Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1713: Minh Nguyệt



- Lão già kia, chỉ bằng vào lão cũng dám mạo phạm uy nghiêm của đảo chủ đại nhân? Bắt lão lại cho ta! Xa xa truyền tới một tiếng gầm phẫn nộ, từ cuối ngã tư đường, một bóng người khí thế hung hăng vừa phóng vọt tới hướng Sa Hỗ, vừa cao giọng quát to, hiển nhiên có chút mùi vị tranh công.

U Hồn Đảo quản lý cực kỳ khắc nghiệt, rất hiếm thấy phát sinh chuyện bạo loạn hoặc không bị khống chế, cho nên các võ giả đi theo bên cạnh Minh Nguyệt này, cũng ít khi có cơ hội có thể biểu hiện mình, hôm nay không thể nghi ngờ chính là một cơ hội tốt, người đến nhìn đúng cơ hội này, chuẩn bị dùng Sa Hỗ khai đao.

Có thể làm cho Minh Nguyệt vui lòng, khẳng định là không vuột khỏi tay một lọ Hồn Thiên đan tốt nhất.

Cho nên hắn vừa nghe tiếng kêu gào của Sa Hỗ, lập tức liền chạy tới hướng bên này.

Người còn ở nửa đường, đã tế ra một kiện bí bảo hình thanh đao rất nặng, cầm trong tay, ngược lại cũng khí thế mười phần, phối hợp với thân thể khôi ngô của hắn, đích xác có một loại người cản giết người, phật cản giết phật, uy mãnh trước nay chưa từng có.

Sa Hỗ chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm trung tâm đảo, chỗ dãy nhà cao nhất kia.

Nơi đó dường như có một đôi ánh mắt hung ác nham hiểm, từ xa quan sát nơi đây, ở giữa không trung va chạm với ánh mắt của Sa Hỗ bắn ra đốm lửa kịch liệt, lực lượng vô hình đó làm cho nhiệt độ cả U Hồn Đảo đều giảm xuống rất nhiều, không ít người không kiềm được rùng mình.

Gã nam nhân cầm đao vọt đến kia hồn nhiên không phát hiện, một đường vọt tới trước mặt Sa Hỗ chừng mười trượng, mới nhảy lên thật cao, trường đao trên tay quét qua lóe sáng một độ cong, bên khóe miệng cười lạnh:

- Lão già kia, cái đầu của lão, lão tử thu lấy!

Sa Hỗ chầm chậm quay đầu, nhìn lại hướng người đến.

Lão vừa nhìn một cái, người đến lại hít ngược một hơi lạnh, trên mặt nổi lên thần sắc vô cùng kinh sợ, khí thế tan rã chưa từng có từ trước tới nay, giống như bông tuyết dưới ánh mặt trời gay gắt, trong khoảnh khắc biến thành vô hình, trong cổ họng phát ra tiếng kêu ý ôi cổ quái.

Hắn một hơi hộc ra, cả người từ giữa không trung rơi thẳng xuống, hai chân lún thật sâu trong mặt đất, cặp mắt trợn trừng nhìn Sa Hỗ, thanh âm run run nói:

- Sa... Sa đảo chủ?

Hiển nhiên gã nam nhân này nhận được Sa Hỗ.

Sa Hỗ lạnh lùng cười: - Chu An! Trăm năm không thấy, ngươi vẫn không có tiến bộ gì a!

Gã nam nhân tên Chu An lộ vẻ mặt ngượng ngùng, ngay sau đó tức giận nói: - Chu mỗ có tiến bộ hay không cũng không cần Sa đảo chủ nói, nhưng mà lão làm sao lại còn sống?

- Minh Nguyệt nói ta chết à? Sa Hỗ hơi cười lạnh, liếc nhìn Chu An đang ngây ngốc nói: - Lời hắn nói ngươi cũng tin ư? Lão phu chẳng những không chết, mà còn sống rất thoải mái. Hôm nay tới đây là muốn lấy đầu Minh Nguyệt, để phát tiết mối hận trong lòng lão phu!

Chu An sắc mặt lóe lên không chừng, tuy rằng kinh sợ, nhưng vẫn như cũ thái độ cường ngạnh nói: - Sa Hỗ! Lão đừng mơ mộng hão huyền! Minh Nguyệt đảo chủ trăm năm qua thực lực tiến mạnh, năm đó lão không phải là đối thủ, hôm nay vẫn như cũ không phải, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, theo Chu mỗ đi gặp đảo chủ, nói không chừng lão còn có thể thoát khỏi một kiếp... nếu không...

- Nếu không thì sao?

- Trăm năm trước đảo chủ có thể đánh bại lão, trăm năm sau lão vẫn như cũ không phải đối thủ! Chu An trầm giọng quát.

Sa Hỗ cười to: - Ngu xuẩn! Chẳng lẽ Minh Nguyệt không có nói với các ngươi, năm đó sở dĩ hắn kỹ cao một bậc, là bởi vì dùng độc? Hôm nay nếu lão phu đã ngóc đầu trở lại, thì nhất định sẽ không cho hắn cơ hội!

Lão cũng lười để ý tới Chu An, mà nhìn về dãy nhà cao nhất kia, thét dài: - Minh Nguyệt! Nếu ngươi không có can đảm xuống đánh một trận với lão phu, thì lão phu lên đó vậy!

Dứt lời, thân hình Sa Hỗ nhảy vọt lên cao mười mấy trượng, rồi như đại bàng giương cánh bay tới hướng trung tâm đảo chính.

- Mộng tưởng hão huyền! Bốn phía bỗng nhiên truyền đến những tiếng gầm phẫn nộ, từ trong đám người thoát ra tối thiểu có mười mấy võ giả bao phủ trong một đoàn tia sáng đỏ sẫm, chặn lại hướng Sa Hỗ.

Tia sáng đỏ sẫm bên ngoài cơ thể của những võ giả này, rõ ràng là dấu hiệu khí huyết thịnh vượng, mà từ tia sáng kia mạnh yếu, cũng có thể suy đoán ra khí huyết mạnh yếu.

Dương Khai trước đây gặp một vài võ giả U Hồn Đảo, hoặc là thực lực quá thấp, hoặc là không có dùng bản lãnh thật sự, cho nên không có lộ ra dấu hiệu báo trước như vậy, nhưng thời khắc này, khi biết thân phận chân chính của Sa Hỗ, mười mấy cường giả U Hồn Đảo này cũng không dám giữ lại, đều rối rít vận dụng toàn lực.

Sa Hỗ đối với giáp công của mười mấy người kia bỏ mặc không thèm nhìn tới, ánh mắt vẫn lạnh như băng nhìn chằm chằm phía trước, không buồn không vui, không kinh ngạc không sợ hãi, sát niệm vẫn cuồn cuộn như nước thủy triều.

Mười mấy người lộ vẻ mặt mừng rỡ, mỗi người đều liều mạng thúc giục lực lượng trong cơ thể mình, thi triển sát chiêu, đánh tới hướng Sa Hỗ.

Thế nhưng còn không chờ sát chiêu của họ đánh tới, thanh niên ở phía sau Sa Hỗ quỷ dị xuất hiện, lẳng lặng trôi lơ lửng giữa không trung, giống như ngự không phi hành.

Đối mặt với giáp công hung mãnh của mười mấy người kia, thanh niên này vẫn như cũ ung dung mỉm cười, chờ bọn họ tới khoảng cách gần đủ, lúc này mới nhanh chóng tung ra hai quyền.

Giữa không trung, từng bóng quyền giống như cuồng phong mưa rào trút xuống, đánh ra bốn phương tám hướng.

Tia sáng đỏ sẫm trên thân mười mấy người đều giống như bong bóng ào ào vỡ ra, mỗi người đều như gặp phải đòn nghiêm trọng, trong tiếng hét thảm cùng tiếng kinh hô bay ngược trở về, trong đó thân thể của vài người lại nổ tung ở giữa không trung.

"Ầm Ầm Ầm..."

Người còn lại không có chết thì bay đập vào tường nhà gần đó, đập ra những cái lỗ thủng lớn, đẫm máu, trong máu tươi còn lẫn mảnh vỡ của nội tạng, cuối cùng ngã xuống đất không dậy nổi, sinh cơ mờ đi.

Mấy ngàn người vây xem ồ lên một trận, nhìn thanh niên kia vẫn như cũ trôi lơ lửng giữa không trung, trong mắt mỗi người đều tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Mười mấy người phóng vọt tới hướng Sa Hỗ vừa rồi, tất cả đều là cường giả rất danh tiếng trên U Hồn Đảo, bọn họ ở thế giới bên ngoài mạnh như thế nào không ai biết, nhưng ở U Hồn Đảo nơi này, mỗi người trong số họ, đều đủ để xếp hạng trên 100!

Bọn họ là kiện tướng đắc lực dưới trướng Minh Nguyệt!

Nhưng đối mặt với một đợt công thế của người thanh niên này, mười mấy người rồi lại lớp chết, lớp bị thương, không có người nào có thể bò dậy... gần như có thể nói là toàn quân bị diệt!

Thanh niên này là ai? Vì sao trước đây chưa bao giờ thấy qua?

Cùng so sánh với thanh niên này, đại danh của Sa Hỗ thật ra rất nhiều người đã biết, trong U Hồn Đảo nhận ra Sa Hỗ cũng không chỉ một mình Chu An, trong số võ giả vây xem cũng có rất nhiều người còn nhớ Sa đảo chủ Sa Hỗ của trăm năm trước.

Một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh, tất cả võ giả U Hồn Đảo đều biết trước mắt rốt cuộc là cục diện gì: lại là đảo chủ đời trước muốn báo thù với đương nhiệm đảo chủ! Đây chính là một vở kịch ngàn năm một thuở, không có người nào muốn bỏ lỡ.

Thế nhưng gã thanh niên đại triển thần uy vừa rồi kia cản ở phía trước, không ai dám đuổi theo xem náo nhiệt, mà các võ giả nghe lệnh của Minh Nguyệt cũng không dám mảy may vọng động, thảm trạng của mười mấy người trước đó rõ ràng ở trước mắt, bên tai dường như còn có tiếng hét thảm yếu ớt... bọn họ chỉ cần không muốn chết, cũng không ai dám đi chạm tới Dương Khai.

Dương Khai nhìn thoáng qua bốn phía, cười ha hả nói: - Sa lão muốn khiêu chiến Minh Nguyệt, chư vị ở xa xa nhìn là được, nếu người nào không có mắt dám tới gần thì đừng trách Dương mỗ thủ đoạn độc ác vô tình!

Đổi lại là lúc bình thường, một tên thanh niên chưa hề có ai biết đến nói ra lời nói như vậy, sẽ không có người nào quản tới, nhưng sau khi hắn ra tay một kích đánh lui hơn mười vị cường giả liên thủ, thì lời nói của hắn dường như đã có uy nghiêm tuyệt đối.

Không ai dám đi khiêu khích, các võ giả vây xem náo nhiệt đều đứng ở xa xa theo dõi, muốn biết giữa đảo chủ đời trước cùng đảo chủ đương nhiệm ai mạnh ai yếu.

Chỗ trung tâm đảo, hiển nhiên đã bắt đầu đại chiến, từ rất xa truyền tới tiếng hét phẫn nộ của Sa Hỗ, dường như là đánh đến phấn khởi, mặc dù cách xa ngoài mười mấy dặm, cũng có thể truyền tới rõ ràng tiếng quyền cước va chạm nhau dẫn phát lực lượng ý cảnh, rót vào màng tai tiếng không khí chấn nổ đùng đùng và mặt đất rung động, làm cho mọi người nhiệt huyết sôi trào mà lại vô cùng hoảng sợ.

Dương Khai đứng tại chỗ ngẫm nghĩ một hồi, rồi vạch một đường trên mặt đất, sau đó cũng không quay đầu lại bay tới chỗ chiến trường.

Mặc dù là hắn đi rồi, cũng không có người nào dám vượt qua đường vạch, chỉ ở xa xa ngắm nhìn trận đại chiến kinh thiên bên kia, mặc dù nhìn mơ hồ, cũng chỉ có thể kiềm nén nóng nảy trong lòng.

Khoảng cách mười mấy dặm, Dương Khai chỉ dùng mười mấy hơi thở liền chạy tới.

Phía dưới một tòa kiến trúc cao nhất ở trung tâm đảo, đã nằm một số thi thể máu thịt lẫn lộn, hiển nhiên là bị Sa Hỗ đập chết.

Có một số võ giả khác đứng ở cách đó không xa, thần sắc kinh ngạc lẫn kinh sợ chú ý chặt chẽ.

Bọn họ không dám tùy ý tiến lên nhúng tay, lúc Sa Hỗ mới vừa tới đây liền với thế lôi đình đánh chết mấy người, thành lập hình tượng uy mãnh tuyệt luân của mình... những người này trừ phi muốn chết, mới đi tìm Sa Hỗ gây phiền toái.

Giờ này, cũng chỉ có một mình Minh Nguyệt đang đại chiến với Sa Hỗ.

Dương Khai không có xem những cường giả đang xem cuộc chiến kia vào đâu, ánh mắt nhìn chăm chú vào Minh Nguyệt.

Đây là một người trung niên hào hoa phong nhã, hơi có chút phong độ của người trí thức, ăn mặc phảng phất như một nho sĩ, nói riêng về khí chất, có chút tương tự với Mặc Vũ đại trưởng lão của Càn Thiên Tông.

Nhưng lực lượng thân thể của hắn so với Mặc Vũ lại cường đại hơn vô số lần.

Tia sáng đỏ sẫm bên ngoài cơ thể hắn vô cùng đậm đặc sền sệt, chứng tỏ khí huyết lực của hắn rất mạnh mẽ, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân, đều có tiếng long ngâm hổ gầm, năng lực khai thiên lập địa.

Tia sáng khí huyết bên ngoài cơ thể Sa Hỗ, cũng không kém chút nào so với hắn. Lúc Dương Khai chạy tới nơi này, hai người đang quyền cước đụng nhau, đánh đến trời đất tối sầm, trên mặt đất xuất hiện những cái hố sâu to lớn, nhà cửa kiến trúc ở bốn phía lớp lớp đổ sụp, ngay cả kiến trúc trung tâm nhất kia, cũng bị quét sụp một mặt vách tường, nghiêng về một bên.

Dương Khai nhìn một lát, không khỏi nhíu mày.

Sa Hỗ đã xem Minh Nguyệt là đại địch trong đời, mỗi lần nhắc tới Minh Nguyệt đều là căm hận chồng chất, quả nhiên không phải không có đạo lý.

Dương Khai có thể xác nhận, nếu là ba tháng trước, khẳng định Sa Hỗ không phải đối thủ của Minh Nguyệt, với thực lực của Sa Hỗ lúc đó khi mình lần đầu gặp lão, thì khẳng định lão không thể kiên trì được thời gian lâu dưới tay Minh Nguyệt.

Nhưng qua ba tháng này, Sa Hỗ uống vào không ít Hồn Thiên đan do tự tay mình luyện chế, trên lực lượng thân thể làm ra đột phá trình độ nhất định, cường đại hơn so với ba tháng trước, cho nên mới có thể đánh cân sức ngang tài với Minh Nguyệt, không mảy may rơi xuống hạ phong.

Hai người chiến đấu cực kỳ dã man thô bạo, cơ hồ là với đấu pháp dùng bị thương đổi lấy bị thương.

Loại đấu pháp này thích hợp nhất với võ giả có lực lượng thân thể cường hãn, bởi vì thân thể cường hãn, khí huyết thịnh vượng, bị thương thế sẽ không quá nghiêm trọng, cũng dễ dàng khôi phục.

Dương Khai không chỉ một lần dùng loại đấu pháp này, từng đánh chết cường địch.

Nhưng dưới tình huống lực lượng thân thể của hai người ngang bằng nhau, loại đấu pháp này quả thật chỉ có thể dùng bị thương đổi lấy bị thương.

Quyết định thắng lợi sau cùng, chỉ có nghị lực cùng quyết tâm của bản thân!

Về điểm này, không thể nghi ngờ Sa Hỗ chiếm cứ ưu thế nhiều hơn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.