Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1837: Dương Viêm rời đi



Ngột Thánh Phong trợn trừng con ngươi đều sắp lọt ra ngoài: - Các hạ nhận được tông chủ bổn tông ư?

Vu Hạc Linh trong miệng Dương Viêm vừa nói chính là tông chủ Lạc Tinh Tông... lần này Ngột Thánh Phong thật sự là thất kinh rồi, nữ nhân kỳ bí này khẩu khí còn lớn hơn trời, một thân tu vi sâu không lường được, chỉ sợ... thật đúng là mình không thể trêu chọc.

Trong khoảnh khắc cảm giác ưu việt của hắn trước đó không còn sót lại chút gì, sắc mặt Ngột Thánh Phong không ngừng biến đổi, trên trán từ từ rịn ra mồ hôi lạnh.

- Cho ngươi thời gian ba hơi thở, nếu không thể nói cho bổn cung hài lòng, bổn cung sẽ tự mình ra tay! Dương Viêm nói, dựng lên một ngón tay trắng muốt, trên miệng đếm số: - Một!

Một tiếng đếm ngược này giọng trầm thấp, trong nháy mắt lại phủ xuống một loại không khí cực kỳ áp lực, Ngột Thánh Phong hoảng loạn nói: - Chờ một chút, chuyện gì cũng từ từ nói!

- Hai!

Dương Viêm mặt không đổi sắc, đếm tiếp.

- Các hạ đừng khinh người quá đáng! Lạc Tinh Tông ta cũng không phải dễ trêu, cho dù thực lực các hạ mạnh hơn ta như thế nào? Ta sớm đã hỏi thăm rõ ràng, phiến Tinh Vực này cũng không có người thủ hộ, các hạ xen vào việc của người khác như vậy, rốt cuộc ý muốn thế nào?

- Ba! Dương Viêm trong miệng nhẹ nhàng phun ra một chữ, sau đó bỗng nhiên lắc mình tới trước mặt Ngột Thánh Phong.

"Bốp..."

Ai cũng không thấy rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chỉ nghe truyền đến một tiếng vang giòn tan, ngay sau đó Ngột Thánh Phong liền bị đánh bay lên không trung, nửa bên mặt trong khoảnh khắc sưng lên.

- Ngươi dám đánh ta? Ngột Thánh Phong hét to, giọng nói bi phẫn đến cực điểm.

"Bốp..." Ngột Thánh Phong vừa mới đứng vững, một lần nữa bay ra ngoài, má bên phải cũng bắt đầu sưng lên.

- Tiện nhân, đừng tưởng là ta sợ ngươi, bản tôn bất quá niệm tình ngươi là một nữ...

"Bốp..."

- Đủ rồi...

"Bốp..."

- Đánh người không đánh mặt...

"Bốp..."

- Vị cô nương này, làm người để lại một đường, ngày sau dễ gặp...

"Bốp..."

- Tiền bối nhẹ tay nương...

"Bốp..."

- Ô ô... Ta sai rồi, tiền bối ta sai rồi... ta nhận tội... dừng tay, đừng đánh...

Đám người Sa Hỗ ở ngoài vạn dặm, Liệt Không ở đáy biển sâu, mỗi người đều nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm; ngay cả hai người Dương Khai và Lâm Vận Nhi đều há to miệng, ngây ngốc nhìn một màn vô cùng tức cười giữa bầu trời kia.

Ngột Thánh Phong trước đó uy phong lẫm lẫm không ai bì nổi, cường giả kia tung hoành gần như không ai có thể chống lại, giờ khắc này ở trước mặt Dương Viêm lại giống như một đứa trẻ ba tuổi, không có lực phản kháng chút nào, mặc cho hắn tránh né như thế nào, mỗi lần đều bị Dương Viêm cực kỳ chính xác tát vào mặt.

Tiếng vang giòn tan truyền vào trong tai của mọi người, lắng nghe tiếng vùng vẫy và cầu xin tha thứ của Ngột Thánh Phong... trong lòng mọi người vừa phấn chấn lại vừa bi ai thay hắn.

"Ực..." Dương Khai nuốt nước miếng cái ực, khẽ thọc Lâm Vận Nhi một cái, hỏi: - Nha đầu! Sư thúc Dương Viêm ngươi, gần đây tâm tình có phải không tốt lắm hay không?

- Đúng đúng! Lâm Vận Nhi gật gật đầu giống như gà con mổ thóc, dáng vẻ trên mặt còn sợ hãi: - Sư thúc đoạn thời gian gần đây rất ít nói, quả thật tâm tình không được tốt lắm!

- Thật là đáng thương cho tên này! Dương Khai khe khẽ thở dài.

Trên bầu trời, gương mặt Ngột Thánh Phong đã bị đánh thành đầu heo, trông giống như bị vô số con ong độc châm chích, thoạt nhìn cực kỳ buồn cười, khí thế toàn thân hắn hoàn toàn không có, cụp đầu xuống, thành thực đứng ở trước mặt Dương Viêm, không nhúc nhích, một bộ dáng nghe theo mệnh trời mặc cho nàng xử lý.

Dương Viêm lạnh nhạt nhìn hắn, mở miệng nói: - Vốn ngươi dám tới đây xúc phạm cấm lệnh của Tinh Giới, ta là phải lấy tính mệnh của ngươi!

Ngột Thánh Phong nghe vậy, thân mình run lên, vạn phần hoảng sợ nhìn Dương Viêm, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, xoa xoa tay lấy lòng, mồm miệng ấp a ấp úng nói không rõ: - Tiền bối... còn xin giơ cao đánh khẽ, ta cũng là lần đầu tiên tới Tinh Vực hạ vị, niệm tình ta vi phạm lần đầu, còn xin tiền bối tha mạng cho!

- Hừ! Dương Viêm hừ lạnh: - Nếu không phải như thế, ngươi cho là mình còn có mạng sống ư? Bất quá tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ngươi hãy theo ta trở về Tinh Giới, trông coi chỗ Tinh Môn ba ngàn năm, lấy công chuộc tội đi!

- Ba... ba ngàn năm? Ngột Thánh Phong cả kinh thất sắc.

Trông coi Tinh Môn ba ngàn năm, không nói đến rất khô khan vô vị, hơn nữa bởi vì Tinh Môn phụ cận lực lượng cấm chế, hoàn toàn không thể tu luyện, nếu thật sự bị trễ nải ba ngàn năm, hắn đâu còn có tiền đồ gì chứ?

- Có ý kiến sao? Dương Viêm mắt lạnh nhìn hắn.

- Không có, không có!

Ngột Thánh Phong vội vàng lắc đầu: - Lệnh của tiền bối, vãn bối nào dám không theo, đây là vinh hạnh của vãn bối... Ha Ha Ha...

- Ngươi đừng tưởng rằng bổn cung không biết ngươi đang nghĩ gì! Dương Viêm cười lạnh: - Có phải ngươi đang nghĩ đợi về tới Tinh Giới, bảo lão già Vu Hạc Linh kia ra mặt đem ngươi trở về là được hay không? Nếu ngươi thật nghĩ như vậy, thì sai mười phần rồi! Nếu Vu Hạc Linh dám ra mặt, bổn cung cũng bắt lão đi trông coi Tinh Môn ba ngàn năm!

Ngột Thánh Phong lập tức trợn to mắt, trong hai tròng mắt đầy vẻ hoảng sợ, thất thanh nói: - Tiền bối, rốt cuộc ngài là... thần thánh phương nào?

Tông chủ Vu Hạc Linh nhà mình, ở trong Tinh Giới coi như là một nhân vật có mặt mũi, từ trong miệng nữ nhân này cũng không khó nghe ra, nàng vốn xem thường không có coi tông chủ vào đâu.

Cả Tinh Vực, có năng lực có tư cách nói như vậy, chỉ sợ không quá con số 50, trừ 10 cường giả đứng đầu nhất kia, những người khác mỗi người đều là nhân vật cấp bậc Đế Tôn.

- Bổn cung là ai, ngươi cũng có thể hỏi sao?

Dương Viêm hừ lạnh, vung tay lên một cái, một bí bảo có hình một tòa cung điện liền xuất hiện ở trước mắt, nàng hướng về phía Ngột Thánh Phong bấm pháp quyết, nạt nhỏ: - Lăn đi vào!

Ngay sau đó, Ngột Thánh Phong liền bị một lực lượng kỳ dị bao phủ, không tự chủ bị hút vào bên trong bí bảo cung điện kia.

- Đế Uyển! Ngột Thánh Phong vừa thấy bí bảo dáng tòa cung điện kia, trước khi bị hút vào liền kinh hãi kêu lên: - Thì ra ngài là...

Hắn còn chưa nói hết lời, thân mình đã bị bí bảo nuốt mất.

Dương Khai híp mắt nhìn bí bảo cung điện kia, bất ngờ phát hiện nó chính là Đế Uyển một mực trôi lơ lửng trên bầu trời Lăng Tiêu Tông lúc trước, chỉ có điều theo Dương Viêm thức tỉnh, Đế Uyển đã bị nàng thu cất.

Ngột Thánh Phong dễ dàng bị kiềm chế, nhưng đám người Sa Hỗ, Liệt Không cũng không dám tiến lên phía trước nói cảm tạ, ngược lại là đợi tại chỗ sắc mặt ngưng trọng. Bọn họ biết, võ giả tầng thứ này căn bản không phải bọn họ có thể tiếp xúc, hôm nay nghe thấy, đã vượt ra khỏi phạm vi lịch sử ghi lại vô số năm qua trên U Ám Tinh.

Có lẽ một trận chiến hôm nay, lại sẽ được viết đến như một truyền thuyết.

Giữa không trung, Dương Khai đưa mắt nhìn Dương Viêm, chợt phát hiện nữ nhân này dường như đứng đó còn cao hơn trời, mình phải ngước cổ mới có thể thấy một cái bóng mơ hồ của nàng... Cảm giác này khiến trong lòng hắn có chút dư vị chua cay.

Dương Viêm cũng không có ý muốn nói chuyện, mà chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, lẳng lặng đưa mắt nhìn Dương Khai.

Thật lâu, nàng mới mở miệng nói:

- Ta hẳn nên đi rồi!

- Trở về Tinh Giới ư? Dương Khai nhướn mày hỏi.

- Không sai! Dương Viêm gật gật đầu: - Ta có Tinh Vực của mình cần thủ hộ, mấy vạn năm không có đi nhìn một chút, cũng không biết nơi đó giờ này ra sao, có bị người nào xâm lấn hay không? Ta ở chỗ này lâu như vậy, vốn là một chuyện ngoài ý muốn!

Dương Khai khẽ gật đầu, tỏ ý hiểu.

- Ngày nào đó nếu huynh muốn đi tới Tinh Giới, 9 khối Tinh Đế Lệnh kia chính là mấu chốt. Năm đó lúc ta đến nơi này, đã cắt đứt liên lạc giữa Tinh Vực này với Tinh Môn, chỉ có dùng 9 khối Tinh Đế Lệnh kia mới có thể lần nữa mở ra. Muốn giúp thân nhân bằng hữu của huynh sống an bình, thì theo đuổi võ đạo cao hơn đi, bằng không một ngày nào đó có thể còn có người như Ngột Thánh Phong đến đây, đến lúc đó các vị căn bản không chống đỡ nổi! Dương Viêm vừa nói, vừa nhẹ nhàng điểm ra một lóng tay, chỗ đầu ngón tay lấp lánh ánh huỳnh quang giống như đom đóm bay tới phía Dương Khai:

- Đây là phương pháp mở ra lối đi, là đi hay ở, tự huynh quyết định!

Dương Khai đứng tại chỗ không nhúc nhích, để mặc cho ánh sáng như đom đóm kia bắn nhanh vào thức hải của mình. Ngay sau đó, hắn liền cảm giác trong đầu mình nhiều thêm một vài thứ.

Dương Viêm lại phất tay, Lâm Vận Nhi đứng ở bên cạnh Dương Khai liền khẽ kêu một tiếng, bị Dương Viêm kéo đến bên cạnh.

- Vận Nhi thiên phú dị bẩm, rất thích hợp truyền thừa công pháp của một người bạn ta, nàng sẽ do ta mang đi! Dương Viêm nhìn Dương Khai thật sâu một cái, thân hình nhoáng một cái, chợt biến mất trong tầm mắt Dương Khai.

- Hy vọng có thể gặp lại huynh ở Tinh Giới! Trong không trung truyền lại tiếng nói của Dương Viêm.

Dương Khai há miệng muốn nói, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, đứng tại chỗ buồn bã như có điều mất mát.

Trên Vô Ưu Hải, lần nữa khôi phục bình tĩnh.

Cứ như vậy qua hồi lâu, hai người Sa Hỗ, Liệt Không mới e dẻ bay đến bên cạnh Dương Khai. Sa Hỗ không ngừng quay đầu nhìn quanh, run giọng hỏi: - Dương Khai! Vị tiền bối kia nàng là...

- Không nên hỏi, cũng không nên nghĩ nhiều, ta không có gì để nói! Dương Khai phất tay áo.

- Ạ! Sa Hỗ gật gật đầu, biết mình hỏi chuyện không nên hỏi.

Dương Khai quay sang nhìn Liệt Không, nói: - Liệt Không cung chủ nếu như có thời gian, đi một chuyến tới Lăng Tiêu Tông, để tiểu sư tỷ ta luyện chế cho ngài một viên Thiên Hoàng đan, vật kia nhất định sẽ sống lại chi gãy giúp ngài!

Liệt Không hai mắt chớp chớp, nỗi vui quá bất ngờ, rốt cuộc cúi đầu: - Đa tạ Tinh Chủ đại nhân, Liệt Không vô cùng cảm kích, Hải Thần Cung trên dưới ngày sau phục tùng Tinh Chủ đại nhân như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!

Trước không biết Dương Khai là Tinh Chủ cũng không sao, giờ này biết Dương Khai là Tinh Chủ của U Ám Tinh, lại hứa hẹn cấp cho Thiên Hoàng đan chỗ tốt như vậy, Liệt Không nào dám có ý sơ suất, vôi vàng nguyện trung thành.

Một bên Sa Hỗ hơi đổi sắc một chút, cũng vội chắp tay nói: - Hải Điện ta cũng như thế, ngày sau Tinh Chủ đại nhân nếu có gì phân phó cứ lên tiếng nói thẳng, Hải Điện trên dưới nhất định vượt lửa qua sông hoàn thành!

- Có lòng được rồi! Dương Khai bình thản gật đầu, không có hứng thú nói chuyện gì với họ, mà chỉ nhắm mắt lẳng lặng cảm giác.

Hắn có thể cảm nhận được, Dương Viêm mang theo Lâm Vận Nhi từ từ rời U Ám Tinh, cũng không biết các nàng muốn đi phương nào, nhưng Dương Khai biết mục đích cuối cùng của các nàng chính là Tinh Giới thần bí.

Sau một nén nhang, khí tức của Dương Viêm và Lâm Vận Nhi hoàn toàn biến mất trong cảm nhận của Dương Khai, thoát khỏi U Ám Tinh, đi vào trong Tinh Vực rộng lớn.

Hắn mở mắt, mất hứng phất phất tay về phía Sa Hỗ, Liệt Không, thân hình thoắt một cái liền biến mất.

Lên xuống mấy cái, người đã trở về Thiên Nhất Cung trong Lăng Tiêu Tông, tĩnh tọa bế quan.

Dương Viêm đánh một trận dạy dỗ Ngột Thánh Phong, không có bao nhiêu người biết, lúc đó chỉ có một số cường giả của hai thế lực lớn ở Vô Ưu Hải tận mắt chứng kiến, bất quá dưới nghiêm lệnh của Sa Hỗ và Liệt Không, mọi người đều không dám tùy tiện bàn tán chuyện này. Một trận chiến đó cứ như vậy chìm vào trong trào lưu lịch sử, chỉ có trong điển tịch cốt lõi nhất của hai thế lực lớn kia, là có ghi lại sơ qua...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.