Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1552: Không nhận ra ta?



Tuy rằng năm đó sau khi Cốt tộc sống lại, tam tộc liên thủ chống địch, quan hệ giữa tam tộc hòa thuận hơn nhiều, nhưng không có nghĩa là không còn phân tranh, nhất là tranh đoạt tài nguyên tu luyện, thường thường đều ra hết sức.

Chỉ có điều không còn xem nhau là tử thủ nữa.

Nhân tộc không dám tự tiện xông vào Ma Cương.

Bây giờ bỗng xuất hiện một thanh niên Nhân tộc, chẳng những không coi Mông Qua đại nhân vào đâu, lại to gan lớn mật gọi thẳng tục danh của Ma Tôn, điều này làm cho mấy người Ma tộc rất bất mãn.

Nếu không phải có Mông Qua ở đây, chỉ sợ bọn họ đã lập tức tấn công, bắt thanh niên Nhân tộc kia phải trả giả thật lớn.

- Im miệng! Mông Qua khẽ quát. - Người kia... các ngươi không chọc nổi, bản tướng cũng không chọc nổi, tôn thượng... chỉ sợ cũng không chọc nổi, đừng có nói sau lưng hắn như vậy!

- Cái gì? Tôn thượng cũng không chọc nổi?

Mấy người Ma tộc cả kinh, cả người run rẩy. - Rốt cuộc hắn có lai lịch gì a?

- Tên của hắn, có lẽ các ngươi đã nghe qua. Mông Qua nhíu mày. - Hắn chính là chủ nhân của Cửu Thiên Thánh Địa, Dương Khai!

Mấy người Ma tộc liền biến sắc, quả nhiên đều im lặng.

Bây giờ trên Thông Huyền đại lục, Cửu Thiên Thánh Địa một mình độc quyền, đứng sừng sững trên tam tộc, trong Thánh địa có vô số cao thủ Nhập Thánh Cảnh, không thế lực nào có thể so sánh.

Tuy rằng mấy năm nay Cửu Thiên Thánh Địa rất có danh tiếng, nhưng vẫn không có tin tức gì về Thánh chủ của họ.

Không ngờ thanh niên lúc nãy lại là chủ nhân của Cửu Thiên Thánh Địa.

- Thời tiết thay đổi rồi. Mông Qua nhìn bầu trời mờ mịt, than một tiếng, sau đó xoay người, bay tới Ma Đô.

Hắn phải nhanh chóng báo tin Dương Khai trở về cho Ma Tôn Trường Uyên.

..

Cửu Thiên Thánh Địa, 9 đỉnh núi tạo thành đại trận thiên nhiên, trên Thông Huyền đại lục, Cửu Thiên Thánh Địa được hưởng danh dự tối cao, trong Thánh là vô số cường giả, mặc dù mấy năm nay không thu đệ tử, nhưng nhân khẩu thịnh vượng, tài phú không thiếu.

Nguyên nhân chủ yếu không đơn thuần vì Cửu Thiên Thánh Địa có thế lực hùng hậu, có quan hệ thân mật với các thế lực lớn của Nhân tộc, còn vì nơi đây có thuật luyện đan vang danh thiên hạ.

Hàng năm đều có vài vị tông sư đứng đầu về luyện đan trấn giữ chỗ này.

Các võ giả mang vật liệu tới đây luyện đan, trên cơ bản không có khả năng thất bại, chỉ cần thanh toán thù lao và vật liệu, chờ mấy ngày sẽ có người mang linh đan tới.

Chỉ dựa vào điều này, Cửu Thiên Thánh Địa không cần lo lắng chuyện tài nguyên tu luyện.

Khu vực ngoài 9 ngọn núi của Thánh địa, một đám người xếp hàng dài mấy dặm như một con rồng, đó là những võ giả đủ mọi tu vi đang chờ luyện đan sư của Thánh địa luyện đan, thỉnh thoảng có thêm võ giả gia nhập vào hàng người.

Tuy đông người nhưng không rối loạn, mỗi người đều yên phận, tự giác xếp hàng, không vì thực lực cao hơn người khác mà chen hàng.

Phàm những người dám làm như vậy đều đã bị giáo huấn.

Trong những võ giả đang xếp hàng, người dài nhất đã là một tháng, nhưng không ai có biểu hiện mất kiên nhẫn, đều mong đợi đứng chờ, chờ người của Cửu Thiên Thánh Địa gọi tới giao vật liệu.

Trong lúc nhàm chán, những võ giả này cũng châu đầu vào nhau, xì xào bàn tán, hoặc trao đổi tình báo, hoặc trò chuyện linh tinh, thời gian trôi qua rất nhanh.

Một ngày kia, bỗng có một thanh niên thân hình khôi ngô, con ngươi lộ tinh quang, bộ dáng như ông lão nhà quê đi tới 9 ngọn núi, ánh mắt quan sát bốn phía, chậc chậc lấy làm kỳ lạ, ánh mắt mơ hồ như đang nhớ lại điều gì.

Khi gặp hàng người đang xếp hàng, hồi ức càng thêm rõ ràng.

- Nơi này vẫn như vậy a.

Dương Khai toét miệng cười, vừa đi về phía trước vừa hăng hái quan sát những võ giả tới cầu đan.

Năm đó lúc hắn còn ở Cửu Thiên Thánh Địa, bên ngoài Thánh địa cũng có quang cảnh như vậy.

Không ngờ sau mấy thập niên, cảnh tượng này vẫn vậy, chỉ khác ở chỗ những người cầu đan.

- Này, tiểu tử, ngươi muốn làm gì? Bỗng trong đám người có tiếng gầm.

Dương Khai quay đầu nhìn lại, phát hiện một đại hán trợn mắt nhìn mình.

- Tiểu tử này ở đâu ra, muốn chen ngang à?

- Người trẻ tuổi, muốn sống thì ngoan ngoãn ra sau chờ, đừng cho là mình tài giỏi, người tới đây phải tuân thủ quy củ.

- Hừ, nếu hắn dám chen ngang, lão tử vặn đầu hắn!

- Tiểu tử, ngoan ngoãn ra sau xếp hàng đi, người không tuân quy củ mà bị người của Cửu Thiên Thánh Địa phát hiện chỉ bị giáo huấn một trận, nhưng nếu chọc giận những người này, kết cục sẽ rất khó coi a.

Dương Khai còn chưa kịp nói gì, đám người đã ầm ĩ lên, rối rít khuyên can hành vi của hắn, cũng có nhiều ánh mắt khinh bỉ và thương hại.

Dường như hậu quả của Dương Khai sẽ rất khó coi.

- Ta không phải đi cầu đan. Dương Khai sờ lỗ mũi.

- Người nào chen ngang cũng nói như vậy, tiểu tử, xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, muốn đại gia giáo huấn ngươi hả? Đại hán lúc nãy hừ lạnh, hai tay nắm chặt đấm vào ngực, gương mặt bất thiện nhìn Dương Khai.

- Thật sự ta không tới cầu đan. Dương Khai bất đắc dĩ.

- Vậy ngươi tới làm gì? Đại hán kia không buông tha, ánh mắt hùng hổ, dường như nếu Dương Khai không nói rõ sẽ không từ bỏ ý đồ.

- Ta về nhà a, ta là người của Cửu Thiên Thánh Địa.

Dương Khai hít mũi.

- Ngươi sao? Đại hán kia nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, gương mặt khó tin, bỗng nhiên vẫy tay, thét: - Vị huynh đệ này, làm phiền ngươi tới đây chút.

Bên kia có một võ giả, dường như đang đi tuần, nghe tiếng la lập tức chạy tới, đảo mắt cau mày nói: - Làm gì? Lại có người không tuân theo quy củ?

- Hắc hắc, vị huynh đệ này, ngươi xem người này, hắn nói mình là người của Thánh địa, ta thì thấy có vẻ hắn muốn chen ngang, huynh đệ xem xem hắn có phải người của Thánh địa không. Đại hán chỉ vào Dương Khai, nói với đệ tử Cửu Thiên Thánh Địa.

Đệ tử kia nghe vậy, nhìn Dương Khai, cẩn thận quan sát, lắc đầu nói: - Chưa từng thấy qua người này, hơn nữa. y phục của đệ tử Thánh sẽ có dấu hiệu của Thánh địa.

Nói xong, hắn chỉ vào ngực mình.

- Quả nhiên, tiểu tử này chỉ nói xằng. Đại hán hả hê nhìn Dương Khai.

- Giả mạo đệ tử Thánh địa, ngươi chết chắc rồi.

- Ngươi không nhận ra ta? Dương Khai nhìn đệ tử kia hỏi.

- Ta phải biết ngươi sao? Đối phương không đáp mà hỏi ngược lại.

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu: - Nhìn ngươi tuổi không lớn lắm, chắc mới gia nhập Thánh địa không lâu, à, hôm nay trưởng lão nào thủ vệ ở đây?

Nghe hắn hỏi vậy, đệ tử kia liền giật mình, không biết Dương Khai ăn nói ba hoa hay thật sự có quan hệ với Thánh địa.

Tuy hắn lớn lên ở Thánh địa, nhưng giờ chỉ mới 25, 26 mà thôi, lúc Dương Khai còn ở Thánh địa, hắn còn chưa được sinh ra, đương nhiên chưa tứng thấy mặt Dương Khai.

Trong lòng kinh nghi, đệ tử này cũng không dám sơ suất, vội vàng nói: - Là Sử trưởng lão trấn giữ.

- Sử trưởng lão?

Dương Khai nhướng mày, trong ký ức hiện ra một bóng người, khẽ mỉm cười: - Là Sử Khôn?

- Đúng vậy. Đệ tử kia sợ hãi, thực không rõ lai lịch của Dương Khai, lại dám gọi thẳng tục danh của Sử trưởng lão, hơn nữa nghe giọng điệu của hắn dường như rất quen thuộc với trưởng lão.

- Dẫn ta đi gặp hắn, hắn sẽ nhận ra ta. Dương Khai tùy ý nói, nhưng nhanh chóng đổi chủ ý: - À thôi, tự ta đi được rồi.

Dứt lời, bỗng nhiên thân hình của hắn biến mất.

Một đám người đều trợn mắt, gương mặt kinh hãi.

- Người đâu? Tên kia chạy đi đâu vậy? Đại hán lúc nãy nhìn quanh, nhưng thủy chung không thấy thân ảnh của Dương Khai, không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Hắn nghĩ là mình gặp quỷ.

Những người khác cũng vậy, nhất thời cảm thấy lạnh từ đầu tới chân.

Cách đó không xa có một tòa lương đình, lúc này Sử Khôn đang ngồi xếp bằng, dường như đang tìm hiểu cái gì.

Bỗng nhiên, Sử Khôn cảm ứng được gì đó, vội vàng mở mắt ra, quát lên: - To gan!

Hắn phát hiện có người xông vào lương đình.

Hắn là trưởng lão Thánh địa, trấn giữ ở chỗ này để duy trì trật tự, các đệ tử chưa qua bẩm báo, tuyệt đối không được tới quấy rầy hắn, không ngờ lại có kẻ không có mắt, dám tới đây lúc hắn đang nghiên cứu bí thuật.

Sử Khôn giận dữ.

May mà không phải thời khắc mấu chốt, nếu không rất có thể bị tẩu hỏa nhập ma.

Miệng quát lên, ánh mắt nhìn về phía phát ra động tĩnh.

Vừa nhìn thấy người đó, Sử Khôn há to miệng, sững sờ.

Dương Khai cười tủm tỉm nhìn hắn:

- Nhiều năm không thấy, tánh khí của Sử trưởng lão càng nóng nha!

- Thánh... Thánh chủ? Sử Khôn thất thanh, không ngờ người quấy rầy mình lại là Thánh chủ đã biến mất mấy chục năm.

Vừa thấy Dương Khai, Sử Khôn không thể tin được, hắn dùng sức dụi mắt, lại nhìn thì thấy quả thật là Thánh chủ.

Tuy rằng mấy chục năm không gặp, nhưng Thánh chủ vẫn trẻ như xưa, dường như thời gian không thể để lại dấu vết lên người hắn.

Sử Khôn kích động, thân thể run rẩy.

- Không tệ không tệ, ngươi cũng đạt tu vi Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, xem ra những năm này sống không uổng. Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, liếc một cái đã nhìn thấu cảnh giới của Sử Khôn.

- Thuộc hạ Sử Khôn, tham kiến Thánh chủ, cung nghênh Thánh chủ trở về! Sử Khôn vội vàng nửa quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói, ngữ khí kích động.

- Đứng lên đi. Dương Khai phất tay.

Sử Khôn bò dậy, vẫn không dám tin nhìn Dương Khai, giống như mình đang nằm mơ, mím môi một cái, chần chờ nói: - Thánh chủ, thật sự ngươi đã trở lại?

- Đã trở lại, Thánh địa lúc này ra sao?

- Tất cả đều mạnh khỏe, Thánh chủ không cần lo lắng. Sử Khôn vội vàng đáp, bởi vì trong lòng phập phồng, huyết khí dâng trào, sắc mặt đỏ lên.

- Vậy cũng tốt!

- Thánh chủ, mau trở về Thánh địa đi, ngươi đi rồi, đại trưởng lão bọn họ vẫn luôn mong nhớ, bây giờ mà biết ngươi bình yên trở về, bọn họ sẽ rất cao hứng. Sử Khôn xoa tay nói.

- Ừ. Dương Khai gật đầu. - Ngươi đi với ta.

Nói xong, phất tay một cái, một cỗ thánh nguyên bao phủ Sử Khôn.

Ngay sau đó, hai người biến mất khỏi lương đình, đến khi Sử Khôn khôi phục tầm mắt, bất ngờ phát hiện mình và Dương Khai đã ở trong 9 ngọn núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.