Về nhà sau một ngày làm việc căng thẳng, Hon quẳng cái cặp vào cạnh chân giường rồi nằm lên nệm, vươn vai thở hắt một tiếng. Nằm được khoảng mười, mười lăm phút thì anh bật dậy, tắm rửa rồi suy nghĩ không biết nên ăn gì giờ. Mì gói? Ngán lắm, mà hôm nọ có bài báo nào nói ăn nhiều mì gói dễ ung thư. Thiệt tình, thời nay ăn cái gì vô cũng ung thư là sao? Thế ra ăn cũng chết, không ăn cũng chết à?
Hay đi ăn cơm tiệm? Hon lẩm bẩm rồi nhún vai thở dài. Mấy quán cơm gần nhà anh đã từng “nếm thử” qua rồi và mặc dù là người dễ tính nhưng anh vẫn “công nhận” mấy quán đó thật tệ. Chỉ có một tiệm khiến anh thấy hài lòng nhất, đó là tiệm cơm tấm trên đường Nguyễn Văn Cừ, gần trường Đại Học Sư Phạm. Anh đã dành gần như cả năm cuối đời sinh viên để “cắm mặt” ở đó.
Sau khi tốt nghiệp và bắt đầu đi làm, anh vẫn thỉnh thoảng ghé qua chỗ đó để “ủng hộ”. Ngay cả sau thảm họa Lễ Tạ Ơn, tiệm cơm mở cửa trở lại và anh là một trong những người đầu tiên tới giúp mở hàng. Bà chủ (may mắn sống sót) quá quen mặt anh, nay thấy anh là người thật thà, lại vui tính nên bà ta đã giới thiệu cháu gái của mình cho anh. Cô gái tên Huyền, là sinh viên cao đẳng năm hai trường đại học Sài Gòn.
Đó là chuyện xảy ra cách đây hai tháng. Anh và Huyền đã chia tay sau bốn tháng quen nhau vì lí do “không hợp”. Tất nhiên, đó chỉ là cái cớ để trả lời khi bạn bè, người thân hỏi thăm thôi. Còn lí do thực sự là gì thì chỉ có hai người họ mới biết.
“Sao ông đoán được hay vậy?” Anh hỏi Khang khi cả hai người đang đi giải sầu sau vụ chia tay.
“Đoán cái gì?” Khang hỏi.
“Ông nói tui và Huyền sẽ chia tay sớm thôi ấy.”
“À, tui vào xem Facebook của nhỏ đó, thấy hai người đi chơi mấy chục lần mà nó chỉ đăng có vài tấm hình có mặt nó, không có ông. Lại chả thèm tag ông vào hay là viết mấy câu “sến sủa” kiểu cặp đôi yêu nhau. Cho nên tui thấy… không ổn, vậy thôi.”
“Vậy hả?” Hon thở dài, “Mà thôi bỏ đi, chuyện qua rồi. Hôm nay tụi mình nhậu cho đã đi!”
“Ông xỉn thì tui bỏ ông ở đây chứ không có đưa về nhà đâu đấy!” Khang nói.
“Cũng được!” Hon gật đầu, “Mà ông nói có gì hay cho tôi xem? Là siêu năng lực hả?”
“Phải!” Khang mỉm cười, “Nhìn kĩ nhé.” Khang chìa bàn tay về phía chai nước, các ngón tay khép hờ xung quanh cái chai. Anh nhấc tay mình lên và cái chai cũng bị nhấc bổng theo. Hon ồ lên một tiếng nhưng Khang liền nhăn mặt bảo khẽ thôi.
“Ông làm sao hay vậy? Tôi tưởng ông chỉ tạo được trường lực thôi chứ?” Hon hỏi
“Sờ vào cái chai đi!” Khang cười. Hon liền đưa tay về phía cái chai và anh liền cảm thấy như có một lớp gì đó rắn chắc đang bao quanh cái chai. “Ủa, cái này là trường lực phải không? Sao nó nhỏ xíu vậy?”
“Thì tui nói tui tập luyện kĩ lắm mà. Ông thấy hay không? Nếu tui cố gắng thêm, tui tin là mình có thể vươn dài trường lực ra. Khi đó tui có thể lấy được bất kì vật gì mà không cần chạm tay vào nó. Cái này nghe giống như Điều Khiển Vật bằng Ý Nghĩ ấy, tên tiếng Anh của nó là Telekinesis.”
“Thiệt luôn!” Hon kêu lên, “Mà tui chả hiểu gì hết, sao nghe nó trừu tượng quá.”
Khang thở dài, “Ừ thì… Ông hãy tưởng tượng trường lực của tui giống như quả bong bóng vậy. Tui có thể làm nó phình to, teo nhỏ, rồi uốn nắn nó thành bất cứ hình gì tui muốn như người ta tạo hình bong bóng vậy. Và cái bong bóng này rất chắc chứ không dễ vỡ đâu nhé.”
“À!” Hon nói, “Lần này dễ hiểu hơn rồi đó ông. Nhưng mà ông có thể làm được sao? Tôi cứ tưởng trường lực nó chỉ có dạng khối cầu giống trong phim hay trong game gì chứ.”
“Không hẳn, tôi tin là chúng ta có thể điều khiển được năng lực của mình theo cách mà ta muốn. Tất nhiên việc này sẽ cần thời gian và nghị lực.”
“Vậy thì tôi không muốn cái năng lực tàng hình này nữa, nó thật bất tiện quá.”
“Nó đâu phải là tàng hình.” Khang nói.
“Thì không phải. Nhưng mà vẫn chưa thống nhất đặt tên cho nó thì tui sẽ gọi nó là tàng hình.”
“Bẻ Cong Không Gian – Space Bending, nghe cũng hay đấy chứ. Người ta có Air Bender (Tiết Khí Sư), còn ông là Space Bender – Tiết Không Sư.” Khang cười lớn (ở đây Khang đã hiểu nhầm hoặc cố ý chơi chữ “bending” – nghĩa là bẻ cong. Trong bộ phim Avatar: The Last Ai Bender thì chữ bend để ám chỉ “chế ngự”, Air Bender là người chế ngự được không khí chứ không phải là “bẻ cong không khí” như cách dịch thô).
“Tui không thích cái tên đó, với lại vẫn có nhiều câu hỏi trong giả thuyết của ông mà? Ví dụ như nếu như tôi biến mất và khiến cả không gian quanh tôi biến mất theo, vậy thì trong không gian của chúng ta sẽ bị khiếm khuyết đi một chỗ đúng không? Với lại tôi đã thử nhiều lần biến mất mà vẫn quan sát được mọi thứ xung quanh đó, vẫn có thể nghe, thấy mọi người nói gì, làm gì. Nếu tôi biến vào không gian khác thì sao tôi vẫn thấy được chuyện xảy ra ở không gian này?”
Khang im lặng một lúc mới nói: “Cho câu hỏi đầu tiên, có lẽ ông tưởng không gian của chúng ta có hình thù rõ rệt nên khi một phần không gian bị biến mất thì cấu trúc này sẽ có lỗ hổng à? Không đâu! Không gian của chúng ta là ba chiều nhưng có hình dạng gì thì còn nhiều tranh cãi, tất cả vẫn là giả thuyết thôi. Tôi muốn dùng thuyết của Einstein mà tôi quên mất nó rồi nên hãy cứ bỏ qua vậy.”
“Còn cho câu hỏi số hai là vì sao ông đã ở không gian khác mà vẫn quan sát, lắng nghe được những gì xảy ra tại đây thì tôi nghĩ là do… Ờ, người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nên có thể là mắt của ông, tai của ông chính là cánh cửa ranh giới giữa không gian này và không gian bên kia.”
“Vậy giả dụ như tui bị bọn giang hồ đòi nợ, cầm súng dí khiến tôi phải biến mất. Bọn nó không nhìn thấy tôi nhưng mà nếu giơ súng bắn loạn xạ thì thế nào cũng bắn trúng mắt hoặc tai tui đúng không? Vì chỗ đó là ranh giới giữa hai không gian như ông nói mà?”
“Không, không.” Khang lắc đầu, “Đúng là giả thuyết có sơ hở nhỉ? Nhưng mà chúng ta đã thử nghiệm là tôi không thể nào chạm được ông dù ông vẫn ngồi yên một chỗ. Mà “xúc chạm” là một trong năm giác quan của con người, thành ra tôi suy đoán là dù ông ở chiều không gian khác nhưng năm giác quan của ông vẫn tiếp xúc với không gian này. Như là làm sao ông thở khi ông ở không gian khác? Rõ ràng là ông cần mượn oxy từ đây này đúng không?”
“Ông đang nói gì vậy? Mình đang nói về chuyện liệu tai và mắt của tôi đang ở không gian nào mà?”
“Nó ở trên cơ thể ông.” Khang đáp, “Tôi nghĩ là… các giác quan của ông thuộc kiểu một chiều, chỉ tiếp nhận chứ không tương tác. Nghĩa là ông có thể thấy, nghe, ngửi, nếm, chạm mọi thứ ở không gian này, nhưng (người) ở không gian này lại hoàn toàn không thể thấy, chạm, nghe, ngửi được ông.”
Hon im lặng một lúc rồi nhún vai, “Vậy đi! Vậy làm sao tôi kiểm soát không cho nó bất ngờ bộc phát, như là đang đi ngoài đường, mua đồ hay ngồi họp mà tự nhiên biến mất thì dễ làm người ta sợ lắm!”
“Tôi nói rồi mà, ngồi thiền là một cách. Nhưng quan trọng hơn, ông phải học cách chấp nhận năng lực của mình. Chối bỏ, ghét bỏ nó cũng chả có ích gì. Càng hoảng sợ, càng căm ghét thì nó càng bất ổn thôi, bài học từ phim Forzen còn đó. Cho nên ngồi thiền là để tĩnh tâm lại và dùng tâm điều khiển năng lực mình theo ý mình. Nếu ông không muốn nâng cao khả năng như tui thì ít nhất cũng phải biết điều khiển không cho nó phát tác bậy bạ chứ?”
“Tui đi làm cả ngày, tối về mệt quá lăn ra ngủ chứ thời gian đâu mà thiền?”
“Mỗi ngày ba mươi phút thôi, không thì năm, mười phút. Ông hãy cứ coi nó như một bài tập thể dục trong ngày vậy, tập bất cứ khi nào rãnh. Cách tốt nhất để kiểm soát nó là thành thạo nó. Giờ tui chỉ ông thế này: Ông hãy tập biến mất từng phần cơ thể đi, bắt đầu với ngón tay trước, rồi cả bàn tay, cả cánh tay. Khi ông tập biến mất xong thì hãy tập “hiện hình”.”
“Để tui thử.” Hon thở dài.
Trong căn phòng nhỏ với tiếng quạt quay vù vù, Hon nằm trên giường, mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà và nhớ lại những gì Khang đã chỉ anh. Anh đưa cánh tay trái mình lên cao và hít một hơi dài, nhắm mắt lại. Một ngón tay, hai ngón tay, cả bàn tay rồi cả cánh tay của anh biến mất. Anh mở mắt nhìn vào phần tay “cụt” và mỉm cười. Anh lại hít một hơi dài và đưa tay phải lên cao, nhắm mắt. Cả cánh tay phải biến mất. Rồi đến chân phải, chân trái, phần thân rồi đầu của anh cũng biến mất theo.
Anh vẫn cảm nhận được lưng của mình đang đặt trên cái giường cũ mốc meo, mắt anh vẫn nhìn thấy trần nhà, tai anh vẫn nghe tiếng quạt quay vù vù, mũi anh vẫn ngửi thấy được mùi cá chiên từ nhà nào đó trong khu trọ. Thật khó tin là giờ cơ thể anh lại đang nằm ở một không gian khác. Buồn cười sao cái gọi là “du hành giữa các thế giới”, vốn làm đau đầu nhiều nhà khoa học, giờ lại được thực hiện quá dễ dàng bởi một nhân viên ngân hàng bình thường. Siêu năng lực đã mở ra những cánh cửa cho khoa học và đời sống, thật tiếc là người ta lại từ chối nó chỉ vì không hiểu được nó.
Hon ngồi dậy và đi vào nhà tắm. Anh bắt đầu cho từng phần cơ thể “hiện ra”, bắt đầu từ đầu rồi tới tay phải, thân, tay trái rồi hai chân. Cả tiến trình mất gần nửa tiếng đồng hồ nhưng anh thấy hài lòng vì lần trước anh phải mất bốn chục phút mới làm xong. Vậy ra hai tháng qua mình cũng chăm chỉ lắm – Anh tự nhủ. Sau đó anh ra ngoài tìm một quán hủ tiếu mì, thế là xong bữa tối và cũng kết thúc ngày thứ Sáu.
Ngày thứ Bảy, anh chỉ làm việc tới giữa trưa nên sau khi tan ca thì anh ghé qua chợ gần đó, mua được vài thứ rau củ, thịt cá. Anh tự nhủ chiều nay phải nấu được món gì đó ngon ngon, có lẽ nên tham khảo mấy trang ẩm thực trên Facebook.
Sáng Chủ Nhật anh ghé thăm Khang ở bệnh viện rồi đi cà phê với mấy người bạn cũ. Khi chào tạm biệt họ thì anh thấy có tới ba cuộc gọi nhỡ từ Đức. Anh gọi lại và Đức hẹn gặp một chỗ nào đó để nói chuyện. Đức không muốn gặp ở quán cà phê vì đây là việc riêng nên hai người bàn luận mãi. Cuối cùng họ cũng chọn được một quán ăn Nhật có phòng riêng và tất nhiên người trả tiền sẽ là Đức.
“Sushi hay đồ nướng đây?” Hon hỏi.
“Cứ gọi món nào ông thích.” Đức đáp, khuôn mặt anh trông xanh xao và lo lắng.
“Có chuyện gì không sếp?” Hon hỏi.
“Ờ, gọi món trước đi rồi tôi nói.”
Thế là họ lại trải qua một màn tranh luận khác, rồi họ gọi hai phần cơm cuộn cá ngừ và cơm cuộn thịt bò; một phần mì Ramen và một mì Udon xào giòn. Hon cũng muốn thử chút rượu nhưng Đức bảo nên để lúc khác vì anh cần Hon “tỉnh táo” nghe anh nói. Sau khi các món đã được dọn lên và Đức phải chắc rằng người phục vụ đã bỏ đi xa rồi, anh mới thở dài nói: “Tôi phát hiện ra mình có siêu năng lực!”
“Vậy hả? Chào mừng sếp nhập hội bệnh nhân HSP!” Hon đáp.
Đức trợn mắt nhìn Hon, hai cánh mũi anh phồng lên và thở phì phò. Thái độ tươi tỉnh của Hon làm anh nghĩ ngay tới Khang. Hồi lâu anh mới nói với giọng khó nhọc: “Sao ông không có vẻ gì ngạc nhiên hết vậy?”
“Ừ thì chắc chơi với Khang lâu quá nên bị lây tính ổng rồi. Ông nhớ tuần trước đi với ngài Kim rồi mình cãi lộn không? Khang sau đó có nói với tôi là “coi chừng ghét của nào trời trao của đó”, ổng chỉ nói bâng quơ thôi nhưng tôi nghĩ ông hiểu ý tôi mà? Công nhận ông này hay ghê, cái gì ổng cũng đoán được hết.”
“Khang đoán được là tôi sẽ có siêu năng lực? Làm sao… Tôi tưởng ổng chỉ có “trường lực” thôi?”
“Tôi đâu có biết, mà tôi nói thế hồi nào?” Hon đáng trống lảng. Rồi thấy Đức tính nói gì, anh liền ngắt lời ngay: “Bỏ qua đi, mà ông biết mình có năng lực khi nào vậy?”
“Ba ngày trước! Sau khi đi làm về…”
“Chà… thế ông có sao không?” Hon hỏi xong thì đưa miếng cơm cuộn quệt mù tạc lên cắn một cái và xuýt xoa vì độ cay của nó.
Đức uống ngụm trà rồi nói: “Tôi hoảng lắm… Tôi không biết khả năng của mình là gì, tôi đoán mình có thể làm ngưng thời gian hay sao ấy. Mọi thứ xung quanh đều bất động và tôi không thể thoát ra khỏi tình trạng đó được. Tôi tốn gần cả giờ đồng hồ để kéo chiếc xe của mình ra xa chiếc taxi. Rồi tôi dắt xe lên vỉa hè ngồi ngờ cho thời gian chạy lại. Không biết phải chờ bao lâu vì đồng hồ đâu có chạy? Thật kinh khủng!”
Hon rướn người tới vỗ vai Đức: “Bình tĩnh đi, nó qua rồi mà!”
“Nó đã xảy ra nữa, vào chiều thứ Bảy, vào sáng nay khi tôi giật mình dậy hai lần và thấy mới có ba giờ bốn mươi hai sáng. Rồi cả lúc đi Lễ nữa. Riết tôi điên mất! Tôi sợ lắm, tôi rất sợ lỡ mình không thể thoát ra được và mình sẽ mắc kẹt trong trạng thái đó mãi mãi. Rồi tôi sẽ già đi, sẽ bệnh và chết mà không ai hay. Tới khi thời gian chạy lại thì mọi người phát hiện ra tôi chỉ còn là cái xác…” Đức thở hổn hển.
“Lúc đó ông chết rồi, ông có cảm nhận được gì đâu?” Hon nói. Lập tức Đức đập bàn một cái thật mạnh và đứng dậy. Hon liền đứng dậy chạy theo cản lại: “Xin lỗi, tôi lỡ lời. Ngồi xuống có gì từ từ nói.”
Đức im lặng không đáp, Hon bèn nói tiếp: “Tôi cũng nghĩ như ông vậy, chắc ông cũng biết về năng lực của tôi phải không?”
Vẫn im lặng. Hon đẩy Đức về lại chỗ của mình và anh ngồi xuống, rót trà cho Đức: “Khi tôi dùng năng lực, cơ thể tôi sẽ đi vào một chiều không gian khác nhưng tôi vẫn có thể thấy, nghe được những gì đang xảy ra ở không gian này. Có vẻ hơi khó hiểu. Như ông vậy, tôi cũng rất sợ lỡ tôi rơi vào không gian đó và không trở lại được thì sao? Lỡ đâu tôi chết và người ta không tìm được xác tôi đem về cho ba má thì sao? Vậy đó…”
Sắc mặt Đức đã dịu xuống, anh cầm chén trà uống một hơi rồi nói: “Vậy ông có thể kiểm soát được nó chưa? Tôi nghe ngài Kim nói… A!” Đức giật mình kêu lên.
“Không sao.” Hon nói, “Tui cũng đoán được là ngài Kim sẽ nói cho ông biết về tụi tui, vậy nên giờ tui cũng sẽ nói cho ông biết về ngài Kim luôn.”
Đức nhướn mày: “Sao? Không lẽ đúng là ngài Kim cũng có siêu năng lực?”
“Ủa? Ông biết rồi hả?” Hon lấy đũa xới dĩa mỳ của mình lên khiến khói bốc nghi ngút và mùi thơm tỏa ra khắp căn phòng.
“Không, tôi đoán thôi.” Đức bật cười, “Mà thiệt hả?”
“Thiệt! Ổng cho tụi tui xem rồi. Để xem nào, năng lực của ổng là một dạng Thần Giao Cách Cảm (Telepathy) cấp độ thấp.”
“Năng lực mà cũng chia cấp độ nữa à?”
“Là ổng nói mà! Để tui nhớ lại coi “cấp cao” là thế nào…” Hon gãi đầu, “ Ừ, đọc suy nghĩ, điều khiển ý nghĩ, nhìn thấy kí ức, thay đổi hoặc xóa bỏ kí ức… cấp cao là vậy đó. Còn như của ngài Kim thì ổng phải dùng lời nói để thay đổi hành động của người khác. Ở cấp cao người ta ra lệnh bằng ý nghĩ chứ không bằng lời, như ông giáo sư trong X-men ấy.”
“Ông giáo sư trong X-men thì tui biết. Mà cái của ngài Kim là siêu năng lực thật hả? Dùng lời nói làm thay đổi hành động thì giống kĩ năng hơn.” Đức nói xong thì gắp miếng thịt trong tô mì lên cắn một cái.
“Đừng coi thường, ổng có thể bắt người ta làm theo điều ổng muốn, dù điều đó có vô lí tới đâu. Trở ngại của năng lực này chính là ngôn ngữ vì nếu người ta không hiểu ổng nói gì thì sẽ không đáp ứng yêu cầu được. Thành ra ổng phát triển năng lực lên bằng cách dùng thông dịch viên. Người thông dịch sẽ truyền tải yêu cầu qua một người hay một nhóm người khác. Đây gọi là cách thôi miên gián tiếp.”
“Ví dụ như tuần trước tụi tui đi hát Karaoke mà quán tính tiền mắc quá, ngài Kim bèn thì thầm gì đó vào tai cô phục vụ. Rồi cổ đó bỏ chạy đi tìm chủ quán. Sau đó ông chủ tới và quyết định miễn phí cho tụi tui. Tất nhiên là tui và Khang vẫn chưa tin nên ngài Kim bảo tụi tui đi cùng vào một phòng Karaoke đang tổ chức tiệc sinh nhật. Ổng nói vài câu vào tai Khang và Khang đi đến chỗ đám nhóc, bảo “Mọi người cùng nhảy Gangnam Style nào!” Thế là cả đám nhảy như điên, gồm cả tôi luôn vì lệnh là “mọi người” mà.”
“Chà, hay ha?” Đức bật cười, “Ngài Kim hay nói là ổng giỏi mấy vụ đàm phán, thương thuyết, hóa ra nhờ năng lực không hả?”
“Cái đó tụi tui không dám hỏi, ông thân với ổng hơn thì ông hỏi đi.”
“Đâu có, tôi thấy ổng thân với hai người hơn. Và vì hai người có siêu năng lực nên tôi đoán chắc ổng cũng có nên mới đồng cảm thế. Ai ngờ giờ tôi cũng có luôn… Đúng là ý trời mà!”
“Chắc vậy rồi. Năng lực của tui là không gian, của ông là thời gian, hai mình gộp lại là thành “Thuyết Tương Đối” luôn rồi!” Hon nói.
“Vậy giờ tôi có thể tin tưởng ông sẽ không nói cho ai biết chuyện này chứ? Kể cả ngài Kim?”
“Sao vậy? Ông nói muốn học cách kiểm soát nó mà? Tôi là tay mơ thôi, ngài Kim có vẻ rành hơn đấy.”
“Tôi sợ làm phiền ổng, với lại tháng sau ổng về nước rồi, thế nào ổng cũng bàn giao việc “huấn luyện” lại cho ông thôi. Hôm nọ đi ăn, ổng nói ông và Khang đã thuần thục năng lực lắm rồi mà.”
“Chỉ Khang thôi, tôi vì mới tiến bộ chút chút à. Nhưng mà… tôi sẽ giúp sếp.”
“Cám ơn nhiều!” Đức mỉm cười và nâng ly trà lên. Hon cũng nâng ly trà lên và hai người cụng ly nhau. “Thế sếp tăng lương cho tôi được không?” Hon nói sau khi uống cạn ly trà.
“Cũng được, tăng thêm một ngàn Đồng vào tháng sau nhé?”
Hon cười lớn và Đức cũng bật cười theo. Bữa ăn kết thúc nhưng hai người vẫn còn nhiều thứ để nói. Thành ra họ tìm một quán cà phê vắng vẻ để tiếp tục bàn chuyện. Hon cần phải biết rõ về tình huống mà năng lực của Đức bộc phát bất ngờ để từ đó đặt ra giả thuyết về cách năng lực hoạt động, cũng như là cách giúp anh thoát khỏi tình trạng đó.
Tổng cộng Đức đã rơi vào trạng thái “Dừng thời gian” bốn lần:
Lần đầu tiên là vào chiều thứ Sáu, khi xe của anh suýt nữa thì “hôn đít” chiếc taxi. Nhờ Dừng Thời Gian lại mà anh đã thoát nạn. Anh trở lại dòng thời gian thực sau vài tiếng chờ đợi bên vỉa hè.
Lần thứ hai là vào trưa thứ Bảy, khi anh về tới nhà, ngủ trưa một giấc ngắn, tỉnh dậy và thấy mình đã ở trong trạng thái Dừng Thời Gian. Anh chờ đợi vài tiếng, đi loanh quanh trong nhà, đi ra đường và vấp cục đá té ngã. Cú ngã đã đưa anh trở lại bình thường.
Lần thứ ba là vào sáng nay, anh giật mình dậy thì thấy mới ba giờ bốn mươi hai. Anh ngủ thêm một lúc, giật mình dậy vẫn thấy là ba giờ bốn mươi hai nên anh hiểu ra và bừng tỉnh. Anh đi rửa mặt cho tỉnh táo rồi vài chục phút sau thì thấy đồng hồ đã chạy lại như cũ.
Lần thứ tư chính là vừa nãy khi anh đang hành Lễ. Anh dành mấy tiếng chờ đợi đó để cầu nguyện và sám hối, sau đó thì mọi thứ lại như trước.
“Chà, khó quá nhỉ?” Hon nói sau khi đã thu âm lại câu chuyện của Đức vào điện thoại. “Phải chi có Khang ở đây thì ổng sẽ nghĩ ra được ý nào đó.” Hon đứng dậy và đi vòng quanh quán, vừa đi vừa lẩm bẩm.
“Cái này là tôi đoán thôi nhé, khi nào ông mệt mỏi thì năng lực sẽ bộc phát.”
Đức suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lý! Vậy là năng lực này giống như cơ chế của cơ thể, khi mệt mỏi thì sẽ cần nghỉ ngơi để lấy lại sức, lúc đó nó sẽ làm cho thời gian dừng lại. Khi nào tôi thấy khỏe rồi thì thời gian sẽ chạy lại như trước.”
“Trời!” Hon kêu lên, “Vậy là ông tự nghĩ ra luôn rồi, cần gì tới tôi nữa?”
“Ông dẫn dắt hướng đi cho tôi mà. Tôi thấy ý trên có vẻ hợp lí đó, ông có nghĩ ra ý gì khác không?”
Hon im lặng một lúc rồi lắc đầu, “Không! Tôi không nghĩ ra được ý nào khác cả.”
“Tôi đang thắc mắc là theo giả thuyết của ta thì năng lực này gắn liền với tình trạng cơ thể. Mà cơ thể có thể bị thay đổi bởi tâm lý, vậy nên cái “gốc” của năng lực là từ cơ thể hay tâm lí mà ra? Hay nói một cách triết học hơn thì năng lực xuất phát từ vật chất (cơ thể) hay là từ tinh thần (tâm lý)?”
“Ông hỏi gì khó quá vậy?” Hon kêu lên, “Tui có phải chuyên gia đâu chứ? Từ từ để tôi nhớ xem…”
“Rồi, tôi nhớ tôi có đọc trong cuốn sổ tay của Khang, ổng viết là năng lực bắt nguồn từ nỗi sợ, ngẫm ra cũng có lí lắm. Này nhé, Khang từng bị xe tông nên rất sợ băng qua đường, đến lái xe còn không dám, thành ra ổng có Trường Lực bảo vệ cơ thể. Tôi thì sợ người ta làm phiền mình, thành ra tôi Biến Mất, chả ai tìm thấy. Ngài Kim thì do chất giọng không tốt nên người ta coi thường ổng, không nghe những gì ổng nói; thành ra có khả năng Sai Khiến. Còn ông thì… chắc sợ không có đủ thời gian nghỉ ngơi hả?”
“Đâu có, tôi đâu có sợ cái đó.” Đức nói rồi lẩm bẩm điều gì đó, “Có lẽ tôi sợ mình không đủ thời gian để hoàn thành mọi việc, ông biết là làm giám đốc thì căng thẳng lắm mà. Nhưng mà tôi mới làm giám đốc có hai tháng thôi, còn như Khang bị ám ảnh từ năm lớp chín tới giờ. Ông thì… khi nào? Và ngài Kim nữa?”
“Khi nào cái gì?” Hon hỏi.
“Thì ông nói ông sợ người ta làm phiền mình đó. Mà lạ vậy, ông làm việc với khách hàng mà sợ bị làm phiền là sao?”
“Ấy, sếp hiểu lầm rồi. Tôi nói tôi sợ bị người ta nhờ vả mấy chuyện không đâu ấy mà. Cái này chắc là hồi học đại học, tôi bị bắt làm lớp trưởng, nhóm trưởng, rồi đi thực tập cũng bị mấy đứa con gái nhờ vả làm giùm mấy việc có gọi là nặng nhọc lắm đâu. Cho nên tui chỉ muốn được yên thân để làm việc của mình thôi. Còn ngài Kim thì… chắc là hồi ổng đi dạy, có lẽ bọn học trò cười vào mặt ổng nên… Tôi đoán vậy.”
“Ừ!” Đức thở dài, “Tôi sợ cái gì liên quan tới thời gian nhỉ? Khó nghĩ quá! Mà thôi hôm nay tới đây chắc đủ rồi. Tôi vẫn sẽ còn nhờ cậy ông sau này đấy.”
“Biết rồi!” Hon lại ngáp một cái và bỏ đi, “Sếp nói sếp trả chầu này phải không?”
“Ừ, về đi!” Đức bật cười, “Khổ, tối uống cà phê thì sao ngủ đây?”
Ấy thế mà khi về tới nhà, Hon chả thay cần thay đồ ra, cứ thế leo lên giường ngủ tới sáng.
Sáng thứ Hai, như thường lệ sẽ là một cuộc họp ngắn vào lúc tám giờ, đầu tiên giám đốc tổng kết tình hình làm việc tuần trước và đề ra những kế hoạch cho tuần này. Sau đó thì đến phiên ngài Kim phát biểu. Ông nói rằng bản đáng giá chi nhánh này đã hoàn tất nhưng ông không thể tiết lộ chi tiết được, chỉ nói là “Mọi người đã làm rất tốt”. Sau đó ông thông báo mình sẽ đáp chuyến bay quay về Mỹ vào ngày mười một tháng sau, nên nếu có ai có ý định tổ chức tiệc thì nên lên lịch ngay đi. Nghe nói tới tiệc thì ai cũng hào hứng và xôn xao hẳn lên, và đặc biệt hơn khi ngài Kim nói rằng “tôi đãi” thì mọi người đều la hét ầm ĩ đến mức mấy tấm kiếng chịu lực trong tòa nhà như chịu không nổi.
Hon và Đức nhìn nhau mỉm cười vì họ đã đoán được phần nào cái vụ “tôi đãi” này. Nhưng như thế có gọi là “ăn quỵt” không nhỉ? Chắc là không đâu, dẫu sao ngài Kim cũng là một vị tổng giám đốc đạo mạo, đáng kính cơ mà. Chả lẽ bỏ ra mấy đồng ăn tiệc lại khó thế sao?
“Còn một chuyện nữa!” Ngài Kim lên tiếng át lại đám đông ồn ào, “Chắc mọi người đã biết về chuyện chúng ta sẽ sát nhập với ngân hàng khác rồi nhỉ?”
“Vâng, chúng tôi biết rồi!” Mọi người đồng thanh đáp.
“Đó cũng là lý do cho chuyến đi lần này của tôi. Họ muốn biết chi nhánh của chúng ta làm việc có tốt không để ra quyết định duy trì hoặc đóng cửa. Tôi đã ở đây hơn hai tháng và tôi thấy mọi người làm việc rất siêng năng nên tôi sẽ cố sức mình để thuyết phục họ cho nơi này tiếp tục mở cửa và cho mở rộng thêm. Có thể chúng ta sẽ có thêm trương mục vay vốn đầu tư chẳng hạn.”
“Vậy phải tuyển thêm người đúng không?” Hon hỏi.
“Ngài Kim, sát nhập rồi chúng ta sẽ có tên mới và đồng phục phải không?” Hạnh hỏi.
“Đúng vậy, tôi được biết là logo của chúng ta sẽ có màu trắng và xanh đọt chuối. Còn tên thì vẫn chưa quyết định, nó sẽ là một bất ngờ!” Ngài Kim bật cười giữa những tiếng thở dài của đám nhân viên. Họ nghĩ là ao màu xanh đọt chuối thì nhìn nó sẽ “chuối” lắm đây.
“Thế là xong! Mọi người quay lại làm việc đi!” Đức kêu lên và giải tán đám đông. Ai nấy lục đục rời khỏi phòng họp và quay về vị trí thường ngày của mình. Với Hon, nếu anh không phải tiếp khách hàng thì anh tiếp tục bị nhấn chìm trong đám hồ sơ mà giám đốc đã giao cho anh từ tuần trước.
Ngày làm việc kết thúc nhưng Hon vẫn phải ở lại để trao đổi với Đức về chuyện năng lực. Đức bảo rằng nó vẫn chưa xảy ra nhưng anh cần cách thức luyện tập để điều khiển nó. Hon bảo rằng việc này thì anh chịu vì anh chỉ biết cách tập luyện với năng lực của mình thôi và nó thì không phù hợp với Đức.
“Sếp hãy tập ngồi thiền cho tịnh tâm đi, biết đâu sẽ nghĩ ra cách nào đó chăng?”
“Nhưng tôi đâu có thời gian? Đi làm cả ngày mà!”
“A! Chính là lúc đó!” Hon kêu lên, “Nếu sếp rơi vào tình trạng Dừng Thời Gian thì sếp ngồi thiền cho tĩnh tâm lại, rồi cố suy nghĩ mình phải thoát khỏi trạng thái đó. Bây giờ sếp phải học cách thoát ra rồi hãy học cách đi vào, cũng giống như Khang chỉ cho tôi học cách “hiện hình” rồi mới học “biến mất” vậy.”
“Nghe hay đó, tôi sẽ cố.” Đức nhún vai.
Hai người họ không biết rằng ở sau cánh cửa có một kẻ đã nghe lỏm hết mọi chuyện. Đó chính là Kiệt, nhân viên tư vấn khách hàng. Do trước khi vị trí giám đốc về tay Đức, Kiệt đã rất tự tin rằng mình sẽ có chức vụ đó bởi anh ta là người có thâm niên làm việc lâu thứ hai trong ngân hàng (vị trí thứ nhất thuộc về cô Trinh, nhân viên phòng giao dịch). Nhưng rồi khi ngài Kim chỉ định Đức, mọi hy vọng của Kiệt đã hoàn toàn sụp đổ.
Không muốn tìm công việc mới (hay chính xác hơn là anh ta chả thể tìm được công việc mới nếu còn giữ thái độ huênh hoang ấy), Kiệt bám trụ lại ngân hàng, hằng ngày ra sức khoe mẽ trước mặt hai bà cô (nhân viên giao dịch) vốn chả thèm bận tâm tới anh ta. Anh ta bên trong thì nịnh nọt ngài Kim, coi thường Đức và những nhân viên khác; bên ngoài thì ra vẻ với bạn bè trên bàn nhậu, nào là tao làm chức vụ quan trọng, không có tao thì cái ngân hàng có tồn tại được hay không.
Ngày hôm nay do để quên điện thoại nên Kiệt quay lại ngân hàng và thấy Hon và Đức chưa ra về. Anh ta đã chắc mẩm mình sẽ tìm được cái gì đó hay ho nên bèn lẻn lên phòng giám đốc, đứng ở ngoài áp sát tai vào cửa để nghe ngóng bên trong. Anh ta nhủ thầm có lẽ Hon và Đức đang bày trò bê đê, đồng tính trong văn phòng đây, chắc lắm vì hai thằng đó có bao giờ có bạn gái đâu, hễ nói tới gái thì bọn nó chỉ ậm ừ cho qua (thật ra vì họ ghét cái cách nói chuyện của Kiệt nên không thèm đáp lời thôi). Anh ta cố không bật cười khi tưởng tượng tới cảnh mình bắt quả tang và bêu rếu hai người kia.
Nhưng rồi nghe loáng thoáng câu chuyện, Kiệt phát hiện ra một thứ còn hay hơn. Hon với thằng Khang bị” HSP ai cũng biết rồi, nhưng giờ cả thằng Đức cũng “bị” luôn sao? Hay quá! Kiệt suýt hét toáng lên nhưng rồi liền lấy tay bịt miệng mình lại và bỏ xuống lầu. Hắn lẻn ra khỏi cửa, nhảy lên xe phóng đi cho mau và hy vọng không ai nhìn thấy. Hắn vừa chạy xe vừa cười khằng khặc, trong đầu vẽ ra những kế hoạch, những viễn cảnh mà nghĩ tới thôi là thấy vui sướng rồi.
Trong khi đó thì Hon và Đức từ biệt nhau. Đức về nhà và có ngay tô bún riêu do mẹ nấu; anh đánh chén no nê thì đi đọc báo cáo và đi ngủ. Còn Hon về tới nhà thì lại vật lộn với những công thức nấu ăn tìm được trên Facebook. Tới mười giờ, hôm nay đài chiếu bộ phim mới nên Hon mở tivi lên coi. Xong hết một tập thì anh đã ngủ quên từ lúc nào.
Mười một giờ năm mươi, anh bị đánh thức bởi tiếng nói từ đâu đó. Do ngủ gục nên anh thấy cổ hơi đau và mỏi. Mắt lờ mờ thấy tivi chưa tắt nên anh quờ quạng tìm kiếm cái remote.
“Đừng tắt! Làm ơn đừng tắt!”
“Hả?” Hon vẫn còn ngái ngủ. “Phim gì thế này?”
“Nếu nghe được tôi, xin đừng tắt tivi!”
Hon dụi mắt và ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu qua trái, phải vài cái. Anh nhìn tivi thì thấy màn hình đang bị nhiễu sóng và phát ra những tiếng rè rè. Anh nheo mắt lại nhìn cho kĩ thì thấy thấp thoáng trong đó là hình ảnh một người với mái tóc dài. “Nếu thấy tôi, nếu nghe tôi, xin đừng tắt tivi!” Đó là giọng con gái.
“Được rồi, không tắt.” Hon ngáp một cái thật lớn.
“Đừng tắt tivi, xin hãy nghe tôi! Xin hãy cứu tôi! Tôi đã bị bắt cóc. Chúng ép tôi phải tiếp tay cho chúng giết người! Tôi không muốn nhưng chúng đe dọa gia đình tôi. Làm ơn cứu tôi!”
“Tôi phải làm sao đây?” Hon hỏi.
Người trong tivi lặp lại thông điệp khoảng ba lần, có vẻ như đây là một đoạn phát lại, hoặc là chiêu trò quảng cáo của nhà đài chăng?
“Xin hãy cứu tôi, xin hãy ngăn chúng lại!”
“Tôi mệt quá, chúng là ai cơ chứ?” Hon lèm bèm, “Tắt tivi bây giờ!”
Người trong tivi nói với giọng nức nở: “Chúng… gọi mình là Hội Tiến Bộ!”