Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2124: Hồng trần



Lão giả kia mở miệng đặt câu hỏi, mấy tên đệ tử Thanh Dương Thần Điện không biết nên trả lời như thế nào.

Tên sự đệ mập và sư huynh mặt xanh đã hôn mê rồi, không thấy được cảnh hư ảnh của vị cường giả kia hiện ra, còn Đào chấp sự thì đang mất hồn lẩm bẩm một mình, hai tên Đạo Nguyên nhất tầng cảnh còn lại căn bản không biết phải nói như thế nào cho phải.

- Câm hết rồi hay sao mà không nói! Lão giả thấy vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không vui quát lên.

- Đào Minh, ngươi đang làm gì đó? Bên cạnh, một trung niên nam tử Đế Tôn nhất tầng cảnh nhìn Đào chấp sự, cau mày quát khẽ.

Tiếng quát kia truyền vào tai Đào chấp sự tựa như một thanh đại chuỳ đập thẳng vào đầu hắn, truyền đến một cỗ lực lượng thần bí, khiến Đào Minh há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Tuy nhiên, ánh mắt mê man của Đào Nguyên cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, tâm trạng hoảng sợ cũng dần bình ổn lại.

Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, sau khi thấy được nhóm người lão giả, thân thể lập tức run lên, hô to:

- Thuộc hạ bái kiến Phó điện chủ, bái kiến chư vị trưởng lão hộ pháp!

- Đừng dài dòng! Trung niên nam tử lúc trước sử dụng bí thuật thần hồn lay tỉnh Đào Minh khẽ quát: - Nói cho ta biết, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì, ai đã tới đây?

- Người đã tới đây... Đào Minh lẩm bẩm một mình, trong đầu hiện ra một màn kinh khủng khiến cho người ta sợ hãi kia, lại nghĩ tới cảnh lệnh bài hóa thành bụi phấn chảy qua kẽ tay mình, hắn liền kinh hãi mặt tái nhợt, quỳ rạp xuống đất hoảng sợ nói: - Chư vị đại nhân tha mạng, thuộc hạ không phải cố ý!

Lão giả có khuôn mặt già nua kia thấy vậy, chậm rãi lắc đầu.

- Để ta đến xem! Bên kia, một thiếu nữ nhìn qua mới chỉ mười bảy mười tám tuổi bỗng nhiên mở miệng nói.

Nàng nhìn không lớn tuổi lắm, nhưng dĩ nhiên chính là cường giả Đế Tôn cảnh hàng thật giá thật. Cũng không biết nàng vận dụng lực lượng huyền diệu gì, mà thân người đang lơ lửng nói chuyện giữa không trung chợt chậm rãi hiện ra trước mặt Đào Minh.

Ánh mắt của nàng ôn nhu như nước, cánh tay vươn ra, cách không vỗ xuống đầu Đào Minh, cất tiếng nói: - Không cần sợ, đem những gì ngươi biết nói chi tiết ra là được rồi!

Vừa dứt lời, thân thể đang run rẩy do hoảng sợ kia của Đào Minh tựa như được thứ gì đó trấn an, lập tức trở nên bình tĩnh lại.

Ánh mắt của hắn có chút ngây ngốc nhìn về phía hư không, mở miệng nói: - Hồi bẩm chư vị đại nhân, chuyện là như vậy...

Hắn không có thêm dầu thêm mỡ, cũng không phóng đại "quạt gió thổi lửa", liền kể lại vô cùng chi tiết chuyện vừa phát sinh ra.

Dương Khai quan sát mà thầm kinh hãi, hắn biết nữ tử cường giả Đế Tôn cảnh kia dĩ nhiên là đang thi triển bí thuật thần hồn nào đó, bí thuật thần hồn này phải là loại có thể khiến cho Đào Minh nói ra toàn bộ sự thật, nhưng cũng không làm thương tổn đến thần hồn của đối phương.

Khi nghe nói tới đoạn có một bóng người quỷ dị từ utreen trời giáng xuống, lão giả có khuôn mặt già nua kia mới khẽ quát lên: - Hình dáng của người đó như thế nào, nói cẩn thận xem!

Đào Minh nói: - Nhìn không rõ mặt, người đến đội một chiếc mũ rộng vành, che nửa mặt, tuy nhiên cách ăn mặc cực kỳ cổ quái, rõ ràng là một nam tử, nhưng lại mặc một bộ trường bào lòe loẹt

Lão giả nghe vậy, vẻ mặt liền biến đổi, thất kinh hỏi: - Lệnh bài kia có hình dạng gì?

Đào Minh miêu tả chi tiết một phen.

Lão giả trầm mặc, thật lâu không nói.

Vẻ mặt của trung niên nam tử khác thường nhìn lão giả có khuôn mặt già nua, mở miệng hỏi: - Cừu phó điện chủ, rốt cuộc người này là ai, ngài có biết không?

Những người khác cũng tò mò nhìn lão giả, muốn lão đưa ra đáp án.

Lão giả cũng không trả lời ngay, mà nhìn về phía Dương Khai cùng Tần Triêu Dương.

Cho tới giờ phút này, lần đầu tiên mới có người nhìn về phía Dương Khai và Tần Triêu Dương.

Hai người cũng không dám chậm trễ, vội vàng ôm quyền hành lễ.

Lão giả khẽ gật đầu, hỏi: - Lệnh bài kia là của các ngươi mang đến sao?

Tần Triêu Dương nói: - Bẩm đại nhân, lệnh bài chính là Tần mỗ mang đến.

- Tốt! Lão giả hô tốt một câu, rồi thản nhiên nói tiếp: - Các người cũng đi theo ta đi, nơi này không phải là chỗ nói chuyện!

Dứt lời, lão giả phất tay áo một cái, lập tức, Dương Khai cùng Tần Triêu Dương liền cảm thấy có một cỗ lực lượng nhu hòa nhấc thân hình mình lên, sau đó không tự chủ bay về phía trước, theo sát lão giả.

Những Đế Tôn khác nhìn nhau một cái, rồi tất cả cũng bay theo sát phía sau lão giả.

Đợi cho mọi người đã đi khỏi một hồi lâu, Đào Minh dường như mới hoàn hồn trở lại, thân thể chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt vô cùng.

- Đào chấp sự!

Hai tên Đạo Nguyên Cảnh còn lại bước tới, lo lắng nhìn hắn.

- Ta không sao! Đào Minh trong lòng vẫn còn sợ hãi, khoát tay nói: - May mà Trần Thiến đại nhân hạ thủ lưu tình, nếu không... ta đã sớm trở thành ngu ngốc rồi!

Tuy nhiên nghĩ tới lệnh bài quan trọng kia bị hủy trên tay mình, hắn liền lo sợ bất an không thôi, chỉ sợ cao tầng tông môn sẽ đến xử tội hắn!

...

Tại tòa chủ phong của Thanh Dương Thần Điện, trên đỉnh Vạn Thánh.

Trước cung điện, Dương Khai cùng Tần Triêu Dương đứng ở nơi đó, hai mặt nhìn nhau.

Đại môn của cung điện, một người thủ vệ cũng không có, lão giả có khuôn mặt già nua sau khi đưa hai người tới đây, không nói không rằng liền để hai người đứng ở đây. Về phần những người khác cũng không nói gì, tiến thẳng vào trong cung điện.

Bên trong cung điện bố trí rất nhiều cấm chế, đại môn khép kín, bằng vào thực lực của Dương Khai và Tần Triêu Dương, căn bản không cách nào nghe được.

Mặc dù hai người không bị quản chế gì, nhưng cũng không dám tùy tiện hành động, chỉ biết thành thật đứng đó.

- Dương lão đệ, ngươi nói... Tần Triêu Dương có chút thấp thỏm bất an lên tiếng.

- Không đâu! Dương Khai không đợi hắn nói xong đã biết hắn đang lo lắng cái gì rồi, mỉm cười nói:

- Nếu bọn họ thật sự muốn gây bất lợi với chúng ta đã sớm ra tay rồi, chúng ta nào có cơ hội phản kháng chứ? Họ dẫn theo chúng ta tới đây, rồi để ở ngoài cửa, xem ra... bọn họ muốn thảo luận một phen rồi mới có quyết định! Từ ý tứ trong lời nói của họ lúc nãy, tựa như rất nhiều người cũng không biết, chủ nhân của chiếc lệnh bài kia rốt cuộc là ai!

- Đến bây giờ Tần mỗ cũng chưa biết người này là ai! Tần Triêu Dương áo não nói.

- Không biết là bình thường. Dương Khai khẽ mỉm cười: - Tuy nhiên, nếu cũng là Đế Tôn tam tầng cảnh như nhau, chưa chắc đã khiến cho Thanh Dương Thần Điện kiêng kỵ như vậy, người kia

- Ý của Dương lão đệ là... Tần Triêu Dương nghe hắn vừa nói như thế, liền nghĩ tới một khả năng, khẽ thốt lên: - Chính là một trong mười vị đại nhân kia sao?

- Tám phần là như vậy! Dương Khai gật đầu.

- Hít... Tần Triêu Dương hít sâu một hơi, làm sao cũng không thể tin được, đích thân mình lại từng được tiếp xúc trực tiếp với một nhân vật truyền thuyết như vậy.

...

Bên trong cung điện, một người ngồi thẳng ở vị trí đầu não, trên người mặc một bộ đồ tử sam, nét mặt không giận mà uy, khí tức thâm sâu như biển. Người này chính là điện chủ Thanh Dương Thần Điện, cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, Ôn Tử Sam.

Những Đế Tôn cảnh đi cùng lão giả có khuôn mặt già nua lúc trước Dương Khai vừa bái kiến, toàn bộ đều có mặt ở đây. Mọi người nín thở, chăm chú lắng nghe lão giả bẩm báo sự việc cho Ôn Tử Sam.

- Lệnh bài, nam tử mặc áo hoa... Ôn Tử Sam nghe vậy liền cười lên, nụ cười của hắn không tính là đẹp, nhưng tựa hồ lại có mị lực kỳ lạ. Hắn vừa nở nụ cười, trong chớp mắt, toàn bộ cung điện tựa như cũng sáng ngời lên vậy.

- Điện chủ, có phải ngươi đã nghĩ ra điều gì hay không? Lão giả có khuôn mặt già nua hỏi.

- Lão Cừu à... Ôn Tử Sam không chút ra vẻ điện chủ, xưng hô với Phó điện chủ Cừu Nhiễm trước mặt mọi người cũng hết sức tùy ý. Điều này khiến cho lão giả có khuôn mặt già nua trán nổi gân xanh, những người khác thì ngược lại, cảm thấy hơi buồn cười.

Ngay cả Cao Tuyết Đình, một người có tính cách lạnh như băng, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên.

- Nếu ngươi đã nghĩ tới, thì cần gì phải hỏi ta nữa... Ôn Tử Sam vừa nói, vừa đưa tay cầm một chùm linh quả đưa lên ngang miệng, tiếp theo liền cắn từng quả một nhai trào cả nước ra ngoài!

- Điện chủ đại nhân!

Cừu Nhiễm nhịn không được khẽ quát một tiếng.

- Được rồi, được rồi. Ôn Tử Sam nhồm nhoàm nói một câu, rồi đặt chùm linh quả xuống, vỗ vỗ tay đứng lên, nói: - Trên đời này, còn ai có thể khắc hình tên khất cái lên một mặt lệnh bài tượng trưng thân phận mình, còn mặt kia thì khắc ngọc nữ chứ? Ai lại ăn mặc không chút mỹ cảm đi rêu rao khắp nơi chứ? Đáp án chỉ có một...

Trong đại điện, tất cả mọi người đều nín thở, chăm chú lắng nghe Ôn Tử Sam nói.

Giờ phút này, khí chất của Ôn Tử Sam đột nhiên biến đổi, ánh mắt sắc bén như kiếm, tựa như có thể đâm thủng hư không, trầm giọng nói: - Lưu lạc hồng trần, dạo chơi nhân gian...

- Hồng Trần Đại Đế! Cao Tuyết Đình bỗng nhiên thất thanh hô lên.

- Hử? Tiểu Tuyết Đình thật là thông minh, đã đoán được rồi. Ôn Tử Sam nhìn về phía Cao Tuyết Đình, vẻ mặt uy nghiêm vừa nãy biến mất, lộ ra nụ cười rực rỡ, nhẹ nhàng nói: - Muốn phần thưởng gì? Thúc thúc cũng có thể thỏa mãn cho con.

Cao Tuyết Đình hơi nghiến răng nói: - Điện chủ đại nhân, xin tự trọng! Ta đã không còn là tiểu cô nương, đã sớm qua tuổi nhận quà rồi! Hơn nữa... ta đã hơn hai trăm tuổi!

- Hai trăm tuổi sao... còn rất trẻ mà. Ôn Tử Sam cười lên, rồi lại có vẻ hơi mất mát nói: - Ta vẫn thích dáng vẻ khi còn bé của con hơn, trưởng thành lãnh đạm như vậy...

- Hừ! Cao Tuyết Đình hừ lạnh một tiếng, hếch đầu sang một bên, dáng vẻ như thể muốn nói "mặc kệ ngươi" vậy.

- Điện chủ đại nhân, nói việc chính đi! Trên trán Cừu Nhiễm nổi lên gân xanh ngày càng nhiều, dáng vẻ như sắp không thể nhịn được nữa, áo bào trên người cũng không gió mà tung bay.

- Được rồi, được rồi. Ôn Tử Sam nghe vậy, vừa quay mặt sang phía lão, vừa như không có chuyện gì xảy ra nói: - Hồng Trần Đại Đế là người thần bí nhất trong thập đại Đế Tôn, lão già kia từ trước đến giờ đều xuất quỷ nhập thần, như thần long thấy đầu không thấy đuôi.

- Lão già kia...

Các Đế Tôn cảnh nhất thời kinh ngạc, nét mặt nhăn tít lại.

Thập đại Đế Tôn là nhân vật cao quý cỡ nào chứ, vậy mà đến miệng điện chủ nhà mình lại thành "lão già kia"

- Điện chủ đại nhân, gọi như vậy có sao không? Nếu lỡ đến tai vị đại nhân kia... Người trung niên nam tử kinh hãi nói chen vào.

Ôn Tử Sam cười nói:

- Người khác thấy lão già kia không có đức hạnh, nhưng thật ra hắn vẫn còn rất không tệ, sẽ không bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận...

Hắn thuận miệng giải thích một phen, rồi nói tiếp: - Mà Hồng Trần lệnh bài của hắn cũng rất ít người thấy, cho dù là Đế Tôn cảnh cũng rất ít người biết hình dạng lệnh bài kia ra sao. Tuy nhiên theo bổn tọa biết được, mặt trước tấm lệnh bài kia có hình một ngọc nữ nổi trên mặt nước, mặt sau là hình một tên khất cái, hơn nữa tài liệu luyện chế lệnh bài rất tầm thường, cũng không phải là nguyên liệu trân quý gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.