Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1737: Hòa Tảo Hòa Miêu



Trong biển vẫn thạch, Dương Khai ngạc nhiên nhìn hai cô gái này, có vẻ bất ngờ.

Hai cô gái này còn bất ngờ hơn Dương Khai, khi võ giả Phản Hư Cảnh đuổi theo đột nhiên chết đi, hai nàng đều kinh hô, quay nhìn xung quanh muốn xem là ai giúp đỡ.

Xung quanh không có ai khác, cuối cùng các nàng nhìn lại Dương Khai, trong lòng đã có suy đoán, trong mắt đều tràn đầy thần sắc không tin nổi.

- Còn ngây ra làm gì, mau đến đây! Dương Khai khẽ gọi, vừa nói vừa vẫy tay.

Hai nàng mới phản ứng lại, liếc nhau, liền xoay người đáp xuống cách Dương Khai ba trượng, không ngừng chú ý Dương Khai, vẻ mặt kinh ngạc không chắc chắn.

Dương Khai cười hì hì nhìn các nàng, nhíu mày nói: - Sao hả? Nhiều năm không gặp, liền không quen ta?

Nghe hắn nói vậy, hai nàng mới thở ra thật mạnh, xác nhận mình suy đoán không sai. Nhưng chính vì thế, các nàng mới càng cảm thấy khó tin, cô gái dẫn đầu che miệng, khẽ hô: - Dương Khai?

- Quả thật là ngươi? Người vừa rồi là ngươi giết sao? Ngươi làm sao trở nên lợi hại như vậy? Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Cô gái nhỏ tuổi hơn lại một hơi hỏi rất nhiều, hỏi rồi, lại bỗng nhiên cảnh giác, cắn răng nói: - Chẳng lẽ ngươi là người của Lệ Minh Hải?

Nàng vừa nói liền không dừng được, Dương Khai không có thời gian đáp lại.

Cô gái dẫn đầu nghiêm túc đánh giá Dương Khai, lắc đầu nói: - Tiểu muội, đừng nói bậy, nếu hắn là người của Lệ Minh Hải, vừa rồi sao lại giúp chúng ta?

Dương Khai cười ha ha, liếc cô gái nhỏ tuổi hơn, cười cợt nói: - Hòa Miêu cô vẫn còn bừa bãi như vậy.

Hòa Miêu nghe thế, mặt đỏ lên, nhăn nhó nói: - Thật xin lỗi, ta bị sợ hãi quá độ mà.

- Không sao. Dương Khai cười khẽ, nhìn hai nàng, cảm khái nói:

- Không ngờ từ biệt nhiều năm, lại gặp các người ở chỗ này.

Hai cô gái này, là lúc Dương Khai mới đến Tinh Vực, gặp được nhóm võ giả đầu tiên, hai tỷ muội Hòa Tảo cùng Hòa Miêu.

Xa cách nhiều năm, từ khi chia tay ở Huyền Không đại lục, đã không gặp nhau nữa, bởi vậy vừa thấy, Dương Khai quả thật bất ngờ. Nhưng ngẫm lại, hai tỷ muội Hòa Tảo Hòa Miêu vốn là võ giả Kiếm Minh, xuất hiện ở chỗ này cũng không phải không thể.

Có điều bị cuốn vào chuyện này, vận số của hai tỷ muội này thật là kém cỏi.

- Đúng thế, thật đã nhiều năm không gặp. Hòa Tảo cảm khái. - Không ngờ bây giờ ngươi lợi hại như thế, kẻ vừa rồi là ngươi giết?

- Ừm.

Thấy Dương Khai thừa nhận, dù trong lòng đã suy đoán, hai tỷ muội vẫn bị chấn động không nói nên lời.

Năm đó khi các nàng vừa gặp Dương Khai, hắn chỉ là Nhập Thánh nhất tầng cảnh, hai nàng còn cao hơn, một người Nhập Thánh tam tầng cảnh, một người Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh.

Trải qua 30 năm, các nàng cũng bước lên Thánh Vương tam tầng cảnh, tư chất không kém, tiến triển cực nhanh.

Nhưng so sánh với Dương Khai, vẫn có vẻ không thấm tháp gì!

Có thể nháy mắt đánh chết một Phản Hư lưỡng tầng cảnh, dù là đánh lén, nhưng nói rõ Dương Khai tối thiểu cũng là Phản Hư Cảnh! Có lẽ... đã là Phản Hư tam tầng cảnh!

Bởi vì vừa rồi Dương Khai ra tay, Hòa Tảo cảm nhận được dao động năng lượng không kém gì thiếu minh chủ Cổ Kiếm Tâm.

Hai tỷ muội đều bị chấn động mạnh.

Bỗng nhiên, Hòa Tảo biến sắc, nói: - Dương Khai, có thể nhờ ngươi giúp đỡ?

- Chuyện gì?

- Mau cứu sư tôn của ta!

- Sư tôn của cô? Dương Khai nhíu mày, nhanh chóng phản ứng lại, Hòa Tảo hẳn là nói tới mỹ phụ Nguyệt Hi!

Năm đó gặp nạn đến Huyền Không đại lục, Nguyệt Hi sư tôn của hai tỷ muội Hòa Tảo cũng có mặt, Dương Khai cũng có giao tiếp với nàng, ở chung không phải rất tốt, bởi vì Dương Khai xuất thân kém cỏi, cảnh giới không cao, cho nên Nguyệt Hi không để ý Dương Khai.

Lại thêm, lúc đó Dương Khai còn giết một đồ đệ của Nguyệt Hi, dẫn tới Nguyệt Hi căm thù Dương Khai đến tận xương tủy.

Nhưng sau đó bởi vì đủ nguyên nhân, Nguyệt Hi mới thay đổi cách nhìn về Dương Khai, cuối cùng mượn lực lượng của Dương Khai thành công rời khỏi Huyền Không đại lục. Mà sự thật chứng minh, tên đồ đệ đó cũng không phải thứ tốt gì, chết cũng không đáng tiếc.

- Nguyệt Hi cũng ở đây? Dương Khai lại nhìn qua chiến trường, chỉ thấy hào quang bùng nổ, không nhìn rõ là ai đang chiến đấu.

Hòa Tảo tràn đầy lo lắng nói: - Chúng ta có thể trốn ra, là nhờ sư tôn cầm chân kẻ địch, nhưng mà tình huống của ngài không lạc quan, ta không biết ngài có thể chống đỡ được bao lâu. Dương Khai, ngươi có thể...

Hiển nhiên nàng cũng biết thỉnh cầu của mình rất quá đáng, trong chiến trường trước mắt đã hỗn loạn vô cùng, còn có cường giả Hư Vương Cảnh chiến đấu, ai xâm nhập vào cũng có thể bị xé thành phấn.

Nhưng nàng là Thánh Vương tam tầng cảnh, không có sức đi giúp Nguyệt Hi, chỉ có thể cố mà cầu xin Dương Khai.

- Dương đại ca... Hòa Miêu cúi đầu khẽ gọi, mặt đầy cầu xin, hiện tại nàng không còn cơ trí ngày thường, đã hết sức hoảng loạn. Nghĩ tới sư tôn nuôi dạy mình có thể ngã xuống trong mảnh chiến trường này, Hòa Miêu sắp khóc ra.

Có lẽ vì từng trải qua thoát khỏi Huyền Không đại lục, có lẽ vì Dương Khai một chiêu tiêu diệt võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh, làm cho hai tỷ muội đều có lòng tin vào Dương Khai, cảm thấy chỉ cần hắn ra tay, sư tôn sẽ bình yên vô sự.

Ban đầu Nguyệt Hi cho Dương Khai ấn tượng không tốt, nhưng với hai đồ đệ thì khác, bằng không làm sao lại một mình mạo hiểm, cầm chân kẻ địch, để cho Hòa Tảo Hòa Miêu chạy trốn.

Dương Khai trầm ngâm.

Hòa Tảo Hòa Miêu thấy thế, cũng không dám thúc giục, chỉ có lo lắng không yên chờ đợi.

Một hồi sau, Dương Khai nhướng mày, nghiêm nghị nói: - Nói tới, sở dĩ ta ẩn nấp ở đây, chủ yếu là muốn đánh lén Lệ Minh Hải kia!

Hòa Tảo Hòa Miêu liền kinh hô, chấn động nhìn Dương Khai, ánh mắt toát ra sắc thái khó tin.

Một tên Phản Hư Cảnh lại muốn đi đánh lén Hư Vương Cảnh! Chuyện này giống như con kiến nấp trong góc, đưa chân ra muốn ngáng chân con voi té ngã, người ta khó mà tin nổi.

- Ta không nói chơi, trước đó ta đi ngang qua, bị hắn đánh lén, cho nên mới ở lại chỗ này! Dương Khai nhàn nhạt nhìn các nàng. - Cho nên ta sẽ không tiện ra mặt bây giờ.

Ánh mắt hai nàng nhanh chóng tối sầm.

- Nhưng mà, nếu như Hòa Miêu cũng đã gọi đại ca, vậy ta không thể ngồi mặc kệ. Dương Khai cười ha ha.

Hòa Miêu mừng rỡ nhìn Dương Khai, sắc mặt lo lắng tái nhợt cũng xẹt qua một tai thẹn thùng đỏ ửng.

- Ra đây! Dương Khai quát khẽ, sau đó hào quang đỏ rực bắn ra từ trên người, hóa thành hình người.

Nháy mắt, một nữ nhân xinh đẹp, dáng người hết sức nóng bỏng, quỷ dị xuất hiện trước mặt hai nàng Hòa Tảo Hòa Miêu.

Nữ nhân xinh đẹp này có mái tóc đỏ rực, sáng chói như ngọn lửa thiêu đốt, quần áo cũng đỏ rực, nhìn gần, hai nàng Hòa Tảo Hòa Miêu đều cảm giác được dao động năng lượng khiếp người từ nữ nhân này.

Đó là một loại lực lượng hủy diệt!

- Chủ nhân, có gì dặn dò? Cô gái này vừa hiện ra, liền cung kính hỏi Dương Khai, cũng không liếc qua Hòa Tảo Hòa Miêu, dường như ở trong mắt nàng, hai người như không khí, coi như không tồn tại.

- Ngươi đi theo các nàng, bảo vệ an toàn của họ! Dương Khai chỉ sang tỷ muội Hòa Tảo Hòa Miêu.

Cô gái này thế mới chú ý tới hai tỷ muội, nhàn nhạt gật đầu.

- Dương Khai, nàng là... Hòa Tảo ngập ngừng hỏi.

- Bạn của ta, cô có thể gọi nàng là Lưu Viêm! Dương Khai đáp.

Ngay cả Dương Khai cũng không chú ý, khi hắn giới thiệu với hai tỷ muội Hòa Tảo Hòa Miêu, trong ánh mắt Lưu Viêm lóe lên tia sáng chói không ai chú ý.

- Thì ra là Lưu Viêm tỷ tỷ, lần này làm phiền tỷ tỷ. Tuy rằng Hòa Tảo nhìn ra Lưu Viêm không phải sinh linh thực thể, nhưng đối phương biểu hiện rất có linh trí, nàng không dám sơ sẩy.

- Mệnh lệnh của chủ nhân, Lưu Viêm tự nhiên tuân theo! Lưu Viêm không nói nhiều, ít lời rõ ý.

- Đi thôi.

Dương Khai gật đầu, Lưu Viêm hiểu ý, xoay người hóa thành ánh sáng, Hòa Tảo chưa phản ứng, liền chui vào người nàng.

Hòa Tảo kinh hô, nhưng liền nhanh chóng toát ra sắc mặt mừng rỡ.

Bởi vì nàng cảm giác được trong người mình ẩn giấu lực lượng cực kỳ khủng bố, tuy rằng cỗ lực lượng này không bị nàng khống chế, thậm chí làm nàng cảm thấy nóng rát khó chịu, nhưng nếu có lực lượng như vậy, sẽ có thể cứu sư tôn ra khỏi chiến trường!

Nàng tràn đầy cảm kích nhìn Dương Khai: - Cám ơn!

- Cẩn thận! Dương Khai khẽ cười.

Hai tỷ muội Hòa Tảo Hòa Miêu nhìn nhau, liền chạy ngược về hướng trốn ra.

Có Lưu Viêm hỗ trợ, an nguy của hai tỷ muội không thành vấn đề. Từ sau khi cắn nuốt Càn Thiên Lôi Viêm của Hỏa Diệu Tông, Lưu Viêm chẳng những tiến hóa ra linh trí, thực lực cũng tăng vọt!

Trước khi căn nuốt, nàng cùng lắm chỉ một đánh một với cường giả Phản Hư tam tầng cảnh mà không rơi xuống thế yếu.

Sau khi cắn nuốt, nàng có thể chiến đấu với cường giả Hư Vương nhất tầng cảnh bình thường.

Trong chiến trường, chỉ có Lệ Minh Hải là Hư Vương Cảnh, những người còn lại không ai là đối thủ của Lưu Viêm. Có thể thấy, Hòa Tảo Hòa Miêu dẫn theo Lưu Viêm trở về chiến trường, chiến trường nghiêng về một phía sẽ thay đổi thế nào.

Thu liễm tâm thần, Dương Khai lại chú ý chiến đấu giữa Cổ Kiếm Tâm và Lệ Minh Hải.

Bọn họ chiến đấu kịch liệt nhất trong chiến trường, dao động năng lượng lớn nhất, cho nên dễ dàng tìm ra, Dương Khai lập tức nhìn thấy.

Cổ Kiếm Tâm cùng Tả Hữu Kiếm Thị vẫn ba người hợp nhất, bao bọc trong kiếm quang, ba loại dị tượng Nhật Nguyệt Tinh tỏa sáng, kiếm mang bắn ra, Lệ Minh Hải một thanh trường thương quét ngang, linh động như rắn.

Hai bên đánh tới giờ, cục diện lại ngang tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.