Vũ Lâm Lâm

Chương 29



Mặt Nhạc Cẩn Ngôn đỏ hồng lên, đôi mắt không biết nhìn vào đâu, chỉ cảm thấy tim mình đập vừa nhanh vừa mạnh, sợ bị Khánh vương nghe được liền lấy tay đè ngực lại, cúi đầu không dám ngẩng lên. Khánh vương thấy không chỉ lỗ tai của y đỏ, ngay cả cổ lộ ra cũng đỏ theo, không khỏi tưởng tượng thân thể thon dài dưới y phục có phải cũng có màu hồng phấn xinh đẹp như vậy không, một cỗ nhiệt khí dâng lên, có một dòng chất lỏng chảy ra từ mũi, lấy tay lau một chút không khỏi ‘ôi’ một tiếng.

Nhạc Cẩn Ngôn nghe thấy ngẩng đầu lên, thấy Khánh vương đang chảy máu mũi thì sợ hãi, vội vàng nắm cánh mũi Khánh vương, y và Khánh vương ngồi trên một cái ghế, liền để Khánh vương gối lên đùi mình, trong miệng thì thầm: “Vương gia ngươi thế nào lại chảy máu mũi, có phải là tại thời tiết hôm nay khô quá không?”

Khánh vương cười thầm trong bụng: “Đứa ngốc, ngươi không biết nam nhân mỗi khi động lòng đều chảy máu mũi sao?” Cảm thấy gối lên đùi Nhạc Cẩn Ngôn vô cùng thoải mái, ngửi được dược hương nhàn nhạt trên người y, cười tủm tỉm nói: “Ngôn nhi, ngươi thật thơm, tay cũng thật đẹp.” Lôi kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn, vươn đầu lưỡi liếm một chút trong lòng bàn tay.

Nhạc Cẩn Ngôn thoáng cái rụt tay, lộ ra khuôn mặt đỏ hồng, đầu choáng váng, đứng dậy một cái thật nhanh, đem Khánh vương đẩy ngã xuống đất, lại sợ hãi chạy đến đỡ Khánh vương lên. Khánh vương thuận thế lôi kéo y, cả người Nhạc Cẩn Ngôn úp sấp lên người Khánh vương, bị Khánh vương ôm chặt không thể đứng dậy, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Khánh vương ngay trước mặt, cười cười nhìn mình, thực sự là quẫn đến cực điểm, nhỏ giọng nói: “Vương gia, ngươi, ngươi buông ta đi.”

Khánh vương thấy bộ dáng xấu hổ của Nhạc Cẩn Ngôn, mặt hồng giống như quả táo thật là yêu đến tận xương, cười nói: “Ngươi để ta hôn một cái thì ta để ngươi đứng lên.”

Nhạc Cẩn Ngôn cúi đầu không dám ngẩng lên, Khánh vương ôm y nhẹ giọng nói: “Không cho hôn, cứ ôm một chỗ như thế này cũng không tồi.”

Ngô Chinh bưng mỳ ra, ho một tiếng mới nói: “Tiểu Ngôn, Vương gia, mỳ được rồi, mau đến ăn.” Khánh vương lúc này mới ngồi dậy trên mặt đất, nhưng vẫn ôm Nhạc Cẩn Ngôn không tha. Ngô Chinh đặt mỳ lên bàn, thản nhiên nói: “Trên mặt đất rất lạnh, cẩn thận Tiểu Ngôn bị lạnh.”

Khánh vương nghe xong liền thật sự đứng dậy, buông Nhạc Cẩn Ngôn ra nhưng vẫn nắm tay đến ghế ngồi, thấy mỗi bát có một quả trứng liền gắp quả trứng trong bát mình sang cho Nhạc Cẩn Ngôn, cười nói: “Ta không thích ăn trứng gà, Ngôn nhân huynh giúp ta ăn với.”

Nhạc Cẩn Ngôn vừa rồi tâm tình kích động, lúc này mới phát hiện ra là đói bụng, thấy Khánh vương gắp trứng cho mình, trong lòng liền nổi lên ngọt ngào, hướng Khánh vương nở nụ cười, cúi đầu ăn mì. Khánh vương thấy y ăn ngon miệng liền vui vẻ, gắp mỳ ăn miếng được miếng không, hai con mắt chăm chú nhìn vào Nhạc Cẩn Ngôn.

Trong lòng Nhạc Cẩn Ngôn loạn thành một đoàn, y tâm tư vốn đơn thuần, thích Khánh vương cũng là ý nghĩ đi vào con đường chết, biết rõ Khánh vương thân phận cao quý, bên người cơ thiếp thành đàn, y lại chỉ là một tiểu đại phu bình thường ở nông thôn, căn bản không dám hy vọng xa vời có thể lọt vào mắt xanh của Khánh vương, thầm nghĩ cứ sống ở kinh thành để có thể nhìn thấy Khánh vương là tốt rồi. Nay nghe được Khánh vương nói thích mình, cảm giác giống như nằm mơ, tự mình véo đùi mấy lần, tuy rằng rất đau nhưng lại là chân thật, nhưng vẫn không thể tin được. Khánh vương nhìn y chằm chằm, mặt y như phát sốt không dám ngẩng đầu, chỉ biết cúi đầu ăn mì, đột nhiên có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay y, trong lòng biết là Khánh vương, không dám động đậy, chỉ sợ làm tỉnh giấc mộng đẹp này. Khánh vương nắm tay Nhạc Cẩn Ngôn cũng không thành thật, dùng ngón út vẽ vòng trong lòng bàn tay Nhạc Cẩn Ngôn, khiến y đổ cả mồ hôi.

Ngô Chinh hai ba gắp là giải quyết xong bát mỳ, thấy Nhạc Cẩn Ngôn ăn cũng được kha khá, chỉ có Khánh vương vẫn còn nửa bát mỳ, nói với Khánh vương: “Vương gia nếu ăn không vào thì quay về vương phủ ăn vậy.”

Khánh vương ăn từng miếng lớn, vừa ăn vừa nói: “Không có, mỳ Ngô huynh làm thật mềm, ăn rất ngon.” Ngô Chinh chính là anh vợ tương lai, ngàn vạn lần không được đắc tội.

Ăn xong mỳ, Nhạc Cẩn Ngôn muốn đi rửa bát, Ngô Chinh nói: “Được thôi.”

Khánh vương cướp bát, liên miệng nói: “Để ta để ta.”

Nhạc Cẩn Ngôn thấy bộ dạng thu bát của Khánh vương thì rất lo lắng, hỏi: “Vương gia, ngươi biết rửa bát sao?”

Khánh vương nghe Nhạc Cẩn Ngôn hỏi thế thật muốn giơ chân lên, Ngô Chinh nhịn cười đến đau bụng, kéo Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Tiểu Ngôn, Vương gia văn thao võ lược, không gì không làm được, rửa bát chỉ là việc nhỏ, ngươi đừng lo lắng.”

Nhạc Cẩn Ngôn “nga” một tiếng, thấy Khánh vương đi vào trù phòng, quay đầu hỏi Ngô Chinh: “Ngô đại ca, ngươi ở đây có tổng cộng mấy cái bát?”

“Có ba cái, còn có mấy cái đĩa nữa, làm sao?” Ngô Chinh thuận miệng đáp.

Nhạc Cẩn Ngôn gật đầu nói: “Ba a. Vậy chiều nay chúng ta đi ra ngoài mua bát thôi, không thì tối nay khẳng định ngươi không có bát ăn cơm đâu.”

Ngô Chinh sửng sốt một chút, đang muốn cất tiếng cười to thì nghe được một chuỗi loảng xoảng trong bếp, hai người tiến vào trù phòng nhìn, thấy một đống vỡ vụn trên mặt đất, Khánh vương hai tay dính nước đứng một bên, vẻ mặt thẹn quá thành giận, thấy hai người liền đỏ mặt lên, ngượng ngùng nói: “Uhm, cái này trơn, rơi. Ta đi nhặt.” Nói xong ngồi xổm xuống lấy tay nhặt mảnh bát vỡ.

Nhạc Cẩn Ngôn cùng Ngô Chinh nói: “Không được!” đang nói thì ngón tay Khánh vương đã bị cắt, máu chảy ra.

Nhạc Cẩn Ngôn đoạt lấy mảnh bát, cầm lấy tay Khánh vương, mang ngón tay bị thương ngậm vào trong miệng, trong mắt lại rơi nước mắt. Khánh vương nhìn thấy nước mắt của Nhạc Cẩn Ngôn, trong ngực liền ngọt ngào, dùng một tay bế Nhạc Cẩn Ngôn lên. Ngô Chinh lắc đầu, đi tìm kim sang dược, đưa cho Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Tiểu Ngôn, bôi dược cho Vương gia đi.”

Nhạc Cẩn Ngôn lúc này mới run rẩy nhận dược bôi lên cho Khánh vương, sau đó lấy vải băng bó thật tốt. Khánh vương giơ ngón tay nhìn nửa ngày, quay ra cười với Nhạc Cẩn Ngôn: “Băng thật đẹp.”

Hắn lớn lên cực kỳ tuấn mỹ, nụ cười đó thực là như cây đón gió xuân, Nhạc Cẩn Ngôn nhìn ngây người, không đề phòng lại bị Khánh vương ôm vào lòng, ghé vào bên tai nói: “Ngôn nhi, tay ta giờ dùng không tiện, ngươi phải chăm sóc ta đúng không?”

Ngô Chinh quét mảnh vỡ đi, thấy Nhạc Cẩn Ngôn bị Khánh vương trêu đến không dám ngẩng đầu lên, hỏi Nhạc Cẩn Ngôn: “Tiểu Ngôn, ngươi có về bên kia không?”

Khánh vương nói: “Còn phải hỏi, đương nhiên là quay về chỗ ta. Phải không Ngôn nhi?” lại đem Nhạc Cẩn Ngôn ôm thật chặt.

Nhạc Cẩn Ngôn nhìn Khánh vương rồi lại nhìn Ngô Chinh, lắp bắp nói: “Ta trước còn phải về Thụy vương phủ đã.”

Khánh vương nghe xong liền chau mày: “Vì sao? Ngôn nhân huynh còn giận ta phải không?”

Nhạc Cẩn Ngôn dùng sức lắc đầu: “Không phải Vương gia, chỉ là ta còn đang châm cứu cho Thụy vương gia, ở trong Thụy vương phủ sẽ tiện hơn, hơn nữa dược phối cho Khang vương gia đề ở trong dược phòng của Thụy vương phủ.”

Khánh vương lúc này mới giãn mày, suy nghĩ nói: “Vậy được, lúc nào ngươi chữa xong cho lão Lục thì liền chuyển về chỗ của ta.” Hắn nhẹ giọng nói: “Ta còn dặn trù phòng làm điểm tâm rồi, lát nữa chúng ta về lấy rồi hẵng đi.”

Nhạc Cẩn Ngôn thầm nghĩ: “Ngươi không nên đối với ta tốt như vậy, sợ rằng khi tỉnh mộng ta sẽ làm càng thêm khổ sở.” trên mặt lại tươi cười: “Vâng, Vương gia.”

Khánh vương nghe câu Vương gia không được tự nhiên, nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Ngôn nhi, ngươi nhớ kỹ, tên ta có một chữ Kỳ, sau này không được gọi Vương gia nữa, phải gọi ta là Kỳ ca ca.”

Nhạc Cẩn Ngôn gọi hai lần Kỳ ca ca, ha ha cười nói: “Gọi như vậy nghe ngốc hồ hồ.”

Khánh vương một hơi nghẹn lại, thấy Nhạc Cẩn Ngôn cười đến hài lòng, thực sự là vừa yêu vừa giận, nhẹ nhàng điểm mặt của Nhạc Cẩn Ngôn một chút: “Ngôn nhi ngốc, vậy cứ gọi là Tứ ca đi, sau này không được gọi là Vương gia, nghe thật xa lạ.”

Ngô Chinh thấy Khánh vương coi hắn như không có ở đó, một nam nhân cao lớn anh tuấn lại chỉ để ý dán lấy Nhạc Cẩn Ngôn, trên người từng đợt rét run, thực sự không nhịn được nữa, ôm quyền hướng Khánh vương: “Vương gia, trong tiêu cục còn có một số chuyện, nhờ Vương gia đưa Tiểu Ngôn về hộ ta.”

Khánh vương tự nhiên là luôn mồm nói được, Nhạc Cẩn Ngôn lại lôi kéo Ngô Chinh không tha.

Ngô Chinh kéo Nhạc Cẩn Ngôn sang mọt bên, thấp giọng nói: “Tiểu Ngôn, nếu ngươi không muốn nhận thì không cần nhận, dù thế nào cũng không sao, đừng sợ, có đại ca ở đây rồi.”

Nhạc Cẩn Ngôn gật đầu, lưu luyến nói rằng: “Ngô đại ca, ta chỉ muốn cùng với ngươi một chỗ.”

Ngô Chinh nở nụ cười, vỗ vỗ vai Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Đứa ngốc, hẳn là phải cùng người ngươi thích ở một chỗ mới đúng.”

Hắn nhìn Khánh vương đang ở một bên nhìn chằm chằm Nhạc Cẩn Ngôn, căn dặn Nhạc Cẩn Ngôn: “Nếu tên kia lại đối với ngươi không tốt thì liền nói cho đại ca, đại ca khẳng định sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất, giúp ngươi trút giận.”

Mặt Nhạc Cẩn Ngôn liền đỏ, mũi giày di di trên mặt đất nửa ngày mới nghẹn ra một chữ “Vâng.”

Ngô Chinh vẫy tay với Khánh vương, nói: “Còn mười ngày nữa là đến tết, Tiểu Ngôn cùng Thận Hành sẽ đến đây ăn tất niên, Vương gia có muốn tới không?”

Khánh vương mừng không kìm được, biết cái này chứng tỏ là anh vợ chịu nhận mình rồi, gật đầu liên tục nói: “Đến, đương nhiên đến.”

Ngô Chinh đẩy Nhạc Cẩn Ngôn vào trong lòng Khánh vương: “Tiểu Ngôn, để Vương gia đưa ngươi trở lại, ta còn phải quay về tiêu cục.”

Khánh vương ôm Nhạc Cẩn Ngôn, lung tung hướng Ngô Chinh vẫy tay: “Tiểu đệ nhất định đưa Ngôn nhi về tận nơi cẩn thận.”

Ngô Chinh nghĩ: “Ngươi thay đổi cách xưng hô cũng nhanh gớm.”

Khánh vương bế Nhạc Cẩn Ngôn lên ngựa, đang muốn lên theo thì Ngô Chinh nhẹ giọng nói một câu: “Những người trong phủ cửa ngươi đó, mặc kệ là cái gì đều mau chóng đuổi đi, quyết không được phụ Tiểu Ngôn.”

Ngày đó gặp Lăng Tiêu, hắn nhìn ra Lăng Tiêu biế võ công, hơn nữa tu vi không kém, trong ngôn từ toát ra một cỗ hào khí, cũng không giống cơ thiếp bình thường.

Khánh vương nghe vậy, nói: “Tiểu đệ quyết không phụ Ngôn nhi. Người trong phủ sau này sẽ làm một cái công đạo cho Ngô huynh, chỉ là bây giờ chưa phải lúc, còn thỉnh Ngô huynh thư thả cho một chút thời gian.”

Ngô Chinh khẽ gật đầu nói: “Ngươi đã nói thì phải nhớ kỹ, toàn tâm toàn ý với Tiểu Ngôn, ta cũng sẽ không làm khó ngươi.”

Khánh vương cảm kích cười, xoay người lên ngựa, ôm lấy Nhạc Cẩn Ngôn. Nhạc Cẩn Ngôn nhìn Ngô Chinh, chu môi muốn khóc, Ngô Chinh nở nụ  cười, nói: “Đứa ngốc, tết ta đến đón ngươi lại ăn cơm, đi mau đi.” Khánh vương động hai chân, Đạp Vân liền chạy.

Khánh vương rốt cục mang Nhạc Cẩn Ngôn về Khánh vương phủ trước. Nhạc Cẩn Ngôn bị Lăng Tiêu kéo ra trêu chọc một hồi, Tiêu Hoài Chân cũng tò mò ra bắt chuyện với Nhạc Cẩn Ngôn, thẳng đến Nhạc Cẩn Ngôn khẩn trương đến đổ mồ hôi trán. Lăng Tiêu nghe nói Nhạc Cẩn Ngôn không trở lại thì rất khó chịu, nhân lúc Khánh vương không có ở đó liền chọc chọc mặt Nhạc Cẩn Ngôn vài cái. Ngồi uống trà, nghe Xuân Ý dạy vẹt nói, sau đó mang theo hai hộp điểm tâm, Khánh vương lúc này mới mang theo Nhạc Cẩn Ngôn về Thụy vương phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.