Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1775: Hóa Ma Chi



- Ừm! Hẳn không sai, khẳng định là Phạm Thiên Thánh Quả! Dương Khai toét miệng cười to:

- Trong thiên địa, các loại linh hoa dị thảo, trong tên của nó phàm có chứa chữ Thánh hoặc là chữ Đạo, không có loại nào không phải là trân phẩm. Lúc chúng trưởng thành, hấp thu lực lượng pháp tắc trong thiên địa dựng dục ra, lớn lên vô cùng gian khổ, điều kiện hơi thiếu một chút sẽ bị khô kiệt mà chết! Nhưng một khi trưởng thành, bản thân chúng liền có chứa một tia lực lượng pháp tắc kỳ diệu, bất luận là trực tiếp ăn nó hay là luyện chế đan dược, đều có tác dụng cực lớn đối với cường giả Hư Vương Cảnh! Tiền bối, chúng ta vận may cũng không tệ nha!

- Hắc hắc hắc... Tiểu tử ngươi hiểu biết về linh dược cũng thật nhiều đấy! Quỷ Tổ tâm tình thật tốt, mắt nhìn Dương Khai rất bất ngờ.

- Có biết một chút! Dương Khai cười ha hả.

- Ừm! Vừa lúc có bốn quả, vậy cứ theo ước định vừa rồi, ngươi ta mỗi người một nửa! Quỷ Tổ vừa nói, vừa đưa tay nhích lại gần định chụp tới Phạm Thiên Thánh Quả phần mình.

- Chờ một chút! Dương Khai vội vàng cản lại.

- Thế nào? Quỷ Tổ nghi hoặc nhìn hắn.

- Tiền bối thu lấy Phạm Thiên Thánh Quả như vậy, tuy rằng không có vấn đề lớn lao gì, nhưng nếu như bảo quản không thích đáng, dược hiệu sẽ trôi đi rất nghiêm trọng! Dương Khai nhắc nhở.

- Hả? Vậy nên bảo quản như thế nào?

Quỷ Tổ khiêm tốn thỉnh giáo. Lão cũng biết có một số kỳ hoa dị thảo cần dùng phương pháp đặc thù bảo quản, mới không trôi đi dược hiệu. Phạm Thiên Thánh Quả giá trị to lớn, dược hiệu trôi đi một chút cũng là tổn thất khó có thể tưởng tượng... Nghe Dương Khai nhắc nhở, hiển nhiên là hắn biết cách bảo quản, dĩ nhiên Quỷ Tổ muốn hỏi rõ ràng.

- Đơn giản thôi, dùng hộp thuộc tính kim chứa nó là được! Dương Khai mỉm cười giải thích:

- Tiền bối nhìn xem, phụ cận Phạm Thiên Thánh Quả này sinh trưởng, tràn ngập khí tức thuộc tính kim nồng đậm, nếu như ta không có đoán sai, phía dưới tàng cây kia hẳn phải có một cái quặng mỏ, mà trái cây Phạm Thiên Thánh Quả chính là dựa vào trên quặng mỏ mới có thể sinh trưởng. Dựa theo thói quen sinh trưởng của nó, đúng bệnh hốt thuốc là được rồi!

- Thì ra là thế! Quỷ Tổ nhẹ gật gật đầu.

Trong ngũ hành, kim khắc mộc, dùng hộp thuộc tính kim để cất chứa Phạm Thiên Thánh Quả đúng là không có gì thích đáng bằng. Chỉ có điều... trái cây kia không ngờ lại sinh trưởng phía trên một cái quặng mỏ, quả thật không thể tưởng tượng.

Quỷ Tổ tự nhiên sẽ không cần nghiên cứu kỹ những điều này, lập tức từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra một cái hộp kim loại màu đỏ thẫm, nhìn Dương Khai hỏi:

- Vật này không có vấn đề chứ?

- Ồ... Hộp chế tạo bằng Minh Kim, không ngờ tiền bối có đồ tốt này... dĩ nhiên không có vấn đề. Chứa Phạm Thiên Thánh Quả trong đó, thì dù qua một ngàn năm, dược hiệu cũng không trôi đi mảy may! Dương Khai gật gật đầu.

- Như thế thì tốt! Vậy lão phu cũng không khách sáo! Quỷ Tổ cười lớn một tiếng, trước hái xuống hai trái Phạm Thiên Thánh Quả, cẩn thận cho vào trong hộp Minh Kim của mình.

Dương Khai cũng hái xuống hai trái Phạm Thiên Thánh Quả còn lại, bất quá hắn cũng không có hộp bảo bối Minh Kim như vậy, nhưng hắn thân là luyện đan sư, đương nhiên trên người trang bị rất nhiều vật dụng để cất chứa các loại dược liệu, tự nhiên cũng không thiếu hộp thuộc tính kim.

Chia đều bốn trái Phạm Thiên Thánh Quả, sau đó hai người hưng phấn bừng bừng lần nữa hành động, một mặt né tránh khe nứt không gian bốn phía; một mặt tìm kiếm linh dược thượng cổ rải rác ở bên trong dược cốc.

Dược cốc này rất rộng lớn, cũng không ai biết diện tích lớn bao nhiêu, dù sao từ khi hai người Dương Khai, Quỷ Tổ đi vào đến giờ cũng không gặp những người khác, cũng không biết bọn họ đi tới nơi nào.

Hơn nữa, ở địa phương này tìm kiếm linh dược cũng rất dễ, bởi vì linh dược ở trong này đều đã đầy đủ niên hạn, cho nên đều không ngừng tản ra dược hương, chỉ cần men theo nơi phát ra dược hương, nhất định sẽ có thu hoạch.

Sau nửa canh giờ, hai người một lần nữa lợi dụng đặc tính này, phát hiện một gốc cây linh chi lớn chừng bàn tay.

Linh chi kia sinh trưởng trong một cái khe nham thạch, rất khó phát hiện, nếu không có dược hương quá mức nồng đậm, chỉ sợ hai người đã bỏ lỡ.

- Hóa Ma Chi! Lần này, không cần Dương Khai nhắc nhở, Quỷ Tổ tự nhận ra tên của linh dược này, không khỏi tim đập thình thịch:

- Không ngờ lại là Hóa Ma Chi! Hắc hắc hắc! Vận may của lão phu còn thật không tệ!

- Chúc mừng tiền bối! Hóa Ma Chi này thoạt nhìn chừng 2000 năm tuổi, nếu dùng để luyện chế Trấn Ma đan, phỏng chừng cường giả Hư Vương Cảnh đều phải đánh nhau bể đầu tranh giành!

Dương Khai cười ha hả ôm quyền nói.

Quỷ Tổ liếc nhìn Dương Khai một cái, mở miệng nói:

- À! Vật này đối lão phu có chỗ dùng lớn, trước lão phu nhận lấy, đợi nếu có phát hiện gì thêm, không quản là vật gì, ngươi đều có nhiều hơn một phần... Dương tiểu tử, không thành vấn đề chứ?

- Đương nhiên không thành vấn đề! Dương Khai hào sảng đáp.

Hóa Ma Chi tác dụng chủ yếu là hóa giải tâm ma, võ giả đang tu luyện hoặc là lúc tấn thăng đột phá, ngẫu nhiên sẽ có xuất hiện tâm ma, những tâm ma này là bóng ma mặt xấu ẩn chứa trong lòng mỗi người.

Trên đường thấy kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, lại khiếp đảm không có rút dao tương trợ... chuyện như vậy có thể sẽ trở thành tâm ma.

Bị người khi dễ không thể báo thù rửa hận... chuyện như vậy có thể trở thành tâm ma.

Nữ nhân mình yêu chết đi, trong lòng buồn bực không vui... chuyện như vậy đồng dạng cũng có thể trở thành tâm ma.

Tâm ma là một cách gọi, bao gồm đủ loại khuyết điểm cùng rất nhiều cảm xúc tiêu cực trong lòng võ giả.

Nó nguy hại cực lớn, lúc bình thường tâm ma sẽ không sinh ra ảnh hưởng quá lớn đối với võ giả, nhưng theo thực lực võ giả tăng lên, độ nguy hại của tâm ma cũng sẽ càng ngày càng lớn, nhất là lúc đang đột phá tấn thăng, uy lực của tâm ma sẽ phóng đại vô hạn, một khi không thể áp chế, rất có thể đột phá thất bại, nhẹ thì cảnh giới tụt xuống, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, vạn kiếp bất phục!

Cho nên võ giả đẳng cấp cao bình thường lúc đang đột phá tấn thăng, đều sẽ chuẩn bị vẹn toàn. Một trong số đó, là thủ đoạn dự phòng tâm ma hóa giải tâm ma. Đơn giản nhất, chính là dùng một ít linh đan.

Trấn Ma đan là từ Hóa Ma Chi luyện chế thành, là linh đan diệu dược trấn áp tâm ma tốt nhất! Cho dù không luyện chế thành đan, thơi điêm đang đột phá tấn thăng, ngậm trong miệng một mảnh Hóa Ma Chi cũng có hiệu quả.

Quỷ Tổ hiện nay là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, nếu lão muốn tấn thăng Hư Vương tam tầng cảnh, nhất định khó khăn tầng tầng lớp lớp. Hơn nữa với cả đời Quỷ Tổ trải qua xem ra, thù lớn chưa trả, đồng thời còn tu luyện tà thuật như thế, thì uy lực tâm ma của lão tuyệt đối không nhỏ. Trong thiên hạ, cũng chỉ có Hóa Ma Chi có thể trấn áp tâm ma trong lòng lão.

Cho nên lão mới có đề nghị như vậy.

Dĩ nhiên Dương Khai sẽ không cự tuyệt.

Quỷ Tổ xem Hóa Ma Chi là bảo bối, Dương Khai lại không hề quan tâm.

Trong Thăng Long Điện ở Lăng Tiêu Tông, có Vạn Niên Hương cấp chí bảo kia, Vạn Niên Hương tác dụng đồng dạng là hóa giải tâm ma, hơn nữa công hiệu còn cường đại hơn Trấn Ma đan. Nói cách khác, Hóa Ma Chi đối với Dương Khai vô dụng.

- Nhân tình này lão phu nhớ kỹ! Quỷ Tổ nghiêm nghị nói, sau đó đào lấy Hóa Ma Chi. Lúc đang đào, lão còn trưng cầu ý kiến của Dương Khai, hỏi thăm Hóa Ma Chi có cần dùng thủ đoạn đặc biệt gì bảo quản hay không. Sau khi biết được cũng không cần, lão mới buông tay đào lên.

Mà đồng thời lúc Quỷ Tổ đang đào Hóa Ma Chi, Dương Khai một mực đứng ở bên cạnh bỗng nhiên hơi biến sắc, thấp giọng nói:

- Tiền bối có nghe được động tĩnh gì không?

Quỷ Tổ ngẩn ra, nghiêng tai lắng nghe.

Một lát sau, lão cùng Dương Khai hai người cùng biến sắc, trong miệng bật kêu lên:

- Không xong, Thất Diệu Bảo Quang!

"Phù..." Từ nơi xa xa nào đó truyền đến tiếng thở, kèm theo động tĩnh kỳ lạ, chỗ dược cốc này hơi chấn động nhẹ, mà phóng mắt nhìn tới, ở hướng nơi phát ra thanh âm, hào quang bảy màu đang giống như thủy triều lên bao trùm cả dược cốc, giống y như nó rút về vừa rồi.

- Khe nứt không gian ở đâu? Quỷ Tổ lập tức nhìn Dương Khai, khẩn trương hỏi.

Phụ cận vốn là khe nứt không gian nhiều không kể xiết, thời khắc này lại một cái đều không thấy, rơi vào đường cùng, Quỷ Tổ chỉ có thể ký thác hy vọng vào Dương Khai.

Thất Diệu Bảo Quang, là khí tức của chim thần Thất Diệu Khổng Tước lúc phun ra nuốt vào tạo ra, có thể ăn mòn thần hồn, mục rữa tấm thân máu thịt, xem thường bất kỳ phòng ngự nào... ngay cả Quỷ Tổ đều không có lòng tin chống lại được Thất Diệu Bảo Quang.

Phương pháp duy nhất né tránh nó, là dựa vào khe nứt không gian ở nơi này!

- Bên này! Dương Khai cũng không thấy hốt hoảng chút nào, dường như đã định liệu trước, vẫy vẫy tay về hướng Quỷ Tổ, đồng thời nhanh chóng nhảy lên không trung bắn vọt tới một chỗ.

Thân hình Quỷ Tổ thoắt một cái, hóa thành một luồng sáng đen, theo sát phía sau.

Một lát sau, hai người dừng lại một chỗ hư không, đứng sừng sững bất động.

- Chỗ này thật có khe nứt không gian à?

Quỷ Tổ nhìn quanh bốn phía, mắt thấy Thất Diệu Bảo Quang từ chỗ sâu trong dược cốc tràn ra càng lúc càng gần, lập tức sẽ bao trùm chỗ này, không khỏi có chút kinh hoảng hỏi.

- Tự nhiên là có! Dương Khai mỉm cười:

- Tiền bối không cần khẩn trương, tiểu tử cũng không lấy tánh mạng mình ra đùa! À... khe nứt không gian này còn thật lớn, kéo dài như vậy!

Dương Khai vừa nói, vừa khoa tay ra dấu kích cỡ.

Thấy hắn nói như vậy, lúc này Quỷ Tổ mới hơi yên tâm.

Đúng lúc này, Thất Diệu Bảo Quang đã cuốn tới!

Mặc dù được Dương Khai bảo đảm, nhưng trơ mắt nhìn bảo quang cực kỳ kinh khủng kia cuốn tới bao trùm vị trí chỗ mình, Quỷ Tổ cũng toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Từ khi lão tấn thăng Hư Vương Cảnh, đã thật lâu không có lo lắng hãi hùng như vậy.

Vô thanh vô tức... Thất Diệu Bảo Quang tràn qua chỗ hai người đang đứng, rồi với tốc độ cực nhanh tràn ngập cả dược cốc.

Mà chỗ hai người Dương Khai, Quỷ Tổ đứng, lại có một khu vực hẹp dài chừng năm trượng, không có bị Thất Diệu Bảo Quang lấp đầy, bảo quang khiếp người tới phía trước khu vực hẹp dài này, rồi giống như vọt vào một cái vực sâu không đáy, không thấy bóng dáng, ở phía sau nó lưu lại một khu vực an toàn.

Quỷ Tổ thở phào một hơi, cuối cùng cũng yên lòng.

Dương Khai nói không sai, chỗ này quả thật có khe nứt không gian, trước đó dù lão ở gần trong gang tấc cũng không thể phát hiện, nhưng giờ này, chính Thất Diệu Bảo Quang lại vẽ ra bề mặt khe nứt kia, bất kể hình dáng hay là độ lớn nhỏ đều giống y như Dương Khai diễn tả trước đó.

Nhìn Dương Khai bên cạnh mình, ánh mắt Quỷ Tổ hơi có chút phức tạp.

Lão cũng từng nghiên cứu qua lực lượng không gian, biết rõ loại lực lượng này là khó tu luyện cỡ nào. Lão bị giữ ở Huyền Không đại lục 2000 năm, mà ngay cả nhập môn đều không có cách nào làm được, nhưng Dương Khai lại có thể trên lĩnh vực này có trình độ khiến người ta sợ hãi, cùng so sánh, Quỷ Tổ cảm thấy tư chất của mình quả thực không đạt chỉ tiêu.

Hơn nữa... năm đó lúc gặp Dương Khai, hắn mới chỉ là Nhập Thánh nhất tầng cảnh, giờ này không ngờ hắn là Phản Hư tam tầng cảnh, với tốc độ tu luyện cực nhanh như thế, chỉ sợ cả Tinh Vực cũng hiếm có người có thể sánh ngang với hắn.

"Tiểu tử này, nhất định trong tương lai là một ngôi sao mới nổi bật nhất ở Tinh Vực." Quỷ Tổ thầm nghĩ trong lòng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.