Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1731: Huyền cơ dưới đất



Khi Dương Khai xuất hiện ở trong bách hoa viên, Diệp Tích Quân đang dạy nha đầu Lâm Vận Nhi tu luyện võ kỹ liền run sợ một hồi lâu mới phản ứng trở lại, hoài nghi nhìn Dương Khai: - Tông chủ, người làm sao nhanh như vậy đã quay trở lại? Liệu có phải đã gặp nguy hiểm gì không?

Dù sao lần trước Dương Khai rời khỏi U Ám Tinh, cũng mất 7, 8 năm mới trở về, từ miệng đám người Dương Tu Trúc, nàng cũng biết U Ám Tinh sao là nơi hẻo lánh, riêng thời gian trên đường, cũng đã mất vài năm.

Nhưng giờ này, thời gian Dương Khai rời khỏi U Ám Tinh mới hơn một năm mà thôi.

Tông chủ sao lại trở về vào lúc này?

- Ta đã phát hiện ra một khoáng tinh. Dương Khai lời ít ý nhiều, vừa trả lời Diệp Tích Quân, vừa vận dụng thần niệm quét qua Lâm Vận Nhi.

Hắn kinh ngạc phát hiện, thiên phú dị bẩm này có Lực Phách Thể, tiểu nha đầu năm nay mới chưa đến 14, 15 tuổi, thịnh vượng của khí huyết lực trong cơ thể có thể sánh với lão giả Phản Hư Cảnh quái vật đã sống mấy trăm năm!

Thân hình thon nhỏ thoạt nhìn tuy rằng yếu ớt, nhưng khi giơ tay đá chân, lại tích chứa lực lượng khiến người khác không thể không chú ý.

So với lần trước Dương Khai gặp nàng ở ngoài Mặc Hải Thành của Càn Thiên Tông, Lâm Vận Nhi không chỉ trưởng thành một chút, đến thân mình cũng có chút nẩy nở, ngực nhỏ nhô cao lên, hai chân thon dài, mái tóc cột sau gáy, xem ra tư thế oai hùng hiên ngang.

Thấy Dương Khai nhìn mình chăm chú, Lâm Vận Nhi ngoãn ngoãn gọi một tiếng tông chủ thúc thúc.

Dương Khai khẽ gật đầu.

- Khoáng tinh? Diệp Tích Quân mắt sáng ngời.

Tuy rằng luôn ở U Ám Tinh, không thể cảm nhận được đặc sắc của Tinh Vực, nhưng không có nghĩa là Diệp Tích Quân không hiểu ý nghĩa của hai chữ khoáng tinh này.

Nó thể hiện cho tài phú, cường đại, phát triển, và tương lai rộng lớn.

Nhất là đối với một tông môn.

- Khoáng tinh dồi dào không? Diệp Tích Quân cảm thấy hứng thú dò hỏi.

- Rất giàu có, giàu đến mức ngươi không thể tưởng tượng nổi! Dương Khai trầm giọng đáp. - Ta chỉ ở đó thăm dò một tháng thôi, liền phát hiện tám mỏ quặng giàu nghèo không giống nhau, bao gồm mỏ quặng Yên Diệt Tinh, Hoàng Lệ Bích Thiết, Thiên Câu Ngọc, Xuyên Sơn Băng Đồng, Thủy Vân Cương, còn có mỏ thánh tinh!

- Nhiều như vậy? Dù cho Diệp Tích Quân tâm tính trầm ổn, cũng không khỏi bị tin tức Dương Khai mang về này làm cho khiếp sợ, chân mày hơi nhướng lên, lông mi dài đều có chút rung chuyển.

- Đấy chỉ là một góc băng sơn! Dương Khai quay quay đầu.

- Nơi đó nguy hiểm không?

- Không nguy hiểm, chỉ là một Tử Tinh không có linh khí thiên địa! Dương Khai cười nói.

- Nếu nguy hiểm, ta cũng sẽ không cố tình trở về một chuyến, ta thăm dò ở đó một tháng rồi, đừng nói nguy hiểm, đến con vật sống cũng không thấy.

- Vậy ý tông chủ là Diệp Tích Quân hai mắt sáng lên nhìn Dương Khai.

- Đương nhiên là phát huy toàn lực tông môn đi khai thác rồi! Dương Khai toét miệng cười, - Nhưng nơi đó quá lớn, chỉ dựa vào một Lăng Tiêu Tông ta, có chút ăn không nổi. Ngươi xem gần đây tông môn nào hợp tác với chúng ta tốt, có thể chọn vài tông môn đáng tin cậy, bảo bọn họ cũng cùng đi đến đó.

- Nếu là mệnh lệnh của tông chủ, vậy bổn cung đương nhiên sẽ không kháng cự, nhưng Mặc dù không chỉ có mấy tông môn hợp tác với chúng ta rất tốt, đa số bọn họ coi như thiên lôi sai đâu đánh đó, nơi tốt thế này cũng không thể cho không, bảo bọn họ nộp lại cho Lăng Tiêu Tông ba bốn phần số lượng đã khai thác được, hơn nữa, điều này cũng chờ chúng ta sau khi đặt chân vào đó mới mời bọn họ.

- Như vậy cũng được, đại trưởng lão suy tính chu đáo. Dương Khai gật gật đầu. - Nhưng Ảnh Nguyệt Điện bên kia

- Ảnh Nguyệt Điện đương nhiên không thuộc nhóm này! Diệp Tích Quân hé miệng cười, nàng cũng biết giao tình của Dương Khai và Tiền Thông, vậy hiển nhiên không cần cân nhắc lợi ích.

- Được, vậy chuyện này ngươi xử lý đi, ta đi luyện chế ra một vài lệnh truyền tống đặc thù.

Dương Khai nói xong, liền lập tức rời đi.

Bởi vì lần này là muốn đưa rất nhiều người đến khai thác khoáng vật của khoáng tinh kia, cho nên lệnh truyền tống nhất định phải luyện chế đặc thù.

Dương Khai hao tốn vài ngày, luyện chế được 50 khối lệnh truyền tống đặc biệt.

Loại lệnh truyền tống này không quá giống với trước, mỗi một khối lệnh truyền tống đều có thể đảm bảo 50 người đi thông qua pháp trận không gian Dương Khai đã bố trí. Hơn nữa, khi luyện chế lệnh truyền tống, Dương Khai còn khiến Diệp Tích Quân dùng thánh nguyên bên trong bản thân hạ một cấm chế, như vậy, muốn sử dụng lệnh truyền tống, trước hết phải để cho Diệp Tích Quân rót thánh nguyên vào trong lệnh truyền tống kia, hủy bỏ cấm chế kia rồi mới có thể vận dụng.

Tuy phương pháp sử dụng phức tạp một chút, nhưng có thể đảm bảo tính an toàn khi sử dụng, cũng có thể đảm bảo vạn nhất lệnh truyền tống rơi vào tay kẻ địch, kẻ địch cũng không thể sử dụng nó.

Tất cả các lệnh truyền tống cần sử dụng, đều phải trải qua đồng ý của Diệp Tích Quân mới được!

Luyện chế lệnh truyền tống đặc thù này, hao tốn không ít thời gian của Dương Khai, mười ngày sau, hắn mới hoàn thành luyện chế.

Hắn vốn định đi gặp Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường, nhưng điều ngoài ý muốn chính là, Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường đã cùng bế quan.

Rơi vào đường cùng, hắn đành vậy, dù sao chờ hắn sau này khi bố trí hoàn toàn các pháp trận không gian kết nối với Tinh Vực, liền có thể tùy ý quay trở về, giao tình cũng không phải là nhất thời.

Tiền Thông dẫn đầu các tinh nhuệ của Ảnh Nguyệt Điện đã chạy đến Lăng Tiêu Tông.

Hắn hiển nhiên là cảm thấy rất hứng thú đối với tin tức Diệp Tích Quân truyền đến, cho nên chuyến này, hắn điều động chừng 1000 đệ tử, đối với Ảnh Nguyệt Điện đang nghỉ ngơi lấy sức mà nói, số lượng một nghìn người này cũng xem như không ít.

Sau khi đến Lăng Tiêu Tông, nghe Dương Khai giảng thuật tỉ mỉ tình hình Tử Tinh kia, Tiền Thông lúc này không kịp chờ đợi nói: - Vậy còn chờ gì, nhanh đi thôi, bao nhiêu khoáng vật quý hiếm như vậy, nếu có thể khai thác, hai nhà chúng ta muốn không phát tài cũng khó.

- Tiền lão là muốn sớm rời khỏi U Ám Tinh sao?

Tiền Thông ngẩn ra, cười ha hả nói: - Quả thật như thế, lão phu mấy ngày nay lại bị sét đánh, hơn nữa theo thời gian trôi qua, bài xích của pháp tắc thiên địa đối với lão phu càng ngày càng mạnh. Lão phu vốn đang sợ, ngươi nếu là mấy chục năm không quay lại, ta nên thế nào. Giờ này có một cơ hội như vậy, lão phu đương nhiên là phải nắm chắc. Dương Khai ngươi cứ yên tâm, lão phu sẽ tạm thời trấn giữ ở khoáng tinh đó, nếu thật có kẻ không có mắt phát hiện ra nơi đó, lão phu sẽ đi xử lý.

- Có lời này của Tiền lão, vậy ta thật yên tâm rồi. Dương Khai gật gật đầu, đứng dậy phất tay:

- Việc này không nên chậm trễ, vậy xuất phát đi.

Trước pháp trận không gian siêu cấp của Lăng Tiêu Tông kia, hơn hai ngàn võ giả lần lượt chờ đợi.

2000 người trong đó, có 1000 là võ giả Ảnh Nguyệt Điện, còn lại là võ giả Lăng Tiêu Tông.

Tu vi mỗi người đều không tính là cao, nhưng tất cả đều trên Thánh Vương Cảnh, trong đó có một vài võ giả Phản Hư Cảnh, dù sao cũng là muốn đến tinh tú chưa từng biết, cũng cần phải có cường giả phụ trách an toàn.

50 người một đội, người đứng đầu cầm lệnh truyền tống trong tay, dưới sự chủ trì của Diệp Tích Quân, theo thứ tự đi vào pháp trận không gian siêu cấp, Tiền Thông theo nhóm đầu tiên đi vào, đi trước dò đường, tránh bên kia có nguy hiểm đang đợi.

Bạch quang lóe lên không ngừng, pháp trận không gian từ lúc vận hành gần như không ngừng nghỉ.

Chỉ hao tốn thời gian một nén nhang, 2000 người liền biến mất.

Trên tử tinh hoang vắng lạnh như băng, mọi người xuất hiện ở trong hang núi kia, quay đầu nhìn xung quanh, đều có chút thấp thỏm lo âu.

Đối với 2000 người mà nói, là lần đầu tiên bọn họ được thể nghiệm Tinh Vực rộng lớn và kinh khủng này, nơi này không có linh khí thiên địa, Tử Tinh không có vật sinh sống, khiến bọn họ có chút căng thẳng.

Nhìn thấy Dương Khai hiện thân cuối cùng, Tiền Thông liền vội chạy tới, lên tiếng hỏi: - Đây là khoáng tinh ngươi nói.

- Đúng vậy.

- Không có vẻ như là giàu có. Tiền Thông hồ nghi không hiểu.

Dương Khai cười to nói: - Tử Tinh vốn là tử khí âm trầm, nhìn từ vẻ bề ngoài, đâu có thể nhìn thấu dồi dào? Huyền cơ chính là ở chỗ này!

Vừa nói, Dương Khai vừa dậm chân.

- Trong lòng đất?

- Không sai, đi theo ta! Dương Khai lên tiếng gọi, đi trước dẫn đường.

2000 người theo sát phía sau hắn, vừa đề phòng bốn phía, vừa tiến về phía trước.

Khi bọn họ phát hiện nơi này thực sự không có nguy hiểm gì, lúc này mới chầm chậm trầm tĩnh lại.

Nơi không có linh khí thiên địa, đúng là rất khó xuất hiện nguy hiểm gì.

Đưa 2000 người đi qua nơi hoang dã, mất một canh giờ, Dương Khai mới đi tới hố kia, thả người nhảy xuống.

2000 người đều tuần tự nhảy xuống.

Rất nhanh, mọi người liền đứng ở trước phế tích.

Nghe Dương Khai giảng thuật các đoán biết của mình đối với phế tích này, Tiền Thông và Diệp Tích Quân cũng không khỏi có chút mơ hồ.

Sinh lão bệnh tử, thiên đạo luân hồi, đến tinh tú đều không thể thoát khỏi vận mệnh như vậy, võ giả có thể sao? Có lẽ không biết bao nhiêu năm sau, bọn họ cũng biến thành nắm đất nâu, Lăng Tiêu Tông và Ảnh Nguyệt Điện cường đại hiện nay, cũng sẽ như cảnh tượng trước mắt, trở thành phế tích vô số năm không người đặt chân đến.

Biểu hiện hai ngươi không khỏi có chút thương cảm.

- Ý nghĩ của ta là như vậy, nơi này chính là dùng để kiến tạo một doanh trại, dù sao sân bãi có sẵn, chỉ cần ra tay một chút là có thể được. Lấy nơi này làm trung tâm, các ngươi hướng về bốn phía chia ra thăm dò, khai thác khoáng vật, đệ tự cần nghỉ ngơi, cũng có thể về nơi này nghỉ ngơi điều dưỡng, không biết hai vị cảm thấy thế nào? Dương Khai chỉ vào phế tích phía trước hỏi.

- Rất tốt! Ta thấy không thành vấn đề. Tiền Thông gật đầu.

- Đại trưởng lão thì sao? Dương Khai lại nhìn về phía Diệp Tích Quân.

- Ta đương nhiên cũng không thành vấn đề.

- Nhưng, vật liệu kiến tạo phòng ốc Tiền Thông nhíu mày.

Diệp Tích Quân hé miệng cười nói: - Chúng ta mang đến rồi, tông chủ dù sao cũng sớm nghĩ đến điều này, làm sao không tính toán chứ? Trước khi đi tông chủ cũng đã sai các đệ tử chuẩn bị xong tất cả rồi.

- Nếu như thế, lão phu liền được thơm lây rồi. Tiền Thông cười ha hả, quay người quát: - Các đệ tử Ảnh Nguyệt Điện nghe lệnh, hỗ trợ sư huynh sư đệ Lăng Tiêu Tông, kiến tạo phòng ốc ở nơi này, sau này nơi đây tạm thời chính là nhà của các ngươi.

Ngàn người của Ảnh Nguyệt Điện ầm ầm trả lời.

Trên phế tích hoang vắng nhiều năm, trong khoảnh khắc trở nên náo nhiệt phi thường, 2000 người đi qua đi lại ở trong đó, dùng các loại vật liệu đã mang đến xây dựng một tòa nhà.

Dương Khai bắt đầu bố trí pháp trận không gian ở chỗ này.

Dù sao nơi này sẽ trở thành một doanh trại, vậy dĩ nhiên là cần một pháp trận không gian liên lạc với bên ngoài, dù là pháp trận siêu cấp nơi hang núi kia, hay là pháp trận Dương Khai lưu tại mỏ quặng trước đó, đều cần liên lạc với nhau.

Như vậy, cũng dễ dàng khai thác khoáng vật, tiết kiệm được rất nhiều thời gian đi lại của các đệ tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.