Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1835: Đến chậm một chút rồi



U Ám Tinh, trên Vô Ưu Hải, một mảnh gió êm sóng lặng, trên bầu trời biển rộng rộng lớn vô biên, một võ giả nam nhân dáng vẻ trung niên đứng giữa không trung, mặc một bộ áo trắng, nhìn qua khí chất phi phàm hơn người.

Hắn đang nhắm mắt cảm nhận năng lượng thiên địa cuồn cuộn ở bốn phía, ngửi khí tức pháp tắc, trên mặt toát ra vẻ mừng rỡ.

- Linh khí không tầm thường, pháp tắc mặc dù không tính là hoàn thiện bao nhiêu, nhưng cũng tương đối khá, vừa lúc chạy đường dài như vậy, hãy dùng ngươi bổ dưỡng một phen!

Nam nhân trung niên vừa nói, vừa múa động hai tay, bấm một cái pháp quyết cổ quái.

Ngay sau đó, thân thể hắn dường như biến thành một cái động không đáy, điên cuồng cắn nuốt năng lượng thiên địa ở bốn phía.

Chỉ một thoáng, vốn biển rộng đang gió êm sóng lặng liền nổi sóng gió cuồn cuộn, lạnh thấu xương.

Mà theo đại lượng năng lượng thiên địa biến mất, chu vi mặt biển mấy vạn dặm dường như còn có thứ gì khác biến mất, loại biến đổi này làm cho võ giả thân ở ở trong đó cảm nhận được vô cùng khó chịu, mơ hồ có cảm giác khiếp sợ ập tới.

Tổng đà Hải Điện trên hải đảo rộng lớn, đương nhiệm điện chủ Sa Hỗ đang thương nghị chuyện quan trọng với giới cao tầng của Hải Điện, bất chợt, dường như lão phát hiện điều gì, ngẩng đầu nhìn về hướng nam nhân trung niên kia, trên mặt đầy mặt ngưng trọng.

- Điện chủ! Có chuyện gì vậy? Phía dưới nhị điện chủ lên tiếng hỏi.

Sa Hỗ không trả lời, nhưng thần sắc của lão lại càng ngày càng ngưng trọng, một hồi lâu, mới đứng bật dậy:

- Có người gây sóng gió trên Vô Ưu Hải, theo lão phu đi xem một chút!

Trong lúc nói chuyện, thân mình lão bắn vọt ra như đạn pháo. Các cường giả trong điện hai mặt nhìn nhau rồi đều theo sát phía sau.

Dưới đáy biển sâu, nhạc khí đang diễn tấu, cầm sắt cộng minh, nhiều thiếu nữ Hải tộc tuổi thanh xuân vừa múa vừa hát phía dưới, bên trong Hải Thần Cung đang vui ca múa hát mừng cảnh thái bình.

Bỗng nhiên, Hải Thần Cung ở sâu mấy chục ngàn dặm dưới đáy biển này trở nên rung chuyển bất an, giống như xảy ra động đất mãnh liệt, mặt đất lắc lư một trận, cuối cùng cung chủ Liệt Không ngồi ở chủ vị Hải Thần Cung đột nhiên sắc mặt trầm xuống, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, trong mắt lão đột nhiên bắn ra hai tia sáng đen chói mắt, nhoáng lên một cái rồi biến mất. Ngay sau đó, trước mắt lão liền nổi lên một bóng người mơ hồ, mặc dù cách xa mấy chục ngàn dặm, bóng người kia mơ hồ dường như phát hiện ra lão theo dõi, nhưng chỉ mỉm cười khinh thường rồi không để ý tới Liệt Không nữa.

Liệt Không giận dữ, thanh âm uy nghiêm vang dội Hải Thần Cung: - Người nào dám càn rỡ ở trên Vô Ưu Hải ta, mau mau tới Hải Thần Cung chịu tội, bổn tọa có thể tha ngươi không chết!

Thanh âm kia vượt qua không gian cách trở, thông qua bí thuật của Hải tộc theo nước biển truyền thẳng đến vị trí nam nhân trung niên kia.

Nam nhân trung niên đang điên cuồng hấp thu năng lượng thiên địa bốn phía, hừ lạnh một tiếng, hai mắt lạnh lùng nhìn lại hướng Liệt Không: - Con kiến nhỏ bé cũng dám nói chuyện như vậy với bản tôn, lăn lên đây cho ta!

Nói xong, hắn cũng chỉ chém xuống dưới một cái, động tác thoải mái tiêu sái, dường như chém đứt đôi luồng gió mát.

Nhưng một lóng tay này lại chứa đựng uy năng khó có thể tưởng tượng, nước biển như một mặt kính bị bổ ra, kéo dài thẳng tới đáy biển sâu, từ bên trên nhìn xuống, trên Vô Ưu Hải giống như xuất hiện một cái hẻm núi to lớn, hai bên nước biển sóng lớn dâng lên, một khoảng trống rộng lớn ở giữa lại giống như một vùng chân không.

Hải Thần Cung dưới đáy biển sâu, chợt lộ ra trong tầm mắt của nam nhân trung niên phía trên.

- A? Liệt Không biến sắc kêu lên, cả người đều ngây dại.

Vừa rồi lão chẳng qua là thông qua bí thuật Hải tộc, theo dõi được một chút hình thể đặc thù của nam nhân trung niên này mà thôi, nhưng không nghĩ tới đối phương hời hợt rạch một cái như thế, lại bổ cả Vô Ưu Hải thành hai nửa.

Thủ đoạn này quả thực nghe mà rợn cả người, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của Liệt Không.

Hư Vương Cảnh? Không có khả năng, cho dù là Hư Vương Cảnh, cũng không đến mức có năng lực cường đại như vậy!

Các thiếu nữ Hải tộc kia rối rít thét lên, thoát chạy ào ào ra bốn phía, muốn xông vào trong nước biển tị nạn, nhưng khi thân mình các nàng va chạm vào bên mép eo biển, lại dường như bị đòn đánh nghiêm trọng, rối rít nổ tung thành đám đám sương máu, tử thương vô số.

Các cường giả Hải tộc đều cả kinh thất sắc, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên trong mắt vô cùng hoảng sợ, bóng người đứng sừng sững giữa không trung kia giống như một vị Thần không cách nào nhìn thẳng.

- Bảo ngươi lăn lên đây, ngươi không nghe sao? Lời giống vậy bản tôn không muốn lập lại lần thứ hai! Nam nhân trung niên kia lộ vẻ mặt không kiên nhẫn, hừ nhẹ, từ rất xa đưa tay điểm tới hướng Liệt Không.

Một ngón tay kia điểm tới, lập tức Liệt Không xuất mồ hôi lạnh cả người, lão phát hiện mình hoàn toàn không mảy may nổi lên ý niệm chống cự, ngón tay kia điểm tới tốc độ không nhanh, lại dường như ngăn chặn tất cả đường lui của lão.

Phốc... Liệt Không ngửa mặt phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó liền cảm giác mình bị một lực lượng vô hình giam cầm, với tốc độ cực nhanh bay lên trên.

- Cung chủ! Các cường giả Hải tộc ở phía dưới kêu to, nhưng không có người nào dám tùy tiện hành động.

Liệt Không là cường giả đệ nhất của Hải Thần Cung, ngay cả lão đều bị đối phương thoải mái bắt sống, bọn họ có lên cũng chỉ là tự tìm chết mà thôi!

Chỉ một thoáng, một loại tâm tình tuyệt vọng bắt đầu lan tràn, không có người nào biết nam nhân trung niên này rốt cuộc là từ đâu tới? Rốt cục có tu vi gì?

Nhưng bọn họ duy nhất biết là, người này tuyệt đối có lực lượng hủy diệt cả U Ám Tinh.

Qua thời gian ngắn ngủi mấy hơi thở, Liệt Không liền bị kéo qua khoảng cách mấy chục ngàn dặm, lập tức tới bên cạnh nam nhân trung niên kia.

- Quỳ xuống! Nam nhân trung niên cũng không có liếc nhìn hắn một cái, chỉ lạnh nhạt phun ra hai chữ.

Liệt Không rõ ràng không có cảm nhận được dấu vết hắn dùng lực lượng, nhưng hai chữ kia lại như tiếng hồng chung chấn động mãnh liệt trong đầu lão, dường như thần chú bảo lão nghe theo mệnh lệnh, hai đầu gối lão mềm nhũn, suýt nữa thật sự quỳ xuống trước mặt đối phương.

Bất chợt, hai mắt Liệt Không trở nên đỏ thẫm, giận dữ thét to: - Bổn tọa chính là cung chủ Hải Thần Cung, sao có thể quỳ xuống trước ngươi? Thật nếu làm như thế, Hải Thần Cung ta mất hết mặt mũi sao?

Lão liều mạng thúc động lực lượng bản thân, trên thân thể khôi ngô đều toát ra màn hơi trắng mắt thường có thể thấy được, bởi vì áp lực cực lớn, da thịt tấc tấc rạn nứt, máu tươi nhiễm đỏ thân mình.

Nam nhân trung niên mắt lạnh nhìn lão, thản nhiên nói: - Điều này không phải do ngươi!

- Bổn tọa cho dù chết, cũng không để ngươi được như ý! Liệt Không rống giận, trên trán gân xanh thay nhau nổi lên, thề sống chết bất khuất.

"Rốp Rốp Rốp..." bỗng nhiên truyền đến từng tiếng nổ vang từ hai chân Liệt Không, kèm theo tiếng nổ vang, hai chân lão từ đầu gối trở xuống, lại đồng loạt nổ tung thành bột phấn.

Đau đớn dữ dội lại làm cho Liệt Không càng thêm sục sôi ý chí chiến đấu, cắn chặt hàm răng, bộ dáng tuy rằng thê thảm, lại cười ha hả nói: - Bổn tọa đã mất hai chân, ngươi bảo ta quỳ xuống như thế nào? Kiếp sau đi!

Nam nhân trung niên nhíu nhíu mày, trên mặt hơi nổi lên vẻ đồng tình: - Quả thật không nhìn ra ngươi có nghị lực và khí phách như thế! Cũng được, trước lưu lại ngươi một mạng, đợi sau này sẽ từ từ bào chế ngươi!

Nói xong, hắn vung tay một cái, một vật giống như bọt khí bay ra, trực tiếp bao quanh Liệt Không lại, mặc cho Liệt Không giãy giụa phản kháng như thế nào, đều không trốn thoát bọt khí kia bao phủ.

Cách đó không xa, Sa Hỗ dẫn một đám cường giả Hải Điện khó khăn lắm chạy tới đây, nhưng sau khi nhìn thấy một màn khiếp người kia, tim của mỗi người đều lạnh ngắt.

Liệt Không là thực lực gì, người của Hải Điện rõ ràng hơn ai hết, dù sao hai thế lực lớn tranh đấu với nhau vô số năm trên Vô Ưu Hải này, nói là hiểu rõ lẫn nhau cũng không phải là quá đáng.

Liệt Không trước đây luôn bị Hải Điện coi là đại địch số một, là địch nhân khó đối phó nhất, dù là Sa Hỗ tự mình ra tay, cũng không có nắm chắc ở trên biển rộng này đánh chết Liệt Không.

Nhưng hiện tại, vị lãnh tụ Hải tộc, vị chủ nhân Hải Thần Cung, nhân vật dọc ngang thiên hạ oai phong một cõi này, ở trước mặt một nam nhân trung niên xa lạ lại giống như đứa trẻ con bình thường, chẳng những không có lực phản kháng, mà ngay cả hai chân đều nổ tung nát bấy.

Điều này làm cho đám người Sa Hỗ đều sinh ra một loại tâm tình bầu bí thương nhau...

- Lui! Sa Hỗ nhìn thấy tình hình không xong, vội vàng quát to một tiếng, định nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này.

Đối phương có thể dễ dàng bắt sống Liệt Không, thì khẳng định lão cũng không thể chống lại.

- Nếu đã tới thì cũng đừng đi! Nam nhân trung niên cười lạnh: - Bổn tôn bất quá là muốn hấp thu chút ít lực căn nguyên của thiên địa này mà thôi, nếu các ngươi thành thật chờ đợi, bản tôn cũng lười tìm các ngươi phiền toái, nhưng nếu các ngươi tự tìm đường chết, bản tôn cũng không ngại tiễn các ngươi một đoạn đường!

Khi nói chuyện, hắn phất tay vỗ một chưởng, về hướng đám người Sa Hỗ.

Phảng phất như hắn đang chụp một con muỗi.

Trong nháy mắt linh khí thiên địa ngưng tụ, hội tụ thành một bàn tay to lớn, hung hăng vỗ xuống.

Một khí tức tử vong trong nháy mắt tràn ngập ra, đám người Sa Hỗ mặt trắng bệch không còn chút máu, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên bàn tay to che phủ bầu trời kia, mỗi người đều không có mảy may sinh ra ý niệm ngăn chống.

Người này rốt cuộc là lai lịch gì? Sa Hỗ sắp chết đến nơi, vẫn không sao hiểu được, thực lực của hắn cường đại như vậy, có ai có thể đủ sức đối phó với hắn?

U Ám Tinh mới vừa trải qua một lần đau khổ, chẳng lẽ lại lần nữa sắp bị kiếp nạn?

Giờ khắc này, trong đầu lão bỗng nhiên nổi lên bóng dáng của Dương Khai.

Có lẽ... chỉ có tiểu tử kia mới có thể đối phó với người này! Bất quá ý niệm này vừa mới sinh ra, đã bị Sa Hỗ hủy bỏ, tiểu tử kia quả thật không tệ, nhưng so sánh với người trước mắt này, vẫn có chênh lệch khó có thể san bằng.

Trong nháy mắt bàn tay to phủ chụp xuống đỉnh đầu, một số võ giả Hải Điện tu vi thấp một chút, còn chưa chạm tới bàn tay kia đã cả người nổ tung, chết thảm tại chỗ.

Nhân vật như Sa Hỗ cũng cảm thấy cả người đau đớn, trong cơ thể truyền ra tiếng răng rắc giòn tan, vô số xương cốt gãy lìa.

- Tan! Chợt vang lên một tiếng quát khẽ.

Một chữ nhỏ nhoi, lại dường như chứa đựng đại đạo vô thượng, lời nói kèm theo pháp tắc có hiệu quả kinh người.

Linh khí thiên địa chợt trở nên hỗn loạn, bàn tay to lớn che phủ đám người Sa Hỗ kia trong một tiếng quát khẽ này lại trực tiếp tan đi.

Bầu trời khôi phục ánh sáng, đám người Sa Hỗ sống sót sau tai nạn, tất cả đều tham lam cảm nhận ánh mặt trời chiếu rọi, trên mặt toát ra vẻ mặt không dám tin.

- Hả? Trên gương mặt nam nhân trung niên từ đầu bình thản không nao núng rốt cục nổi lên vẻ hứng thú, quay đầu nhìn lại hướng nơi phát ra thanh âm, ngay sau đó, liền toét miệng mỉm cười nói: - Là ngươi! Ha Ha Ha Ha... Bổn tôn chưa có đi tìm ngươi, ngươi lại đưa mình tới cửa! Tốt, rất tốt, tiết kiệm cho bổn tôn rất nhiều phiền toái, đợi chút nữa nhất định cho ngươi thoải mái lên đường!

Dương Khai chau mày, nhìn giữa không trung nhẹ rơi xuống mảnh vỡ máu thịt, lại nhìn thảm trạng của Liệt Không, trầm mặt nói: - Đến chậm một chút rồi!

- Dương Khai! Sa Hỗ vui mừng kêu lên.

- Dương tông chủ! Liệt Không ở trong bọt khí, cũng cười thảm hướng về phía Dương Khai kêu to...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.