Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1599: Không thể đánh giá người khác từ vẻ bề ngoài



- Tiền trưởng lão, mấy người Dương trưởng lão và Mặc trưởng lão bọn họ có hồi đáp chưa? Một lão giả trung tuổi mặc áo trường bào màu nâu trong ba người không ngừng quan sát bốn phía thấp giọng hướng về phía Tiền Thông hỏi.

- Vẫn chưa có. Tiền Thông chậm rãi lắc đầu, lo lắng trả lời: - Cũng không biết bọn họ đi nơi nào, la bàn truyền tin căn bản không liên lạc được. Phó thành chủ Ninh thì sao? Ngươi liên lạc với hắn chưa?

Lão giả trung tuổi kia thở dài một tiếng: - Cũng không liên lạc được, không biết Ninh huynh đi nơi nào.

Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấu lo lắng và bất đắc dĩ trong mắt nhau.

Lão giả trung tuổi là thành chủ của Lục Thủy Thành ở Thúy Vi Tinh, năm đó Dương Khai rời khỏi Thúy Vi Tinh, trở về Thông Huyền đại lục, nhóm năm người Tiền Thông lưu lại, chuẩn bị mấy năm sau tham gia Huyết Ngục thí luyện mấy năm sau.

Vị thành chủ của Lục Thủy Thành này cũng rất biết làm người, sau khi biết được đám người Tiền Thông tới, liền ra sức mời bọn họ đảm nhiệm chức trưởng lão khách khanh Lục Thủy Thành, đám người Tiền Thông để tránh dẫn đến hiểu lầm, đồng thời cũng muốn có nơi đặt chân, liền vui vẻ đáp ứng.

Mấy năm nay, mọi người chung sống cũng xem là vui vẻ, cũng không có khoảng cách hay xung đột gì.

Huyết Ngục thí luyện vừa mở ra, bọn họ liền cùng lão giả trung tuổi cùng một phó thành chủ họ Ninh đi vào Huyết Ngục.

Mọi người đều là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, đi vào trong này cũng là vì cảm ngộ thần kỳ của lĩnh vực, để tìm hiểu huyền bí của Hư Vương Cảnh, dĩ nhiên không thể bảy người cùng đi.

Cho nên mọi người liền phân tán ra.

Mấy ngày trước lão giả trung tuổi nghe được tin tức Vực Thạch Sơn xuất hiện, ngay lập tức dùng la bàn truyền tin tức cho đồng bạn, nhưng chỉ có Tiền Thông cùng Lâm Ngọc Nhiêu chạy đến nơi này, Dương Tu Trúc, Sở Hàn Y cùng Mạc Vũ của Càn Thiên Tông, cùng với phó thành chủ họ Ninh của Lục Thủy Thành không có tin tức

Nhìn thấy người đến chỗ này càng ngày càng nhiều, đám ba người Tiền Thông tự nhiên lo lắng dị thường.

Không có nhân số và thực lực tuyệt đối, căn bản không thể bảo vệ địa bàn đang chiếm cứ.

Cách đó không xa, cũng đã có võ giả tới sau, không thể cướp được vị trí trí tốt, ánh mắt nhìn qua không có hảo ý, nhưng nhân số của bọn hắn quá ít, chỉ có hai người, đương nhiên sẽ không dám hành động khinh xuất.

Nhưng bọn họ cũng đang thường xuyên rót thần niệm vào trong la bàn truyền tin, dường như là đã liên lạc thành công với người nào đó.

Một khi trợ thủ bọn hắn gọi tới, vậy thì cục diện không phải lo nữa rồi.

- Lâm trưởng lão, bên phía ngươi có hồi đáp sao? Lão già trung niên lại đem ánh mắt kỳ vọng nhìn về phía Lâm Ngọc Nhiêu.

Người sau chậm rãi lắc đầu, trong mắt đẹp một mảnh u sầu: - Cũng không có.

- Chuyện này phải làm thế nào mới ổn. Lão già trung tuổi lo lắng bất an, duyên cơ lớn đặt ở trước mặt, bản thân mình lại không có thời gian cũng không có cơ hội tìm hiểu, chỉ có thể ngồi chờ ở đây, điều này còn khó chịu hơn so với việc bị giết.

- Đợi thêm nửa ngày nữa, đợi thêm nửa ngày nữa nếu Dương trưởng lão bọn họ không tới, chúng ta chúng ta đành rời đi! Lão già trung tuổi cắn răng quát khẽ.

Tuy rằng Vực Thạch xuất hiện là cơ duyên trời ban, nhưng hắn cũng không muốn bỏ mạng ở nơi này. Vực Thạch Sơn bên này tạm thời coi như an ổn, nhưng tin là không cần bao lâu, chỗ này sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn, chắc chắn sẽ có rất nhiều võ giả vì tranh đoạt vị trí mà ra tay.

- Rời đi sao Tiền Thông sắc mặt âm thầm bất định, hai mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.

Không ai kỳ vọng tìm hiểu huyền bí của Hư Vương Cảnh hơn người đến từ U Ám Tinh như hắn.

Nếu không có Dương Khai đưa hắn rời khỏi U Ám Tinh đi tới nơi này, hắn cả đời cũng không thể thoát khỏi pháp tắc thiên địa trói buộc, cả đời đều không có cơ hội chạm đến võ đạo tầng cao hơn.

Dương Khai cho hắn cơ hội này, giờ có cơ hội lớn hơn bày ra trước mắt, lại bảo hắn chủ động rời đi, hắn đương nhiên sẽ không cam lòng.

- Ồ Đúng lúc đang ảo não, sắc mặt Tiền Thông bỗng biến đổi, thần niệm rót vào truyền tin la bàn trên tay.

- Có phải có người tới rồi hay không? Thành chủ Lục Thủy Thành thấy Tiền Thông biểu hiện khác lạ, mừng rỡ hỏi.

Lâm Ngọc Nhiêu cũng biến đổi sắc mặt, mắt đẹp dịu dàng nhìn về phía Tiền Thông.

Tiền Thông vẫn chưa trả lời, tiếp tục dò xét la bàn truyền tin, một hồi lâu mới cười ha hả: - Không sai, có người tới.

- Là ai, là Dương trưởng lão, hay Sở trưởng lão, hay là Mặc trưởng lão?

- Đều không phải. Tiền Thông chậm rãi lắc đầu.

- Đều không phải? Chẳng lẽ là Ninh huynh? Thành chủ Lục Thủy Thành biến đổi sắc mặt, gật gật đầu nói: - Ninh huynh đến cũng tốt, thực lực của hắn không yếu.

- Cũng không phải Ninh huynh.

- Vậy là ai? Thành chủ Lục Thủy Thành ngạc nhiên chí cực, nhóm Tiền Thông cũng chỉ là năm người, giờ này có hai người đang ở bên cạnh, người có thể đến cũng chỉ còn có ba người, điều này làm cho hắn hồ đồ rồi.

Gương mặt Lâm Ngọc Nhiêu cũng tỏ vẻ không hiểu, nghi ngờ nhìn Tiền Thông, không biết hắn rốt cuộc có ý gì.

Tiền Thông cười ha hả, nhìn lướt qua Lâm Ngọc Nhiêu nói: - Dương Khai đến rồi.

Mắt đẹp của Lâm Ngọc Nhiêu sáng ngời, vui mừng duyên dáng hỏi: - Tông chủ đến? Tông chủ sao lại ở chỗ này? Tông chủ không phải đã quay trở về quê hương sao?

- Ta cũng lấy làm kỳ quái. Tiền Thông cười khà khà, trong lòng đã được an ủi lớn. - Có lẽ hắn đã kịp quay lại, năm đó khi hắn rời khỏi Thúy Vi Tinh, chẳng phải nói nếu đủ thời gian, hắn có thể sẽ kịp quay về sao.

- Tiền trưởng lão không nhầm chứ? Khẳng định đó là hồi đáp của tông chủ?

- Chuyện như vậy sao ta nhầm được? Tiền Thông không ngừng lắc đầu. - Lão phu tuy rằng lớn tuổi một chút, nhưng cũng không hồ đồ đến mức như vậy chứ?

- Như vậy tốt quá. Lâm Ngọc Nhiêu reo mừng, gương mặt hân hoan.

- Tông chủ đến, chuyện sẽ tốt hơn nhiều rồi.

Hai người bọn họ, ngươi một câu ta một câu, trong giọng nói tôn sùng Dương Khai hết mức, thành chủ Lục Thủy Thành tuy rằng không biết Dương Khai là ai, nhưng thấy bọn họ biểu hiện như thế, cũng biết nhất định là có một trợ thủ xuất sắc đang đến.

Tâm trạng lo lắng trở nên nhẹ nhõm, cũng nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Lâm Ngọc Nhiêu nói: - Lâm trưởng lão, có thể cùng bổn thành chủ nói đơn giản về tông chủ của các người hay không, lão phu và hắn chưa từng gặp mặt, chờ đến lúc gặp mặt rồi cũng không thể quá thất lễ.

Thực lực của Lâm Ngọc Nhiêu như thế nào, trong lòng lão giả trung tuổi hiểu rõ, chắc chắn mạnh hơn một chút so với bản thân mình.

Chẳng những là Lâm Ngọc Nhiêu, nhóm năm người Tiền Thông dường như mạnh mẽ hơn nhiều so với Phản Hư tam tầng cảnh bình thường! Bọn họ đều hiểu sâu Thế một cách dị thường, thánh nguyên bọn họ cũng cực kỳ dày đặc và hùng hồn.

Lúc đầu lão giả trung tuổi không hiểu đây rốt cuộc là tại sao, sau đó tiếp xúc lâu mới biết hành tinh tu luyện của đám người Tiền Thông kia có pháp tắc thiên địa thần kỳ trói buộc, khiến bọn họ không thể tấn thăng đến Hư Vương Cảnh, chỉ có thể thống khổ chịu giày vò ở Phản Hư Cảnh.

Cho nên bọn họ có thể tu luyện đến trình độ cực cao ở tầng Phản Hư Cảnh này, vượt qua các Phản Hư Cảnh ở hành tinh tu luyện khác.

Bất cứ điều gì cũng đều có nguyên do.

Mà người có thể được Lâm Ngọc Nhiêu gọi là tông chủ như vậy, có lẽ lớn mạnh hơn Lâm Ngọc Nhiêu? Chỉ sợ là bước nửa bước chân đã đạt đến trình độ Hư Vương Cảnh.

Thành chủ Lục Thủy Thành đương nhiên cho là như vậy.

Trợ thủ lớn mạnh như vậy đến, thành chủ Lục Thủy Thành đương nhiên rất vui mừng.

- Nên nói về tông chủ như thế nào đây Trên mặt Lâm Ngọc Nhiêu không khỏi lộ chút thần sắc khó tả, biểu hiện cổ quái, dường như dáng vẻ khó có thể lên tiếng.

- Khà khà, nói cũng không rõ được, chờ sau khi gặp hắn, Triệu huynh sẽ hiểu rõ. Tiền Thông ở bên cạnh cười, dường như cũng cảm thấy giải thích rõ ràng là vô dụng, Dương Khai không thể đo lường theo lẽ thường được.

- Như vậy à, cũng được! Lão giả trung tuổi khẽ gật đầu, cũng không miễn cưỡng, dù sao một lúc nữa có thể gặp mặt rồi, hiện tại hỏi điều này cũng không có ý nghĩa gì.

- Nhưng Triệu huynh, Tiền mỗ phải nói trước một câu, những người như Dương tông chủ không thể đánh giá từ vẻ bề ngoài. Tiền Thông dường như tùy ú dặn dò một câu.

- Không thể đánh giá người khác từ vẻ bề ngoài? Thành chủ Lục Thủy Thành nhướng mày, thần sắc mơ hồ, không biết lời này của Tiền Thông rốt cuộc là có ý gì.

- Hắn đến rồi! Tiền Thông bỗng nhiên biến đổi sắc mặt, khẽ kêu lên một tiếng, đưa mắt nhìn về một hướng khác.

Thành chủ Lục Thủy Thành vừa nghe thấy, tinh thần liền trở nên phấn chấn, chuẩn bị đón tiếp vị trợ thủ cường đại kia với tinh thần cao nhất.

Một đạo thân ảnh chạy như bay từ nơi rất xa tới, tốc độ nhanh vô cùng.

Khi Tiền Thông nói ra câu nói kia, bóng người còn ở xa nơi chân trời, chỉ có thể nhìn thấy một điểm đen nho nhỏ, nhưng trước sau không quá ba hơi thở, một thanh niên thân hình anh dũng tuấn tú xuất hiện ở trước Vực Thạch Sơn không xa.

- Dương Khai, tới bên này. Tiền Thông cất tiếng gọi lớn.

Bốn phía Vực Thạch Sơn, vô số võ giả hướng về hắn trợn mắt nhìn.

Tiền Thông không khỏi cười khan một tiếng, ý thức được bản thân đã quá vui sướng, có chút khiến người khác chú ý, vội vàng khiêm tốn hơn.

Dương Khai đã đến nơi này, đầu tiên là thoáng nhìn Vực Thạch Sơn to lớn kia, trong mắt lóe lên một chút ngạc nhiên, lúc này thân hình mới chuyển động, đi tới trước mặt đám người Tiền Thông, nhiệt tình chào hỏi: - Tiền trưởng lão, Lâm trưởng lão!

- Diện kiến tông chủ!

Lâm Ngọc Nhiêu vội vàng hành lễ.

Dương Khai phất tay áo, ra hiệu nàng không cần khách khí như vậy, ngạc nhiên hỏi: - Hai người các ngươi ở đây, còn những người khác đâu?

- Không liên lạc được, không biết bọn họ đã đi đâu rồi. Tiền Thông cười bất đắc dĩ nói. - Ngươi từ quê hương quay lại rồi?

- Đúng vậy. Dương Khai gật gật đầu.

- Trở về là tốt, trở về là tốt, đúng lúc gặp được Huyết Ngục thí luyện quan trọng này, ta còn sợ ngươi không kịp đến. Tiền Thông cười lớn.

- Có thể đến đây cũng là may mắn. Dương Khai thuận miệng đáp, không nói quá nhiều.

Hắn có thể đến nơi này đúng và vận may, hắn đi Đế Thần cũng chỉ là vì Phiến Khinh La mà thôi, cũng không ngờ từ Đế Thần có thể đi tới Huyết Ngục.

Lúc nói chuyện, hắn nhìn vị thành chủ Lục Thủy Thành, hồ nghi hỏi: - Vị này là

- À, quên mất không giới thiệu, vị này chính là thành chủ Lục Thủy Thành, Triệu Thiên Trạch huynh, đây chính là Dương Khai, là người ta đã nói với ngươi.

Triệu Thiên Thạch kinh ngạc nhìn Dương Khai, biểu tình quái dị đến cực điểm.

Từ lúc Dương Khai xuất hiện, hắn liền xem xét đối phương.

Dù sao Tiền Thông cùng Lâm Ngọc Nhiêu trước đó nói chuyện lại là cực kỳ đề cao thực lực và địa vị của Dương Khai, dĩ nhiên khiến Triệu Thiên Thạch mong đợi khá lớn.

Hắn cho rằng người đến là một cao thủ Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh cao!

Hắn cho rằng người đến lợi hại hơn Tiền Thông và Lâm Ngọc Nhiêu.

Nhưng vừa nhìn thấy, Triệu Thiên Thạch liền phát hiện không phải như vậy.

Người đến này lại là một thanh niên tuổi tác không lớn lắm, điều này cũng không vấn đề gì, nhưng dao động năng lượng phát tán trên người chỉ có Phản Hư lưỡng tầng cảnh!

Triệu Thiên Thạch dường như nghĩ là mình nhìn sai, không ngừng quét thần niệm nhìn Dương Khai, sau nhiều lần, mới xác định đối phương thực sự chỉ là một Phản Hư lưỡng tầng cảnh

Hắn buồn bực gần như muốn hộc máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.