Vũ Lâm Lâm

Chương 57



Khánh vương xanh mặt, trầm giọng nói: “Ngươi muốn ta bắt trở về à?” Thành vương vội vàng xua tay nói: “Trước hôm nay, ta muốn ngươi bắt ta để ngũ mã phanh thây, như vậy mới để cho đứa ngốc kia hết hy vọng.” trên mặt lại hiện ra ôn nhu: “Nhưng mà hôm nay huyết cổ đã trừ, ta cũng không muốn chết nữa, còn muốn hảo hảo vượt qua mấy năm.” Hắn nhìn Khánh vương, ánh mắt sáng ngời: “Nói đi, ngươi cùng hoàng thượng nói điều kiện gì.”

Khánh vương cười lạnh nói: “Ngươi cũng thông minh lắm. Sớm biết vậy sao lại làm ra họa lớn tày trời như thế này, cho dù thái hậu độc ác như thế nào thì hoàng huynh vẫn đối với ngươi không tệ, làm sao ngươi lại có thể hạ độc thủ với hắn như thế?” Thành vương cũng cười lạnh: “Năm đó thái hậu hạ độc ta lúc hắn đã mười bảy tuổi, chẳng lẽ lại không biết gì? Chẳng qua là thấy ta được phụ hoàng sủng ái, sợ ta cản trở hắn lên ngôi vị hoàng đế, liền làm cho ta sống trong địa ngục mười ba năm. Ta chỉ hạ độc như thế để hắn vui vẻ mà chết, có là gì so với thủ đoạn của hắn?”

Khánh vương liếc mắt một cái, nói: “Ân oán của các ngươi ta không cần biết, dù sao trong cung chính là như vậy, ai sai ai đúng căn bản không quan trọng, thắng làm vua thua làm giặc mà thôi.” Thành vương vỗ tay cười: “Tứ ca nói rất đúng, ta thua rồi chính là loạn thần tặc tử, người người đều giết được. Có điều,” hắn hỏi Khánh vương: “Ta mưu kế chuyện đã năm năm, tự nhiên là không có kẽ hở, để thu mua tứ đại thế gia ta đã dùng không biết bao nhiêu bạc rồi cũng bị ta khống chế trong tay, chỉ đợi hoàng thượng chết liền ở trên triều đề nghị cho đại ca kế vị, còn có tuần phủ Chiết Giang để điều ngươi đi, ngươi lại thế nào có thể về nhanh như vậy, làm hỏng chuyện tốt của ta.”

Khánh vương nói: “Chúng ta sớm đã phát hiện ra dị trạng của tứ đại thế gia, tuy chưa tra rõ là ai đứng sau nhưng cũng có chút khẳng định cùng người trong cung có liên quan. Thật ra lúc đầu ta nghĩ là lão Tam, dù sao hắn luôn khôn khéo như vậy lại có gan làm loạn, sau đó có một chuyện khiến ta nghĩ tới ngươi.” Thành vương tò mò hỏi: “Chuyện gì?”

“Chính là cây Dạ Mị ở trong cung của đại ca. Ngôn nhi nói với ta dạ mị này nuôi rất khó, ta liền nghĩ tới ngươi. Ngươi cùng đại ca luôn giao hảo, bản lĩnh làm vườn lại là đệ nhất thiên hạ, gốc dạ mị này chỉ có thể là ngươi cho đại ca. Nhưng đại ca luôn là người ba phải, trồng cây độc trong cung làm gì? Sau đó ta tra ra chuyện mẫu phi đại ca chết thảm, lại nghĩ tới ngươi một lần nữa.” Khánh vương nhìn Thành vương, ánh mắt toát ra ý thương hại: “Lão ngũ, trước lần ngươi mười tuổi bị bệnh, trong mấy huynh đệ tính ra ngươi là kẻ thông minh lanh lợi nhất, rất được phụ hoàng sủng ái. Lúc ấy nhị ca đã mười bảy, phụ thân của thái hậu cũng làm quan lớn, quyền thế ngập trời, trong triều đã mấy lần có một đám người cần xin lập nhị ca làm thái tử nhưng phụ hoàng vẫn do dự, lại nhiều lần để ý tới ngươi, vậy nên ngươi trở thành cái đinh trong mắt thái hậu. Ta còn nhớ lúc ngã bệnh, ta chạy đi xem ngươi, ngươi gục ở trên giường không ngừng nôn ra máu, chỉ còn một hơi thở, mẫu phi của ngươi ở bên cạnh khóc chết đi sống lại.”

Thành vương nghe đến đó, cười ha ha, nhưng tiếng cười lại lạnh như băng: “Người vừa mới trúng huyết cổ, bởi chưa thích ứng được cổ độc nên nôn ra máu không ngừng, đa số sẽ chết, ngay cả phúc phận chịu nỗi khổ lúc độc phát kia cũng không có. Tứ ca, ngươi biết ta làm sao mà sống được không?” trong mắt Thành vương lóe lên ánh sáng, ngực không ngừng phập phồng, nói: “Mẫu phi của ta cắt cổ tay, không ngừng rót máu cho ta uống, cuối cùng ta sống sót, còn mẫu phi của ta lại chết.”

Khánh vương trầm mặc không nói, trong nhà nhất thời chỉ nghe tiếng thở dốc của Thành vương, một lúc lâu thấy Khánh vương nói: “Tóm lại, sau khi ta hoài nghi ngươi liền bắt đầu điều tra, quả nhiên lần ra không ít dấu vết. Nhất là khi bắt gặp ngươi cho người theo dõi Ngôn nhi, Ngô Chinh nhìn thấy ngươi, nhận ra ngươi đi tiêu cục tìm Long Uy, thương lượng chuyện chuyển tài vật đến Giang Nam, sau lại thấy túi tiền bị mất của Tiểu Bát, vừa lúc đụng Ngô Chinh, lại bị Trọng Tuyên nhìn thấy, bọn họ bàn bạc một lúc, Trọng Tuyên nói đến mấy cái kim quả tử là đặc chế trong phủ của ngươi, hai cái xâu chuỗi, tự nhiên hiểu được ngươi chính là người giật dây.”

“Ta dù biết ngươi là kẻ giật dây nhưng lại không có đầu mối nào với kế hoạch tiếp theo của ngươi. Hôm đó tuần phủ Chiết Giang báo loạn giặc uy mà mấy lão già của tứ đại thế gia cứ trăm miệng một lời tiến cử ta đi đốc chiến, ta nghĩ ngươi đã muốn hành động liền tương kế tựu kế, tới Chiết Giang trước để Trương Trung Hiến nhìn thấy rồi quay lại kinh thành luôn.” Khánh vương cười khổ một cái: “Động tác của ngươi quá nhanh, trước một đêm ta về hoành huynh bị ngươi hạ độc, nếu không có Ngôn nhi, hoàng huynh liền thật sự… Có điều hiện tại ta vẫn chưa tra ra, rút cục là ngươi hạ độc hoàng huynh như thế nào?”

Thành vương cười đến vui vẻ: “Độc kia là hạ cho Mẫn nhi. Túy phấn hình dạng như nước, không có mùi không có màu, ăn đồ ăn dính phấn, uống nước trà có pha phấn hay là ngửi phải phấn đều có tác dụng. Hôm đó ta đưa cho hoàng thượng một gốc hoa lan, vừa lúc Mẫn nhi tới chơi đùa, ầm ỹ đòi mài mực cho hoàng thượng, muốn ta ở bên giúp châm nước, ta liền tiện tay thả túy phấn vào.”

Khánh vương cả giận nói: “Vậy Mẫn nhi chẳng phải là cũng bị dính độc sao? Lão Ngũ ngươi sao có thể tàn nhẫn như vậy, xuống tay cả với Mẫn nhi.” Thành vương xua tay nói: “Nếu người trúng túy phấn trong vòng mười hai canh giờ không hít phải long não thì độc kia tự giải. Cả cung chỉ có tẩm cung của hoàng thượng có huân hương long não thôi, người khác hít vào cũng vô dụng.”

Khánh vương hừ một tiếng, nói tiếp: “Vương Trọng Luân đã bố trí xong phiêu kị doanh, ta cũng không ngờ tới vũ lâm quân lại làm phản. Tuy nói phản chính là Triệu Vân Trọng, nhưng lão Lục thất trách là chuyện có thật, hiện nay còn đang bị hoàng huynh phạt trong cung.”

Thành vương nghe cười nói: “Tứ ca, ngươi có biết vì sao Tề Hạo Cẩm bị ta bắt nhốt không? Đó là vì y và lão Lục cãi nhau, lúc chạy ra ngoài lại đúng lúc nghe được Triệu Vân Trọng và Tiểu Bát nói chuyện, ta mới bắt y lại, vốn nghĩ sau này dùng để ép lão Lục, lại không ngờ đưa tới Nhạc Cẩn Ngôn. Tứ ca, ngươi nên cảm ơn ta đi, nếu không phải như thế ngươi là sao có thể quen biết Nhạc Cẩn Ngôn, kết mối duyên tốt này?”

Khánh vương ngắt lời hắn: “Lần này ta thả ngươi ra khỏi thành, hoàng huynh giận tím mặt, ta khuyên can mãi mới ra điều kiện, nói nếu ngươi đồng ý và đảm bảo sau này vĩnh viễn không bước chân vào trung nguyên nữa thì liền để ngươi đi, coi như hắn chưa từng có người huynh đệ như vậy.”

Thành vương biết Khánh vương nói nhẹ nhàng, thật ra tình hình lúc đó cực kỳ hiểm ác, hắn xưa nay chỉ bội phục mỗi Tứ ca, lập tức thu lại lỗ mãng, nghiêm nghị nói: “Điều kiện gì, Tứ ca cứ nói.”

Khánh vương nói: “Hoàng huynh nói, nếu ngươi giao ra bản đồ mỏ quặng bạc Hà Tây, hắn sẽ cho ngươi đi.” Thành vương giật mình, một lúc lâu sau chỉ vào Khánh vương: “Tứ ca, sao ngươi biết trên tay ta có bản đồ mỏ quặng?”

Khánh vương trừng mắt một cái: “Ngươi thu mua tứ đại thế gia cùng quan to trong triều, trên tay không có bạc thì làm kiểu gì? Bổng lộc của ngươi có thể gánh nổi sao? Thính Phong lâu không phải là hư danh, Tiểu Bát kia của ngươi vốn là người Hà Tây, trong nhà nghề chính là đào quặng, mười bảy năm trước phụ thân y phát hiện ra một mỏ quặng lớn lại bị chủ mỏ quặng địa phương đuổi giết, cả nhà chết thảm, chỉ thoát mình y, được Thiên Sơn lão tẩu cứu thu làm đồ đệ thứ tám. Bảy năm trước các ngươi quen biết, y đem cái bản đồ kia cho ngươi, ngươi khai thác mỏ mới có đủ tiền bạc hành động. Nếu không phải ta nghĩ ra ngươi có vật này, hoàng huynh sẽ không đồng ý với ngươi đâu.”

Thành vương cười khan hai tiếng: “Tứ ca đúng là… một chiêu dồn kẻ địch. Ta sẽ thương lượng với Tiểu Bát mọt chút, bản đồ này dù sao cũng là của y.” Khánh vương đứng lên nói: “Được thôi, có điều không có nhiều thời gian đâu, sáng sớm trả lời cho ta.”

Thành vương nhìn tay Khánh vương đặt lên cửa, đột nhiên kêu lên: “Tứ ca, nếu mà ta không muốn giao ra thì sao?” Khánh vương lạnh lùng: “Giết, không, tha!” mở cửa đi ra ngoài. Thành vương ngồi trên giường nghĩ một lúc, lát sau Tiểu Bát đẩy cửa vào, hỏi: “Công tử, có việc gì thế?”

Thành vương nhìn Tiểu Bát cười: “Tiểu Bát, vừa rồi Tứ ca nói, nếu giao bản đồ mỏ quặng ra, hoàng thượng liền bỏ qua cho chúng ta, bản đồ là của ngươi, ngươi đồng ý giao cho hoàng thượng không?” Tiểu Bát không chút nghĩ ngợi: “Đương nhiên là đồng ý.”

Thành vương lộ ra bộ dáng giật mình, nói: “Nhưng bản đồ là do năm đó cha ngươi liền chết che chở, ngươi thế nào có thể đưa cho người ta dễ dàng như vậy?”

Tiểu Bát đi tới trước mặt Thành vương, nhìn Thành vương chân thành nói: “Công tử, nếu có thể giao bản đồ ra mà ngươi có thể bình an, đừng nói là bức đồ trên tay ta, kể cả không có ta cũng trộm về.” Thành vương thấy mũi chua xót, lung tung gật đầu: “Được, sáng mai ta liền nói cho Tứ ca, đem giao cho hắn.”

Tiểu Bát khẽ mỉm cười: “Được, đã không còn sớm, công tử mau đi ngủ thôi.” Đỡ Thành vương nằm xuống, đắp kín chăn, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài lại bị túm ngã, vừa vặn đè lên người Thành vương, vội la lên: “Công tử, ta có đè phải ngươi không?” liền muốn đứng dậy xem xét lại bị Thành vương ôm chặt lấy, bên tai truyền đến âm thanh cười khẽ còn có hơi thở ấm áp phun lên cổ, nhất thời cả người tê dại, đầu óc thành oa tương hồ. Thành vương vung tay tắt nến, nhẹ nhàng cắn vành tai Tiểu Bát gọi: “Tiểu Bát…”

Hôm sau lúc ăn sáng, Thành vương cầm một quyển trục da cừu đưa cho Khánh vương, nói: “Này, đây là bản đồ.” Giọng nói thật dễ dàng, giống như đưa tới chính là tờ giấy vụn.

Khánh vương nhận bản đồ cũng không thèm nhìn, tiện tay đặt lên bàn cơm: “Được rồi, lát nữa ngươi cưỡi ngựa đi, Ngôn nhi không biết cưỡi ngựa, ta muốn dùng xe.” Nhìn Nhạc Cẩn Ngôn đang ăn tới cái bánh bao thứ ba, cười nhẹ một tiếng, hỏi Thành vương: “Lão Ngũ, ngươi định đi đâu?”

Thành vương cũng nhìn Nhạc Cẩn Ngôn ăn bánh bao, lại nuốt nước miếng, nghe Khánh vương hỏi vội vàng trả lời: “Ta tính toán đi về phía nam, nghe nói bên đó có nhiều loại cây cỏ quý hiếm, ta đi xem một chút, sau đó có thể tìm chỗ định cư.” Hắn vốn yêu thích cây cỏ, hiện nay huyết cổ đã trừ, dứt bỏ ân oán, bên cạnh lại có người bầu bạn, trong lòng một mảnh thanh bình, chỉ nghĩ tới cuộc sống tiêu dao sau này, khóe miệng đã tràn ra tươi cười.

Khánh vương nhìn ở trong mắt, khẽ mỉm cười, nhìn Nhạc Cẩn Ngôn đã ăn xong bánh bao, giúp y lau miệng, cười cười hỏi: “Ngôn nhi, no rồi sao?” Nhạc Cẩn Ngôn lúc này mới phát hiện cả bàn đang nhìn mình, mặt đỏ lên, vội vàng gật đầu. Thành vương cười với y, nói: “Nhạc Cẩn Ngôn, sau này ở chỗ lão Tứ không vui nữa thì tới tìm ta nhé,” lời còn chưa dứt bị Khánh vương lườm một cái, gãi gãi mũi ngượng ngùng ngậm miệng. Sau khi thu dọn xong, Thành vương cùng Tiểu Bát cưỡi ngựa ra đi, Ngô Chinh đánh xe, một nhóm ba người liền trở về.

Đoạn đường trở về với Nhạc Cẩn Ngôn vô cùng thích ý. Khánh vương cùng Ngô Chinh hai ngươi vô cùng cưng chiều Nhạc Cẩn Ngôn, vừa đi vừa nghỉ, ngắm phong cảnh, dạo chợ, lộ trình mười ngày liền biến thành hơn nửa tháng. Hôm đó gần tới kinh thành, Khánh vương bỗng nhiên nói: “Ngôn nhi, ta dẫn ngươi đi gặp người.” vén rèm xe lên nói với Ngô Chinh: “Ngô huynh, phiền ngươi chạy xe tới đông giao Thiên Thủy biệt viện đi.”

Ngô Chinh kinh ngạc quay đầu lại: “Thiên Thủy biệt viện?” Khánh vương gật đầu nói: “Đúng vậy.” Ngô Chinh không nói thêm gì nữa, quay đầu hướng về phía đông. Nhạc Cẩn Ngôn tò mò hỏi: “Tứ ca, Thiên Thủy biệt viện là chỗ nào?” Khánh vương ôm y cười nói: “Đến nơi ngươi sẽ biết.” Nhạc Cẩn Ngôn a một tiếng, dựa vào cửa sổ xe nhìn phong cảnh hai bên. Xe đi hơn một canh giờ liền tới chân núi Đông Lộc, đi theo đường đá một hồi, hai bên đường đều là thúy trúc san sát, Nhạc Cẩn Ngôn vui vẻ nói: “Thật là đẹp, giống như rừng trúc đầu thôn của ta.”

Ngô Chinh ở phía trước ha ha cười, Khánh vương gõ đầu Nhạc Cẩn Ngôn một chút: “Ngôn nhi, ngươi thật đúng là…” thấy Nhạc Cẩn Ngôn ôm đầu, trong đôi mắt tràn đầy tủi thân, nhịn không được hôn y một chút: “Được rồi được rồi, giống như cái rừng trúc đầu thôn các ngươi không phải là được rồi sao?”

Nhạc Cẩn Ngôn rầu rĩ thả tay xuống, hạ mắt nói: “Ta không biết ngâm thơ làm phú, nói không tốt, nhưng ta cũng hiểu được cảnh đẹp mà, Tứ ca thế nào lại luôn đánh ta?” Khánh vương nghe vậy ngẩn ra, nhìn vẻ mặt y ủy khuất khổ sở, đột nhiên phát hiện mình sai lè lè, rõ ràng thích y vì sự hồn nhiên vô tư, sao lại còn dùng những tiêu chuẩn của kẻ phong lưu nhã sĩ với Nhạc Cẩn Ngôn? Thật sự là hối hận không thôi, vội vàng ôm Nhạc Cẩn Ngôn vào ngực, ôn nhu nói: “Ngôn nhi, Tứ ca sai rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa, ngươi tha thứ cho ta lần này có được không?” Chớp mắt mấy cái, một đôi mắt phượng thủy quang liễm diễm, chăm chú nhìn Nhạc Cẩn Ngôn.

Nhạc Cẩn Ngôn làm sao chịu được ánh mắt Khánh vương như vậy, mặt đỏ lên, vội vàng nói: “Ta không trách ngươi a…” Khánh vương khẽ cười một tiếng, thổi một hơi vào lỗ tai y, hài lòng thấy tai Nhạc Cẩn Ngôn đều đỏ lên, thấp giọng nói: “Được thôi, vậy ngươi hôn nhẹ ta mới coi như là không giận.”

Hai người đang nháo thì nghe được tiếng Ngô Chinh nói: “Đến.” xe dừng lại, Khánh vương nhảy xuống xe, xoay người ôm Nhạc Cẩn Ngôn xuống. Nhạc Cẩn Ngôn đứng trên mặt đất hoạt động, thấy trước mắt là tòa nhà rất bình thường, tường trắng ngói đen, thúy trúc vờn quanh vô cùng yên tĩnh, cửa biệt viện có một tấm biển, chữ phía trên là “Thiên Thủy biệt viện.” bút ý tiêu sái không kiềm chế. Khánh vương tiến lên đẩy cổng viện, cửa mở ra, kéo Nhạc Cẩn Ngôn cười nói: “Ngươi đi theo ta.” Quay đầu chào hỏi Ngô Chinh: “Ngô huynh, đi vào thôi.”

Ngô Chinh lắc đầu nói: “Ta chờ ở bên ngoài thôi.” Khánh vương nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Tốt thôi.” Nắm tay Nhạc Cẩn Ngôn đi vào sân, quen thuộc mà vào một gian phòng, bên trong có phật đàn, khói xanh lượn lờ, một vị phụ nhân đang ngồi trên bồ đoàn cúi đầu nhẹ giọng tụng kinh. Khánh vương thả Nhạc Cẩn Ngôn, bổ nhào qua gọi một tiếng: “Nương!” phụ nhân kia sợ hết hồn, mở mắt ra là Khánh vương, đứng dậy cười nói: “Kỳ nhi sao hôm nay lại tới.”

Khánh vương cười hì hì nói: “Ta mang người tới cho nương nhìn.” Kéo qua Nhạc Cẩn Ngôn đứng một bên tim đập loạn nhịp bất an, đẩy tới trước mặt phụ nhân: “Nương, đây chính là Ngôn nhi.” Nhạc Cẩn Ngôn thấy phụ nhân kia bốn mươi mấy tuổi, vô cùng xinh đẹp, mặt mày có mấy phần tương tự với Khánh vương, cung kính hành lễn, gọi một tiếng: “Thảo dân gặp qua nương nương.” Phụ nhân kia nở nụ cười, kéo Nhạc Cẩn Ngôn qua đánh giá trên dưới một phen, nói với Khánh vương: “Đứa nhỏ này cùng Quang Hoa giống nhau quá, không hổ là huynh đệ song sinh.”

Khánh vương cười nói: “Bộ dáng thì giống như tính tình lại khác.” Phụ nhân kia cười nói: “Ừ, đứa nhỏ này chơi vui hơn nhiều.” Nhạc Cẩn Ngôn nghe lời này, không dám tin mở to hai mắt nhìn mỹ phụ nhân trước mặt, mỹ phụ nhân kia thấy y ngẩn người, véo má y một chút: “Đứa nhỏ này thật là đáng yêu ~”

Nhạc Cẩn Ngôn bị véo đến nhíu mày, trong mắt tràn đầy nước, Khánh vương thấy vậy đau lòng, vội vàng kéo y lại, xoa khuôn mặt bị véo đến hồng lên, nói với mỹ phụ kia: “Nương, không được bắt nạt Ngôn nhi.” Mỹ phụ kia cười cười: “Đứa nhỏ này thật ngoan, Kỳ nhi ngươi phải đối tốt với người ta.” Khánh vương nói: “Đó là đương nhiên.” Hai mẫu tử nói chuyện một chút, Khánh vương đứng lên nói: “Mẹ, giờ không còn sớm, ta còn phải vào cung phục mệnh, phải đi rồi.”

Mỹ phụ kia nói: “Được rồi, trên đường cẩn thận nhé.” Kéo Nhạc Cẩn Ngôn qua, cởi một chuỗi tràng hạt hồng xa ra đeo cho y, cười nói: “Đây là tràng hạt từng được phương trượng Báo Ân Quốc tự ban phúc, hy vọng sẽ phù hộ ngươi bình an.” Đưa hai người ra khỏi cửa viện, Ngô Chinh nhìn thấy mỹ phụ kia, vội vàng hành lễ nói: “Ngô Chinh gặp qua nương nương.” Mỹ phụ kia hé miệng cười: “Tiểu Ngôn ngươi đừng khách khí như vậy. Các ngươi mau đi đi, ta phải về niệm kinh rồi.” xoay người vào sân, đóng cửa lại.

Nhạc Cẩn Ngôn ngồi trên xe, nhìn tràng hạt ở cổ tay, rốt cục không nhịn được hỏi Khánh vương: “Tứ ca, nương của ngươi vì sao lại muốn ở đây? Không phải là bà nên ở trong cung sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.