Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1863: Có bao nhiêu Hư Vương Đan



- Hả? Hư Vương đan?

- Không thể nào?

- Vị đại nhân này trong tay cũng có Hư Vương đan?

Lê Nặc vừa dứt lời, võ giả bên trong đại sảnh liền ong một tiếng nổ tung, từng người một rướn cổ hướng trên đài nhìn lại, ánh mắt dường như là phải nhìn thấu bình ngọc kia, thấy rõ bên trong bình rốt cuộc có phải là Hư Vương đan hay không.

Lê Nặc biết nói miệng không bằng chứng, cũng liền vội vàng đem bình ngọc mở ra, từ bên trong một viên đan dược tròn vo rơi ra.

Trong khoảnh khắc, mùi hương tràn ngập.

Lúc trước một viên Hư Vương đan được lấy ra, mọi người cũng đã ngửi qua mùi thơm độc đáo của loại đan dược đó, thời khắc này được ngửi lại, lúc này liền có thể khẳng định đây tuyệt đối chính là Hư Vương đan không thể nghi ngờ, bởi vì trước sau hai lần mùi thơm đan dược cơ hồ không có sai biệt.

Nếu nói có cái gì không đúng, đó chính là mùi thơm của đan dược lần này…Dường như là còn đậm hơn.

- Mau nhìn mau nhìn, viên Hư Vương đan này so với viên kia còn to hơn a, chẳng lẽ phẩm chất tốt hơn viên vừa rồi?

- Thật là buồn cười, linh đan phẩm chất ưu khuyết sao có thể dùng lớn nhỏ để bình luận. Chỉ có điều…màu sắc và mức độ bão mãn của viên đan dược này, dường như so với viên vừa rồi cao hơn một bậc.

- Còn không phải là cùng một ý?

- Ây…coi là vậy đi.

Bên dưới đám võ giả kêu la không ngừng, trong phòng Giáp số hai, con ngươi Tử Vô Cực cũng muốn lồi ra, nhìn chằm chằm vào viên Hư Vương đan trên đài kia, sâu trong nội tâm gần như muốn cười phát điên.

Hư Vương đan đấu giá lúc trước bị Công Tôn Lương cường thế chiếm được, hắn không thể làm gì, vô cùng căm tức, đang lúc hắn nghĩ đến bỏ lỡ cơ hội, không nghĩ tới Dương Khai bất ngờ lại lấy ra một viên Hư Vương đan. Hơn nữa phẩm chất so với viên kia còn muốn xuất sắc hơn.

Điều này làm cho Tử Vô Cực làm sao không vui mừng chứ?

Bất kể như thế nào, cũng phải nghĩ đem viên Hư Vương đan này bỏ vào trong túi, chỉ cần có linh đan này tương trợ, lại chuẩn bị một vài ngày, hắn liền có thể thử đột phá Hư Vương Cảnh!

Một khi thành công, vậy liền thật sự có cùng vốn liếng ganh đua với Công Tôn Lương.

Không biết viên linh đan này của bổn tọa có giá trị bao nhiêu? Thanh âm Dương Khai từ phòng bao bay ra.

Lê Nặc con ngươi xoay tròn, khẽ cười nói: -Bởi vì lúc trước có Hư Vương đan được giá mười ức, cho nên viên Hư Vương đan này trong mắt ta liền đáng giá này!

Nàng rõ ràng là đang hiệp trợ Dương Khai.

Trong mắt Công Tôn Lương lóe lên vẻ lo lắng, lạnh nói: -Lê Nặc cô nương cô cần phải biết lão phu nguyện bỏ mười ức mua một viên Hư Vương đan, cũng không có nghĩa là vật này quả thật có giá trị như thế. Nếu cô định giá là mười ức, lão phu sẽ không công nhận.

Lê Nặc chân mày nhíu lại, đang lúc muốn nói gì đó thanh âm Tử Vô Cực chợt truyền ra: -Đại trưởng lão không cần phải lo lắng. Viên Linh đan này Vô Cực liền mua mười ức.

Hắn mặc dù không có mười ức thánh tinh. Nhưng với thân phận của hắn, viết giấy nợ với Lê Nặc chắc không có vấn đề.

Lê Nặc hơi gật gật đầu, cười tươi hướng Công Tôn Lương bên kia nhìn lại. Mở miệng nói: -Như vậy, đại trưởng lão còn nghi vấn sao?

- Hừ. Công Tôn Lương hừ lạnh một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa, trầm mặc một hồi, trầm giọng nói: - Mười một ức.

- Còn xin đại trưởng lão đem thánh tinh hoặc là vật phẩm có giá trị tương đương đưa lên đài, tỏ vẻ công bằng! Tử Vô Cực cao giọng nói, không thuận theo không buông tha.

Công Tôn Lương không lên tiếng, một lát sau, một chiếc nhẫn không gian từ phòng Giáp số một bay ra, bắn thẳng lên trên đài.

Lê Nặc đưa tay, bắt được, sắc mặt ngưng trọng bắt đầu dò xét.

Tử Vô Cực lại cười hì hì nói: -Lê Nặc cô nương phải nhìn cẩn thận một chút, dù sao số lượng khổng lồ, cũng không phải là trong nhất thời có thể kiểm hết.

Lời vừa nói ra, không ít người không khỏi lộ thần sắc như có điều suy nghĩ, thầm nghĩ cũng đúng a, số lượng khổng lồ như vậy, làm sao hoàn thành kiểm tra trong chốc lát? Nhưng là vừa rồi lúc Lê Nặc đi vào phòng chữ Giáp số một kiểm tra lại thánh tinh, chỉ trong nháy mắt liền đi xuống, chẳng lẽ trong đó không có gì mờ ám?

Đại trưởng lão sẽ không phải là không thanh toán chỗ thánh tinh kia? Nếu là nói như vậy, vậy cũng rất khi dễ người.

Lần này Lê Nặc ngược lại kiểm tra rất lâu, ước chừng sau một nén nhang, lúc này mới nhoẻn miệng cười, mở miệng nói: -Xác nhận hoàn tất số lượng, đúng là mười một ức thánh tinh không thể nghi ngờ!

- Đại trưởng lão quả nhiên rất cao, tại hạ bội phục! Dương Khai cười ha ha tiếp một câu.

- Các hạ nếu không có năng lực ra giá, vật đấu này liền là của lão phu. Công Tôn Lương nhàn nhạt trả lời một câu.

Dương Khai cười ha ha, đưa tay bắn ra, một đạo lưu quang từ phòng bao của hắn bắn ra, nhẹ nhàng rơi trước mặt Lê Nặc.

Lại là một cái bình ngọc!

- Lại là linh đan?

- Sẽ không phải là Hư Vương đan chứ?

- Không đến mức ấy không đến mức ấy, Hư Vương đan là phải do luyện đan sư cấp Hư Vương mới có thể luyện chế, hơn nữa vật liệu rất hiếm, ngày thường có thể xuất hiện một viên cũng đã là hiếm rồi, làm sao có thể trong một buổi đấu giá xuất hiện liền ba viên? Bình ngọc này khẳng định là chứa linh đan khác.

- Nói có lý, nhưng vị đại nhân này lai lịch bất phàm, nói vậy linh đan lấy ra lần nữa, giá trị cũng không thấp hơn Hư Vương đan mới đúng.

Mọi người nhanh mồm nhanh miệng tranh nhau thảo luận, đều tò mò đối với đan dược trong bình ngọc kia, không biết Dương Khai lần này lấy ra rốt cuộc là linh đan gì.

Lê Nặc đem bình ngọc mở ra, nghi ngờ nhìn thoáng qua, thân thể mềm mại chấn động, mặt lộ vẻ hoảng sợ, lúc này mới ngẩng đầu lên nói: -Hư Vương đan!

- A? Không phải chứ, thật đúng là Hư Vương đan?

- Vị đại nhân này trong tay rốt cuộc có bao nhiêu Hư Vương đan a!

- Đại nhân, ngài có muốn có người theo hay không? Mỗ là võ giả Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong, nếu là đại nhân không chê, nguyện đi theo bên cạnh đại nhân, làm trâu làm ngựa, vĩnh viễn không câu oán hận.

- Ta khinh! Trần lão tứ, chỉ với trình độ này của ngươi cũng vọng tưởng đi theo vị đại nhân này? Ta xem ngươi là muốn Hư Vương đan đi? Dựa vào tư chất của ngươi, mặc dù có được Hư Vương đa, cũng không có khả năng tấn thăng Hư Vương Cảnh, kết quả là lãng phí linh đan. Vị đại nhân này, thà nhìn tư chất Tôn mỗ một chút, Tôn mỗ đã là Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong, ngưng luyện thánh nguyên hùng hậu, thế tràng sắp đại thành, đại nhân, để Tôn mỗ hầu hạ đi.

- Tôn lão nhị, ngươi dám hủy đài của Trần mỗ ta, Trần mỗ liều mạng với ngươi!

- Hai người ngu xuẩn, vị đại nhân này thân phận như thế nào mà nhìn các ngươi? Đại nhân, thiếp là thể chất đặc thù, mặc dù không bằng Diệu Lô Thể trong truyền thuyết kia, nhưng cũng có chút tương tự, đai nhân có muốn xem thử không? Thiếp hiện tại tuy rằng chỉ là Phản Hư lưỡng tầng cảnh, nhưng sớm muộn gì cũng có thể tấn Hư Vương Cảnh, đại nhân nếu không chê, thiếp nguyện làm nô tỳ!

- Ngươi này ngàn người áp vạn người cưỡi đồ đê tiện cũng dám xuất đầu lộ diện cũng không sợ mất mặt, đại nhân tuyển ta đi, ta còn chưa bị nam nhân chạm qua, thân mình sạch sẽ.

- Ta hiểu khuê phòng thuật, đảm bảo khiến đại nhân ngươi vui đến quên cả trời đất.

Cả đại sảnh đấu giá, trong khoảnh khắc hò hét ầm ĩ như chợ, vô số võ giả Phản Hư Cảnh rối rít hướng về phòng Giáp số năm kêu la giới thiệu mình, cũng có nữ tử không biết xấu hổ, lên tiếng dụ dỗ.

Dương Khai một lúc lấy ra hai viên Hư Vương đan, bất cứ người nào cũng có thể nhìn thấu hắn tiền của dồi dào, hắn có thể lấy ra hai viên nữa, cũng chưa chắc không có, Hư Vương đan vật này đối với bất kì Phản Hư tam tầng cảnh nào cũng đều hấp dẫn trí mạng. Nếu là có thể đi theo Dương Khai, lấy được một viên Hư Vương đan, làm trâu làm ngựa thật đúng là giá trị.

Trong phòng, Hoa U Mộng gương mặt xinh đẹp tái mét, nhìn một đám tàn hoa bại liễu phía dưới tao thủ lộng tư, lỗ mũi tức giận vểnh lên.

Nhưng đôi mắt nàng nhìn Dương Khai cũng là lấp lánh rực rỡ, không gì khác, nàng cũng là Phản Hư tam tầng cảnh a!

Trên đài, Lê Nặc cười khổ nhìn một màn tức cười phía dưới này, có chút không biết nên làm thế nào mới tốt, nàng cũng chủ trì không ít lần đấu giá, nhưng chưa từng có lần đấu giá nào xuất hiện tình huống như vậy.

Danh tiếng của mình càng bị một đám người tham gia đấu giá tranh giành, nhưng, nàng quả thật không có câu oán hận, chỉ cảm thấy… là lạ.

Thời khắc mấu chốt, Dương Khai ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: -Hảo ý của chư vị, bổn tọa tâm lĩnh, nhưng bổn tọa cũng không có ý chiêu nạp tùy tùng, huống chi, Hư Vương đan vật này cơ duyên chỉ gặp không thể cầu, bổn tọa cũng là trong lúc vô tình có được, chỉ có hai viên, không còn nữa.

Hắn quả thật chỉ có hai viên, vốn là lúc ở Huyền Không đại lục trong khi luyện đan luyện chế được, muốn uống trước khi tấn thăng Hư Vương Cảnh, nhưng cuối cùng lúc hắn tấn thăng hết thảy thuận lợi, liền không có cơ hội mượn dược hiệu Hư Vương đan trợ giúp.

Dương Khai vừa nói xong, rất nhiều võ giả đều rối rít lộ vẻ thất vọng, trừ bỏ số ít người con ngươi lộ tinh quang ra ngoài, những người khác quả nhiên lần nữa ngồi xuống, không dây dưa nữa.

Dương Khai lúc này mới hướng về phía Lê Nặc nói: -Một viên Hư Vương đan này, giá trị bao nhiêu?

Lê Nặc không chút nghĩ ngợi nói: -Nếu một viên Hư Vương đan vừa rồi giá trị 1 tỉ, như vậy viên này cũng giống thế.

Công Tôn Lương cả giận nói: -Ngươi có thể tìm ra người nguyện bỏ ra 1 tỉ mua nó sao?

Lê Nặc lập tức lộ ra vẻ khổ sở.

Dương Khai cười ha ha nói: -Lê Nặc cô nương không cần làm khó, liền ra giá năm ức đi.

Lê Nặc mặt lộ vẻ cảm kích, gật gật đầu: -Nếu đại nhân nói vậy, vậy liền theo giá năm ức đi, không biết đại trưởng lão có dị nghị gì hay không!

Công tôn Lương hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện.

Giá trị Hư Vương đan ai cũng rõ ràng năm sáu ức là rất bình thường, một đám người muốn cướp, đánh giá năm ức cũng đã coi như là rẻ rồi. Dương Khai rộng lượng như vậy, ngược lại lại làm lộ ra bụng dạ hẹp hòi của Công Tôn Lương.

Lê Nặc mỉm cười: -Vị đại nhân phòng chữ Giáp số năm này ra giá mười lăm ức, đại trưởng lão có tăng lên hay không?

Trong phòng Giáp số một, trong mắt Công Tôn Lương lóe lên vẻ giằng co.

Khương Trường Phong ở bên cạnh mở miệng nói: -Đại trưởng lão, vật này rốt cuộc có chỗ huyền diệu nào, ngài và người kia lại hao tốn tiền vốn lớn như vậy đi đấu giá?

Công Tôn Lương nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: -Không có gì, chỉ là chọc giận mà thôi.

- Ách… Khương Trường Phong cả người toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ chọc giận có thể đấu đến mức độ hơn mười ức thánh tính, hai vị này đúng là nhân tài a. Trầm ngâm một chút, hắn mở miệng nói: -Nếu là như vậy, đại trưởng lão không cần cùng hắn tranh phong, nơi này là Tử Tinh, đại trưởng lão chẳng lẽ còn sợ hắn sao?

Công Tôn Lương trong mắt lóe lên một tia hào quang âm hàn, thật lâu sau mới gật gật đầu nói:

- Thôi, chuyện này dừng ở đây đi.

Lão tuy rằng có năng lực tiếp tục đấu giá, nhưng nhìn Dương Khai ra giá thế kia, lão cũng không có nắm chắc có thể cạnh trạnh được người ta, đúng như Khương Trường Phong nói, nơi này là Tử Tinh, lão quả thật không cần sợ ai, hãy để cho người kia chắc chắn một trận thì thế nào?

Nói như thế, thân hình lão thoắt một cái, từ trong phòng bao biến mất không thấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.