Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1046: Chiếm hết tiện nghi



Dưới cái hố sâu, Dương Khai và Tuyết Nguyệt mặt đối mặt, dính sát vào nhau, đôi bên đều có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt lượng từ làn da đối phương, có thể ngửi thấy hơi thở của người kia.

Dương Khai ôm cứng lấy nàng, hai cánh tay dùng lực cực lớn, gần như muốn ghì gãy người nàng.

Tuyết Nguyệt thất sắc, màn xâm lược của vật cứng nóng như que hàn giữa hai chân khiến nàng rối bời. Nàng lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra, người run cầm cập, tận sâu trong đôi mắt đầy sự sợ hãi và hoang mang, không kìm được kẹp chặt hai chân lại để kìm cái đầu quái vật hung tợn đó, không cho nó đến gần mảnh đất thuần khiết của mình.

Dương Khai chợt rùng mình, thần sắc càng thêm sung sướng tiêu hồn.

Cặp chân của Tuyết Nguyệt, da thịt trắng ngần mềm mại, nàng kẹp như vậy mang đến cho hắn khoái cảm không tưởng, khiến sát cơ của hắn tự dưng bị kìm hãm.

- Ta... ta liều mạng với ngươi!

Tuyết Nguyệt không chịu khuất phục, gào lên như điên. Giờ phút này, nàng không còn là Tam thiếu gia trầm tĩnh, phong độ nho nhã, luôn luôn bình tĩnh của Hằng La Thương Hội nữa, nàng như một kẻ điên, mắt trợn ngược, cũng không biết lấy đâu ra sức, hai tay nàng đánh mạnh vào Dương Khai, hai chưởng đó bộc phát một u quang bảy sắc chỉ lóe lên trong chớp mắt.

Bịch bịch...

Dương Khai như bị sét đánh, hắn rùng mình, há mồm phun ra một chùm sương máu màu vàng lên mặt Tuyết Nguyệt.

Trạng thái của hắn cũng không tốt, trước đó vì mê đắm Tuyết Nguyệt, đã trơ ra chịu một quyền của nàng để đến gần nàng, giờ đây lại bị ăn hai chưởng, Dương Khai cũng tới lúc nỏ mạnh hết đà, thần sắc chợt uể oải.

Dưới hai chưởng đó, thương thể vừa hồi phục trong cơ thể lại nghiêm trọng trở lại.

Tuyết Nguyệt như phát điên, đầu ngón tay dùng hết lực bấu vào da thịt Dương Khai, hung hăng cào cấu, xé từng thớ thịt, nàng lại há miệng cắn vào vai và ngực Dương Khai, dùng hết sức để phản kháng, như muốn chết chung với hắn.

Nàng có tu vi ít nhất là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, tuy vì tai nạn đó mà không thể phát huy được ba phần công lực bình thường, nhưng đánh loạn xạ như thế này cũng khiến Dương Khai khó chịu, trong nháy mắt, hắn đã chảy máu đầm đìa, cả người đầy dấu răng quái dị...

- Muốn chết à!

Dương Khai rống lên, vung một chưởng vào mặt Tuyết Nguyệt, không mảy may thương hoa tiếc ngọc.

Quyền này đánh qua, đầu Tuyết Nguyệt lập tức chếch hẳn một bên, gò má như bị đánh sưng, cả Dương Khai và Tuyết Nguyệt đều đồng loạt ngã xuống đất.

Còn chưa rơi hẳn xuống, Dương Khai liền kéo nàng lại đối lưng với hắn, hai tay vẫn quấn chặt lấy nàng, trói lấy cánh tay nàng, không cho nàng cào cấu và gặm nhấm cơ thể hắn nữa.

Tuyết Nguyệt giãy giụa phản kháng, không muốn thỏa hiệp, các bộ phận trên cơ thể có thể dùng đến đều hóa thành vũ khí, không ngừng tạo vết thương cho Dương Khai, hòng thoát khỏi hắn.

Ầm ầm ầm...

Hai người lăn lộn giữa cái hố sâu trên ngôi sao chết này, thượng cẳng chân hạ cẳng tay, kề sát nhau với tư thế thân mật nhất, nhưng lại đấu đá nhau như kẻ thù.

Bụi mù tung bốn phía, thi thoảng lại có một hai vệt hào quang lóe lên.

Nhưng cả hai đều dần yếu hơn, rồi không thể nhúc nhích nổi nữa.

Tiếng thở dốc dồn dập vang lên, hai người giữ tư thế ngực trước lưng sau nằm dưới hố, không nhúc nhích, ngước nhìn bầu trời sao lạnh lẽo tối tăm.

Chẳng biết lúc nào, hai tay Dương Khai đã đan chéo phủ lên hai gò bồng đào của Tuyết Nguyệt, cảm giác truyền tới từ bàn tay khiến Dương Khai phấn chấn, như có thể long tinh hổ mãnh ngay lập tức.

Lúc Tuyết Nguyệt thân là nam tử, Dương Khai căn bản không nhìn ra nàng lại “có vị” đến vậy, nhưng sau khi hai đỉnh núi này thật sự nằm trong bàn tay, hắn lại không thể không cảm thán vốn liếng của nữ nhân này.

Tay Dương Khai khá lớn, nhưng dù là vậy, một bàn tay cũng không che được hết một ngọn núi.

Phần nhô lên nhỏ nhắn xinh xẻo ma sát trong lòng bàn tay Dương Khai, gò bồng đào đó nóng bỏng, mềm mại, lại đàn hồi lạ thường.

Dương Khai không khỏi dùng sức thêm, hung hăng nắm chặt.

Âm thanh như mê hoặc truyền ra từ cổ họng Tuyết Nguyệt, nàng hơi ngẩng đầu lên, hình như bị nắm rất khó chịu, nhưng càng xấu hổ và giận dữ hơn.

Dương Khai mặc kệ nàng, cứ cảm thụ sự kích thích từ tấm lưng mềm nhẵn và bộ mông cao ngưỡng của nàng.

Trên người Tuyết Nguyệt tuy có nhiều vết thương và máu, nhưng da nàng lại trắng như tuyết, tỏa ánh sáng mê người như trẻ sơ sinh. Vừa rồi lúc lăn lộn, Dương Khai đã cảm nhận được sức hấp dẫn từng bộ mông ngạo nghễ đó, nó không ngừng ép vào bộ phận chí mạng của hắn, khiến hắn vừa kích thích vừa mất hồn, tâm thần trầm bổng, mãi không thể bình tĩnh lại.

Con quái thú ngẩng cao vẫn bị kẹp giữa rãnh mương của nàng, hình như chỉ cần Dương Khai động đậy một chút thôi là có thể phá vỡ tầng phong tỏa đó, chiếm lấy nữ nhân này một cách triệt để.

Tư thế ám muội này khiến chỗ riêng tư của hai người kề sát vào nhau.

Một giọt nước ấm nóng chợt rơi xuống cánh tay Dương Khai, tiếng khóc khẽ khàng của Tuyết Nguyệt vang lên.

- Không phải chứ...

Dương Khai á khẩu, đang lúc vật lộn sinh tử, nữ nhân này lại tự nhiên bật khóc, cũng không biết là khóc thật hay là diễn trò.

- Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai làm vậy với ta... Thậm chí cũng không có bao nhiêu người biết giới tính thật của ta. Ngươi dám khiếm nhã như thế với ta, ta nhớ kỹ ngươi rồi, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá!

Tuyết Nguyệt nghiến răng nói.

- Xem ngươi sống được không rồi hãy nói!

Dương Khai cười gian xảo.

- Đợi lát nữa ta hồi phục, sẽ tiền gian hậu sát với ngươi!

- Ngươi thử nhìn đi!

Tuyết Nguyệt không mảy may bị đả động, đấu võ mồm với Dương Khai.

- Tình trạng hiện tại của ngươi cũng bất ổn, trước khi ngươi đến đây, ta đã uống Thánh Vương thượng phẩm đan, chẳng mấy chốc nữa, ta sẽ có sức thoát khỏi ngươi, đến lúc đó, không biết ai sẽ là người phải chết đâu!

Nàng không khóc nữa, mà cười gian xảo.

- Ngươi yên tâm, ta sẽ không cho ngươi được chết thanh thản đâu, ta sẽ bắt ngươi nếm mùi khổ hình trần gian, rồi từ từ hành hạ như tới chết!

Dương Khai thổi khí nóng qua tai nàng, Tuyết Nguyệt lại lập tức biến sắc, không kìm được rùng mình, nàng sợ Dương Khai lại mang đến trải nghiệm càng xấu hổ hơn cho mình.

- Vậy chúng ta hãy xem xem ai có thể khôi phục lại trước!

Dương Khai như nắm chắc phần thắng.

So về khả năng phục hồi, hắn không sợ bất cứ ai. Cho dù Tuyết Nguyệt có uống Thánh Vương thượng phẩm đan, nhưng hắn có Ma Thần Kim Huyết, có công phu này, da thịt bị Tuyết Nguyệt cấu xé lại bắt đầu nhu động hồi phục, lục phủ ngũ tạng cũng khá hơn.

Hai người đều không nói gì nữa, ôm lấy nhau, da thịt dính chặt, như nam nữ yêu nhau hưởng thụ cảm giác ấm áp và yên bình, nhưng dưới cái ấm áp yên bình đó lại là sát khí ngấm ngầm sôi sục.

Bất thình lình, một luồng thần quang bảy sắc tỏa ra, Dương Khai rú lên đau đớn, sắc mặt đại biến, nghiến răng nói:

- Tiện nhân, không ngờ ngươi lại nham hiểm như thế!

- Ha...

Tuyết Nguyệt mỉm cười đắc ý.

- Đối phó với kẻ như ngươi thì nham hiểm có là gì? Mau thả ta ra, bằng không ta sẽ xé nát đan điền, phế đi tu vi của ngươi, cho ngươi cả đời không thể tu luyện được.

Một cánh tay của nàng lúc nàng đang vòng qua hông hắn, cắm vào bụng hắn, bị da thịt ở bụng Dương Khai kẹp chặt, trên đầu ngón tay, năng lượng xuất nhập, như có thể xộc vào đan điền Dương Khai, phá hủy suối ngòn của sức mạnh này bất cứ lúc nào.

Dương Khai cũng không biết nàng đã tích trữ chút sức mạnh này từ lúc nào, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu nàng đã che giấu...

Hắn cuối cùng cũng biết, nữ nhân này không như những nữ nhân khác, dù có bị mình chế phục như thế, nàng cũng sẽ nghĩ mọi cách để phản kháng, chiếm cơ hội đi trước.

- Có thả ra không? Ta cho ngươi thời gian ba hơi thở để suy nghĩ, sau ba hơi thở, ngươi sẽ... Ngươi, ngươi làm gì vậy?

Giọng nói bình tĩnh của Tuyết Nguyệt chợt hoảng loạn, nàng la lên kinh hoàng, sắc mặt trắng nhợt.

- Ngươi dừng lại, không được động đậy nữa!

Trong lúc nàng uy hiếp, Dương Khai không lùi mà tiến, ưỡn người về phía trước, mặc cho bàn tay của Tuyết Nguyệt cắm sâu hơn vào bụng mình, nhưng cái đầu thú đang ngẩng cao cũng vì thế mà dính sâu hơn và đường luồn nhỏ hẹp u tĩnh giữa hai chân Tuyết Nguyệt.

Gần như đã chạm đến lối vào con đường đó.

Tuyết Nguyệt lập tức hoang mang, không biết nên làm thế nào.

Dương Khai dồn khí đan điền, duy trì sức mạnh ở hông, lè lưỡi ra một cách xấu xa, liếm lấy vành tay Tuyết Nguyệt.

- Đồ khốn kiếp!

Tuyết Nguyệt chửi ầm lên, cơ thể mềm mại run rẩy.

- Mắng đi chửi đi, có câu chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Ngươi phá đan điền của ta cũng không sao, ngươi dám động thủ, ta sẽ khiến trinh tiết của ngươi không thể bảo toàn nữa!

Dương Khai cười gằn.

- Dù gì ta cũng một thân một mình, không vướng bận gì, không như Tuyết Nguyệt thiếu gia ngươi quyền cao chức trọng. Chậc chậc, đợi sau này ngươi được gả cho người ta, phu quân ngươi phát hiện ngươi không còn là tấm thân nguyên vẹn, thì thú vị lắm đây. Một kẻ tiểu tốt như ta có thể chiếm hữu được người như ngươi, thì cũng chẳng cần mạng này nữa, đáng lắm!

- Đồ điên! Đồ điên! Ngươi điên rồi!

Trong mắt Tuyết Nguyệt đầy sợ hãi. Nàng thật sự bị hoảng sợ vì cách làm liều mạng này của Dương Khai, cảm nhận từ dị vật cứng ngắc ở giữa hai chân khiến nàng lúng túng, mọi tính toán và tâm cơ từ đầu đến cuối đều sụp đổ hết trong lúc này.

Tên nam nhân này, so với bọn cường đạo Tinh Hà Chi Tích còn ghê gớm hơn, so với lũ ác đồ Di Khí Sào Huyệt còn tàn độc hơn.

- Ta điên rồi đấy, đằng nào việc cũng đã tới nước này, hoặc ta, hoặc ngươi chết, không có con đường thứ hai để đi, trước khi chết mà được hưởng thụ tư vị tiêu hồn của ngươi, đợi đến khi tới hoàng tuyền ta cũng có thể hồi tưởng.

Nói rồi Dương Khai dồn sức phần hông, nhún về phía trước.

Hắn như thật sự muốn chết dưới hoa mẫu đơn, không để tâm gì tới tính mạng mình.

- Khoan đã!

Tuyết Nguyệt gồng mình lên, ướn người về phía trước, cố gắng nói một cách bình tĩnh:

- Ta nghĩ có ta có thể nói chuyện được mà?

- Nói chuyện?

Dương Khai ngưng động tác xâm lược, nói một cách hứng thú:

- Nói gì, nói thế nào?

- Ta và ngươi vốn không có thù oán gì lớn, đâu cần phải làm tới mức này?

Tuyết Nguyệt mím môi, đôi mắt đầy hận thù, nhưng vì sự trong trắng của mình, nàng không thể nhân nhượng.

- Ý của ngươi là... chúng ta còn có thể biến thù thành bạn?

- Có gì mà không thể?

Tuyết Nguyệt nghiêng đầu qua, mặt Tuyết Nguyệt lập tức ấn vào môi Dương Khai, nàng không khỏi tức tối, lập tức tránh ra, thầm mắng tên khốn này lại nghĩ cách chiếm tiện nghi mình, hận không thể nghiền xương hắn ra thành tro ngay lập tức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.