Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1110: Tiền Thông lôi kéo



Người trẻ tuổi mà, đều thích được tâng bốc khen ngợi, Tiền Thông nghĩ với thân phận và tu vi của mình, lão khen Dương Khai vài câu thoải mái như vậy, hẳn là hắn sẽ mở cờ trong bụng mới phải.

Nào ngờ Dương Khai lại thờ ơ, như thể những lời khen này hắn đáng có được, không hề tỏ ra khiêm tốn chút nào, cứ nghênh ngang ngồi đó, không động đậy.

Tiền Thông khẽ ho một tiếng, biểu cảm không đổi, tiếp tục hỏi:

- Không biết Dương hiền điệt là người ở đâu?

Dương Khai cười cười, từ lúc mới vào, Tiền Thông nhiệt tình với hắn vật, Dương Khai đã lờ mờ đoán được lão có ý đồ gì đó, giờ nghe lão hỏi vậy, suy đoán trong đầu hắn càng thêm chắc chắn. Nhìn Tiền Thông, Dương Khai nói:

- Tiền trưởng lão, có gì thì cứ nói thẳng đi.

Tiền Thông liền nghiêm mặt, ôn tồn nói:

- Hiền điệt chớ vội, lão hủ không hề có ác ý, chỉ là thanh niên tài đức như ngươi xuất hiện trước mặt lão hủ, lão hủ không kìm được khen nợi thôi, ừm, nếu ngươi đồng ý, lão hủ muốn mời ngươi đến Ảnh Nguyệt Điện, lão hủ có thể hứa sẽ cung cấp cho ngươi vật tư và môi trưởng tu luyện tốt nhất, với tư chất của hiền điệt, sau này nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn trong tông môn!

Lão phát hiện Dương Khai có vẻ không phải là người thích vòng vo, ngược còn rất thẳng thắn, nên cũng không dò xét nữa mà lập tức đưa ra điều kiện của mình.

Tiền Thông là lão già thành tinh, tự biết nếu mình mở miệng nói thẳng mình cần luyện khí sư đứng sau lưng Dương Khai, thì e là có khó mà thành, luyện khí sư đẳng cấp đó tâm cao khí ngạo, chắc chắn không phải vài ba câu là thuyết phục được, nên lão mới nhắm vào Dương Khai.

Lão nghĩ, chỉ cần Dương Khai chịu vào Ảnh Nguyệt Điện, thì vị cao nhân đó bất luận có bị chiêu dụ hay không, cũng sẽ có dính chút quan hệ với Ảnh Nguyệt Điện, đợi sau này đôi bên quen nhau rồi hẵng đề xướng chuyện chiêu dụ cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.

Không thể không nói, chiêu này của Tiền Thông rất có tính toán.

Nói xong, lão liền lén lút quan sát phản ứng của Dương Khai, điều khiến hắn phải thất vọng là Dương Khai vẫn thờ ơ.

Thầm thở dài trong bụng, không hổ là người bên cạnh một vị luyện khí sư Hư cấp, dù không biết Dương Khai có phải là đệ tử của vị cao nhân đó hay không, nhưng mưa dầm thấm đất lâu năm, xem ra mắt nhìn của người trẻ tuổi này cũng rất cao, hình như hắn không hề động lòng trước thời hứa suông đó của lão. Vậy thôi thì cho chút liều thuốc mạnh vậy.

- Đúng rồi, trong Tổng điện Ảnh Nguyệt Điện ta có một tảng Thần thạch, diệu dụng vô cùng, bất cứ tâm thần của ai chạm vào nó đều được dẫn đến một thế giới kỳ lạ. Ở thế giới đó, tâm thần có thể đạt đến thăng hoa thanh tẩy, vô cùng có lợi cho việc đột phá xiềng xích võ đạo. Nhiều đệ tử của Điện ta khi tu luyện gặp chướng ngại, đều thỉnh cầu được tới bên Thần thạch tĩnh tọa bế quan, có điều nếu không phải là người có nhiều cống hiến cho tông môn thì không được hưởng những đãi ngộ này. Nếu hiền điệt bằng lòng gia nhập Ảnh Nguyệt Điện, lão hủ hứa với ngươi, sẽ cho ngươi tới chỗ Thần thạch, được không? Chẳng cần bao lâu là hiền điệt nhất định có thể đột phá đến Thánh Vương Cảnh.

Tiền Thông nói xong, ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Khai. Lão tin điều kiện như vậy thì Dương Khai tuyệt đối sẽ không thể nào từ chối!

Bởi vì tu vi hiện giờ của hắn đang ở ranh giới đột phá, có cơ hội tốt tới vậy ngay trước mắt thì chẳng ai mà không nắm chặt cả.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của Tiền Thông liền thay đổi. Vì lão phát hiện Dương Khai vẫn không hề có dấu hiệu động tâm. Lão không kìm nổi kinh ngạc, bụng nghĩ tiểu tử này có biết Thần thạch quý tới mức nào không, đang định giải thích kỹ hơn với hắn về diệu dụng của Thần thạch thì Dương Khai lại khoát tay, có vẻ mất kiên nhẫn:

- Tiền trưởng lão, lòng tốt của lão tiểu tử xin nhận, có điều ta tự do lười nhác quen rồi, không muốn gia nhập thế lực nào cả, thế nên tiểu tử xin cả gan từ chối Tiền trưởng lão. Chúng ta bàn chuyện làm ăn đi, những chuyện khác không nói nữa.

Da mặt Tiền Thông giật rần rần, ngỡ ngàng một hồi mới cười khan hai tiếng:

- Được được, bàn chuyện làm ăn, bàn chuyện làm ăn, lão hủ lớn tuổi rồi, nói có hơi nhiều, Dương hiền điệt chớ có để bụng.

Tuy lần này chiêu dụ không thành, nhưng Tiền Thông cũng là một người rất kiên nhẫn, ắt sẽ không nản lòng, lão nghĩ chỉ cần mình tỏ đủ thành ý, kiểu gì cũng có ngày thành công.

Hai người ngồi xuống rồi bắt đầu bàn chuyện làm ăn.

Bảy bí bảo Thánh Vương cấp đáng giá năm vạn chín nghìn thánh tinh thượng phẩm! Tiền Thông ra giá rất sảng khoái, Dương Khai chấp nhận cũng rất sảng khoái.

Chỉ một chốc đã thỏa thuận xong.

- Ta còn muốn mua chút khoáng thạch.

Dương Khai lấy ra một tờ danh sách từ trong nhẫn không gian.

Hai mắt Tiền Thông tỏa sáng, một chút thất vọng lập tức biến mất, lão hét lớn, tên tiểu nhị chầu trực bên ngoài cửa lập tức đi vào, cung kính hỏi:

- Tiền trưởng lão có gì cần sai bảo?

- Dương hiền điệt có một tờ danh sách, ngươi đi chọn những khoáng thạch nào hắn cần, ngoài ra vào kho lấy thêm năm vạn chín nghìn viên thánh tinh thượng phẩm ra đây.

- Dạ!

Tiểu nhị cầm lấy tờ danh sách.

Dương Khai nhìn lão:

- Tiền mua khoáng thạch cứ trừ vào số khoáng thạch đó đi, lão tự tính bao nhiêu rồi lát nữa nói lại với ta là được.

- Lấy giá ưu đãi nhất, biết chưa?

Tiền Thông nghiêm mặt bổ sung thêm một câu.

Nhiều khi, thể hiện thiện ý với người ta cũng cần hét lên cho người khác biết.

- Dạ biết rồi ạ.

Tiểu nhị gật đầu, lập tức đi ra ngoài.

Chờ y đi khỏi, Tiền Thông mới cười tít mắt nhìn Dương Khai:

- Dương hiền điệt cũng coi như là khách quen của bọn ta, như vậy thì ngươi hài lòng chưa?

- Hài lòng.

Dương Khai cũng gật đầu cười, bất kể Tiền Thông đang mưu tính chuyện gì, thì lần giao dịch này, lão không hề thách giá quá nhiều, Dương Khai tất phải hài lòng.

- Ừm, Tiền trưởng lão quý nhân bận rộn, cứ để ta ở lại đây là được rồi.

Tiền Thông cười cười, cũng cẳng níu kéo nữa, thân mật nói:

- Vậy được, có điều Dương hiền điệt phải nhớ, lần sau nếu có bí bảo nào cần bán thì nhất định phải ưu tiên chọn chỗ ta đấy.

- Ta sẽ nhớ.

Lúc này Tiền Thông mới rời đi.

Dương Khai đợi trong mật thất chừng nửa canh giờ, mới được tên tiểu nhị nọ dẫn sang một gian mật thất khác, trong đó chất đầy khoáng thạch quý hiếm, còn có vô số thánh tinh.

Sớm đã có chỉ thị của Tiền Thông, tên tiểu nhị này tất không dám qua loa với Dương Khai, y nói một cách cung kính:

- Số khoáng thạch này chính là loại quý khách cần, tổng giá là một vạn bảy nghìn viên thánh tinh thượng phẩm. Vì là khách quen nên giảm 2 phần cho quý khách, tức là một vạn hai nghìn sáu trăm viên, trừ đi số tinh thạch chi cho khoáng thạch thì số tinh thạch quý khách nhận được là bốn vạn năm nghìn bốn trăm viên tinh thạch, tất cả đều ở đây, ngài có cần tiểu nhân đếm không ạ?

- Không cần đâu.

Dương Khai lắc đầu, trong lòng thầm kinh ngạc vì giá trị của số khoáng thạch này.

Số khoáng thạch lần trước hắn mua chỉ có giá hơn ba nghìn viên tinh thạch thôi, còn lần này lại gấp mấy lần số đó, chẳng trách Dương Viêm lại nói phải trút hầu bao nhiều.

Hắn tin tưởng tên tiểu nhị này, cửa tiệm này sẽ không giở thủ đoạn gì, dù rằng Tiền Thông vẫn đang nhăm nhe luyện khí sư sau lưng hắn.

Thả thần niệm ra, thu hết số khoáng thạch và thánh tinh đó vào nhẫn không gian, hắn để lại một trăm viên thánh tinh không nhúc nhích.

Tiểu nhị cười hớn hở, nhìn Dương Khai đầy cảm kích, cung tiễn hắn rời đi, hai người chẳng ai nhắc đến chuyện một trăm viên thánh tinh đó cả.

Lầu ba cửa tiệm, Tiền Thông đưa mắt nhìn bóng lưng Dương Khai khuất dần, hai hàng mày nhíu chặt, lão không biết nên dùng cách gì để lôi kéo Dương Khai vào Ảnh Nguyệt Điện, hôm nay đã thử hai lần đều thất bại, chẳng biết tên trẻ tuổi này thích gì, nếu biết sở thích của hắn thì dễ rồi, lại còn không thể cử người theo dõi, thật đáng buồn.

Bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.

- Vào đi!

Tiền Thông ngồi lại xuống ghế.

Tên tiểu nhị đó đi vào, liền bẩm báo:

- Trưởng lão, lúc nãy người đó đi, đã để lại một trăm viên thánh tinh cho đệ tử.

- Hả?

Tiền Thông kinh ngạc nhìn y.

- Vậy ngươi nhận rồi?

- Dạ, đệ tử không từ chối, hắn cũng không nói rõ, nhưng đệ tử biết hắn cố ý chừa lại cho đệ tử. Trưởng lão, nếu không nhận được thì giờ đệ tử sẽ gửi đi cho hắn.

Y dè dặt nhìn nét mặt của Tiền Thông, sợ trưởng lão nổi giận.

Tiền Thông khoát tay:

- Khỏi! Hắn đã tặng ngươi thì ngươi cứ nhận, tên đó thích làm thẳng, nếu ngươi còn đưa đẩy ám muội, e là hắn sẽ không vui đâu. Hừm, lần sau nếu hắn còn đến mua khoáng thạch, ngươi cứ lấy thêm cho hắn một ít, sau đó lén cho hắn biết, hiểu chưa?

- Dạ hiểu.

- Đúng rồi, lần này hắn mua khoáng thạch gì? Có giống lần trước không?

Tiểu nhị liền lắc đầu:

- Lần này hắn mua số khoáng thạch đáng giá một vạn bảy nghìn tinh thạch, trưởng lão dặn giảm cho hắn hai phần, nên đã thu của hắn...

- Một vạn bảy?

Tiền Thông biến sắc, hình như đã ý thức ra điều gì, vội hỏi:

- Hắn mua khoáng thạch Hư cấp?

- Dạ phải.

Vẻ mặt Tiền Thông biến ảo, sau đó cười lớn ha hả:

- Tốt tốt tốt, quả đúng là vậy, quả đúng là vậy...

Tiền Thông có vẻ rất hưng phấn, đi qua đi lại không ngừng trong phòng, tên tiểu nhị nhìn mà ngơ ngác, không biết tại sao lão lại vui vậy, trong ấn tượng của y, lão ngoài việc đột phá Phản Hư lưỡng tầng cảnh năm xưa, thì chưa bao giờ vui như ngày hôm nay cả.

Một lát sau, Tiền Thông chợt lấy ra một miếng ngọc màu trắng, rót thần niệm vào trong rồi ném cho tên tiểu nhị:

- Đi thông báo, quản sự tất cả cửa tiệm của Ảnh Nguyệt Điện trong Thánh Vương Cảnh buộc phải nhớ mặt tên này. Nếu hắn tới tiệm, nhất định phải tận tình tiếp đãi, không được làm quá lộ liễu, nhưng cái gì ưu đãi được thì cứ cho. Nếu có tên nào đuôi mắt đắc tội với hắn, ta sẽ cho kẻ đó hối hận vì đã sinh ra trên đời này!

Nói xong lời cuối cùng, toàn thân Tiền Thông toát lên hàn khí, tên tiểu nhị sợ hãi nhận lấy miếng ngọc, lén kiểm tra thử thì phát hiện trong miếng ngọc đó có hình ảnh của Dương Khai, rõ ràng là Tiền Thông đã dùng thần niệm khắc vào.

Hai tay cần ngọc, y lập tức ra ngoài thông báo cho tất cả các quản sự trong Thiên Vận Thành, không dám trì hoãn.

Đợi cho y đi khỏi, Tiền Thông đưa tay quét cả bảy món bí bảo trên bàn vào trong nhẫn không gian, rồi lao đi như bay đến chỗ Cách Lâm đại sư.

Lão muốn nói cho Cách Lâm đại sư biết, sự việc quả đúng như lão nói, sau lưng Dương Khai quả thực có một vị luyện khí sư Hư cấp.

Trước đó tuy họ đã có suy đoán, cũng biết bí bảo mà Dương Khai cầm đến vào lần đầu là do luyện khí sư Hư cấp luyện chế, nhưng họ không dám khẳng định luyện khí sư đó có tồn tại, có lẽ bí bảo đó là do Dương Khai vô tình nhặt được cũng chưa biết chừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.