Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1470: Nguyên Vũ Hoán Hồn Đại Trận.



Trong khi đám người Dương Khai, Phiến Khinh La và Hằng La Thương Hội đang giao đấu hết sức quyết liệt, thì tại những nơi khác bên trong Đế Uyển cũng đang không ngừng diễn ra cảnh máu chảy đầu rơi liên tiếp.

Ngay cả cường giả Phản Hư tam tầng cảnh cũng không dám bảo đảm bản thân sẽ an toàn.

Tuy rằng mọi người đều biết bên trong Đế Uyển nguy cơ trùng trùng, nhưng nhìn chung, trong này lại ẩn chứa đủ loại cơ duyên, nên vẫn khiến cho bọn họ lưu luyến quên trở về. Võ giả tiến vào bên trong nhiều không kể xiết, những người này đến từ những tinh vực khác nhau. Nếu những thế lực bất đồng chạm trán với nhau, đa số sẽ lập tức chiến đấu, thường thường chỉ khi một bên hoàn toàn thắng lợi, bên thua cuộc chết hết thì mới kết thúc mà thôi.

Tại một nơi lửa cháy cuồn cuộn ngập trời, sức nóng ngay cả Phản Hư tam tầng cảnh cũng không thể dễ dàng ngăn cản, ngọn lửa này lại không phải chân thực mà chỉ là thần thông do ảo trận phát ra mà thôi.

Nhưng nếu có võ giả bị giam ở trong đó lại có thể cảm nhận được vô cùng chân thực, giống như đang ở trong đám cháy dữ dội vậy. Giờ phút này, bên trong ảo trận đang có ba cường giả Phản Hư Cảnh khoanh chân ngồi, ba người liên thủ phóng ra thánh nguyên, tạo thành cái lồng bảo vệ, ngăn cản ngọn lửa xâm nhập, đau khổ chống đỡ.

Bọn họ đã trụ ở chỗ này bốn năm ngày nhưng vẫn không thể giải trừ ảo trận huyền bí để thoát vây, thánh tinh, đan dược tiêu hao vô số, thánh nguyên của bản thân vào chẳng bằng ra, nhưng ngọn lửa ở xung quanh vẫn cứ như rắn độc kéo đến vây quanh, không bao lâu ba người đã dần dần lâm vào tình cảnh ngày càng nguy cấp.

Rốt cục, một trong ba người bị khô kiệt thánh nguyên, thánh nguyên hộ thể trên người lóe lên vài cái, rồi vỡ tan như bong bóng.

Sắc mặt người này liền tái mét, hai người còn lại thì liên tục lạc giọng thét lên, liều mạng thúc giục lực lượng bản thân muốn bổ sung lỗ hổng, nhưng hết thảy đều phí công vô ích. Trước đó ba người liên thủ còn miễn cưỡng kéo dài một chút hơi tàn ở nơi này, hiện tại một người trong đó đã khô cạn lực lượng, khiến cho ngọn lửa đang vây quanh lập tức phủ lên, che lấp bọn họ như sóng biển vậy.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, rồi rất nhanh trở lại như bình thường, đợi đến khi ngọn lửa tiêu tán đi, giờ phút này chỉ còn lại có ba bộ hài cốt, không có vết thương, cũng không có một chút sinh cơ. Đây chính là biến hóa kỳ lạ của ảo trận.

Ở một nơi khác giống như mê cung, một đám võ giả cùng tông môn đang kết hợp chặt chẽ, hỗ trợ lẫn nhau liều chết chiến đấu.

Mà đối thủ của bọn họ cũng không phải là sinh vật sống, mà chính là khôi lỗi thượng cổ chỉ có bên trong Đế Uyển, mỗi một con đều phát ra năng lượng đạt tới Phản Hư Cảnh, thậm chí còn có cả tam tầng cảnh.

Mặc dù thần trí bọn chúng không cao, phương thức tác chiến cũng hết sức ngu ngốc, nhưng số lượng lại làm cho người ta kinh hãi.

Công bằng mà nói, số lượng võ giả của tông môn này cũng không ít, khoảng năm người, thực lực cũng không thấp. Nhưng ở trong loại địa hình như mê cung này, bị vô số khôi lỗi bao vây thì đúng là lên trời không có lối, xuống đất không có cửa.

Đại chiến kéo dài khoảng nửa ngày, trên mặt đất tràn đầy linh kiện và mảnh vỡ khôi lỗi sau khi bị đánh tan, nhưng máu tươi cũng nhiễm đỏ mặt đất.

Từng võ giả một chiến bại, bị khôi lỗi đánh chết. Nửa ngày sau, âm thanh ầm ĩ trong mê cũng liền lắng xuống, trở về yên tĩnh. Những võ giả của tông môn không biết tên này toàn quân bị diệt, không thấy được chút khí tức của người sống. Những mảnh vỡ và đông đảo khôi lỗi chợt lặng lẽ biến mất, như thể chúng chưa từng xuất hiện qua vậy.

Số lượng võ giả chết bên trong trận pháp cấm chế và trên tay khôi lỗi không ít.

Số còn lại thì bị giết chết do gặp phải đánh lén hoặc giao đấu với nhau.

Thông thường, khi xuất hiện một món bảo vật sẽ dẫn tới một cuộc gió tanh mưa máu. Bên trong Đế Uyển không có bất kỳ một quy tắc và đạo nghĩa nào, mà chỉ có nói chuyện bằng thực lực mà thôi, thực lực người nào mạnh, người đó sẽ tồn tại, chém giết đẫm máu gần như mỗi giờ mỗi phút đều đang diễn ra.

Nếu như có cường giả thực lực siêu phàm có thể bay trên bầu trời Đế Uyển nhìn xuống, sẽ lập tức phát hiện ra Đế Uyển này thật ra là một tòa cung điện hình bát giác khổng lồ, bên trong Đế Uyển là từng dãy nhà được sắp xếp theo một quy luật huyền diệu, dường như ẩn chứa phép tắc thần kỳ nào đó.

Mà lúc này, trong một tòa cung điện tại vị trí trung tâm Đế Uyển có hai nữ nhân đang lẳng lặng đứng ở nơi đó, một người mặc hắc bào, nhìn qua rất cổ quái, mà người còn lại dáng người duyên dáng, dung mạo đoan trang, trên người tỏa ra khí tức cực kỳ mạnh mẽ của cường giả Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong. Tuy nhiên cường giả này lại đứng sau lưng nữ nhân cách hơn 30 trượng, điệu bộ vô cùng cung kính.

Chính là Dương Viêm và Diệp Tích Quân!

Không ai biết các nàng đến tòa cung điện này vào lúc nào, càng không biết các nàng đến đây vì mục đích gì. Chỉ có điều từ trang phục chỉnh tề và sắc mặt bình tĩnh của hai nàng cho thấy, đoạn đường này dường như các nàng chưa từng gặp qua bất kỳ nguy hiểm nào, lại càng không giao đấu qua.

Đế Uyển hình như đối với các nàng không đề phòng, nhường cho các nàng dễ dàng đi tới nơi này.

Diện tích cung điện này vô cùng lớn, khoảng hơn vạn trượng.

Nhưng bên trong cung điện lại chỉ có một vật, chính là một cái quan tài bằng bạch ngọc trong suốt không quá lớn. Rõ ràng không có có bất kỳ lực lượng nào duy trì, nhưng quan tài bằng bạch ngọc trong suốt này lại lơ lửng giữa không trung, trông vô cùng kỳ dị.

Giờ phút này Dương Viêm đang đứng phía trước quan tài bằng bạch ngọc trong suốt, lẳng lặng chăm chú quan sát, ánh mắt phức tạp.

Trong quan tài có một người đang nằm, hình dáng rõ ràng là một nữ tử, nhìn lên khuôn mặt thì lại giống Dương Viêm như đúc, nếu có Dương Khai ở chỗ này nhất định có thể nhận ra người đang nằm trong quan tài này là ai.

Tinh Không Đại Đế!

Mấy vạn năm trước đã thống nhất tất cả những siêu cường giả trên Tinh Vực, truyền thuyết về nàng cho đến nay đã được người ta truyền tụng đến mức thuộc lòng. Tinh Đế Lệnh mà nàng luyện chế ra khiến cho các thế lực lớn vô cùng mơ ước, bất kỳ một thế lực nào thu được đều sẽ coi là bảo vật trấn phái, không dám dễ dàng vận dụng, chỉ vào thời điểm sắp diệt vong mới có thể mời ra Tinh Đế Lệnh, phóng ra thần thông mà Đại Đế phong ấn bên trong.

Địa vị của nàng cao đến mức có thể một tay che trời, là tồn tại cao nhất trên toàn bộ Tinh Vực!

Nhưng lại không có ai biết, Tinh Không Đại Đế thanh danh vang dội này lại là một nữ nhân. Có lẽ giới tính của nàng sớm bị người đời quên mất trong dòng sông lịch sử rồi, cũng có thể là từ trước tới nay chưa từng có ai thấy được hình dáng chân thực của nàng, nhưng uy danh của nàng thì vẫn lưu truyền muôn đời.

Nhìn nữ nhân nằm bên trong quan tài trong suốt, Dương Viêm có một loại ảo giác như chính mình đang soi gương vậy, từ hình dáng đến dung mạo của hai người giống nhau như đúc, điểm bất đồng duy nhất chính là khí chất.

Mặc dù đang ngủ say, nhưng từ dung nhan của Đại Đế cũng lộ ra một vẻ uy nghiêm, loại uy nghiêm này là một loại khí chất cao quý khiến người ta không dám nhìn thẳng, dường như chỉ liếc nhìn nàng một cái thôi, cũng đã phạm phải tội lớn rồi.

- Thì ra bộ dáng của ta là như thế này. Dương Viêm nhẹ giọng cảm thán.

- Đại nhân! Diệp Tích Quân khẽ gọi, nghĩ rằng Dương Viêm đang muốn sai bảo nàng điều gì đó.

- Không sao!

Dương Viêm hờ hững trả lời: - Ta chỉ đang tự nhủ mà thôi.

Diệp Tích Quân không dám nhiều lời, cúi đầu xuống, yên lặng đứng tại chỗ.

Dương Viêm nhẹ nhàng hít một hơi, quay đầu nhìn xung quanh, rồi khẽ thở dài nói: - Nguyên Vũ Hoán Hồn Đại Trận này không sai biệt lắm cũng nên khởi động rồi.

Giờ phút này, toàn bộ mặt đất, vách tường bên trong cung điện khổng lồ đều hiện lên những phù văn huyền ảo phức tạp. Theo ánh sáng của từng phù văn phát ra, cả cung điện dần dần tràn ngập một loại lực lượng huyền diệu. Diệp Tích Quân đứng ở đây, dường như loáng thoáng nghe thấy những âm luật uyển chuyển truyền đến, tựa như có người đang kêu gọi bên tai, khiến cho thần hồn linh thể của nàng giống như bị kích động muốn chui ra khỏi thể xác vậy.

Ý niệm này hiện ra, khiến mồ hôi lạnh của Diệp Tích Quân toát ra khắp người.

Thần hồn linh thể vô cùng yếu đuối, bình thường đều ẩn giấu trong thức hải. Thông thường, võ giả sẽ không để thần hồn linh thể rời khỏi thể xác, trừ khi gặp phải tình huống cực kỳ nguy hiểm, nhưng nếu không tìm được vật dẫn thích hợp thì thần hồn linh thể sau nửa ngày sẽ tan biến trong trời đất, thần hồn câu diệt mãi mãi.

Nguyên Vũ Hoán Hồn Đại Trận này Diệp Tích Quân chưa từng nghe nói qua, cũng không biết có tác dụng kỳ diệu gì, nhưng dựa theo tình hình của bản thân lúc này có thể đoán ra, đây chắc chắn là có quan hệ đến việc Đại Đế thức tỉnh.

Theo mỗi võ giả lần lượt bỏ mình trong Đế Uyển, tại cung điện nơi Dương Viên đang ở, số lượng phù văn sáng lên cũng ngày càng nhiều, dường như Nguyên Vũ Hoán Hồn Đại Trận có quan hệ với việc võ giả tử vong ở bên ngoài, phải trả giá bằng tính mạng của bọn họ để khởi động.

Dương Viêm không thể nào làm ra chuyện như vậy, nhưng Đại Đế thì có thể.

Đế Uyển nằm quay mặt ra toàn bộ Tinh Vực, võ giả đã đi vào trong này đều phải chuẩn bị tâm lý, tìm bảo vật ở trong đó dĩ nhiên sẽ đi kèm với nguy hiểm.

Không ai ép bọn họ vào Đế Uyển, tất cả đều tự nguyện, hiện tại bỏ mạng ở nơi đây, trở thành lực lượng cơ bản để khởi động Nguyên Vũ Hoán Hồn Đại Trận, dĩ nhiên không có gì oán hận.

Vì để bản thân thức tỉnh, chết một số người thì đã sao? Những Phản Hư Cảnh này trong mắt Đại Đế có lẽ không bằng cả con kiến.

Thấy số lượng phù văn chưa phát sáng bên trong cung điện chỉ còn dư lại mười mấy cái, Dương Viêm không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua lối vào.

Nhưng tất cả trống vắng, không một ai tới.

Muốn được nhìn thấy mặt người đó một lần cuối cùng cũng trở thành hy vọng xa vời...

Dương Viêm chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy, dường như chỉ trong nháy mắt, cả cung điện đã sáng rực rỡ, tất cả phù văn đều đã phát sáng, Nguyên Vũ Hoán Hồn Đại Trận bố trí ở nơi này ầm ầm vận chuyển.

Từng cái phù văn một từ khắp xung quanh cung điện bay tới, tựa như sao băng vừa xinh đẹp lại vừa mạnh mẽ, tất cả đều đồng loạt phóng tới, chìm vào bên trong cơ thể mềm mại của Dương Viêm.

Dương Viêm không khỏi lộ ra vẻ đau đớn.

Diệp Tích Quân kinh ngạc quan sát, nhưng giờ phút này nàng lại không giúp được chút gì, thậm chí ngay cả động đậy một ngón tay cũng cảm thấy vô cùng khó khăn, nàng đã trở thành người xem, chỉ có thể tập trung quan sát thời khắc lịch sử này mà thôi.

- Diệp trường lão... Từ bên kia bỗng nhiên truyền tới tiếng gọi của Dương Viêm.

Diệp Tích Quân vội vàng đáp: - Có thuộc hạ!

- Bất kể sau này ta trở nên thế nào, ngươi phải hỗ trợ cho Dương Khai một cách tốt nhất!

Diệp Tích Quân ngẩn ra, ngay sau đó nghiến răng đáp: - Tuân lệnh đại nhân!

Mệnh lệnh của Dương Viêm, cũng coi như là mệnh lệnh của Đại Đế, nàng sẽ không hỏi lý do, chỉ có tuân lệnh thi hành mà thôi.

Trong lúc mơ hồ, trong ánh sáng trắng rực rỡ chói mắt, Diệp Tích Quân loáng thoáng thấy được vẻ mỉm cười. Ngay sau đó, ánh sáng tỏa ra mạnh mẽ bao trùm toàn bộ thân hình Dương Viêm tạo thành một quả cầu ánh sáng, quả cầu ánh sáng liền nhoáng lên một cái bắn thẳng vào trong quan tài bằng bạch ngọc trong suốt, Dương Viêm cũng biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó, cả cung điện khôi phục lại vẻ yên tĩnh, dường như trước đó chưa từng xảy ra việc gì vậy.

Toàn bộ phù văn được thắp sáng đều mờ xuống, Nguyên Vũ Hoán Hồn Đại Trận cũng đã ngừng vận chuyển. Trong đại điện chỉ còn lại lẻ loi một mình Diệp Tích Quân và một cỗ quan tài trong suốt đang nằm lơ lửng giữa không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.