Vũ Lâm Linh

Chương 4: Ngày thứ tư: Đêm triền miên



Mây xám nhuộm màn trời, mưa rơi xối xả bốn ngày vẫn chưa thấy ngừng.

Những ngọn măng tre mùa xuân nảy mọc trong rừng trúc, mưa rơi rơi va nhẹ vào tre như tiếng cắn tằm, khiến người ta nhột lòng.

Ánh đèn lay động yếu ớt trong nhà tranh, chợt nghe thấy những âm thanh nhỏ vụn.

Có hai người nằm ở trên giường, một người nằm dưới khoác một chiếc áo lụa mỏng trên người. Người còn lại ở trên, cả người trần trụi, vươn tay ôm lấy vòng eo người ở dưới. Hai người không nói gì, người ở trên vuốt ve cằm và hôn người ở dưới. Người mặc áo lụa mỏng hơi hơi ngửa đầu, nhắm mắt thừa nhận.

Trong giây lát, Trường Canh dừng động tác lại, chỉ lấy nhẹ tay phủ lên hai má Long Nhuận.

“Dù sao bên ngoài vẫn mưa như trước, ngươi có hứng thú nghe ta kể chuyện cũ không?”

Long Nhuận chậm rãi mở mắt, trên con ngươi đen thẳm phủ một tầng sương mù hơi nước, khiến Trường Canh nhìn mà ngây người.

“Được.”

Trường Canh điều chỉnh tư thế, ngồi ở trên giường, để Long Nhuận gối lên cánh tay, nằm ở trên đùi mình. Một tay kia khoác lên vai hắn, ôm sát vào rồi nói. “Ngươi nói ngươi là yêu, vậy ngươi có từng quen biết ta không?”

Long Nhuận lấy tay quấn lấy lọn tóc đen trước mặt y, không ngừng chơi đùa.  Nghe y hỏi liền đáp. “Ta chẳng qua chỉ là một tiểu yêu qua đường, là lần đầu tiên gặp ngươi. Trường Canh huynh không phải kể chuyện cũ cho ta nghe sao? Sao lại hỏi ngược ta rồi?”

Trường Canh nghe vậy, ánh mắt có chút sáng lên. “Ta ẩn cư đã lâu, tựa hồ đã sớm quên những năm tháng xưa cũ, tất cả mọi chuyện trước đây đều biến mất như thể đã uống qua Canh Mạnh Bà.”

Long Nhuận vẫn chơi đùa mái tóc dài của y, mi mắt mang theo ý cười.

“Ta chỉ nhớ rõ chính mình từng là một thương nhân, gia nghiệp lớn mạnh. Có lần ra ngoài buôn bán, trên đường về gặp mưa to giàn giụa bèn trú mưa trong một mái đình. Bởi vậy, ta đã gặp gỡ tình yêu chân thành của cả đời ta.” Long Nhuận nghe vậy, cả người cứng đờ, ngay cả ngón tay đang dây dưa sợi tóc của hắn cũng ngừng động đậy.

Ôm người trong lòng rồi tiếp tục nói. “Đôi ta nhất kiến như cố, nhị kiến khuynh tâm. (lần đầu gặp như đã quen, lần thứ hai như đã xiêu lòng) Hắn cũng lẻ loi một mình, không nơi dựa vào trong thiên địa, nên ta để hắn sống cùng với ta. Đôi ta ăn chung ngủ chung, ta biết làm thơ ca hát, hắn cũng học được phương pháp, lúc rãnh rỗi ta sẽ cùng hắn cầm sắt hoà vang. (cầm sắt: tên hai loại nhạc khí là cây đàn cầm, đàn dài 3 thước, 6 tấc, căng 7 dây; và cây đàn sắt, loại đàn có 25 dây. Khi hai loại này cùng đàn tấu lên, âm sắc của chúng mười phần hòa điệu với nhau) Thời gian ấy giống như thần tiên quyến lữ.”

Long Nhuận nghe vậy, miệng không còn cười nữa, chỉ mím môi nhìn y. Nhưng Trường Canh lại không hề phát hiện, đôi mắt trống rỗng nhìn vào ánh nến chập chờn trên bàn bát tiên, thấp giọng nói.

“Chỉ tiếc, ta đã quên đến tột cùng là chia lìa như thế nào, lại trốn vào trong rừng trúc này như thế nào. Ngay cả bộ dáng người đó ra sao ta cũng quên chẳng còn gì cả, chỉ nhớ rõ ta với hắn đều là nam tử. Ngày gặp được nhau ấy, cũng có cơn mưa dầm liên miên như thế này, cũng là lúc hàn thực đến.” Dứt lời, liền cúi đầu đón nhận ánh mắt của người trong lòng, lại nói. “Ngày ấy ngươi đến đây, đã khiến ta nhớ đến người kia.”

Không ngờ Long Nhuận nghe xong, lại giãy dụa khỏi người y. Nhìn lại, trên mặt hắn mang theo nét tức giận. Hắn nói. “Các ngươi là phàm nhân, dễ dàng động tình, dễ dàng lạm tình, tuỳ ý gặp gỡ một người lại nói người đó là chân tình cả đời. Nhưng hôm nay thì sao? Quên sạch sẽ về người kia? Như lời của ta vậy, người phàm nhân các ngươi, không hiểu về tình yêu nhất, cũng không xứng có được tình yêu nhất.”

Trường Canh thấy lòng mình trống rỗng, đầu tiên là sửng sốt, thấy hắn nổi giận thì không khỏi sợ sệt, vội hỏi. “Long Nhuận ngươi tức giận cái gì?”

Long Nhuận hừ lạnh một tiếng rồi nói. “Giận các ngươi phàm phu tục tử, giận các ngươi tuyệt tình, cũng giận chính bản thân ta. Giận ta có một đôi mắt, lại không nhìn thấy, yêu nhầm phàm nhân.”

Trường Canh vội vàng vươn tay giữ lấy cổ tay nam tử, truy hỏi. “Ngươi từng yêu người phàm?”

Long Nhuận không hất y ra, nhưng giọng điệu vẫn không tốt. “Ta nương nhờ linh khí thiên địa mà sống sót, bình sinh chỉ ăn tùng đạm bách ở sơn dã, chưa từng đến thế gian loạn cương loạn kỷ. Sao lường được trời sẽ mang phong vân bất trắc, trời đẩy ta vào trong hồng trần cuồn cuộn, chịu đủ thất tình lục dục đớn đau. Hay cho người kia phụ lòng, có mới nới cũ còn chưa nói, biết ta không phải người phàm thế nhưng còn mướn đạo sĩ đến bắt ta, suýt nữa phế đi ngàn năm đạo hạnh của ta.”

Trường Canh không dám nhìn hắn, chỉ chật vật hạ mi mắt, thốt một câu. “Thì ra ngươi đã trải qua những chuyện như thế.”

Long Nhuận nhìn y vài lần, thân mình đột nhiên mềm nhũn, nằm lại vào lòng y. Trường Canhchưa kịp phản ứng, Long Nhuận đã vươn tay vỗ về mặt y, dịu dàng nói. “Từ nay về sau ta cũng không tin có tình cảm chân thành thật lòng nữa. Hắn đi đường dương quan của hắn (ý chỉ một tương lai tươi sáng), ta đi cầu độc mộc của ta. Chúng ta không còn thiếu nợ nhau, vậy thì xong rồi. Ngươi xem nay ngươi cho ta mượn mái nhà tranh để trốn mưa, vậy thì cũng để tiểu đệ đây báo đáp ngươi thoả đáng mới phải.” Nói xong, một ngón tay lại trượt vào bàn tay của Trường Canh, kéo bàn tay người nọ ve vuốt trên người mình.

“Trường Canh huynh, ngươi xem, vật này của ta lại bắt đầu có tinh thần rồi.” Long Nhuận dùng khóe mắt quét qua người y một cái, chống người dậy, vươn đầu lưỡi liếm lên đôi môi người kia, dụ hoặc nói. “Chắc lại tưởng niệm đôi môi mềm của ngươi.”

Trường Canh đột nhiên cười, há mồm dùng môi bắt lấy đầu lưỡi vẫn một mực đâm vào kia, thuận thế đè người nọ xuống giường. Long Nhuận bị y hôn đến rên hừ hừ ha ha, thân thể lắc lắc dưới thân y như tiểu xà, đủ để gợi lên dục hoả bất an trong lòng y.

Y hôn một đường xuống dưới, cho đến khi bàn tay đè chân người kia ra hai bên, cuối cùng quỳ gối giữa hai chân Long Nhuận, cúi đầu ngậm cây ngọc hành vào miệng, hút một hơi.

Long Nhuận thích thú, không nhẫn nhịn mà phát ra tiếng rên ái muội từ mũi. Hắn vươn tay ôm lấy lưng Trường Canh, lại lấy chân vuốt ve bờ lưng dày rộng kia.

Bọn họ đã dùng miệng hầu hạ nhau hơn ba ngày. Lúc này Trường Canh đã sớm ngựa quen đường cũ, biết được kỹ xảo. Chỉ cần để cây ngọc hành bừng bừng phấn chấn kia xâm nhập miệng mình vài lần, lại dùng đầu lưỡi trêu đùa phía trên vài cái, người dưới thân sẽ bắt đầu la hét không ngừng.

“Hảo ca ca, để ta ở phía trên một lần, được không?” Long Nhuận lắc mông, lại dùng bắt chân cọ cọ lên lưng Trường Canh. Miệng Trường Canh đang hàm chứa ngọc hành trướng to, nghe vậy liền nhìn thoáng lên trên. Chỉ một cái liếc mắt này, cũng chạm qua nơi đau xót trên thắt lưng Long Nhuận, nhất thời tinh đến, tiết ngay trong miệng người kia.

Long Nhuận đã bắn một lần, thắt lưng đổ ập xuống chiếu mềm, đôi mắt hơi khép nhiễm một tầng hơi nước, đôi môi hé mở, hai điểm màu đỏ trước ngực run run đứng thẳng. Nhìn vật trướng to ở hạ thân Trường Canh, trông nó như là chỉ hận không thể lập tức xâm nhập vào hậu huyệt xâu thẳm kia, đẩy vào mấy cái, thao qua mấy lần. Chờ đến lúc hơi thở Long Nhuận ổn định, y mới ôm người nọ, nâng một chân lên, để phân thân của mình đi vào trong cúc huyện đang đóng mở kia. Động thân một cái thật mạnh, “phốc” một tiếng đã đi vào thật sâu.

Long Nhuận nằm ở dưới, để mặc Trường Canh đâm vào rút ra, thỉnh thoảng lại bị người ở trên ôm lấy cổ, hai đôi môi gắn kết. Đưa đẩy ra vào gần trăm lần, Trường Canh liền thấy suy nghĩ trở nên hỗn độn, không qua bao lâu đã tiết tinh ở trong thân thể Long Nhuận. Hơi thở hai người dồn dập, song song ôm eo, chẳng đợi hơi thở bình phục mà đã ngủ thiếp đi.

——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.