Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1561: Không có ý tưởng khác.



Tiểu tử này chẳng lẽ muốn nhất thống cả đại lục? Khiến cho Ma tộc cùng Yêu tộc của mình cúi đầu xưng thần hay sao? Cái ý niệm này chợt dâng lên, thần sắc của Trường Uyên càng kiêng kỵ ngưng trọng. Đây cũng không phải là lão ta bụng dạ hẹp hòi, ngược lại, Trường Uyên người này rất hào khí.

Cá tính của đại đa số cường giả ở Ma tộc cùng Yêu tộc đều là như thế, thật sự lão ta thân là Ma Tôn, buộc lòng phải suy tính trên phương diện này. Lôi Long cũng nghĩ như vậy, nếu thật là nói vậy, mặc dù yêu ma hai tộc bọn họ liên thủ cũng không có cách nào phản kháng, chỉ có thể mặc kệ nó, nếu không là tai ương ngập đầu.

Nghe lão ta hỏi như vậy, Dương Khai như có điều suy nghĩ nhìn lão ta một cái, cười ha ha nói: - Ma Tôn không cần suy nghĩ nhiều lắm, ta lần này trở về cũng đợi không được bao lâu, e rằng rời đi rất nhanh thôi.

- Rời đi rất nhanh sao? Trường Uyên ngạc nhiên, nhìn thẳng vào nhau một cái với Lôi Long, đều vô cùng ngoài ý muốn. Không ngờ Dương Khai không có một chút dã tâm...

- Đúng, sự đặc sắc trong Tinh Vực khiến ta lưu luyến quên trở về, cho nên cũng không chuẩn bị ở chỗ này đợi lâu. Dương Khai nở nụ cười a ha. Trước mắt của Lôi Long sáng ngời, vội vàng dò hỏi:

- Trong Tinh Vực rất đặc sắc sao? Nếu là có thể nói, Dương thánh chủ có thể nói một chút hay không? Những cường giả khác của Nhân Yêu Ma ba tộc cũng đưa dài đầu, nhìn lại Dương Khai, một bộ dáng nghiêm túc lắng nghe.

- Đúng vậy, nói nói đi, lão phu cũng thật tò mò.

Sở Lăng Tiêu mỉm cười nói. Tuy rằng sau khi ông ta đi tới nơi này, từ chỗ của Lăng Thái Hư dò xét được không ít tin tức về Tinh Vực. Nhưng những tin tức đó cũng là Lăng Thái Hư nghe nói từ chỗ của Dương Khai, vẫn chưa thấy tận mắt, luôn ít một chút mùi vị. Giờ này Dương Khai bổn nhân ở đây, đương nhiên là muốn dò xét cho tốt một phen.

- Sư tổ có lệnh, đệ tử đương nhiên sẽ không thể không theo. Dương Khai cười ha hả, hắn trầm ngâm một chút, lúc này mới không nhanh không chậm nói:

- Trong Tinh Vực quả thật có rất nhiều đặc sắc, rất nhiều thứ chúng ta trước kia chưa bao giờ nghĩ qua... Trong đại điện, mọi người đều nghe cực kỳ chuyên chú. Thời gian từng chút một trôi qua, nhưng mỗi người đều nghe hứng thú say sưa, biểu tình từ từ phấn khởi. Tinh Vực rộng lớn vô biên làm cho bọn họ sợ hãi liên tục. Cảnh sắc mê người cùng vật liệu tu luyện đầy đủ trong Tinh Vực làm cho lòng của bọn họ hướng tới. Sự tồn tại của Hư Vương Cảnh, Thánh Vương Cảnh, Phản Hư Cảnh trên Nhập Thánh Cảnh làm cho bọn họ tự thẹn xấu hổ. Bọn họ hiểu rõ hàm nghĩa của cái từ ếch ngồi đáy giếng là ra sao.

Theo Dương Khai nói, linh khí thiên địa của đại đa số tu luyện chi tinh trong Tinh Vực đều cực kỳ nồng đậm. Nhập Thánh Cảnh ở bên đó căn bản không coi là cái gì, chỉ có thực lực đến Phản Hư Cảnh mới miễn cưỡng được cho cường giả. Mà chỉ có đến Hư Vương Cảnh, mới thật sự là đại nhân vật. Huyết dịch của mỗi người đều đang thiêu đốt, sôi trào, trong mắt của bọn họ lóe ra thần thái của một loại gọi là khát vọng. Bọn họ khát vọng mình có thể có môi trường tu luyện cùng vật liệu tu luyện sung túc như vậy. Bọn họ khát vọng võ đạo của mình tiến hơn một bước, trở thành Thánh Vương Cảnh, Phản Hư Cảnh thậm chí Hư Vương Cảnh trong truyền thuyết...

Dương Khai cũng không thêm dầu thêm mỡ. Hắn chỉ rất thong thả nói ra những gì mình biết được ở những năm này cùng những gì mình nghe mình thấy được đối với Tinh Vực. Nhưng như vậy đủ rồi, chờ hắn nói xong, tâm tình của mọi người phập phồng, thật lâu cũng không thể bình tĩnh. Dương Khai thấy được loại loại đặc sắc cùng thần kỳ đó, nhưng ít bọn họ bọn họ lại ở trên Thông Huyền đại lục, thành vật liệu của một ít Tinh Vực võ giả căn bản nhìn không thuận mắt, thậm chí coi là rác rưởi đánh chết đi sống lại. Sự phát hiện này khiến mọi người đều như đưa đám, xấu hổ, thậm chí cảm giác sâu sắc lấy làm hổ thẹn! Trường Uyên cùng Lôi Long trước đó đối chọi gay gắt nhìn nhau một cái, đều nở nụ cười khổ, đột nhiên cảm giác được sự tranh đấu trước đó rất ngây thơ, rất ngây thơ...

- Ô, Tinh Vực không ngờ đặc sắc như thế, lão phu quả nhiên không thể chờ đợi muốn đi nhìn một chút. Nếu là có thể ở sinh thời lĩnh lược loại thần kỳ đó, lão phu cuộc đời này chết cũng không tiếc a! Sở Lăng Tiêu hít một hơi thật sâu. Lôi Long cùng Trường Uyên há miệng thở dốc, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không thể nói ra. Trong đại điện trầm mặc đã lâu, Trường Uyên mới thở dài, có chút mất hứng hỏi:

- Như vậy xin hỏi Dương thánh chủ lần này triệu tập cường giả của Nhân Yêu Ma ba tộc đến nơi này, rốt cuộc vì chuyện gì? Nghe lão ta hỏi như vậy, Lôi Long cũng nhanh đưa ánh mắt về phía Dương Khai, rất là tò mò. Dương Khai mỉm cười đáp lại:

- Mang bọn ngươi vào Tinh Vực! Một viên đá ném nổi lên ngàn đợt sóng, mọi người đều thân thể rung mạnh, ánh mắt ngốc trệ mà phấn chấn nhìn về Dương Khai, dường như căn bản không nghĩ tới hắn không ngờ sẽ nói ra lời như vậy. Không thể phủ nhận, đủ loại miêu tả của Dương Khai trước đó đã khơi dậy sự hướng tới và hiếu kỳ của tất cả mọi người ở đây đối với Tinh Vực. Bọn họ cũng đều rất muốn đi xem Tinh Vực rốt cuộc là bộ dạng gì. Nhưng... Tinh Vực há là dễ vào? Bọn họ không có năng lực xâm nhập trong Tinh Vực, cho nên chỉ có thể giương mắt nhìn, hâm mộ sự kỳ ngộ của Dương Khai, bội phục sự can đảm cùng thực lực của hắn. Mà bây giờ, Dương Khai lại ném ra cành ô liu về phía bọn họ. Mỗi người đều ngây ngẩn cả người

- Dĩ nhiên, ta cũng không ép các ngươi. Đây chỉ là một đề nghị, qua mấy ngày ta sẽ phải rời khỏi. Các người có nguyện ý đi theo ta hay là ở lại, ta lần này trở về, chính là vì chuyện này. Dương Khai nói bổ sung.

- Lời ấy có thật không?

Trường Uyên hoắc mắt đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn về Dương Khai.

- Dương thánh chủ không nói đùa chứ? Lôi Long cũng đầy mặt khó tin. Bọn họ tuy rằng không biết dẫn người vào Tinh Vực phải bỏ ra giá cao gì, nhưng khẳng định sẽ rất không thoải mái. Nếu Dương Khai có năng lực này, khẳng định sẽ ưu tiên thân bằng hảo hữu bên phía Nhân tộc, giờ này hắn không ngờ vẩy phần ân huệ về phía yêu ma hai tộc. Điều này khiến cho Trường Uyên cùng Lôi Long có chút không dám tin, trong lúc phấn chấn đã cảm thấy hơi rối loạn.

- Ta không nói đùa. Dương Khai nghiêm nghị đáp. Chiếm được câu trả lời khẳng định chắc chắn của hắn, Trường Uyên cùng Lôi Long đều sửng sốt nơi đó. Đã lâu, Trường Uyên mới thần sắc ngưng trọng hỏi:

- Xin hỏi Dương thánh chủ, chúng ta cần phải bỏ ra những thứ gì? Chúng ta phải thần phục người, nguyện trung thành hay sao?

- Ha ha...

Dương Khai toét miệng nở nụ cười, trên mặt hiện lên chút ít vẻ đùa cợt, thản nhiên nói:

- Ta cần các ngươi phải thần phục nguyện trung thành làm gì? Ừ, nói một câu không quá khách khí, giờ này ta, một đầu ngón tay có thể bình định cả Thông Huyền đại lục. Nếu là ta muốn các ngươi phải thần phục nguyện trung thành, cũng không cần phải theo các ngươi nhiều lời nhiều như vậy, trực tiếp động thủ võ lực áp chế là được rồi. Trường Uyên cùng Lôi Long trong khoảnh khắc mồ hôi nhỏ giọt...

Bọn họ không cảm thấy Dương Khai đang xuất khẩu cuồng ngôn. Bọn họ đã lĩnh ngộ đến sự mạnh mẽ của cảnh giới cao hơn từ trong sự giảng giải của Dương Khai trước đó, đấy thật không phải là bọn họ có thể ngăn cản. Người thanh niên này, sớm đã vượt qua nhân vật truyền kỳ của đời thứ nhất, được Ma tộc tôn sùng là Đại Ma Thần sự tồn tại tối cao! Hắn đi xa hơn, đứng cao hơn. Cho dù là Đại Ma Thần sống lại, chỉ sợ cũng chỉ có thể ngước nhìn hắn. - Dương thánh chủ vì cái gì..? Lôi Long chần chờ nhìn Dương Khai.

- Đều là bạn cũ, có thể giúp một cái thì giúp một cái, không có ý tưởng khác. Dương Khai thản nhiên nói. Gương mặt của Trường Uyên cùng Lôi Long đều dâng lên vẻ xấu hổ, hận không thể tìm tìm cái lỗ chui xuống, không bao giờ... đi ra gặp người nữa. Bỗng nhiên, thần sắc của Trường Uyên ngưng trọng cung tay nói:

- Dương thánh chủ đạo đức tốt, là Trường Uyên có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, có chỗ đắc tội, xin Dương thánh chủ thứ lỗi! Lôi Long cũng bận rộn biểu đạt sự áy náy của mình, khuôn mặt chân thành.

- Không sao, các ngươi đều là lãnh tụ của một tộc, suy tính sâu xa một chút là phải. Dương Khai nhàn nhạt xua tay, bày tỏ mình cũng không thèm để ý, đem thân vào ở trong tình huống đó, hắn cũng sẽ suy tính chuyện như vậy. Hai cường giả lúc này mới sắc mặt dễ nhìn một chút.

- Trong Tinh Vực tất nhiên có thật nhiều đặc sắc, nhưng nguy hiểm hẳn cũng không ít đi. Dương thánh chủ nếu là mang nhiều người đi vào Tinh Vực như vậy, có thể che chở cho sự an toàn của những tộc nhân đó sao? Lôi Long có chút lo âu hỏi.

- Nguy hiểm thì nhất định phải có, cho nên nói, có theo ta đi hay không, tất cả đều là tự nguyện, xem chính các ngươi lựa chọn như thế nào. Các ngươi dĩ nhiên cũng có thể lựa chọn ở lại, có lẽ Thông Huyền đại lục có một ngày sẽ lần nữa đổi thành sức sống, trở nên một dạng với tu luyện chi tinh khác trong Tinh Vực. Đến lúc đó có thể cảm thấy được tầng thứ thiên đạo võ đạo sâu hơn, bất quá thời gian này, có chút không nói chính xác.

Dương Khai mỉm cười, thâm ý sâu sắc nhìn lại Hạ Ngưng Thường. Từ sau khi luyện hóa căn nguyên tinh tú, trở thành Tinh Chủ, đột phá đến Phản Hư Cảnh, khí tức của Hạ Ngưng Thường rõ ràng tốt hơn nhiều. Một tầng màn sáng màu xám một mực bao phủ bên ngoài cơ thể nàng, dường như cũng thay đổi không ít. Chỉ cần nàng có thể kéo dài sự tấn thăng đột phá với tốc độ như vậy, rồi sẽ có một ngày có thể đứng ở đỉnh của Tinh Vực, đến lúc đó, liên đới cả Thông Huyền đại lục đều sẽ được lợi.

- Chuyện này liên quan trọng đại, vẫn xin Dương thánh chủ cho bọn ta mấy ngày, ta cần cùng bọn họ cẩn thận thương nghị một chút. Trường Uyên cau mày nói.

- Đây là đương nhiên. Dương Khai gật đầu nhẹ nhàng. Lúc này Dương Khai phân phó người dẫn yêu ma hai tộc cường giả đi nghỉ ngơi, để cho bọn họ thương nghị thật kỹ lưỡng chuyện này.

Bên phía nhân tộc thì không cần thương nghị, Cửu Thiên Thánh Địa, thân bằng hảo hữu của Trung Đô, thậm chí Thiên Tiêu Tông, đều đã quyết định đi theo Dương Khai vào Tinh Vực. Dĩ nhiên, cũng có đệ tử không muốn xa xứ, muốn ở lại giữ tông môn, cường giả của Nhân tộc cũng đành phải chấp nhận như vậy rồi. Cũng không phải là tinh thần mạo hiểm mà mỗi người đều không biết sợ, nguyện ý vì sự tốt đẹp của hư vô mờ mịt chính là đi đánh bạc tánh mạng của mình, điều này cần dũng khí cực lớn cùng sự hướng tới võ đạo cao hơn. Tuy nhiên tổng thể mà nói, người như vậy không phải là rất nhiều, mỗi một tông môn đại khái chiếm cứ dáng vẻ chừng ba thành. Mọi người đều từng người tản đi, còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý. Rất nhanh, trong đại điện lại trống rỗng, Dương Khai cười tủm tỉm đi tới một đôi nữ nhi nhìn như là tỷ muội song sinh. Theo Dương Khai tới gần, hai nàng hít thở tựa hồ đều hơi dồn dập, dường như dáng vẻ rất hưng phấn.

- Kiều Nhi, Mị Nhi, đã lâu không gặp. Dương Khai cười ha hả chào hỏi. Vừa rồi quá nhiều người, hắn cũng chưa kịp chào hỏi hàn huyên cùng Hồ gia tỷ muội, giờ này được rãnh rỗi, đương nhiên là muốn trò chuyện với các nàng. Hơn nữa, các nàng dường như cũng ở chỗ này chờ mình. Đối diện hai nàng đều mỉm cười, miệng đồng thanh nói: - Đã lâu không gặp, huynh khỏe không?

- Rất khỏe rất khỏe! Dương Khai gật đầu, khẽ nhíu mày, có chút mờ mịt. Ánh mắt của hắn không ngừng vòng tới vòng lui trên người của hai nàng, nhưng thủy chung không thể nhận ra người nào là Hồ Kiều Nhi, người nào là Hồ Mị Nhi. Sự phát hiện này khiến hắn gãi đầu không ngừng. Các nàng tu luyện đồng khí liên chi thần công, chẳng những ngay cả bề ngoài vốn hơi có bất đồng cũng biến thành giống nhau như đúc, ngay cả khí chất tự thân cùng sinh mạng khí tức trong cơ thể đều giống nhau như đúc. Các nàng đứng ở nơi đó, dường như là một người! Hơn nữa, tu vi của các nàng đã đến trình độ của Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, đều không phải là vừa mới Nhập Thánh mà đại trưởng lão Từ Hối ngay từ đầu hồi báo. Tốc độ tu luyện này có chút kinh khủng a! Dương Khai âm thầm chắc lưỡi hít hà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.