Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1041: Ngươi tự nhìn bên ngoài đi



Ngoài hành cung, Thần Đồ vẻ mặt áy náy:

- Dương huynh, ta chỉ có thể tiễn huynh tới đây thôi, thân phận của ta là chuyện quá nhạy cảm, nếu tiễn huynh đi chắc chắn sẽ bị kẻ rắp tâm nhìn phải, huynh đi đường cẩn thận.

- Huyết Đồng sẽ đi cùng, trên đường đi sẽ giải thích tất cả, bảo vệ an toàn cho tiểu huynh đệ.

Gia Long vẫy tay, võ giả Yêu tộc đưa Dương Khai đi mua Tinh Toa và khoáng thạch lần trước bước tới, nhếch miệng cười chào Dương Khai:

- Dương thiếu gia.

- Làm phiền rồi.

Hắn biết đây là hảo ý của Thần Đồ, nên cũng không từ chối.

- Dương huynh, hẹn ngày tái ngộ!

Thần Đồ nghiêm nghị chắp tay.

Dương Khai đáp lễ lại, đi theo Huyết Đồng ngự sử Tinh Toa bay về phía trước.

Chiến hạm của Thủy Nguyệt Tinh về cơ bản đều dùng để vận chuyển vật tư, các thế lực lớn trong Tinh Vực thông qua các phân bộ đồn trú của mình ở Thủy Nguyệt Tinh, gửi đủ mọi đơn hàng tới Hằng La Thương Hội, đặt mua một số vật tư tu luyện, sau khi thương hội chuẩn bị thỏa đáng, thì sẽ đưa vật tư đến Chủ tinh của những thế lực đó trong thời gian quy định bằng chiến hạm để giao nhận.

Trên đường đi, qua lời giải thích của Huyết Đồng, Dương Khai biết được chiến hạm mà lần này hai người chuẩn bị lên sẽ đi tới một tinh cầu tên là Phỉ Thúy Tinh. Phỉ Thúy Tinh là Chủ tinh của một thế lực tên là Liệt Diệm. Thế lực này không mạnh mấy, nhưng cũng không yếu, xếp hạng trung đẳng trong toàn Tinh Vực, nắm trong tay hai ngôi sao tu luyện, Phỉ Thúy Tinh là một trong số đó.

Tổng thời gian bay tầm nửa năm, trên đường sẽ đi qua vài ngôi sao tu luyện của các thế lực khác.

- Dương thiếu gia có thể dựa vào ý của mình để chọn dừng lại tại ngôi sao tu luyện nào, hoặc theo chiến hạm về thẳng Phỉ Thúy Tinh cũng được.

Huyết Đồng giải thích.

- Hiểu rồi, đến lúc đó ta sẽ xem sao.

Dương Khai gật đầu.

Theo Huyết Đồng bay suốt chặng đường một cách cẩn thận, trung chuyển một phen trong pháp trậ không gian dùng lần trước tới một thành trì khác, vào đến một khu vực đầy những võ giả bao vây nghiêm ngặt.

Đó là một quảng trường cực lớn, rộng đến độ không nhìn thấy tận cùng. Trên quảng trường, thả neo từng chiến hạm lớn nhỏ, vô số võ giả đang bận rộn, chuyển vật tư ở đây.

Những rương vật tư đó tản mác ra sóng năng lượng dày đặc, có phần nhiều là những thứ cấp bậc cực cao.

Huyết Đồng dẫn Dương Khai đến đây, Dương Khai nhìn trái nhìn phải, thầm cảm thấy kinh hãi vì những của cải mà Hằng La Thương Hội sở hữu.

Chỉ riêng mấy chục chiến hạm lớn nhỏ này đã là một khối tài sản kinh khủng rồi, chứ đừng nói số vật tư chất đầy trong đó, còn cả vô số võ giả.

Đại thế lực quả nhiên là đại thế lực!

Hai người mới đi chưa được bao xa, đã có mấy võ giả Thánh Vương Cảnh từ trước bước tới, lộ sát khí rõ ràng, thần sắc cảnh giác nhìn Huyết Đồng và Dương Khai, một tên trong đó giơ tay quát khẽ:

- Người kia dừng bước!

Huyết Đồng khựng lại, thần sắc không chút bối rối, lấy ra một tấm lệnh bài từ nhẫn không gian bảo đưa qua.

Võ giả đó nhận lấy, kiểm tra cẩn thận một lúc rồi khẽ gật đầu, không hỏi gì thêm, phất tay ra hiệu cho Huyết Đồng và Dương Khai mau vào trong.

- Thần Đồ thiếu gia đã chuẩn bị xong tất cả rồi, chúng ta sẽ đi cùng một vị đại nhân thiếu gia quen.

Huyết Đồng khẽ nói.

Đi giữa quảng trường chiến hạm đó một chốc, Huyết Đồng chợt sáng rực mắt, chỉ về phía trước.

Phía đó, có một chiến hạm Thánh Vương cấp thượng phẩm đang thả neo lặng lẽ, cửa chiến hạm mở rộng, rất nhiều võ giả đang chuyển vật tư vào trong. Bên ngoài chiến hạm, có một gã vạm vỡ hai tay gác sau lưng đứng đó, cặp mắt chim ưng lấp lánh thần quang, nét mặt không nộ mà tự uy.

Tất cả những người đang chuyển vận tư đều bất giác tránh xa lão, có vẻ rất sợ lão.

Lúc Huyết Đồng và Dương Khai đi tới, ánh mắt lão chợt chĩa qua, Dương Khai không kìm được nhíu mày, có cảm giác đau nhức như bị kim đâm toàn thân.

- Tân Nhuệ đại nhân!

Huyết Đồng bước tới khẽ chắp tay.

- Chính là hắn?

Gã to cao được gọi là Tân Nhuệ nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, khẽ hừ bảo:

- Thần Đồ thiếu gia muốn nhờ ta đưa hắn đi?

- Vâng!

Huyết Đồng gật đầu.

- Hắn không phải là người của thương hội?

Tân Nhuệ nhìn sang hắn.

Huyết Đồng lắc đầu:

- Là bằng hữu của Thần Đồ thiếu gia.

- Hả?

Mắt Tân Nhuệ lộ dị quang.

- Thần Đồ mà cũng có bằng hữu, thế thì hiếm có thật. Dẫn hắn đi thì được, nhưng các ngươi hãy nhớ, không được làm xằng làm bầy trên chiến hạm của ta, hãy ngoan ngoãn tuân thủ quy củ, bằng không ta sẽ ném hắn vào Tinh Vực, mặc cho hắn tự sinh tự diệt.

- Yên tâm, bằng hữu của thiếu gia sẽ không gây chuyện đâu.

Huyết Đồng cười cười, không để tâm lời uy hiếp của lão.

Tân Nhuệ bĩu môi:

- Nếu không gây chuyện thì sao Thần Đồ lại sốt ruột sắp xếp cho hắn đi như vậy? Nhìn hắn không phải kiểu biết an phận!

Lão liếc Dương Khai một cái đầy hàm ý, có vẻ đã nhìn ra điều gì đó, nhưng không hỏi nhiều, chỉ hừ bảo:

- Vào đi!

- Đa tạ!

Huyết Đồng cười đáp, ngoắc tay với Dương Khai, dẫn hắn vào trong chiến hạm.

Trong chiến hạm, có không ít võ giả đang đi đi lại lại, bận rộn vô cùng.

Huyết Đồng không nói gì, cùng Dương Khai đi liên tục giữa hành lang chiến hạm, tìm một gian phòng đủ cho hai người vào ở.

- Nếu Dương thiếu gia thấy căn phòng này không vừa ý, ta có thể giúp thiếu gia đổi căn khác.

Huyết Đồng hỏi ý Dương Khai.

Dương Khai đứng cạnh cửa sổ, ngắm phong cảnh bên ngoài qua cánh cửa trong suốt, lắc đầu nói:

- Không cần, chỗ này tầm nhìn rộng, lúc chán có thể ngắm cảnh, rất tốt.

- Thiếu gia vừa lòng là tốt rồi.

- Lão Tân Nhuệ đó... có quan hệ gì với Thần Đồ? Sao lão lại giúp Thần Đồ?

Dương Khai hỏi.

- Tân Nhuệ đại nhân...

Huyết Đồng nghĩ một lúc rồi đáp:

- Tính ra thì ngài ấy là cậu của Thần Đồ thiếu gia...

- Cậu?

Dương Khai ngạc nhiên.

- Phải.

Huyết Đồng cười cười.

- Muội muội của Tân Nhuệ đại nhân chính là mẫu thân của Thần Đồ thiếu gia. Hội trưởng và muội muội Tân Nhuệ đại nhân đã quen biết từ nhiều năm trước, nhưng sau cùng vì nhiều nguyên do mà hai người không thể đến được với nhau.

- Thôi, không cần giải thích nữa, chắc lại là một món nợ dai nữa!

Dương Khai khoát tay.

Huyết Đồng cũng cười gượng:

- Phải, món nợ không tính được rõ ràng. Nếu Dương thiếu gia không có chuyện gì khác, ta xin phép đi nghỉ trước, một canh giờ nữa, chiến hạm sẽ khởi hành!

- Đi đi!

Huyết Đồng liền cáo lui.

Dương Khai đứng bên cửa sổ, nhìn dòng người bên dưới mà tâm trạng khó tả, hắn lại tự dưng có cảm giác cô độc vắng vẻ.

Tinh Vực rộng lớn, như vô cùng vô tận. Ở đây, hắn chỉ là một người ngoài, không thân bằng hảo hữu, không một điều quen thuộc, đâu đâu cũng đầy xa lạ.

Tất cả những gì thuộc về nơi này như cách hắn rất xa, hắn một thân một mình lưu lạc chốn này, bỗng bất giác nhớ đến sự ấm áp của tiểu sư tỷ, nhớ đến sự nhu tình của Tô Nhan, thậm chí còn nhớ đné Yêu Mị Nữ Vương Phiến Khinh La và cả Thu Ức Mộng.

Lần lượt từng gương mặt quen thuộc thoáng qua suy nghĩ, khiến con tim xưa nay luôn kiên cường của hắn bỗng mềm đi.

Không biết hiện giờ họ vẫn vui vẻ khỏe mạnh hay là sao? Không biết họ có gặp khó khăn gì không? Không biết họ có còn nhớ đến mình...

Suy nghĩ của Dương Khai như thoi đưa, chợt hắn cảm thấy chua xót.

Song, đến khi trong tầm mắt hắn xuất hiện một bóng người, tất cả mọi nhớ nhung và buồn bã đều bị nhiễu loạn, hắn không kìm được nheo mắt, sắc mặt sa sầm xuống.

Giữa quảng trường rộng lớn, có ba người đang đi về phía này, dẫn đầu là một tên thanh niên tuấn thú lạ thường, da trắng ngần, khiến bất cứ nữ tử nào cũng phải ghen tỵ, tóc y xõa trên vai, đầy chất phong lưu phóng khoáng, trên gương mặt luôn nở một nụ cười mỉm ấm áp hòa nhã.

Y đi qua đâu, những nữ võ giả đang chuyển vật tư đều dừng lại đến đó, tất cả đều nhìn y một cách si mê.

Y đi về phía chiến hạm này!

Tuyết nguyệt!

Dương Khai vội vàng rời khỏi cửa sổ, chạy thẳng ra phòng mình, qua phòng bên cạnh, tiện tay đóng cửa lại.

Huyết Đồng hình như đang tĩnh tọa tu luyện trên giường, thấy Dương Khai tự nhiên tới, không khỏi ngạc nhiên:

- Dương thiếu gia còn có gì cần sai bảo?

Dương Khai nhìn xoáy vào y, gằn giọng xuống thấp:

- Ngươi thành thật cho ta biết, có phải Thần Đồ bán đứng ta không?

Vẻ ngơ ngác trên mặt Huyết Đồng càng rõ hơn, nhíu mày hỏi:

- Dương thiếu gia nói vậy là sao?

- Ngươi tự xem bên ngoài đi!

Dương Khai hừ lạnh.

Huyết Đồng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, không kìm được nheo mắt lại, khẽ quát:

- Tuyết Nguyệt thiếu gia? Sao hắn ta lại ở đây?

- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?

Dương Khai cười nhạt.

- Có phải Thần Đồ thông báo cho hắn hay gì không?

Huyết Đồng liền nghiêm mặt lại:

- Dương thiếu gia, nếu ngài nghĩ vậy, thì tức là quá khinh thường Thần Đồ thiếu gia rồi. Thiếu gia thật lòng xem ngài là bằng hữu, sao lại bán đứng ngài được? Hơn nữa, Tuyết Nguyệt thiếu gia đáng lý ra đã rời khỏi Thủy Nguyệt Tinh vào hôm qua, chính vì vậy, Thần Đồ thiếu gia mới chọn sắp xếp cho ngài rời đi vào hôm nay.

- Đi từ hôm qua?

Dương Khai nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Huyết Đồng, không bỏ qua bất cứ thay đổi nào trên vẻ mặt y.

- Phải, Tuyết Nguyệt thiếu gia có nhiệm vụ, hẳn là phải đi từ hôm qua.

Huyết Đồng gật đầu.

- Hơn nữa cũng có người thấy hắn lên chiến hạm khác, rời khỏi Thủy Nguyệt Tinh!

- Vậy sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa lại lên đúng ngay chiến hạm này>

Dương Khai quát trầm.

Huyết Đồng cười khổ sở:

- Cái này ta cũng đâu biết... Nhưng Dương thiếu gia, Thần Đồ thiếu gia tuyệt đối sẽ không bán đứng ngài đâu, thiếu gia không đời nào làm chuyện như vậy.

Dương Khai nhìn xoáy vào y, một lúc lâu sau mới quát:

- Được, ta tin ngươi vậy! Bây giờ có thể xuống được không?

- Như vậy quá mạo hiểm, nói không chừng sẽ bị hắn bắt gặp.

Huyết Đồng vội xua tay.

- Nếu Tuyết Nguyệt thiếu gia lên chiến hạm này, tốt nhất ngài hãy ở luôn trên này, tuyệt đối không được để hắn phát hiện. Mong là hắn chỉ đến tìm Tân Nhuệ đại nhân để nói chuyện...

- Có lẽ mong muốn này sẽ không xảy ra đâu.

Dương Khai chậm rãi lắc đầu, nghiêng tai lắng nghe, phòng hắn và Huyết Đồng cách cửa chiến hạm không xa, nên cho dù không vận sức mạnh, cũng có thể nghe thấy vài câu nói chuyện. Từ cuộc đối thoại của y và Tân Nhuệ, Dương Khai đã biết y cũng sẽ đi trên chiến hạm này.

Dương Khai lập tức cảm thấy rắc rối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.