Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1602: Xử hắn



Bên cạnh Vực Thạch Sơn, Hỏa Diệu Tông Trương Kình thần sắc hung ác, thả ra Thế bao phủ ba người Dương Khai.

Thế của hắn xen lẫn ý cảnh đặc biệt, vừa lan tỏa liền làm người ta sinh ra cảm giác như đang trong núi lửa, hết sức nóng bỏng, muốn nướng chín mọi người.

Tiền Thông cùng Lâm Ngọc Nhiêu khẽ biến sắc, đều thả ra Thế ngăn cản.

Dương Khai nhướng mày, có vẻ hứng thú.

Trương Kình quả nhiên có chỗ dựa cuồng vọng, Thế của hắn rõ ràng đã đạt đến cảnh giới tiểu thành!

Thế là một loại lực lượng đặc thù, chỉ cần võ giả đột phá Phản Hư tam tầng cảnh, sẽ có thể ngưng luyện ra, theo tu vi cảnh giới tăng lên, uy lực Thế tràng sẽ càng thêm mạnh mẽ.

Nhưng muốn tu luyện Thế đến tiểu thành, nhất định phải xen lẫn lực lượng riêng của mình vào trong đó, tăng cường uy năng của Thế.

Ví dụ như Dương Khai, có thể nhập lực lượng không gian vào Thế tràng!

Còn Trương Kình này, đương nhiên cũng làm được điểm này, trong Thế tràng của hắn chứa đựng lực lượng của hỏa.

Tất cả Phản Hư tam tầng cảnh, chỉ khoảng 20% võ giả làm được điểm này, có thể tu luyện Thế đến cảnh giới tiểu thành, Trương Kình cũng là một người trong đó.

Tiền Thông cùng Lâm Ngọc Nhiêu cũng xếp hàng trong đó, cho nên bọn họ có thể ngăn cản Thế tràng của Trương Kình đè xuống, đây cũng là nguyên nhân Triệu Thiên Trạch tự cảm thấy không bằng mấy người Tiền Thông.

Trước mặt ba người Dương Khai xuất hiện lá chắn vô hình, ngăn cản Thế tràng của Trương Kình, không thể tiến thêm một bước.

Trương Kình không khỏi rung động, ánh mắt hết sức kinh ngạc.

Nếu như nói Tiền Thông Lâm Ngọc Nhiêu có thể đứng ngang hàng với hắn, hắn còn hiểu được, dù sao hai người này đều là tam tầng cảnh. Nhưng tên thanh niên kia là sao? Rõ ràng chỉ là lưỡng tầng cảnh, vì sao tu luyện Thế đến mức tiểu thành? Hắn ngăn cản Thế tràng của mình còn nhẹ nhàng hơn hai người kia.

Thế tràng cuồng bạo ập tới, tựa như làn gió nhẹ thổi vào, không thể chấn động được hắn!

Trương Kình kinh ngạc nhìn Dương Khai, sâu trong lòng bị chấn động.

- Thế tiểu thành! Dương Khai gật đầu, vẻ mặt cười cợt. - Không tệ lắm!

Vừa nói, hắn tùy ý liếc xung quanh, sau khi đám người Trương Kình tới, liền có vô số ánh mắt chú ý bên này, đang chờ cảnh đại chiến bùng nổ, cũng có người thần sắc lấp lóe không ngừng, không biết có đang đánh chủ ý gì không.

Dương Khai chú ý, biết nếu lần này mình không biểu hiện đủ mạnh, dù là đẩy lui đám người Trương Kình, có lẽ sẽ còn kẻ khác tới gây sự, mãi không kết thúc.

Dù sao nhân số ít ỏi bên mình là nhược điểm lớn nhất.

Thầm cười lạnh, Dương Khai chỉ về phía một võ giả đằng sau Trương Kình, hỏi: - Vừa rồi ta nghe ngươi nói, các ngươi đụng phải một yêu nữ?

Võ giả kia ngẩn ra, không biết sao lúc này Dương Khai lại hỏi chuyện này, sắc mặt lạnh lẽo, trầm giọng: - Phải thì sao?

- Yêu nữ kia có phải mặc áo đỏ?

- Không sai!

- Các ngươi đả thương nàng? Dương Khai híp mắt, lóe lên khí tức nguy hiểm.

- Sai! Là ta đả thương ả, đáng tiếc chỉ một chưởng mà thôi, không lấy được mạng ả! Võ giả kia cười lạnh.

- Tốt lắm! Dương Khai gật đầu, vừa dứt lời, người chợt mờ đi, sau đó mất tích, biến mất vào hư không.

Chuyện xảy ra đột nhiên, nhưng đám người Trương Kình phản ứng không chậm. Có thể tu luyện đến Phản Hư tam tầng cảnh làm sao không trải qua vô số trận chiến sinh tử? Trong kinh hãi, đều mở to mắt tìm bóng dáng Dương Khai.

Không có thu hoạch! Căn bản không thấy dấu vết của Dương Khai.

Dương Khai lại như quỷ mị xuất hiện giữa đám người Trương Kình, thần sắc lãnh khốc, mở năm ngón tay chộp xuống đầu võ giả nói trước đó.

- Cẩn thận! Có người bên cạnh kinh hô.

Võ giả kia nổi giận, đang muốn phản kích, Dương Khai đã chộp lấy đầu hắn, thánh nguyên tuôn trào, điên cuồng tràn vào người hắn, thế như che tre phá tan những tầng thánh nguyên phòng hộ, nhập vào ngũ tạng lục phủ, sau đó xoay chân, vung tay lên.

Võ giả này trực tiếp bị Dương Khai ném ra ngoài.

Ở giữa không trung, hắn bỗng nhiên gào thét thảm thiết, như gặp phải hành hạ cực kỳ tàn ác, sau đó bùm một cái, cả người nổ tung.

Máu tươi nội tạc tung tóe, mùi máu lan tràn!

- Quên nói cho ngươi biết, yêu nữ kia là nữ nhân của ta! Thần sắc Dương Khai dữ tợn.

Mọi người đều ngây ra.

Ánh mắt run rẩy nhìn thịt nát máu tươi rơi xuống từ trên trời, nhìn Dương Khai đã vào hang hổ lại như không biết nguy hiểm, ngông nghênh không ai bằng, bọn họ lúc này như quên cả hít thở.

Chỉ một chiêu, miễu sát một võ giả Phản Hư tam tầng cảnh, chỉ sợ không võ giả tam tầng cảnh nào có thể làm được.

Có thể làm được, chỉ có cường giả Hư Vương Cảnh!

Nhưng thanh niên giết người, cố tình chỉ là Phản Hư lưỡng tầng cảnh, tu vi thấp hơn bất cứ võ giả nào ở đây!

Chênh lệch cảnhh giới kỳ lạ, xung kích thị giác dữ dội, kết cục ngoài dự đoán, tạo thành đối lập tâm lý rõ ràng, khiến cho mọi người đều câm lặng.

Những nhóm người chú ý tới đoàn người Dương Khai nhưng không ra tay, không khỏi toát đầy mồ hôi lạnh, thầm may mắn không có ai thấy bọn họ ít người mà đi ăn hiếp, bằng không, kết cục của bọn họ sẽ rất thê thảm.

- Tiểu tử ngươi dám!

Trương Kình cuối cùng phản ứng lại, quát lớn một tiếng, một quyền đánh về phía Dương Khai ngay kế bên, Thế tràng xen lẫn lực lượng của hỏa cũng bao phủ Dương Khai.

Nắm đấm của hắn như bùng cháy, hơi nóng vặn vẹo cả không gian, quyền đánh ra, con Hỏa Giao vẫy đuôi lao về phía Dương Khai.

Trong nháy mắt hắn ra tay, đồng bọn của hắn cũng tế ra bí bảo, thánh nguyên tuôn trào, hào quang bí bảo bùng nổ.

Một cỗ Thế tràng thần diệu bỗng nhiên đột phá phong tỏa Thế tràng của Trương Kình, áp chế ngược lại bọn họ.

Khí thế của mọi người lúc này đều bị hung hãn đẩy ngược trở lại, căn bản không thể phát ra.

Không chỉ vậy, không gian đông lại, làm bọn họ cất bước khó khăn, vận chuyển thánh nguyên cũng bị ảnh hưởng, hào quang bí bảo trên tay cũng mờ đi.

Thế tràng áp chế!

Bọn họ biết rõ hơn ai hết đây là nguyên nhân gì, bọn họ đã rơi vào trong Thế tràng của Dương Khai, không thể rút ra, trước kia bọn họ đối phó kẻ địch thấp hơn mình đều dùng cách này, lần này cũng thích thú.

Hiện tại bọn họ lại bị một tên lưỡng tầng cảnh chế trụ.

Nói ra chỉ sợ cũng không ai tin, nhưng đây là sự thật!

Ánh mắt run lên, cơ bắp toàn thân căng ra, liều mạng thúc đẩy thánh nguyên, muốn giãy khỏi áp chế của Dương Khai.

Tiền Thông cùng Lâm Ngọc Nhiêu lại không cho bọn họ có cơ hội thở ra.

Tiền Thông quát lớn, bấm tay bắn ra bí bảo cái đồng tiền, tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt, vừa xuất hiện liền một hóa thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám...

Cả bầu trời là đồng tiền màu vàng, lỗ hổng ở giữa đồng tiền bắn ra những đạo công kích vô cùng lợi hại, đồng loạt bắn về phía kẻ địch, thánh thế kinh người như đàn châu chấu băng ngang.

Lâm Ngọc Nhiêu xoay người, dải tơ màu sắc rực rỡ bay ra từ trên tay, trong ánh sáng chói lọi, bao trùm một tên địch, mạnh mẽ thắt lại, cơ thể kẻ địch liền phát ra tiếng xương vỡ vụn, miệng phun máu đen.

Chờ khi dải tơ bay về tay Lâm Ngọc Nhiêu, kẻ địch kia đã nhùn ra như bùn, hơi thở yếu ớt.

Dương Khai cười lớn, không để ý những kẻ khác ngoài Trương Kình, những người khác có Tiền Thông cùng Lâm Ngọc Nhiêu đối phó là đủ. Thực lực hai người bọn họ không yếu hơn Trương Kình, liên thủ đối phó những kẻ bị Thế tràng của mình áp chế thì không thành vấn đề.

Hắn phân tâm hai mặt, một phần chống lại Thế tràng của Trương Kình, đồng thời tâm thần khẽ động.

Tiếng chim hót cao vút, khí linh chim lửa lóng lánh xuất trận.

- Xử hắn! Dương Khai quát khẽ, cùng nhau lao về phía Trương Kình, khí linh chim lửa vỗ cánh, như quả cầu lừa giáng xuống từ chín tầng trời, phủ xuống đầu Trương Kình, há miệng phun ra những quả cầu lửa chứa uy năng cuồng bạo.

Sắc mặt Trương Kình đại biến, không thể ngờ cục diện lại thành thế này, bên tai truyền tới tiếng hét thảm làm hắn kinh hồn vỡ mật, Dương Khai cùng khí linh chim lửa liên thủ giáp công càng làm hắn mệt mỏi đối phó.

Khó khăn chống đỡ được ba nhịp thở, Trương Kình liền bị một cây Tru Thiên Mâu xuyên bụng, chim lửa thừa cơ xông lên, một quả cầu lửa nện trúng đầu hắn.

Trương Kình tóc tai cháy sạch, cả người thê thảm, cắn răng nhìn Dương Khai, trên mặt chợt lóe thần sắc cực kỳ oán độc, trong người tuôn ra khí tực cực kỳ khủng bố, mơ hồ có tiếng sấm nổ, ngoài người trào ra những tia điện yếu ớt, thanh thế kinh người.

Màu vàng lóe lên, Dương Khai bắn ra một sợi Kim Huyết Ti, không kịp đề phòng, Trương Kình bị trói cứng lại.

Cười cợt nhìn hắn, Dương Khai khẽ cười dữ tợn: - Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi tu luyện Càn Thiên Lôi Hỏa? Muốn vận dụng bí thuật này cùng chết chung với ta?

- Làm sao ngươi biết? Trương Kình chợt biến sắc.

- Bởi vì ở trong Đế Uyển ta từng giết mấy người Hỏa Diệu Tông các ngươi, cho nên ta biết. Sắc mặt Dương Khai chợt dữ tợn, Kim Huyết Ti trói buộc Trương Kình bỗng co rút.

Xẹt một cái...

Kim Huyết Ti cực kỳ sắc bén đột phá phòng ngựa thánh nguyên của Trương Kình, cắt hắn thành vô số cục, phanh thây rơi đầy đất.

Đại chiến kết thúc...

Trước sau không quá 10 nhịp thở mà thôi, nhanh đến mức người ta không nhìn kịp.

Bên phía Xích Lan Tinh, Hỏa Diệu Tông Trương Kình dẫn đầu 6 người, toàn quân bị diệt.

Ngược lại ba người Dương Khai không hề bị thương.

Toàn trường chấn động!

Tất cả võ giả đều dùng ánh mắt như thấy quái vật nhìn Dương Khai, trong mắt chớp động thần sắc không tin nổi.

Bọn họ xem trận chiến từ đầu đến cuối, tự nhiên biết Dương Khai có bao nhiêu tác dụng trong đó.

Có thể nói, một mình hắn liền chế trụ toàn bộ 6 người Trương Kình, nếu không phải Thế tràng của hắn đủ mạnh, Tiền Thông cùng Lâm Ngọc Nhiêu đã không thể chém giết kẻ địch dễ như cắt lúa!

Trong 6 người, ngoài Thế tràng của Trương Kình có thể hơi thả ra được, 5 người còn lại không thể làm được như thế, toàn bộ bị áp chế, không phát huy được một chút tác dụng.

Phản Hư Cảnh không thể phát huy uy lực Thế tràng, còn là Phản Hư Cảnh hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.