Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1785: Gọi ngươi là ông thì có sao



Tử Long thực sự không chịu được loại sắc mặt tiểu nhân đắc chí ngông cuồng này của Dương Khai cho nên quyết đoán nhắm mắt lại không nhìn tới màn đang làm nhiễu loạn tâm thần mình.

Nhưng Dương Khai lại không có ý bỏ qua như vậy.

Tiếng nói của hắn vẫn cuồn cuộn không ngừng truyền vào tai Tử Long. -Ai dà, bông này sao không to bằng bông trước nhỉ? Cánh hoa này hơi khô hanh, có vẻ như thiếu dinh dưỡng, dược hiệu chắc hẳn cũng không tốt lắm. Thôi thôi,cứ thu lại rồi tính sau, méo mó có hơn không.

Tử Long thân thể hơi chấn động, một thân thánh nguyên suýt nữa nổ tung.

Bên kia Hứa Nguy trên trán cũng đầy gân xanh hiển nhiên là đã bị Dương Khai chọc tức quá đủ rồi.

Nhưng lão lại không có nhắm mắt giống Tử Long mà ngược lại còn nhìn chằm chằm vào động tác của Dương Khai, cầu nguyện Dương Khai ăn thịt xong cũng chừa lại cho mình chút canh.

Nhưng nhìn một hồi lão đã phát hiện ra không đúng.

Tiểu tử này quá độc ác, lúc thu thập Ngộ Đạo Hoa còn nhổ luôn cả rễ cây, không giữ lại chút gì.

Hứa Nguy thở dài trong lòng, biết năm bông Ngộ Đạo Hoa này chỉ sợ không có phần mình, lão hung hăng hít vào một hơi, cũng học bộ dáng Tử Long nhắm hai mắt lại làm ngơ.

- Ô. Dương Khai kêu to một tiếng như thể phát hiện ra một đại lục mới. Thanh âm tràn đầy vẻ ngạc nhiên cùng hưng phấn.

Hứa Nguy vừa mới nhắm mắt lại liền mở ra, trợn to tròng mắt hướng nhìn về phía Dương Khai, muốn xem rốt cuộc là chuyện gì.

Ngay cả Tử Long lúc này cũng không nhịn được, nheo mắt nhìn về phía đó.

Nào biết Dương Khai bên kia không có gì, hắn chỉ cười hắn hắc, vừa đem ba bông hoa bỏ vào hộp ngọc, vừa lầm bầm lầu bầu: - Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, lấy nhầm hộp, suýt chúc nữa đã lãng phí dược hiệu.

Hứa Nguy há miệng thở dốc như muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn không nói ra mà chỉ lạnh mặt đưa mắt nhìn qua một bên.

Kế tiếp tới bông thứ tư, thứ năm…

Dương Khai giống như từ quê ra chưa từng thấy thế giới, mỗi lần hái được đều ầm ĩ, hướng về phía Ngộ Đạo Hoa xoi mói bình luận. Cùng với mỗi lần hắn nói chuyện, tâm tình của Hứa Nguy cùng Tử Long cũng không khỏi phập phồng.

Những lời này cùng giọng nói kia giống như cây gậy không ngừng chọc vào lòng những người kia. Không cần phải nói cũng biết bọn họ khó chịu tới mức nào.

Chờ tới khi Dương Khai hái được toàn bộ năm bông Ngộ Đạo Hoa cất giữ hoàn hảo, Hứa Nguy cùng Tử Long không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, bọn họ không khỏi sinh ra một loại cảm giác được giải thoát…

Giờ khắc này dường như thiên địa cũng được thay đổi cũng rực sáng không ít.

- Thu hoạch không tệ. Dương Khai vỗ vỗ nhẫn không gian của mình, nét mặt tươi cười.

Hứa Nguy âm trầm cười một tiếng: - Ngươi có thể mang những thứ này mang đi được thì hãy nói.

Mặc dù biết Dương Khai tinh thông lực lượng không gian, thậm chí có thể di chuyển trăm trượng trong nháy mắt, nhưng dù sao Dương Khai cũng chỉ là võ giả Phản Hư Cảnh, so sánh với Hư Vương Cảnh của hắn và Tử Long thực là sai biệt to lớn, hắn sẽ không để Dương Khai thoải mái rời đi, hắn tin Tử Long cũng tuyệt đối không để như vậy.

Chờ tới lúc Thất Diệu Bảo Quang tán đi sẽ chính là thời điểm hắn cùng Tử Long xuất thủ với Dương Khai.

Chỉ có đến lúc đó, Ngộ Đạo Hoa thực sự thuộc về người nào mới có thể xác định được.

Trước mắt, tiểu tử này chẳng qua chỉ là đang bảo quản mà thôi, không tính là thực có.

- Ta có thể mang đi hay không ngươi hãy chống mắt đợi đấy.

Dương Khai lạnh nhạt trả lời, tuyệt không lo lắng vì nguy cơ sắp tới. Ngay sau đó hắn giơ tay che mắt làm ra vẻ nhìn xa xa, hắn nhìn quét bốn phía rồi ánh mắt như ngừng lại ở một hướng lớn tiếng hỏi: - Ô, mấy bông Vấn Tâm Lan này cũng không tệ, không thể bỏ qua.

Cũng không biết ở đây xảy ra chuyện gì, chưa nói đến việc xuất hiện rất nhiều khe nứt không gian mà còn sinh ra Ngộ Đạo Hoa – một loại thiên tài địa bảo.

Lúc trước ba phía giằng co mọi người đã phát hiện điều này. Chỗ này ngoài Ngộ Đạo Hoa còn có vài bông Vấn Tâm Lan cùng một gốc Thiên Anh Thảo.

Vấn Tâm Lan có thể dùng để cọ xát tâm cảnh tu vi võ giả, rất khó kiếm, Thiên Anh Thảo là vị thuốc chủ yếu để luyện chế Hư Vương đan, Hư Vương đan là linh đanh tăng cường tỷ lệ đột phá thành công lên Phản Hư Cảnh, giá trị cũng lớn vô cùng.

Chỉ có điều trong ba loại thiên tài địa bảo này không thể nghi ngờ gì Ngộ Đạo Hoa có giá trị lớn nhất cho nên sự chú ý của mọi người toàn bộ đều đặt trên Ngộ Đạo Hoa, cũng không quá mức để ý tới sự tồn tại của Vấn Tâm Lan cùng Thiên Anh Thảo.

Mà giờ này Ngộ Đạo Hoa đã nằm trong túi Dương Khai, hắn dĩ nhiên là sẽ muốn chuyển mục tiêu khác.

May mắn chính là mấy bông Vấn Tâm Lan kia giống Ngộ Đạo Hoa, là sinh trưởng sau một khe nứt không gian, cũng không bị Thất Diệu Bảo Quang bao trùm mà ngược lại gốc Thiên Anh Thảo duy nhất lúc này lại bị Thất Diệu Bảo Quang bao phủ nghiêm ngặt.

Cho nên vừa nghe Dương Khai nói như vậy trong lòng Hứa Nguy không khỏi lay động.

Xong rồi, Vấn Tâm Lan này cũng chạy không thoát khỏi tay tên tiểu tử này rồi. Hứa Nguy sắc mặt tối sầm.

Sự thật quả đúng như vậy, Dương Khai sau khi nói xong liền thúc giục lực lượng không gian đi thẳng tới vị trí mấy bông Vấn Tâm Lan sinh trưởng.

Cũng giống như hắn vừa rồi tới chỗ Ngộ Đạo Hoa, đột phá không gian cách trở, trong nháy mắt đã di chuyển tới một khoảng cách mấy chục trượng.

Tử Long nhìn chằm chằm Dương Khai dường như là muốn nhìn ra chút đầu mối từ động tác của hắn, nhưng hắn rất nhanh chóng liền bất đắc dĩ phát hiện lực lượng không gian quá mức huyền diệu, hắn căn bản không nhìn rõ Dương Khai đã di chuyển như thế nào.

Chỉ cảm thấy một cỗ dao động kỳ diệu bao quanh Dương Khai, liền sau đó hắn liền biến mất không thấy, chờ tới lúc xuất hiện lại thì đã tới nơi cần tới.

Lực lượng không gian thâm sâu như vậy? Tử Long cau mày trong lòng cảm thấy bất lực.

Nhưng điều này càng làm hắn thêm kiên định muốn chặn đánh giết DƯơng Khai, nếu tiểu tử này còn sống thì trong lòng con trai mình Tử Đông Lai nhất định sinh tâm ma, lại nói lần này hắn cùng Dương Khai phát sịnh chuyện không vui như vậy, một người trẻ như vậy nếu thực sự trưởng thành để hắn tấn thăng tới Hư Vương Cảnh sẽ có nguy hại lớn đối với Tử Tinh.

Một võ giả Hư Vương Cảnh tinh thông lực lượng không gian thực là kinh khủng bậc nào? Tử Long quả thực không dám tưởng tượng.

Nhất định phải bóp chết mỗi nguy hại này từ trong trứng nước.

- Xin chào.

Tử Long trong lúc còn đang trầm tư thì Dương Khai đã cười tủm tỉm lên tiếng chào lão cùng Tử Đông Lai.

Vấn Tâm Lai cách vị trí hiện tại của bọn họ có bốn mươi trượng mà thôi, nên giờ khắc này khoảng cách giữa bọn họ với Dương Khai cũng tương đối gần.

- Tiểu tử ngươi cứ ra sức ra tay đi, đợi lát nữa bổn thiếu gia nhất định sẽ cho ngươi coi. Tử Đông Lai phẫn nộ nhìn Dương Khai, cắn răng gầm nhẹ.

Bị Dương Khai làm nhục nhiều lần như vậy hắn dường như không có chút trí nhớ nào, chỉ biết không ngừng nói những lời căm hận thể hiện sự bất lực của bản thân.

- He he. Dương Khai trở về với tiếng cười đầy thâm ý, hắn không để ý tới Tử Đông Lai mà ngồi xổm người, cẩn thận hái mấy bông Vấn Tâm Lan kia.

Điều làm Tử Long cùng Hứa Nguy cùng âm thầm thở phào chính là Dương Khai lần này không gào to gì mà chỉ trầm mặc đào hái.

Xem ra theo thời gian trôi qua, tiểu tử này cũng từ từ cảm nhận được bất an trong lòng. Hai người âm thầm phỏng đoán.

Thời gian không lâu sau, mấy bông Vấn Tâm Lan cũng được Dương Khai bảo tồn cẩn thận cất vào trong nhẫn không gian.

- Haha, tiểu tử, gốc Thiên Anh Thảo kia ngươi không có cách nào rồi chứ? Hứa Nguy đứng đằng xa cười ha hả, vừa rồi hắn bị Dương Khai làm cho tức giận, lúc này cũng tìm thấy lý do chế nhạo Dương Khai một phen, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Hắn đắc ý nhìn Dương Khai châm chọc nói: - Tiểu tử, ngươi chẳng phải rất có khả năng sao? Có bản lĩnh ngươi hái cả gốc Thiên Anh Thảo kia cho lão phu xem.

Bất kể là Ngộ Đạo Hoa hay Vấn Tâm Lan vị trí sinh trưởng đều cực tốt, căn bản chưa từng bị Thất Diệu Bảo Quang bao trùm, cho nên Dương Khai có thể lợi dụng bí thuật không gian của mình dễ dàng đắc thủ.

Nhưng Thiên Anh Thảo lại khác, giờ này nó bị Thất Diệu Bảo Quang bao phủ nghiêm ngặt, Dương Khai cho dù có bản lĩnh tày trời cũng đừng nghĩ có thể đào được gốc linh thảo này.

Hứa Nguy khiêu khích như vậy hiển nhiên là đang khinh bỉ Dương Khai, muốn dùng gậy ông đập lưng ông.

Tử Long cười nhạt cũng ở một bên phụ hoạ theo: - Hứa trưởng lão sao phải làm khó hắn, chuyện như vậy sao hắn có thể làm được.

- Nếu hắn có thể làm được bổn thiếu chủ lập tức tự tuyệt kinh mạch.

Tử Đông Lai vô cùng lớn lối.

Nghe hắn nói như vậy Tử Long không khỏi nhíu mày âm thầm cảm giác đứa con trai ngu xuẩn của mình có chút không dưng đi gây sự, châm chọc cười nhạo Dương Khai không vấn đề gì, chỉ là xuất một khẩu ác khí, không có gì đáng trách, nhưng nói đến loại chuyện tự tuyệt kinh mạch này có vẻ có chút không biết nặng nhẹ rồi.

Lời như vậy sao có thể tuỳ tiện nói lung tung.

Nhưng ngược lại Tử Long không có khiển trách gì con trai vì lão thấy Dương Khai quả thực không thể nào đào được Thiên Anh Thảo.

Ba người này mỗi người một câu dường như đều muốn chê cười Dương Khai.

Dương Khai đứng tại chỗ nhìn Hứa Nguy rồi lại nhìn cha con Tử Long khẽ cười một tiếng: - Xem ra, các ngươi không nhớ đòn đau, xem ra ta vẫn còn nhân từ nương tay.

Vừa rồi lúc đào được Vấn Tâm Lan, Dương Khai cũng không đi kích thích bọn họ, chủ yếu là cảm thấy không có gì hay, có một số chuyện có thể không cần tái diễn nhiều lần, làm nhiều mình cũng cảm thấy nhàm chán, không ngờ bọn họ ngược lại lại đi khiêu khích mình.

Một khi đã như vậy thì sẽ phải trả giá thật lớn. Dương Khai hừ lạnh trong lòng.

- Tiểu tử đừng nói có nói không nữa, dù sao ngươi cũng không lấy được Thiên Anh Thảo, có gan ngươi đem tất cả những thứ này đi, đừng để lại thứ gì cho lão phu. Hứa Nguy quát.

- Nếu ta có thể lấy được thì sao? Dương Khai lạnh lùng nhìn lão.

Hứa Nguy ngẩn ra, cười ha hả: - Xuất khẩu cuồng ngôn. Ngươi hái đi cho lão phu xem.

Dương Khai bĩu môi lắc đầu nói: - Lão già này, muốn thiếu gia vào đó hái Thiên Anh Thảo không trả giá là không thể, Thất Diệu Bảo Quang không phải có thể tuỳ tiện xông vào, ta cũng phải mạo hiểm rất lớn.

Hứa Nguy quét ngang mắt lớn tiếng reo lên: - Ngươi nếu thực có thể hái đi lão phu sẽ gọi ngươi một tiếng ông nôi.

Dương Khai ngẩn ra không ngờ tới Hứa Nguy vì khích tướng mình lại làm tới mức như vậy, xem ra lão già này rất hận mình, chỉ mong mình ngay bây giờ sẽ vọt vào Thất Diệu Bảo Quang tự tìm đường chết.

Hít mũi một cái Dương Khai khẽ cười nhìn Hứa Nguy: - Đây chính là ngươi nói.

- Lão phu nói thì sao? Hứa Nguy ương ngạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.