Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1702: U Hồn Đảo



Dương Khai đột nhiên đứng dậy, thân hình thoắt một cái đã tới nơi xảy ra chuyện, cả người lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, chau mày, thần niệm điên cuồng khuếch tán, muốn tìm ra nguyên nhân mất tích.

Ở đây xảy ra chuyện kỳ quái như vậy làm cho hắn là chủ nhân U Ám Tinh cũng thấy khiếp sợ.

Hắn lẳng lặng đứng giữa không trung, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, nhưng vẫn không tìm ra dấu vết gì.

Bốn phía tràn đầy không khí quỷ dị rợn tóc gáy.

Một lúc sau, Dương Khai hơi biến sắc, quay đầu nhìn lại.

Ở bên kia, một hòn đảo chìm trong bóng ma xuất hiện một cách quỷ dị, hòn đảo mông lung mờ ảo như bóng trăng dưới nước, chìm trong sương mù làm người ta không nhìn rõ, bất kể Dương Khai dùng thần niệm như thế nào cũng không nhìn rõ được nó.

Dường như nó không thực sự tồn tại, khoảng cách lúc gần lúc xa, tràn đầy khí tức mờ ảo.

Một cửa động đen như mực nứt ra sau lưng Dương Khai, lặng yên không tiếng động, chờ đến khi Dương Khai phát giác thì đã chậm, cửa động đen như mực mở rộng ra, như miệng một con mãnh thú nuốt Dương Khai vào.

Sau đó liền biến mất.

Cuồng phong thổi qua, mặt biển gợn sóng, phương viên mấy chục ngàn dặm không còn khí tức nào.

..

Dương Khai xuất hiện trở lại trên một bờ cát, thoáng mùi ẩm ướt và tanh tưởi quen thuộc của bờ biển, chưa hiểu xảy ra chuyện gì đã nghe tiếng chém giết, trong đó có vài âm thanh quen thuộc.

Nhìn qua thì phát hiện phần lớn những cường giả Nhân tộc và Hải tộc mất tích lúc trước đều ở đây.

Bàng Chấn, Thương Ngao và Thiên Mạch đều có mặt.

Bất quá tình cảnh của bọn họ không tốt, đang bị một đám võ giả không rõ lai lịch vây công.

Tuy rằng Hải Điện và Hải Thần Cung không hợp nhau lắm, hàng năm đều có xung đột, nhưng đều hiểu rõ hiện giờ xui xẻo lạc tới đây, chỉ có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, hiệp lực tác chiến.

Số người vây công bọn họ không nhiều, chỉ chừng ba bốn mươi người.

Nhưng dù vậy, các cường giả Hải Điện và Hải Thần Cung vẫn bại trận! Nếu những người kia có ý đuổi tận giết tuyệt, chỉ sợ đám người Bàng Chấn và Thương Ngao phải tổn thất thảm trọng.

Dương Khai nhìn mà kỳ quái, phát hiện những người này lúc chiến đấu không có dấu hiệu dùng thánh nguyên, chỉ dùng lực lượng thân thể giao chiến.

Không chỉ bọn chúng, đám người Bàng Chấn và Thương Ngao cũng vậy.

Thương Ngao thân hình to lớn, là thành viên Hải tộc, tố chất thân thể vốn cực mạnh, cho nên mặc dù bị bốn năm địch nhân vây công vẫn có thể miễn cưỡng ứng phó, không đến mức bại quá nhanh.

Bàng Chấn thì không được, nói riêng về sức chiến đấu thì hắn không thua kém Thương Ngao là bao nhiêu, nhưng dưới tình huống không thể vận dụng thánh nguyên, lực chiến đấu của hắn giảm mạnh, nhất thời bị đánh tới quần áo rách rưới, không ngừng kêu khổ.

Những võ giả Nhân tộc khác cũng vậy, hoàn toàn không có ưu thế thân thể rắn chắc như Hải tộc, chẳng những không bằng nam nhân Hải tộc, ngay cả nữ tử như Thiên Mạch cũng không bằng.

Dương Khai suy nghĩ, thử vận chuyển thánh nguyên, bất ngờ phát hiện thánh nguyên trong cơ thể không nhúc nhích, địa phương cổ quái lại có thể giam cầm lực lượng thánh nguyên!

Phát hiện này làm hắn cả kinh.

Hắn thử dùng thần niệm, không ngờ thần niệm của mình chỉ có thể ra khỏi cơ thể 50 trượng mà thôi.

Rốt cuộc đây là đâu? Sao lại có hạn chế thánh nguyên và thần niệm như vậy? Dương Khai không sao hiểu được.

Gần đó có hai người thấy Dương Khai tuổi không lớn lắm, cười hắc hắc giáp công hắn.

Dương Khai không hiểu rõ tình huống nơi này, không muốn biểu hiện quá mức, cho nên vừa ứng phó với hai người, vừa âm thầm quan sát bốn phía.

Xét về lực thân thể, có thể nói Dương Khai là tồn tại đứng đầu, Sinh Mệnh Quỳnh Tương từ Đế Uyển không phải đồ chơi, Kim huyết trong cơ thể không ít, lại phối hợp với việc tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm, có thể nói nếu chỉ xét lực lượng thân thể hắn có thể đối đầu với cường giả Hư Vương Cảnh, không sợ chút nào!

Hắn có thể xác định nơi này không phải U Ám Tinh, hoặc là nói nơi này đã thoát khỏi khống chế của U Ám Tinh.

Bởi vì ngay cả liên lạc giữa hắn với U Ám Tinh cũng bị cắt đứt, không thể dùng các loại tiện ích của Tinh Chủ, đây tuyệt đối là một không gian độc lập, phong bế!

Chiến đấu bừng bừng, song phương đánh túi bụi, võ giả Nhân tộc và Hải tộc không ngừng bị bắt, trói gô, ném qua một bên, bất quá đám người Thương Ngao vẫn ra sức phản kháng, đả thương không ít địch nhân.

Một nam nhân thân hình dài, gầy như que củi vẫn đứng nhìn ở bên cạnh, mắt thấy thủ hạ của mình mất nhiều thời gian như vậy mà vẫn chưa kết thúc chiến đấu, lập tức mất kiên nhẫn, cười gằn một tiếng: - Vừa vào U Hồn Đảo, cách biệt trời đất, bọn ngươi không nên phản kháng, ngoan ngoãn theo bổn tọa đi gặp đảo chủ đại nhân, chỉ cần các ngươi nghe lời, đảo chủ đại nhân là sẽ không làm khó các ngươi.

- U Hồn Đảo?

Bàng Chấn, Thương Ngao và Thiên Mạch đồng thời la hoảng, sắc mặt mọi người trở nên nhợt nhạt.

Ngay cả Dương Khai cũng khiếp sợ vạn phần.

Đây là U Hồn Đảo? Hắn quả thực không ngờ.

Đại danh U Hồn Đảo hắn sớm đã nghe qua, trên U Ám Tinh vốn có ba đại cấm địa, một là Lưu Viêm Sa Địa, hai là Đế Uyển, ba là U Hồn Đảo.

Lưu Viêm Sa Địa thì không cần phải nói, mấy trăm năm mới mở ra một lần, là nơi để các thế hệ võ giả trẻ của các thế lực lớn đi vào lịch lãm, lúc bình thường không thể vào.

Đế Uyển cũng là nơi đại danh đỉnh đỉnh, là Biệt Uyển của Tinh Không Đại Đế, gần xa đều nghe danh, lần trước mở ra, quần hùng trong tinh vực tập trung lại, không ít người có được chỗ tốt.

Mà U Hồn Đảo khác với hai nơi kia, hai nơi kia là nơi người ta có thể lịch lãm, thu được chỗ tốt, U Hồn Đảo lại là một vùng đất chết!

Nghe đồn U Hồn Đảo tồn tại trên Vô Ưu Hải, nhưng chưa từng có ai chân chính thấy qua nó, phàm là người thấy qua nó đều đã biến mất cũng không trở lại nữa, giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Rất nhiều võ giả U Ám Tinh hoài nghi U Hồn Đảo có tồn tại thật hay không, bởi vì không ai có thể ra làm chứng để chứng minh chuyện này.

U Hồn Đảo, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Nhưng hôm nay nam nhân này lại nói đây là U Hồn Đảo, đám người Bàng Chấn Thương Ngao sao không khiếp sợ? Bọn họ đều sống ở biển sâu, nghe nhiều truyền thuyết về biển sâu đến thuộc lòng, vừa nghe ba chữ U Hồn Đảo, sắc mặt đều trắng bệch.

Nếu như đây quả thật là U Hồn Đảo, vậy rõ ràng truyền thuyết là thật, cũng có nghĩa là bọn họ không thể trở về Vô Ưu Hải, cả đời chết ở nơi quỷ quái không thể dùng thánh nguyên, thần niệm cũng bị áp chế!

Còn phải nghe lệnh một đảo chủ không rõ lai lịch, đây là chuyện không cường giả nào nguyện ý.

- Không sai, nơi này chính là U Hồn Đảo! Nam nhân cao gầy rất hài lòng với phản ứng của mọi người, năm đó hắn xui xẻo đi tới đây, lúc nghe tin cũng có phản ứng như vậy, tính ra không biết đã bao lâu rồi.

Thương Ngao và Bàng Chấn liếc nhau, không hẹn mà cùng rống lên: - Quỷ mới tin ngươi!

- Hừ, ngoan cố! Hắn hừ lạnh, cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, từng bước đi tới, từ người hắn tỏa ra khí tức làm cho người khác phải để ý.

Hắn thuận tay quét qua, mấy cường giả Nhân tộc và Hải tộc cản đường đều bị đánh thành phấn vụn, không có sức phản kháng.

Hắn không dùng thánh nguyên, chỉ dựa vào lực lượng cơ thể mãnh liệt!

Thương Ngao giật mình, biểu tình ngưng trọng, hắn đã nhìn ra tên này mạnh cỡ nào, không ngờ thân thể gầy yếu kia có thể bạo phát lực đạo mạnh như thế.

Tên kia chỉ bước vài bước đã tới trước mặt Thương Ngao.

Hắn muốn giết gà dọa khỉ, đương nhiên là phải hạ thủ với Thương Ngao, vì có vẻ như Thương Ngao là người cường đại nhất trong nhóm người mới tới.

Hắn không làm động tác gì đặc biệt, chỉ là đơn giản đánh ra một quyền nhắm vào mặt Thương Ngao, quả đấm xé gió kêu vù vù.

Thương Ngao gầm nhẹ, thân thể khôi ngô như cọc gỗ đứng tại chỗ, hai tay nắm lại, giao nhau đón đỡ.

Bùm...

Quả đấm của tên cao gầy đánh vào hai tay Thương Ngao, tiếng xương gãy vang lên, thân thể Thương Ngao bay ra xa như diều đứt dây, ngã xuống đất.

Hắn cố chống lên, mắt mũi đầy máu tươi, thoạt nhìn rất dữ tợn, lắc lư một chút, lảo đảo ngã xuống.

Mọi người ồ lên, lộ vẻ kinh hãi.

Các cường giả Nhân tộc và Hải tộc đang phản kháng vội ngừng lại.

Tên này có thể một quyền đánh ngất Thương Ngao, muốn đánh chết bọn họ là quá dễ, ngay cả Bàng Chấn cũng ra hiệu với các võ giả Hải Điện, bảo bọn họ ngừng phản kháng.

Trước lực lượng tuyệt đối, phản kháng không còn ý nghĩa, chỉ tăng thêm thương vong.

Thấy thế, tên kia lộ vẻ hài lòng, cười ha ha nói:

- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, các ngươi rất tốt, yên tâm, bổn tọa không muốn đuổi tận giết tuyệt, đã lâu không ai tới U Hồn Đảo, các ngươi đến bổ sung dân số ở đây, đảo chủ không cho phép đại khai sát giới, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là các ngươi phải nghe lời mới được, có lẽ sau này chúng ta sẽ trở thành đồng bạn, ở đây đánh một trận, các ngươi đã biết U Hồn Đảo là dạng địa phương gì.

Hắn cười rất vui vẻ.

Sắc mặt cường giả Nhân tộc và Hải tộc rất khó coi.

Dương Khai khẽ nhíu mày, thần sắc biến ảo, nhanh chóng quyết định.

Hắn không muốn để tên này tùy ý an bài! Không quản nơi này có phải là U Hồn Đảo hay không, nhất định phải nắm quyền chủ động trong tay.

Vừa nghĩ vậy, hắn ra một hư chiêu, thoát khỏi vòng chiến, nhanh chóng vọt ra ngoài.

Động tác này làm tên kia chú ý đến Dương Khai, sắc mặt hắn trầm xuống, hừ lạnh: - Không biết suy xét, giết hắn!

Dương Khai làm hắn rất căm tức, phân phó hai thủ hạ của mình.

Hai người kia nhanh chóng đuổi theo Dương Khai.

Hải tộc không biết Dương Khai, chỉ nghĩ hắn là đệ tử Hải Điện, cho nên chỉ liếc qua bóng lưng Dương Khai, không nghĩ nhiều, ngược lại Bàng Chấn vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ sao Dương Khai lại xuất hiện ở đây?

Nhưng hiện giờ hắn tự thân khó bảo toàn, căn bản không rảnh lo lắng cho Dương Khai, sắc mặt u ám đứng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.