A Khí kỳ thực đã tỉnh từ lâu, ngay từ lúc Các chủ tiếp được cành đào rời khỏi nhà tranh hắn cũng đã tỉnh.
Hắn ngủ rất trầm, lúc cùng A Ngốc một chỗ, hắn luôn ngủ say, thế nhưng chỉ cần A Ngốc động một chút, dù chỉ là nhẹ nhàng mà co ngón tay lại, hắn cũng ngay lập tức giật mình tỉnh lại từ trong mộng.
Chỉ là sau mỗi lần tỉnh dậy, hắn đều phát hiện A Ngốc vẫn còn ở bên cạnh, sau đó liền yên lòng mà nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Thế nhưng đêm nay lại không như vậy, hắn dĩ nhiên giật mình tỉnh dậy hai lần, lần đầu tiên tỉnh lại, A Ngốc dĩ nhiên không ở bên người, nhưng rất nhanh liền trở lại, cho nên A Khí an tâm mà ngủ tiếp, thế nhưng lúc này đây tỉnh lại, A Ngốc lại không ở bên cạnh, hơn nữa cho tới bây giờ cũng chưa trở về, A Khí sợ, hắn sợ lần này A Ngốc đi, tựa như năm đó vậy, từ nay về sau không bao giờ gặp nữa.
Thẳng đến khi nghe được tiếng bước chân từ cửa dần dần đến gần.
“A Ngốc, A Ngốc ngươi đã trở về sao?” A Khí từ trên giường nhảy xuống, kinh hỉ đi ra hỏi.
Đông Tuyết nghe thấy hắn ra, lại càng hoảng sợ, cước bộ đình chỉ, hầu như đã nghĩ đến việc xoay người ly khai, thế nhưng ống tay áo lại bị A Khí túm.
“A Ngốc, ngươi đi đâu vậy, ta sợ không được gặp ngươi nữa… Di? Ngươi không phải là A Ngốc?”
Khi A Khí ngửi được một cỗ son phấn nhàn nhạt trên người Đông Tuyết, thất vọng buông tay, thối lui hai bước, lục lọi trong bóng tối thắp lên ngọn nến trên bàn – ánh nến hơi chợt lóe, quang mang hôn ám chiếu sáng nhà tranh.
“Ngươi, ngươi là…” A Khí ngơ ngác nhìn Đông Tuyết, sắc mặt dần trắng bệch, “Ngươi là thị nữ của ác ma… Ngươi, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
Hắn liền bất giác mà lui về phía sau, kinh hoảng đi mọi nơi kiểm tra, tựa hồ như ác ma nọ đứng ở đó không xa.
Đông Tuyết nhìn biểu tình run rẩy của hắn, trong mắt có một mạt thương tiếc. Nàng cũng coi như là chiếu cố A Khí một thời gian, biết hắn có lúc đầu óc không tỉnh táo, trong lòng thập phần đồng tình, chỉ là không rõ vì sao Các chủ muốn giả dạng là A Ngốc trong miệng A Khí để lừa gạt hắn, xem ra Xuân Hương nói không sai, Các chủ là bị A Khí mê hoặc.
“A Khí, ngươi đừng sợ… Các chủ vừa đi ra, ta là đến dẫn ngươi đi, sau này ngươi sẽ không phải gặp Các chủ nữa…” Nàng không muốn làm cho A Khí sợ, chỉ là muốn A Khí hiểu, tự động ly khai Đằng Vương Các, nàng thật sự không muốn giết A Khí. Thế nhưng nếu như A Khí không hiểu, không chịu ly khai, nàng thật sự phải giết con người đáng thương này sao? Trong lòng Đông Tuyết rất do dự.
“Các chủ… Các… chủ… ác ma…” A Khí sợ đến âm thanh đều run, “Đi, đi, mau đi… trốn… ta phải trốn…”
Hắn giống như một con ruồi, tán loạn trong nhà tranh, một hồi trốn dưới gầm bàn, một hồi chui xuống gầm giường, chính là không thấy an toàn, mở ngăn tủ muốn tiến vào.
Đông Tuyết nhìn thấy bộ dáng như vậy, thật sự là thương cảm xen lẫn buồn cười, bỗng liền hạ quyết tâm, nhất định phải giúp hắn ly khai Đằng Vương Các, như thế đối với Các chủ hảo, mà đối A Khí cũng tốt, chỉ là nếu khiến hắn hiểu ra người mấy ngày nay ở cùng hắn là Các chủ chứ không phải là cái gì A Ngốc, thì không biết hắn còn sợ tới bộ dáng gì nữa.
“Đến đây, ta mang ngươi đi thật xa, không sợ nga…” âm thanh của nàng mềm đi vài phần, lôi A Khí từ trong tủ y phục ra.
A Khí không có nửa điểm phản kháng, tròng mắt hắc bạch phân minh chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm Đông Tuyết, ở sâu trong đôi mắt lóe sáng nhàn nhạt, tựa như tất cả tín nhiệm đều giao phó trên người nàng.
Tâm Đông Tuyết thoáng một cái mềm xuống như bùn nặn, đang muốn trấn an thêm vài câu, lại nghe thấy cửa sổ bị người gõ nhẹ vài cái, thì ra là Xuân Hương thấy nàng vào hồi lâu mà không ra, nhịn không được thúc giục, Đông Tuyết đành phải mang lời nói nuốt vào trong bụng, kéo A Khí ra khỏi nhà tranh.
“Không được, A Ngốc đâu, A Ngốc chạy đâu rồi?” A Khí ngây thơ chạy rất xa, nhưng là đột nhiên tỉnh táo lại, “Không thể đi, không thấy A Ngốc, ta muốn đi tìm A Ngốc…”
Đông Tuyết nhất thời kéo, làm A Khí giãy ra. Vừa được tự do, A Khí liền chạy một mạch, một bên chạy một bên gọi to: “A Ngốc, A Ngốc ngươi ở đâu… A Ngốc, không nên chơi trốn tìm với ta, trời rất tối ta không tìm được, ta không tìm được ngươi a…”
“Câm miệng.”
Xuân Hương sợ hãi, sợ tiếng la của hắn vang ra khỏi rừng đào, nhanh chân đuổi theo A Khí, cố sức tát một cái nên mặt hắn.
“Ngươi tỉnh lại đi, không nên giống như một kẻ ngu si mà là loạn lên như vậy, ở đây không có A Ngốc, ngươi có hiểu hay không, nơi này là Đằng Vương Các, không có cái gì A Ngốc, người mấy ngày nay ở cùng ngươi, là Các chủ của chúng ta…”
A Khí như bị sét đánh không kịp bưng tai, cả người đều ngây dại, chỉ cảm thấy lỗ tai kêu ong ong, tựa như có vô số âm thanh chui vào trong lỗ tai.
“Nơi này là nhà của ta… nhà của ta…” hắn mờ mịt nhìn xung quanh, thấy nhà tranh, tinh thần phấn khởi đột nhiên run lên, “Đúng, là nhà của ta, ngươi xem đi, nhà tranh này là A Hán gia gia mang theo ta cùng nhau làm, có một năm mưa lớn, nhà bị dột, chính tay ta sửa nóc nhà.”
Như là muốn chứng minh cái gì, hắn chạy về phía dưới nhà tranh, muốn nhảy lên trên nóc nhà tìm ra góc mái nhà đã từng được sửa kia.
Xuân Hương khẽ hừ một tiếng, dẫn theo A Khí bay lên nóc nhà, nói: “Gian nhà này là do Các chủ dựng, từ lúc xây dựng đến giờ chưa từng tu bổ, ngươi nhìn kỹ đi, nóc nhà này có dấu vết sửa chữa gì không.”
A Khí nhào tới chỗ đã từng sửa, nhưng mà không có tìm được nửa vết tích, hắn quỵ xuống đó mặt mũi trắng bệch, toàn thân đều vì một nỗi sợ không tên mà phát run.
“Không có khả năng… không có khả năng… như thế nào cũng không thể…” hắn ôm đầu, âm thanh ong ong trong đầu ngày càng to, ngày càng vang, làm hắn đau đầu muốn nứt ra, “Ta đang ở đâu… rốt cuộc đang ở đâu… A Ngốc… A Ngốc, ngươi nói cho ta biết, nơi này là nhà của ta, A Ngốc, vẫn là A Ngốc cùng ta…”
Hắn đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Đông Tuyết, ánh sáng nơi đáy mắt dần dần tan rã, tựa như chỉ cần Đông Tuyết gật đầu nhẹ một cái, là có thể khiến hắn tái sinh.
Đông Tuyết bị cái nhìn của hắn làm cho tâm nàng đau xót, thật muốn liền cứ như thế mà gật đầu, nhượng A Khí từ nay về sau vĩnh viễn sống trong mộng đẹp lừa dối này. Thế nhưng khuôn mặt nghiêm túc của Xuân Hương ở ngay trước mặt, bộ dáng như chỉ cần A Khí không nghe lời thì sẽ thống khoái mà ra tay hạ thủ, khiến cho Đông Tuyết như bị tạt nước lạnh, toàn thân đều là băng, ngay cả tâm cũng phải cứng rắn lên.
“A Khí, ngươi không nên tự lừa mình, kỳ thực ngươi vẫn đều minh bạch đúng không, nơi này là Đằng Vương Các a, ta là Đông Tuyết, nàng là Xuân Hương, người vừa ly khai ngươi, không phải là A Ngốc, là Các chủ.”
Nàng có chút gian nan nói lên sự thật, sau đó mở to mắt nhìn chút ánh sáng cuối cùng trong mắt A Khí tan rã hết, chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch. Thân thể nhẹ nhàng lung lay hai cái, hắn liền ngã xuống.
“A Khí… A Khí…” Đông Tuyết kinh hãi, đỡ lấy thân thể A Khí, thế nhưng làm thế nào cũng không thể gọi hắn tỉnh.
“Kích thích qúa độ, hôn mê.” Xuân Hương kiểm tra A Khí một hồi, cũng nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Hôn mê cũng tốt, ngay bây giờ, mau tiễn hắn đi.”
Đông Tuyết gật đầu một cái, liền cõng A Khí lên, đi dọc theo suối, con suối đó là dẫn vào từ một con sông bên ngoài Đằng Vương Các, dọc theo bờ suối mà đi có thể đến bờ sông nhanh chóng, nơi đó đã sớm chuẩn bị tốt một chiếc đò. Đem A Khí đưa vào trong buồng nhỏ trên đò, Đông Tuyết nhẹ nhàng thở dài một tiếng, từ trong hà bao lấy ra mấy lượng bạc đặt vào trong tay hắn.
“Nhà đò, dẫn hắn đi càng xa càng tốt. Chờ hắn tỉnh, ngươi liền cho hắn lên bờ, mặc hắn đi.”
Lão lái đò đó lên tiếng đáp lại, rồi bắt đầu chèo. Đò nhỏ lay động, đảo mắt liền biến mất vào trong bóng đêm.
Lúc A Khí tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, mưa còn chưa dứt, như trước không nhanh không chậm mà bay bay, chỉ là gió lớn hơn ban đêm, vừa lúc thuận hướng gió, người đò cũng không phải chèo, để đò nhỏ từ từ trôi theo dòng nước, chỉ khoác kiện áo tơi ngồi chồm hổm ở đầu đò, nhàn nhã mà uống rượu, ngắm cảnh sắc hai bên bờ dần dần lùi về sau, nghe được động tĩnh trong khoang đò mới quay đầu lại, ha ha cười nói “Ngươi tỉnh.”
“A Hán gia gia…”
Nghe thấy âm thanh già nua, A Khí mê man một chút, sau đó mới nhìn rõ, lão lái đò nọ tuy có mái tóc bạc trắng giống A Hán gia gia, nhưng dáng dấp thì hoàn toàn không giống.
“Tiểu tử, muốn đi đâu?” lão lái đò lên tiếng, “Nếu chưa nghĩ ra liền ở trên đò đợi, đằng nào thì người ta cũng cho lão khá nhiều tiền, mang ngươi đi thêm mấy ngày cũng không sao.”
A Khí giật mình, trong đầu lúc này mới nhớ đến hàng loạt sự việc trước khi hôn mê, sắc mặt hắn chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch, phảng phất như là đại mộng sơ tỉnh, thiên địa toàn bộ đều không còn màu sắc, chỉ còn lại một mảnh trời âm âm trước mặt.
“Ta muốn về nhà…” một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, thanh âm nghẹn ngào, “Ta muốn về nhà… thế nhưng… ta không tìm được…”
“Aiii, lại là một tiểu tử lạc đường…” Lão lái đò lại nhấp thêm một ngụm rượu “Tiểu tử à, đừng khóc, đem ngân lượng trên người ngươi đưa cho ta một ít, đò nhỏ cùng toàn bộ đồ đạc trên đò ta đều bán cho ngươi, sau đó đò nhỏ này là nhà của ngươi, người đi đâu, nhà liền ở đó, có được hay không?”
A Khí mới phát hiện ra trong tay còn cầm mấy khối ngân lượng, ngây người một chút, chỉ ngây ngốc nói: “Đây không phải là của ta.”
Lão lái đò cười to “Hóa ra là một hài tử ngốc, sao phải quản nó là của ngươi hay không, ở trong tay ngươi liền là của ngươi.”
“Nga…” A Khí vươn tay, từ trong lòng bàn tay, mấy khối ngân lượng lóe sáng, “Đều cho người, liền đổi lấy chiếc đò này.”
“Tiểu tử ngốc, không cần nhiều như vậy, phân nửa là đủ rồi.” lão lái đò lấy ra một nửa số ngân lượng từ tay của hắn, suy nghĩ thêm một chút, lại cầm thêm “Cái này coi như là tiểu tử ngươi mời lão nhân gia ta uống chút rượu. Được rồi, phía trước là cập bến, lão nhân ta đi đây.”
Nói rồi, lão lái đò đứng dậy, cầm lấy mái chèo. Đò nhỏ rất nhanh lại gần bờ, lão lái đò cười ha ha, nhảy lên bờ rồi đi.
A Khí ngơ ngác nhìn lão lái đò đi xa dần, thẳng đến khi không nhìn thấy nữa, hắn mới ra khỏi khoang đò, đứng ở đầu đò. Mưa bụi táp vào mặt hắn, hơi lạnh, nhưng khiến đầu óc hắn thanh tỉnh rất nhiều.
“Sau này… mày liền là nhà của ta…”
Hắn sờ sờ đò, sau đó bắt đầu chèo. Đò nhỏ xoay một vòng trên mặt sông, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Đò đi được một đoạn, bụng A Khí mới kêu lên càu nhàu, lúc này hắn mới thấy đói bụng, tìm kiếm trong khoang một lúc vẫn không tìm thấy cái gì có thể ăn được, nhưng thực ra lại có một cái cần câu, còn có một ít mồi câu.
“Không thấy A Ngốc, A Hỗn cũng không thấy, sau này chỉ có một mình ta ăn cá.”
A Khí ngồi ở đầu đò, một bên buông dây câu, một bên nói nhỏ, con mắt chớp chớp, đem nước mắt sắp tuôn ra trở lại, không khóc, hắn không khóc, A Hán gia gia từng nói, nam tử hán phải kiên cường.
Đò nhỏ theo gió phiêu a phiêu, không có mục đích, A Khí cũng không quản đò nhỏ muốn đưa hắn đi đâu, ăn no liền chèo thuyền, mệt mỏi liền vào khoang ngủ, đò ngừng thì câu cá, cứ như vậy từ xuân sang hạ, từ hạ sang thu, chỉ chớp mắt, mùa đông đã tới.
Một ngày đột nhiên tuyết rơi, trong khoang đò bị hở, vô cùng lạnh, A Khí liền chèo thuyền đến gần bờ, lấy ra số bạc không còn nhiều lắm, lên bờ tìm một trấn nhỏ, mua hai tấm chăn dầy, lại mua một khuông than, lại lên đường, đi qua một loạt nhà cửa, chợt thấy có một con cẩu dữ lao ra sủa không ngừng, hắn lấy làm kinh hãi, xoay người chạy, nhưng chưa chạy xa đột nhiên lại nhớ tới gì đó mà giật mình, nhớ lại hình như hắn đã từng tới trấn nhỏ này. Cũng từng có con cẩu dữ lao ra cắn người.
“Nhà.. ta tìm được nhà rồi.”
A Khí mừng như điên, hắn còn nhớ, từ nơi này đi lên thượng du của sông, cứ đi, cứ đi, nhà ngay ở nơi đó.
Năm đó A Khí đi ra ngoài tìm A Ngốc, hắn cứ đi dọc theo sống, lúc đi tới trấn nhỏ này, thì cần một thời gian là một năm không sai biệt lắm, chỉ là khi đó hắn đi một chút lại dừng một chút, đến mỗi địa phương đều tốn nửa tháng tìm người, bởi vậy nên tốc độ thật chậm, trên thực tế, nơi này cũng không cách rừng đào quá xa, hôm nay hắn chèo đò nhỏ, bất quá chỉ dùng hơn một tháng đã về đến trong rừng đào.
Nhà tranh lâu ngày không có người ở, đã sớm sập, bên trong viện đầy cây cỏ khô héo, rìu ngày xưa dùng để đốn củi cán đều đã nát. Quả đào trong rừng vài năm không có ai hái, liền toàn bộ rơi xuống mặt đất, tạo thành một lớp dày, tản ra chút ý vị không nói lên lời.
“Đây mới là nhà của ta…”
A Khí kinh ngạc nhìn, nhưng thực sự như là đại mộng sơ tỉnh, đầu óc mù mịt mấy năm qua đột nhiên như được xóa tan mây mù, trở nên sáng tỏ, nhớ đến những chuyện đã xảy ra, nhớ đến những ngày khoái hoạt trong rừng đào, trong lòng hắn đều đau xót. Trùng tu nhà tranh, cắt cây cỏ khô, đào một tầng đất dưới gốc đào, lấy ra một vò Vũ lăng xuân mà hắn chôn xuống trước khi rời nhà, A Khí hung hăng say lớn một trận.
“A Ngốc, ta phải quên ngươi… Lần này là thật, nhất định sẽ quên ngươi…”
Mà Các chủ lúc này, lại nơi nơi tìm kiếm A Khí.
Mấy tháng trước đây, trên giang hồ lưu truyền một tin tức nghe rợn cả người: Một hồi đại hỏa thiêu rụi Đằng Vương Các. Đằng Vương Các trăm năm lịch sử, trong trận hỏa này biến thành phế tích. Chỉ là A Khí không phải là người trong giang hồ, tuy rằng hắn ở trong đò nhỏ phiêu bạt giữa Trường Giang và Hoàng Hà thật lâu, thế nhưng hắn không biết, khu rừng đào giả mà hắn đã từng ở cũng đã tiêu thất cùng với trận hỏa hoạn đó.
Hỏa là do người của Các chủ phóng, làm trò trước mặt tam gia chủ nhân đình, đài, lâu, một đuốc đem cơ nghiệp trăm năm của Đằng Vương Các thiêu sạch sẽ.
“Chuyện năm đó là do ai làm, ta không biết, nhưng ta biết, chuyện lần này không thoát khỏi tay một trong ba tam gia chủ nhân, còn có thể là tam gia các ngươi hợp mưu không biết chừng.”
Nói những lời này, trên mặt Các chủ có vài phần tiếu ý âm ngoan, làm cho người ta cực sợ. Người quen thuộc Các chủ liền nói, đó là y động sát khí, ý tứ trong lời nói là, rất có thể đem ba vị chủ nhân đình, đài, lâu cùng diệt một chỗ.
Năm đó, tứ gia chủ nhân thành lập đình, đài, lầu, các, là bốn vị huynh đệ kết nghĩa, trong đó Túy ông đình chưởng tài, Hoàng Hạc lâu lập tân, Đằng Vương Các thượng võ, Doanh đài xuất mưu, tứ gia đồng khí liên chi, đứng vững trên giang hồ, làm chủ một phương trời. Nhưng theo thời gian trôi qua, chủ cũ đều mất đi, mà tân chủ thì sinh ý đồ khác, vì vậy tứ gia liền bắt đầu phân tranh, ai cũng muốn làm lão đại, đem tam gia còn lại nắm ở trong tay, vì vậy liền có Khúc thủy chi ước năm năm một lần ước định, mà trong đó Đằng Vương Các vũ lực mạnh nhất, mặc dù tam gia liên thủ nhưng Đằng Vương Các năm nào cũng chiếm ưu thế.
Vì vậy lúc đó mới dẫn đến trận phục kích năm đó, lão Các chủ Đằng Vương Các tử vong tại chỗ, Các chủ thất tung hơn nửa năm.
Là ai động thủ, Các chủ không biết, nhưng tổng không thoát được một trong ba nhà, y chưa có hành động trả thù, chẳng qua là vì chưa có chứng cứ mà thôi. Thế nhưng A Khí thất tung như thế, Các chủ giận tím mặt, hơn nữa lúc Vĩnh Yên đường cháy vừa lúc ba vị chủ nhân kia lại ở đây, vì vậy mặc kệ việc A Khí mất tích có liên quan đến tam gia kia hay không, Các chủ đều đem tất cả nợ nần tính hết lên đầu họ.
“Đằng Vương Các chủ nói đùa, tứ gia chúng ta xưa nay cùng tiến cùng lùi, làm sao lại có chuyện mưu sát ngươi. Năm đó gặp chuyện mai phục, ta vẫn đều điều tra, hôm nay mới cóchút manh mối, liền muốn cùng Đằng Vương Các chủ bàn kế, đợi mấy ngày đến giờ Các chủ đều từ chối không gặp, chúng ta phải đợi như vậy còn chưa để ý, hôm nay vừa thấy lại vu cho ta như vậy. Đằng Vương Các chủ, mong rằng ngươi có thể cho tam gia chúng ta một cái công đạo, bằng không tam gia cho dù lương thiện cũng nhất định không để cho ngươi khi dễ.”
Người nói chính là Doanh đài chủ nhân, một nam tử nhìn qua thì khá trẻ tuổi, trong tay có một chiếc quạt lông màu trắng, nhẹ nhàng mà quạt a quạt, giống như có chút tiêu sái, nhưng nói ra lại rất đanh đá chua ngoa, vài câu đã đặt Các chủ vào chỗ bất nghĩa.
Đằng Vương Các chủ không để ý đến bộ dạng giả vờ của gã, chỉ lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, chuyện năm đó ta không truy cứu thêm nữa, mặc kệ là ai làm, chỉ là trong tam gia các người. Hôm nay Đằng Vương Các bị đốt, trăm năm cơ nghiệp bị hủy, ta không cần nói, các ngươi ai cũng tự đoán được. Hôm nay muốn rời khỏi Đằng Vương Các, phải xem các ngươi có bản lĩnh đó không.”
Nói xong, cũng không quản tam gia chủ nhân có phản ứng thế nào, y liền vung tay lên tấn công. (anh Các chủ này thật là khốc mà, bá đạo a, thix a ~~~)
Tam gia chủ nhân trăm triệu lần cũng không ngờ được y như vậy, luận mưu lược, bọn họ tự nhận không thua Đằng Vương Các, thậm chí còn có lúc hơn, nhưng luận vũ lực, đơn đả độc đấu, ai cũng không phải là đối thủ của Đằng Vương Các, lập tức nhìn đối diện liếc mắt, liền ăn ý liên thủ.
Mắt thấy tứ gia chủ nhân đánh nhau, người khởi xướng là bốn tỳ nữ Xuân Hạ Thu Đông đều choáng váng.
“Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?…”
Hạ Phương thì thào nói, lúc này biểu tình biến hóa bất định, cũng hối hận vì hành vi phóng hỏa của mình. Nàng chỉ là đốt Vĩnh Yên đường mà thôi, thế nhưng lại khiến Các chủ đem toàn bộ cơ nghiệp Đằng Vương Các đốt, trăm năm cơ nghiệp không còn, lão Các chủ nếu biết, chỉ sợ sẽ tức đến đội mồ sống lại.
“Lẽ nào Các chủ điên rồi?”
Xuân Hương càng hối không kịp, sớm biết như vậy, nàng sẽ không đuổi A Khí đi, mắt thấy tứ gia chủ nhân đánh nhau túi bụi, các nàng chỉ là tỳ nữ võ công thấp, cũng không có cách nào, các đệ tử khác trong các đều bị Các chủ hạ lệnh giải tán, căn bản là không có người đến ngăn cản một màn tự giết lẫn nhau này, chỉ lôi kéo Đông Tuyết nói: “Nhanh, nhanh đi tìm A Khí về, lúc này có thể khiến Các chủ trở lại bình thương, chỉ có hắn mà thôi.”
Đông Tuyết liền đáp ứng, chạy vội ra bờ sông, chỉ là lúc này đây còn bóng dáng đò nhỏ nữa, nàng thở dài một hơi đuổi theo ngoài trăm dặm, A Khí không tìm được, thế nhưng vừa vặn gặp được Quản gia mang theo A Hỗn trở về Đằng Vương Các.
“Quản gia… Quản gia… Bất hảo rồi, Các chủ điên rồi…” Đông Tuyết quỳ gối trước mặt Quản gia, khóc không thành tiếng.
Quản gia mang theo A Hỗn với danh nghĩ là đi làm việc, trên thực tế một đường du sơn ngoạn thủy, tất nhiên là thích đến không muốn trở về, thuận tiện cùng A Hỗn kết bái một hồi, danh chính ngôn thuận mà đem A Hỗn về dưới tay, chỉ là trong lòng A Hỗn nhớ A Khí, sống chết lôi kéo y về.
Đông Tuyết vừa hô như thế, khiến Quản gia lấy làm kinh hãi, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Đông Tuyết nói năng lộn xộn, lắp bắp đem tất cả sự tình kể lại một lần.
A Hỗn nghe thấy việc A Khí bị đuổi đi, nhất thời tức đến nhảy lên, “Cái gì, các ngươi đuổi A Khí đi, hỗn đản, Ta… ta không để các người yên đâu…”
“Thực là hồ đồ, lúc nào thì đến lượt mấy tỳ nữ các ngươi làm chủ việc của Các chủ, lộng A Khí đi mất, các ngươi quả thực là đào đi tâm can của Các chủ, y không điên mới là lạ.” Quản gia khẽ quát một tiếng, lúc này cũng không phải là lúc trách cứ, chỉ có thể mang A Hỗn nhanh chóng đi đến cản Các chủ.
Nhưng vẫn là quá muộn, chờ tới lúc Quản gia chạy đến Đằng Vương Các, đại chiến đã kết thúc, kết quả có thể nói là tứ bại câu thượng, tam gia chủ nhân một chết hai bị thương, Đằng Vương Các Các chủ cũng thụ thương nặng, nhìn qua Doanh đài chủ nhân cùng Hoàng Hạc lâu chủ nhân mang theo thi thể Túy ông đình chạy trốn, nhưng vô lực đuổi kịp, chỉ có thể ngồi ở chỗ kia vận công điều tức.