạ ra đi, đừng làm bẩn tay ngươi.”
Lục Thận Hành sợ, y chưa bao giờ thấy Nhạc Cẩn Ngôn đối với mình lãnh đạm như vậy, trước kia mặc kệ là y làm ra bao nhiêu họa, đều là Nhạc Cẩn Ngôn một mình gánh hộ, cho dù y có phạm lỗi gì, Nhạc Cẩn Ngôn cũng không nói một câu nặng lời, đối với y vĩnh viễn là vẻ mặt ôn hòa, mọi cách che chở. Lục Thận Hành bắt lấy ống tay áo Nhạc Cẩn Ngôn không buông, luôn miệng nói: “Cẩn Cẩn, ta sai rồi, ngươi đánh ta mắng ta cũng được, nhưng đừng không để ý đến ta.”
Nhạc Cẩn Ngôn chính là không lên tiếng cũng không ngẩng đầu, cúi đầu và cơm, Lục Thận Hành nóng nảy, một phen cướp lấy bát cơm của Nhạc Cẩn Ngôn, nâng mặt y lên, lập tức liền sợ run, một lát sau mới lẩm bẩm nói: “Cẩn Cẩn, ngươi, ngươi khóc?”
Mặt Nhạc Cẩn Ngôn toàn nước mắt, bát cơm cũng toàn nước mắt. Nhạc Cẩn Ngôn chưa bao giờ khóc trước mặt Lục Thận Hành, trước mặt Lục Thận Hành luôn là sư huynh ôn hòa cứng cỏi, là người Lục Thận Hành dựa dẫm nhất. Thấy nước mắt Nhạc Cẩn Ngôn, Lục Thận Hành vừa vội vừa đau lòng lại vừa hối hận, cảm thấy mình đáng chết, ném bát cơm, ôm lấy Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Cẩn Cẩn ta nói hươu nói vượn vô liêm sỉ vương bát đản, ta về sau đều nghe lời, ngươi đừng thương tâm nữa.”
Nhạc Cẩn Ngôn nâng tay lau nước mắt, nhẹ nhàng đẩy Lục Thận Hành ra, thản nhiên nói: “Ta không sao, chúng ta ăn cơm đi. Ăn xong dọn dẹp một chút rồi ngủ sớm, sáng mai phải dậy sớm.” Lục Thận Hành vội lên tiếng, một lần nữa cầm bát đơm cơm cho Nhạc Cẩn Ngôn, hai sư huynh đệ ngồi xuống ăn. Lục Thận Hành thật cẩn thận không dám nói lời nào, không ngừng nhìn trộm Nhạc Cẩn Ngôn. Nhạc Cẩn Ngôn thấy thế biết trong lòng y không yên, an ủi y vài câu lại gắp đồ ăn vào chén y, Lục Thận Hành lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ăn xong cơm liền tranh phần thu thập hành lý.