Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1774: Phạm Thiên Thánh Quả



Đối mặt với một kích của Nghê Quảng bất ngờ ra tay, Tuyết Nguyệt đứng tại chỗ không nhúc nhích, nàng tin chắc Nghê Quảng sẽ không làm hại mình, Nghê thúc làm như vậy, nhất định là có đạo lý của mình.

Vù... một tiếng, kình phong bay ra sát đỉnh đầu Tuyết Nguyệt, nhưng công kích còn chưa tới, bỗng nhiên một luồng hắc khí từ trên mái tóc của Tuyết Nguyệt bay vụt lên, ở giữa không trung hơi chuyển hướng một cái, rồi như mũi tên rời cung bay vọt tới vị trí Quỷ Tổ.

Hắc khí kia bỏ chạy tốc độ cực nhanh, mặc dù là Nghê Quảng cũng không kịp ngăn cản.

Lão thấy rõ, luồng hắc khí này phảng phất hình người, có mặt người vặn vẹo như âm hồn, vừa rồi một mực ẩn núp trên mái tóc của Tuyết Nguyệt, bởi vì cùng là màu đen, lại ẩn giấu khí tức, nên ngay cả lão đều không thể trước tiên phát hiện.

Chờ lúc lão phát hiện thì đã chậm.

Luồng hắc khí kia rất nhanh thì vọt tới trước mặt Quỷ Tổ, trong tiếng cười quái dị của Quỷ Tổ, lão mở miệng nuốt hắc khí kia vào trong bụng.

- Các hạ làm như vậy, không cảm thấy quá mức vô sỉ sao?

Nghê Quảng từ xa xa nhìn Quỷ Tổ, lạnh giọng quát.

- Hắc hắc hắc... Quỷ Tổ như cũ cười quái dị: - Lão phu làm việc, còn không cần người khác bình luận!

Nghê Quảng sắc mặt âm trầm, nhìn chăm chú Quỷ Tổ một hồi lâu, mới vung tay nói: - Hiện tại bổn tọa không tính toán với ngươi, ngày khác nhất định xin chỉ giáo cao chiêu!.

Tuy rằng Quỷ Tổ động tay động chân trên người Tuyết Nguyệt, lão rất phẫn nộ, nhưng trước mắt hiển nhiên không phải thời cơ thích hợp chiến đấu với Quỷ Tổ. Thời điểm bên này xảy ra xung đột, Tử Long cách không xa liền nhìn sang trên mặt hưng trí bừng bừng, một bộ dáng ước gì lão đánh nhau với Quỷ Tổ.

Nghê Quảng đương nhiên sẽ không như hắn mong muốn. Huống chi, với nhãn lực của lão cũng nhìn ra, Quỷ Tổ động tay chân trên người Tuyết Nguyệt cũng không có ý làm hại nàng, chỉ là để nghe trộm tin tức mà thôi.

Nói xong, Nghê Quảng mặt lạnh chuyển hướng nhìn về phía dược cốc.

- Dương tiểu tử! Lời của bọn họ vừa rồi, ngươi đều nghe rồi chứ? Bên kia, Quỷ Tổ thấp giọng hỏi Dương Khai.

- Nghe rồi! Dương Khai một mặt ngoài ý muốn: - Tiền bối từ khi nào thì gửi vật kia trên người Tuyết Nguyệt?

Tuyết Nguyệt một mực được hắn cõng trên lưng. hắn cũng không có phát hiện Quỷ Tổ động tay chân lúc nào.

- Ngay lúc lão phu giao cho ngươi nội đan của Kinh Không Thú! Quỷ Tổ cười đắc ý:

- Thế nào? Lão phu làm như vậy, làm ngươi bất mãn với lão phu ư?

- Cái này thật ra không có... Dương Khai cười khẽ một tiếng: - Chỉ là cảm giác tiền bối quả nhiên nhìn xa trông rộng!

Quỷ Tổ cười to: - Bớt nịnh bợ lão phu đi! Chỉ có điều lão phu lẻ loi một mình, dù sao phải để lại tai mắt khắp nơi mới được! À... Nếu vừa rồi ngươi cũng nghe được bọn họ nói, như vậy kế tiếp... lão phu liền trông cậy vào ngươi!

- Ta sẽ tận lực!

Dương Khai gật gật đầu.

Bên ngoài dược cốc, nhất thời yên tĩnh không tiếng động, chúng cường giả Hư Vương Cảnh đều đang lẳng lặng chờ đợi: như Tử Long. Nghê Quảng, là biết kế tiếp nên hành động như thế nào; mà như Khổng Pháp, Hứa Nguy cùng Mạnh Đồng, có lẽ không hiểu biết gì về chỗ này, nhưng bọn họ tốt xấu gì cũng là cường giả Hư Vương Cảnh, đều có năng lực quan sát và phân tích hơn người, cho dù trong lúc nhất thời không biết làm thế nào an toàn đi vào sơn cốc, nhưng chờ đến lúc Nghê Quảng, Tử Long hành động, bọn họ cũng có thể nhìn ra đầu mối.

Hứa Nguy lại thỉnh thoảng nhìn về hướng Dương Khai bên này, trong lòng rất là tò mò rốt cuộc Dương Khai, Tuyết Nguyệt làm sao có thể trong vòng vây nhiều Huyễn Không Điệp như vậy mà còn sống sót. Lúc đó hắn mượn hai người thu hút Huyễn Không Điệp, mới nhân cơ hội trốn thoát, vốn tưởng rằng hai tên tiểu bối này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Đâu ngờ mới không tới mấy ngày, lại nhìn thấy bọn họ xuất hiện ở trước mắt mình mà lông tóc không tổn hao gì.

Hứa Nguy chỉ có thể quy công đến trên người Quỷ Tổ cùng tới đây với bọn họ, cho là Quỷ Tổ hiện thân cứu giúp nên hai người mới may mắn còn sống.

Thời gian trôi qua.

Ước chừng một lúc lâu sau, từ một vị trí nào đó ở sâu trong sơn cốc rộng lớn phía trước kia, bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang kỳ dị, tiếng vang kia giống như là vật gì đó đang ngủ say, truyền đến tiếng hít không khí.

Thanh âm vang động như tiếng sấm, lại như tiếng trống... trầm trọng, mà rung động tâm linh người ta.

Gần như tất cả Hư Vương Cảnh trong nháy mắt nghe vào tai thanh âm này, đều không khỏi lộ vẻ ngưng trọng.

Mà đám người Nghê Quảng, La Lam cùng Tử Long, lại tinh thần phấn chấn, đều âm thầm thúc động thánh nguyên trong cơ thể.

Ngay sau đó, dị biến nổi lên...

Vốn sơn cốc không chút gợn sóng, mặt đất bằng phẳng bất ngờ lại cuốn lên một cơn cuồng phong, cuồng phong kia từ bên ngoài đánh úp lại, quét thẳng tới chỗ sâu trong sơn cốc, đồng thời, động tĩnh hút không khí kia càng thêm rõ ràng.

Kèm theo tiếng hút không khí này, Thất Diệu Bảo Quang một mực bao phủ sơn cốc dường như cũng bị thứ gì đó lôi kéo, ào ào như nước thủy triều lui vào hướng chỗ sâu trong sơn cốc. Chớp mắt một cái, cảnh vật bên ngoài sơn cốc liền lộ ra trong tầm mắt mọi người.

"Vù Vù Vù..." Ngay lúc này, Nghê Quảng, La Lam cùng Tử Long ba vị cường giả Hư Vương Cảnh hành động, ba người đều như mũi tên rời cung, đuổi theo Thất Diệu Bảo Quang như nước thủy triều xuống kia, phút chốc liền vọt vào bên trong sơn cốc!

Thấy bọn họ có động tĩnh, Khổng Pháp, Hứa Nguy cùng Mạnh Đồng luôn luôn chú ý, sao còn chậm trễ, ba người rối rít thi triển thân pháp, biến thành luồng sáng bắn vọt theo phương hướng bất đồng.

Quỷ Tổ đồng dạng cười lớn một tiếng, tế ra Vạn Hồn Phiên bọc lấy Dương Khai, phóng vọt tới phía trước.

Tu vi của lão cao thâm, trong tất cả cường giả Hư Vương Cảnh ở đây cũng chỉ có Nghê Quảng và Tử Long có thể sánh vai với lão, cho nên tốc độ của lão cực nhanh, chỉ trong nháy mắt liền vọt tới phía trước chừng mười dặm.

Bên trong sơn cốc, khe nứt không gian nhiều không kể siết, lớn có nhỏ có không giống nhau, rải rác khắp nơi. Những khe nứt này giống như vết sẹo trong thiên địa, vĩnh viễn tô điểm ở trong đó.

Mà khe nứt không gian lại còn ẩn núp, có cái có thể dùng thần niệm dò xét, lại có cái không hề có dấu vết.

Nghê Quảng và Tử Long đều mang theo bí bảo có thể dò xét khe nứt không gian, thời khắc này hai người bọn họ đều dựa vào bí bảo trên tay, tới đi phía trước, không ngừng đổi hướng, né tránh vị trí khe nứt không gian.

Mà mấy vị Hư Vương Cảnh khác không có chuẩn bị tốt từ trước, thì phóng ra thần niệm với trình độ lớn nhất để né tránh nguy hiểm.

Trước sau chỉ qua thời gian mười hô hấp, liền phân biệt xác định độ cao thấp về tốc độ của mọi người. Tuy rằng gần như là đồng thời phóng vọt vào sơn cốc, nhưng Nghê Quảng cùng Tử Long không thể nghi ngờ giành trước ở xa xa.

Mà khoa trương hơn chính là Quỷ Tổ.

Có Dương Khai chỉ đường cho lão, lão vốn cũng không cần lo lắng uy hiếp của khe nứt không gian, chỉ để ý theo phương hướng chỉ dẫn của Dương Khai cắm đầu đi tới là được. Cho nên lão chỉ tốn thời gian rất ngắn liền vượt qua Nghê Quảng và Tử Long, sau đó vứt bỏ hai người phía sau không thấy bóng dáng.

- Lão khốn này! Tử Long nhìn theo bóng lưng Quỷ Tổ, không khỏi tức giận mở miệng mắng to.

Thất Lạc Chi Địa, cũng không biết phải qua bao nhiêu năm tháng mới mở ra một lần, linh thảo diệu dược chứa bên trong đều là chủng loại thượng cổ sớm đã tuyệt tích, mỗi một lần mở ra bên trong dược cốc này đều có thể sinh ra một lượng lớn dược liệu quý hiếm. Có thể nói, người nào chiếm ưu thế về tốc độ, người đó có thu hoạch tốt hơn.

Hắn vốn nghĩ rằng lần này đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình là Nghê Quảng, nhưng không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một lão già Quỷ Tổ này, làm hắn trở tay không kịp.

- Lão già này ngu xuẩn không muốn sống nữa ư? Tử Đông Lai đi theo bên cạnh Tử Long cũng gương mặt ngạc nhiên nhìn phía trước: - Đi vào nhanh chóng như thế, một khi chạm vào khe nứt không gian ẩn núp, thì dù lão là Hư Vương Cảnh cũng không chịu nổi!

- Không cần quản hắn! Tử Long hừ lạnh một tiếng: - Hắn muốn tìm chết, thì cứ để hắn đi!

- Dạ! Tử Đông Lai nghĩ lại, cũng là đạo lý này! Ở trong này mà đi nhanh vào bên trong dược cốc, không nhất định có thể có thu hoạch tốt, nói không chừng chết lúc nào cũng không biết.

Lập tức trong lòng hắn liền bình ổn trở lại.

Bên kia, Nghê Quảng gần như vẫn duy trì tốc độ song song với Tử Long, cũng lắc đầu thở dài, nói: - Tuyết Nguyệt! Tiểu tử kia sợ là dữ nhiều lành ít! Lão già Quỷ Tổ kia căn bản không biết chỗ này có bao nhiêu hung hiểm, mạo muội chạy vào như vậy đâu có kết quả tốt gì chứ?

- Hẳn không phải thế! Tuyết Nguyệt lắc lắc đầu, nàng biết rõ Dương Khai cùng Quỷ Tổ là dựa vào cái gì, nhưng cũng không có giải thích nhiều.

Chỉ có La Lam lại khẽ thở dài.

Ở vào thời điểm này nếu như có Dương Khai ở đây, thì cục diện nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều, đáng tiếc Dương Khai không có đi chung với nàng như hứa hẹn lúc đầu.

- - - - - - - - -

- Không sai biệt lắm! Quỷ Tổ phóng ra thần niệm, trong phạm vi mấy chục dặm không có bất kỳ bóng người nào, mới đột nhiên giảm tốc độ.

- Hả? Có dược hương! Dương Khai bỗng nhiên khịt khịt mũi, tinh thần phấn chấn nói.

- Hắc hắc... Xem ra vừa mới đi vào liền có thu hoạch! Quỷ Tổ cười nhẹ một tiếng, sau đó sắc mặt nghiêm lại, nói: - Dương tiểu tử, lão phu nói trước với ngươi một chút, ở trong dược cốc này tìm được các thứ, chúng ta chia đều, lão phu cũng không chiếm tiện nghi ngươi, ngươi thấy thế nào?

- Cứ y theo lời tiền bối! Dương Khai sảng khoái gật đầu.

Ở loại địa phương này, tuy rằng Quỷ Tổ phải dựa nhiều vào lực lượng không gian của Dương Khai, nhưng cũng không có nghĩa không có Dương Khai, Quỷ Tổ không thể hành động, chỉ có điều nếu lão một mình hành động, có khả năng tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều.

Cho nên với đề nghị chia đều thu hoạch mỗi người một nửa này, đối với Quỷ Tổ mà nói hiển nhiên còn có chút chịu lổ, dĩ nhiên Dương Khai sẽ không phản đối.

- Ở bên kia! Dương Khai xác nhận một chút nơi phát ra mùi dược hương, bỗng nhiên chỉ tới một hướng nói.

Dứt lời, hắn liền vọt qua hướng bên kia, Quỷ Tổ theo sát phía sau.

Mười mấy hô hấp sau, hai người đi tới phía trước một gốc cây chỉ cao chừng nửa thân người, trên cây kia cành lá cũng không rậm rạp, thậm chí có hơi thưa thớt, chỉ có vài lá cây hình nón, cành cây cũng có vẻ rất yếu.

Mà ở trên cành cây kia, thì thật chỉnh tề treo bốn quả màu đỏ tím, lớn chừng nắm tay trẻ con, trên trái cây sáng lấp lóe, vỏ trái cây sáng bóng, có thể nhìn thấy bên phần cơm bên trong, khiến người ta vừa thấy là chảy nước miếng.

Một loại khí tức kỳ dị quanh quẩn bốn phía bốn trái cây này, dường như là từ nơi chúng phát ra.

Quỷ Tổ cả người bao phủ trong màn đen, ánh mắt lại bắn ra giống như thực chất, lấp lánh có thần.

Lão liếc mắt liền nhìn ra chỗ bất phàm của bốn trái cây này, đây khẳng định là linh quả có diệu dụng tăng lên thực lực của lão!

- Phạm Thiên Thánh Quả! Dương Khai từ đầu luôn quan sát, đồng thời trong đầu tra xét kiến thức về các loại linh thảo diệu dược nắm giữ, qua một hồi lâu, rốt cục mới xác nhận trái cây trước mắt này rốt cuộc là loại gì, không khỏi khẽ kêu lên.

- Đây là Phạm Thiên Thánh Quả ư? Quỷ Tổ trố mắt nhìn, vui mừng hỏi: - Là linh quả có thể luyện chế Đại Phạm Thiên đan ư?

Hiển nhiên lão cũng từng nghe nói về Phạm Thiên Thánh Quả, cũng biết nó có thể luyện chế loại linh đan nào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.