Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1680: Thi tướng áo trắng



Lực thần hồn mạnh mẽ của Dương Khai làm cho nam nhân áo trắng đổi sắc, thẹn quá hóa giận, hắn rống lớn, cả người xảy ra biến hóa cực kỳ rõ ràng.

Giống như Phương Phong Kỳ bị Dương Khai chém giết ở Thiên Vận Thành, hình thể của hắn phình to ra, làn da lộ bên ngoài mọc ra lông tóc như kim màu trắng, miệng hiện ra răng nanh trắng nhỡn, ngay cả hơi thở cũng phun ra thi khí màu xanh.

Hắn nhảy vọt như đạn pháo bắn thẳng lên trời, đụng nóc cung điện ra một cái lỗ, ánh mắt hung ác, nhắm đúng hướng Dương Khai lao tới, hai bàn tay sắc bén vung lên, những vết cắt đủ xé rách không gian đánh về phía Dương Khai.

- Cút xuống dưới! Dương Khai quát lớn, không tránh không né, nắm tay bao phủ ngọn lửa đen, đánh ra một đấm.

Vết cắt đầy trời tan vỡ, lực lượng khổng lồ đánh vào người nam nhân áo trắng, khiến hắn không nhịn được kêu đau đớn, rơi xuống dưới như sao băng.

Ngay sau đó, ầm ầm, mặt đất xuất hiện một cái hố sâu hình người.

Nam nhân áo trắng càng thêm nổi giận cuồng bạo, chịu một đòn của Dương Khai, hắn lại không bị thương gì, nhảy ra khỏi hố, miệng phun ra hạt châu, thi khí nồng nặc hội tụ thành mũi tên, bắn về phía Dương Khai.

Dương Khai xoay tay, Long Cốt Kiếm Tích Thúy xuất hiện, truyền vào thánh, tiếng rồng gầm vang dội, Long Cốt Kiếm xoay chuyển hóa thành một con cự long xanh biếc, đánh xuống phía dưới.

Dương Khai đứng trên đầu rồng, nhìn xuống nam nhân áo trắng, trong mắt hiện rõ khinh thường.

Thi khí có thể khiến cường giả Phản Hư Cảnh chạm vào là chết, không có một chút tác dụng với cự long xanh biếc, thi khí có độc, cự long xanh biếc cũng có độc, tự nhiên không làm gì được nó.

Ngược lại cự long xanh biếc há miệng, cắn nuốt hết từng đoàn thi khí trào ra từ Thi Châu, làm cho nam nhân áo trắng hoảng loạn.

Khoảng cách nhanh chóng bị kéo gần.

Nhìn đầu rồng khổng lồ càng lúc càng lớn, cuối cùng nam nhân áo trắng không thể bình tĩnh được, hú lên vội vàng tránh né.

Cự long xanh biếc nhào hụt, Dương Khai lại nhảy khỏi đầu rồng, vung tay lên, cự long xanh biếc lại hóa thành Long Cốt Kiếm nằm trong tay hắn, không kiếm chém xuống.

Tựa như muốn chém nát thiên địa này, trên trường kiếm không lưỡi lại tỏa ra khí tức khiến người kinh sợ.

Nam nhân áo trắng hoảng sợ biến sắc, vội giơ một tay chống đỡ.

Không một tiếng động, ánh sáng xanh lóe lên, một cánh tay đầy lông trắng bị chém rụng, rơi xuống đất.

Nam nhân áo trắng thế mới bị dọa, hắn căn bản không ngờ trên U Ám Tinh còn có nhân vật khủng bố đến vậy, lúc trước hắn từng giao thủ với Diệp Tích Quân được đồn là đệ nhất cường giả U Ám Tinh, cảm thấy đối thủ chỉ có thế thôi. Nhưng bây giờ đột ngột xuất hiện người thanh niên này, lại còn mạnh hơn Diệp Tích Quân không chỉ một bậc, mình hoàn toàn không phải đối thủ.

Nhìn thấy đối phương lại chém tới, nam nhân áo trắng cũng không để ý được thể diện gì, vội vàng lăn lộn, tránh né một đòn này, đồng thời thuận thế nhặt lấy cánh tay đứt, đứng lên vội vàng lùi lại.

Cách xa Dương Khai trăm trượng, hắn mới vẫn còn sợ hãi dừng bước, đặt cánh tay đứt lên vết thương, sắc mặt âm trầm nhìn lại.

Cánh tay bị Dương Khai dùng Long Cốt Kiếm chém rụng mọc ra rất nhiều rễ thịt, ngọ nguậy một hồi, liền nối liền lại như cũ.

Nam nhân áo trắng đang làm những chuyện này, Dương Khai chỉ lạnh nhạt nhìn, không có ngăn cản, chờ hắn nối xong cánh tay, Dương Khai mới mỉm cười: - Có phải chúng ta đã gặp qua ở đâu?

Nghe hắn nói vậy, nam nhân áo trắng cũng nhíu mày, sau đó bừng tỉnh, chỉ vào Dương Khai, không thể tin nổi quát:

- Là ngươi, chính là ngươi!

- Chúng ta quả nhiên đã gặp qua! Dương Khai cười khẽ. - Ở trong Thi huyệt, ta nhớ là ngươi!

Vừa nhìn qua nam nhân áo trắng này, Dương Khai đã cảm thấy quen mắt, hiện tại cuối cùng nhớ ra, lúc đó hắn cùng Dương Viêm xâm nhập Thi huyệt nằm phía dưới Táng Hùng Cốc, đã từng đối mặt nam nhân này, đối phương còn ra tay công kích hắn.

Khi đó nam nhân này chính là cường giả Thi tướng, ra tay một chiêu làm Dương Khai nghe tiếng bỏ chạy. Đã nhiều năm qua, thực lực của hắn rõ ràng đã tăng lên không ít.

- Ta cũng nhớ ra ngươi! Nam nhân áo trắng cười dữ tợn: - Là ngươi lẻn vào Thi huyệt, trộm đi rất nhiều thứ, nhưng mà bổn hộ pháp lại còn phải cám ơn ngươi!

- Cám ơn ta cái gì? Dương Khai cau mày.

- Cám ơn ngươi lấy đi Thái Dương Chân Tinh đó! Nếu không phải ngươi, bổn hộ pháp đã không có thành tựu hôm nay! Nam nhân áo trắng cười ha ha.

- Có liên quan gì tới Thái Dương Chân Tinh? Dương Khai không hiểu.

- Nói ngươi cũng không hiểu! Nam nhân áo trắng cười lạnh. - Bổn hộ pháp là Thi Linh Giáo, Thi tướng áo trắng Khang Phi Nhiêu. Tiểu tử, nói ra tên của ngươi!

- Thi tướng áo trắng...

Dương Khai nhướng mày. - Có phải còn có Thi tướng áo đỏ, Thi tướng áo xanh gì khác?

Hắn nhớ tới ở trong Thi huyệt còn gặp mấy Thi tướng ăn mặc khác nhau.

- Không sai! Khang Phi Nhiêu cũng không phủ nhận. - Tiểu tử, Thi Linh Giáo ta sớm muộn gì cũng sẽ nhất thống U Ám Tinh, ngươi trẻ tuổi tu vi không kém, không bằng đầu phục Thi Linh Giáo ta? Bổn hộ pháp nhất định sẽ bẩm báo giáo chủ, cho ngươi làm chấp sự!

- Không có hứng thú! Dương Khai bĩu môi.

- Tiểu tử đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, bổn hộ pháp nổi lòng yêu tài, ngươi nghĩ rằng ta không làm gì được ngươi hay sao?

- Ngươi làm được sao? Dương Khai cười khẽ.

Vừa nói thế, sắc mặt Khang Phi Nhiêu đại biến, bởi vì hắn bỗng phát hiện Dương Khai còn cách xa trăm trượng, không biết dùng cách gì lại nháy mắt đến trước mặt, vung tay lên, một cái khe nứt không gian thật lớn hình thành, như lưỡi dao khổng lồ chém về phía mình!

- Lực lượng không gian! Sắc mặt vốn trắng bệch của Khang Phi Nhiêu càng thêm không còn màu máu, hắn mới nhớ ra, ngày đó sở dĩ Dương Khai có thể bình yên trốn thoát khỏi Thi huyệt, chính là dựa vào lực lượng không gian.

Mà hôm nay hắn thi triển thủ đoạn này, có thể thấy trình độ lực lượng không gian của hắn cao siêu cỡ nào.

Cảm giác dựng tóc gáy trào ra, Khang Phi Nhiêu vội vàng lùi lại, khó khăn lắm mới tránh được khe nứt không gian cắn nuốt.

Dương Khai như toát ra một tia ảo não, nhưng nhanh chóng mỉm cười gian giảo.

Khang Phi Nhiêu theo bản năng phát hiện không ổn, nhưng rốt cuộc là chỗ nào thì không nói được, đang lúc khó hiểu, sau lưng truyền tới lực lượng mạnh mẽ, cảm giác như có ngọn núi khổng lồ đụng mạnh vào lưng, trong người vang lên tiếng vô số xương cốt vỡ nát.

Bị trúng đòn nặng, Khang Phi Nhiêu há miệng phun ra máu xanh lục, khí thế cũng suy sụp, theo quán tính ngã về phía Dương Khai.

Hắn cố gắng quay đầu, muốn xem là ai có thể im hơi lặng tiếng đến gần mình, giáng cho một đòn nặng nề.

Vừa nhìn, Khang Phi Nhiêu tròn mắt.

Kẻ đánh lén, lại là một người đá khổng lồ ngây ngốc, tay cầm cây gậy đen!

Người đá khổng lồ này không có một chút khí tức sinh mệnh, khó trách mình không phát hiện được.

- Giờ xem ngươi làm sao trốn!

Dương Khai nhe răng cười, hai tay vung lên, những khe nứt không gian nhanh chóng hình thành, hội tụ như tấm lưới che trời bao phủ Khang Phi Nhiêu, phong tỏa tất cả đường lui của hắn!

Sắc mặt Khang Phi Nhiêu đại biến, cảm nhận được khe nứt không gian truyền ra lực lượng quỷ dị, hít sâu một hơi, mạnh mẽ khựng lại.

Sau đó, người hắn như hóa thành hư không, nhanh chóng lặn vào lòng đất!

Hắn giống như hòa làm một thể vào lòng đất!

Khe nứt không gian tụ tập lướt qua đầu hắn, không tạo thành tác dụng gì!

- Chặn hắn lại! Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, biết tuyệt đối không thể để Khang Phi Nhiêu chui vào trong đất, bằng không mình cũng không thể nào tìm ra hắn.

Thạch Khổi nghe lệnh, người lóe lên biến mất, lặn sâu vào trong lòng đất.

Ngay sau đó, bên dưới lòng đất truyền ra dao động chiến đấu kinh người, mặt đất trồi sụp, như những gợn sóng lan tỏa ra xa.

Một hồi sau, trong tiếng gầm rú giận dữ, Khang Phi Nhiêu bay ra khỏi lòng đất, mặt mũi vặn vẹo.

Thạch Khổi bám sát không tha, một cây Hám Thiên Trụ ở trên tay nó nhẹ như không, đánh ra một mảnh bóng gậy đánh cho Khang Phi Nhiêu không dám dừng lại.

Chơi trò độn đất ở trước mặt Thạch Khổi, chỉ có thể nói Khang Phi Nhiêu quá ngu xuẩn!

Độn đất là một trong thần thông thiên phú của Thạch Khổi.

Không biết khi nào Dương Khai đã đến bên trên đầu Khang Phi Nhiêu, năm ngón tay tung ra, mười mấy sợi Kim Huyết Ti trào ra, như những con rắn quấn lấy Khang Phi Nhiêu.

Nháy mắt đã trói nghiến lấy hắn.

Khang Phi Nhiêu còn muốn giãy giụa, Thạch Khổi đã giáng xuống Hám Thiên Trụ, một gậy đánh nửa người dưới của Khang Phi Nhiêu thành phấn vụn, lực lượng khổng lồ cuốn thân thể hắn quay tròn giữa không trung.

Vận rủi còn chưa xong, khe nứt không gian như miệng thú há to, hình thành bên cạnh hắn, cắn nuốt phần lớn thân thể.

Chờ cho Khang Phi Nhiêu rơi xuống đất, chỉ còn lại có một bộ thân thể rách nát.

Đổi lại là người thường bị trọng thương như thế, vậy thì đã sớm chết từ kiếp nào.

Nhưng mà Thi Linh tộc vốn chính là sinh ra từ người chết, sinh mệnh lực cực kỳ ngoan cố, thương thế như vậy không thể lấy được mạng hắn.

Trong bụng hắn truyền ra dao động năng lượng mạnh mẽ, truyền tới tay chân, máu thịt trên vết thương co rút, bắt đầu chữa trị thân thể tổn hại.

Dương Khai tiến lên, tay cắm vào bụng hắn, nắm lấy Thi Châu.

Máu thịt co rút cuối cùng ngừng lại, Khang Phi Nhiêu không động đậy, sợ hãi nhìn Dương Khai ngay sát bên.

Trong mắt hắn tràn đầy oán độc, nhưng cuối cùng cũng thỏa hiệp, giận dữ nói: - Nói đi, ngươi muốn sao mới bỏ qua ta!

- Ngươi đang nói điều kiện với ta? Dương Khai khinh miệt.

- Không sai!

- Ngươi cảm thấy mình có tư cách này? Dương Khai tiếp tục cười lạnh.

- Ngươi không giết ta, rõ ràng là có điều cần, bằng không, ngươi để ta còn sống làm gì? Khang Phi Nhiêu hừ lạnh.

- Ngươi cũng thông minh. Dương Khai gật đầu. - Nhưng mà ngươi vẫn không có tư cách đặt điều kiện với ta, tồn tại như ngươi, ta chỉ một tay là có thể bóp chết!

Sắc mặt Khang Phi Nhiêu âm trầm biến đổi, cuối cùng không phản bác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.