Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1555: Ta đã trở về.



Đoàn khí xám này làm người ta cực kỳ không thoải mái, giống như lão nhân gần đất xa trời, tuổi già ập tới, không còn sống lâu.

Hạ Ngưng Thường đạt được quan hệ như cộng sinh với nó, kết cục sau này có tốt bao nhiêu?

Dương Khai mặt trầm như nước.

Tuy rằng rất muốn giải trừ tai họa này thay tiểu sư tỷ, nhưng trước khi làm rõ bản chất của đoàn khí xám này, Dương Khai không thể xuống tay được.

Hơn nữa, hắn còn mơ hồ cảm nhận được một tia thần kỳ không thể tính toán từ trên đó, không thể nói rõ thần kỳ thế nào, lúc Dương Khai tra xét, bất chợt có một tia cảm ngộ.

Lại kiểm tra kỹ, nhưng không thu hoạch được gì.

Dường như nó rất bài xích thần niệm của Dương Khai.

Hạ Ngưng Thường có thể đột phá đến Thánh Vương Cảnh ở trên Thông Huyền đại lục, hẳn là không thoát khỏi liên quan với đoàn khí xám quỷ dị này.

Vật này cho nàng cơ duyên cảm ngộ thiên đạo võ đạo tầng thứ sâu hơn, cho nàng linh khí dư thừa khi cần đột phá thăng cấp, nhưng lại cùng một hơi thở với nàng.

Rốt cuộc là phúc hay họa, không ai nói chắc được.

Trong lúc Dương Khai chần chờ, khí xám bị lưới vàng trói buộc điên cuồng đột phá, lần này nó không phí công như vừa rồi, mà trực tiếp vỡ tung, hóa thành những khí xám nhỏ hơn, chạy ra từ khe lưới.

Dương Khai không kịp ngăn cản, để cho đoàn khí xám chạy ra.

Sau đó, nó lấy tốc độ cực nhanh lao xuông dưới, vừa chạm mặt đất liền biến mất khỏi ánh mắt Dương Khai.

Thần niệm của Dương Khai bám sát theo, nhưng vẫn không cảm ứng được sự tồn tại của nó.

Nó liền biến mất.

Đứng tại chỗ, thần sắc Dương Khai ngưng trọng, cau mày.

Xem ra, vẫn nên đợi cho tiểu sư tỷ tỉnh lại, mới có được câu trả lời.

Trong lòng hắn có suy đoán, nhưng không dám khẳng định.

Nhìn Hạ Ngưng Thường đang ngủ say, Dương Khai ôm lấy nàng đặt lên giường, cúi người hôn lên trán nàng, ôn nhu vuốt những sợi tóc ngang trán, mới rời khỏi mật thất.

Vài nhịp thở sau, cách xa ngàn dặm, di chỉ Chiến Hồn Điện.

Dương Khai đứng giữa hư không, nhìn xuống phía dưới, thần niệm lan tỏa như thủy triều.

Từng dấu vết sinh mệnh quen thuộc, đều hiện rõ trong tra xét của hắn, như những nhịp điệu tấu nên khúc nhạc động lòng người.

Hắn mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp đã mấy chục năm chưa có, hắn dùng thần niệm truyền tin, nói với tất cả người thân bè bạn, mình... đã trở lại!

Cửu Thiên Thánh Địa như bùng nổ.

Di chỉ Chiến Hồn Điện lập tức rối loạn, những đoàn ánh sáng bắn lên từ các vị trí bế quan, đều lao về phía Dương Khai đang đứng.

Mọi người đều kích động vô cùng, giữa đường gặp nhau, đều hỏi han, xác nhận có phải Dương Khai đã trở lại.

Đợi đến nơi, nhìn thấy Dương Khai đứng đó, mọi người mới dám xác nhận tính chân thật.

Đồ Phong, Đường Vũ Tiên, Khúc Cao Nghĩa, Ảnh Cửu... những người sóng vai chiến đấu với Dương Khai chạy tới đầu tiên, mọi người kích động người run lên, miệng hô thiếu chủ, hành lễ bái lạy.

Dương gia lão đại Dương Uy, lão nhị Dương Chiêu, lão tam Dương Thiết, lão tứ Dương Kháng... Tất cả huynh đệ tụ tập, hô to gọi nhỏ, ôm chầm lấy Dương Khai, nói hết tưởng nhớ huynh đệ xa cách mấy chục năm.

- Ha ha! Tên khốn này, đi một cái là lâu như vậy, nhớ chết ta! Hoắc Tinh Thần đương đại gia chủ Hoắc gia cười to, xuất hiện bên cạnh.

Mấy chục năm không gặp, vị Trung Đô Lang phong lưu phóng khoáng năm đó đã thành người trung niên, nhưng năm tháng lắng đọng không làm hắn già đi, lại để hắn có vẻ tang thương trưởng thành, kết hợp với khí chất bất cần đời của hắn, lại càng thêm tràn đầy hấp dẫn.

Bên cạnh Hoắc Tinh Thần là Thu Ức Mộng, ánh mắt rưng rưng, khẽ cắn môi không dám tin nhìn Dương Khai, nhưng không nói gì, như sợ nàng vừa lên tiếng liền phá vỡ giấc mộng này.

- Hoắc huynh, Thu cô nương! Dương Khai bình thản, khẽ gật đầu với hai người.

Hoắc Tinh Thần cười ha ha, liếc sang Thu Ức Mộng, trong lòng thở dài không thôi.

Hắn nghe Dương Khai xưng hô Thu Ức Mộng, nhìn ra vài điều.

Đổng Khinh Hàn cùng Đổng Khinh Yên cũng tới, miệng gọi biểu đệ biểu ca, càng làm không khí thêm náo nhiệt.

Ánh mắt Dương Khai bỗng nhìn ra xa, ba đạo độn quang đang tới gần, vội bước lên nghênh đón.

Dưới độn quang, lộ ra ba bóng người.

Người dẫn đầu, tiên phong đạo cốt, tay áo bay bay, theo sau một nam một nữ, nam uy vũ, nữ xinh đẹp.

Dương Khai đứng trước, cúi người hành lễ, nhẹ giọng hô: - Sư công!

Lăng Thái Hư gật đầu không thôi, mừng rỡ cười nói: - Tốt! Tốt! Cuối cùng cũng trở lại.

- Cha, mẹ! Dương Khai lại nhìn hai người đằng sau Lăng Thái Hư.

Dương tứ gia bình thường như người sắt, lúc này miệng há ra, lại không biết nên nói gì, chỉ lén lút lau mắt, gật đầu nói: - Mẹ... rất nhớ con.

Không nói thì thôi, vừa nói vậy, Đổng Tố Trúc lại khóc ra, như đứa nhỏ bị đủ ủy khuất, đi lên ôm lấy Dương Khai, không ngừng vuốt lưng hắn, tiếng khóc nghẹn ngào truyền ra, không thể nói được gì.

Thấy mẹ như vậy, Dương Khai mỉm cười.

Qua mấy chục năm, mẹ vẫn như đứa trẻ, không thay đổi gì, làm cho hắn cũng yên lòng.

- Cái tên này, bây giờ tu vi gì, tại sao ta không nhìn ra được chút nào? Hoắc Tinh Thần hùng hổ đi lên, vòng quanh Dương Khai, chậc chậc kỳ lạ hỏi.

Mọi người sửng sốt, đều thả ra thần niệm quét qua Dương Khai.

Nhưng không có thu hoạch, thần niệm mọi người như đá ném xuống biển, không nổi lên gợn sóng gì.

Phát hiện này làm mọi người cả kinh, theo bản năng cảm thấy cảnh giới Dương Khai hiện giờ đã sớm vượt qua Thông Huyền đại lục, ánh mắt đều toát ra rung động.

- Phản Hư Cảnh. Dương Khai buông Đổng Tố Trúc ra, vỗ vai nàng an ủi, cũng không biết phải giải thích Phản Hư Cảnh là tầng thứ gì cho mọi người, trầm ngâm một lát rồi nói: - Ừm, là trên Nhập Thánh Cảnh hai đại cảnh giới.

Một loạt tiếng hít hà vang lên.

Nhập Thánh Cảnh, đã là đỉnh cao nhất trên Thông Huyền đại lục, trên Nhập Thánh là Thánh Vương Cảnh, xưa nay cũng chỉ có một mình Đại Ma Thần từng đạt đến cảnh giới này.

Nhưng hôm nay, Dương Khai đã vượt qua cảnh giới truyền thuyết, đặt tới tầng cao hơn.

Thu Ức Mộng ánh mắt ảm đạm, trong lòng chua xót.

Nàng bỗng phát hiện, nàng và Dương Khai như xa cách muôn ngàn sông núi, hắn đứng cao vút trên mây, còn nàng chỉ có thể ở mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên, không thể chạm đến.

Hoắc Tinh Thần mím môi khô khốc, cười khan, liếc sang Thu Ức Mộng, lại không biết phải an ủi thế nào.

Tuy rằng tư chất Thu đại tiểu thư không kém, đến Thông Huyền đại lục cũng không lo tài nguyên tu luyện, nhưng đến hôm nay cũng chỉ Siêu Phàm tam tầng cảnh, còn chưa tới trình độ chân nguyên hóa thánh.

Chênh lệch quá xa...

- Thế giới bên ngoài có rất nhiều đặc sắc khó tưởng tượng, ngày sau nói cho các người, vào trước đã! Dương Khai cười ha ha.

- Đi vào, đi vào! Dương tứ gia phản ứng lại, vội hò hét.

Đoàn người trước sau, đi vào di chỉ Chiến Hồn Điện.

Trong đại điện, mọi người ngồi xuống, đều nhìn về phía Dương Khai, nghe hắn kể những điều ly kỳ đặc sắc ở Tinh Vực.

- Tiểu tử, ngươi nói trong Tinh Vực rộng lớn, có vô số hành tinh tu luyện? Lăng Thái Hư như không thể tin nổi.

- Không sai, chỉ riêng ta đã đi qua 6-7 hành tinh, ngoài ra còn có những khoáng tinh, dược tinh, thích hợp khai thác khoáng sản cùng bồi dưỡng thảo dược. Dương Khai gật đầu.

- Thật là khó tin.

Hoắc Tinh Thần há miệng thật to, có thể nhét cả nắm tay.

- Trong Tinh Vực, Nhập Thánh Cảnh chỉ tính là yếu ớt thôi sao? Đổng Khinh Hàn rụt rè hỏi, mấy chục năm không gặp, tên này vẫn to béo như vậy, à, còn mập hơn trước.

- Rất yếu. Dương Khai ngưng trọng gật đầu. - Ở trong Tinh Vực, phần lớn võ giả đều có thể tu luyện đến Nhập Thánh Cảnh, những người tư chất tốt, thậm chí chỉ cần hai ba mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới này.

Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt hổ thẹn.

Ngồi trong này, chỉ có một người Nhập Thánh Cảnh, chính là Lăng Thái Hư Các chủ Lăng Tiêu Các, còn lại tư chất tốt nhất là Thu Ức Mộng cũng chỉ Siêu Phàm tam tầng cảnh mà thôi. Về phần Đổng mập mạp cùng Hoắc Tinh Thần, chỉ mới đột phá Siêu Phàm Cảnh.

Bọn họ cũng đã gần 50 tuổi, trước kia còn đắc ý vì thành tựu của mình, nhưng bây giờ nghe Dương Khai nói tình huống trong tinh vực, đều xấu hổ không thôi, hận không thể tìm cái lỗ chui vào.

- Ếch ngồi đáy giếng, xem trời bằng vung!

Lăng Thái Hư thở dài.

- Sư công không cần coi thường mình, võ giả trong tinh vực có thể đạt tới thành tựu này, chỉ là bởi linh khí thiên địa nơi đó hết sức nồng đậm, Thông Huyền đại lục... quả thật không thích hợp cho võ giả tu luyện. Nếu như có điều kiện tu luyện tương đương, ta nghĩ các vị ngồi đây đột phá Nhập Thánh Cảnh không hề có vấn đề. Dương Khai nghiêm túc nói.

- Dù là nói vậy, nhưng mà muốn đi Tinh Vực, khó khăn biết bao? Lăng Thái Hư lắc đầu, cười giễu nói: - Không gạt con, 10 năm trước sư công cũng từng liên thủ với Mộng Vô Nhai, xông qua Tinh Vực nhưng hai người chúng ta mới chạy khỏi Thông Huyền đại lục chưa đến 100 ngàn dặm liền buộc phải trở về. Trong Tinh Vực dường như có lực lượng thần kỳ, từ mọi hướng ập tới, cường độ thân thể không đạt yêu cầu, không thể nào đi lại trong đó.

- Lực lượng tinh không. Dương Khai khẽ gật đầu, lại cười: - Nhưng mà sư công không cần phải lo, lần này con trở về, chính là muốn dẫn mọi người đi Tinh Vực, đến hành tinh tu luyện tốt hơn.

Trong đại điện, mọi người trở nên phấn chấn, kinh ngạc nhìn Dương Khai.

- Thật sự?

- Làm sao dẫn đi?

- Chúng ta đông người như vậy, ngươi có thể đưa đi hết?

Mọi người tranh nhau nói, rõ ràng đều hứng thú với những điều Dương Khai nói, hận không thể sớm thoát khỏi đại lục lạc hậu này, đến chỗ linh khí thiên địa nồng đậm hơn, cũng giống Dương Khai, đi xem thiên địa đặc sắc rộng lớn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.