Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2179: Không phải cướp



Kiếm ấn hình tròn che phủ trời đất bao phủ vị trí Dương Khai, phong duệ chi kiếm truyền ra tiếng cắt rõ ràng nghe chói tai.

Thành Thái hơi biến sắc mặt.

Cho tơí lúc này hắn mới biết hai người Lưu Ảnh Kiếm Tông lúc trước tranh đấu với mình cũng chưa dùng toàn lực. Nếu trước đây bọn họ cũng thi triển bí thuật như vậy thì mình đã không phòng bị nổi rồi.

Ngay cả thời khắc này, một kích này không hướng đánh mình, Thành Thái cũng cảm thấy vô cùng bất an, dường như trong vô số kiếm ấn kia, ý chí của mình cũng phải bị vỡ vụn.

Hắn trợn to mắt muốn nhìn xem Dương Khai phòng ngự sát chiêu như thế nào.

Dù gì cũng là người có Đế Bả, xuất thân không thấp, sở học cũng thâm sâu, một kích kia dù là kinh khủng nhưng muốn lấy tính mạng của hắn sợ là có chút khó khăn. Thành Thái trong lòng nghĩ ngợi.

Nhưng trước mắt thấy lại là ngoài dự liệu rất xa.

Khi kiếm ấn hình tròn che phủ trời đất kia đánh úp lại, Dương Khai đứng tại chỗ như ngốc, hồi lâu không có phản ứng, tận to ứi lúc nguy cấp mới làm động tác phòng ngự.

Nhưng lúc đó đã muộn.

Xuy xuy xuy xuy…

Một trận tiếng vang lạ truyền ra, cả người Dương Khai đều bị vô số kiếm ấn bao ở trong đó, cắt thành vô số khối.

- Cái gì? Thành Thái thét kinh hãi, gương mặt không thể tin nổi: - Thế là…chết rồi?

Người làm hắn kiêng kị vạn phần lại như dễ dàng bị người khác một kích tiêu diệt, cảnh tượng trước mắt làm Thành Thái có chút không thể chấp nhận.

Nhưng rất nhanh, hắn liền bình thường trở lại…

Hắn âm thầm cảm thấy vừa rồi Dương Khai biểu hiện cường đại như vậy chẳng qua chỉ là mượn oai Đế Bảo mà thôi, bản thân thực lực cũng chỉ là trình độ Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nghĩ như vậy hết thảy đều thông suốt.

- Không biết tự lượng sức mình. Hà sư huynh cũng một tiếng châm chọc thoải mái quăng trường kiếm trên tay, liền sau đó trong mắt lóe lên hào quang phấn chấn, ánh mắt như ngừng lại ở Bách Vạn Kiếm trên tay Dương Khai.

Đúng lúc này, thi thể bị cắt thành vô số khối của Dương Khai một trận biến ảo liền tiêu tan giữa không trung.

Sắc mặt Hà sư huynh cứng đờ, thất thanh nói: - Tàn ảnh!

Tới tận lúc này hắn mới hiểu rõ vừa rồi sao mình lailj có cảm giác quái dị tràn ngập như vậy, loại quái dị nói không rõ, dường như luôn cảm thấy là lạ nhưng không nói ra được.

Mà một màn trước mắt vừa vặn giải thích cho nơi quái dị vừa rồi, bị cắt nát không phải là thân thể máu thịt mà chỉ là một cái bóng mờ.

- Sư huynh cẩn thận. Thiếu phụ kia đột nhiên mặt biến sắc duyên dáng gọi to nhắc nhở.

Cùng lúc đó một luồng sáng lóe lên lướt qua cổ Hà sư huynh xuyên về phía sau.

Hà sư huynh sắc mặt đại biến, muốn xoay người nhìn lại, nhưng dù hắn cố gắng như thế nào đều không thể chuyển động đầu mình, không chỉ có vậy, chỗ cổ dường như còn có một tia đau đớn truyền tới, hơi dùng sức lực cả đầu bỗng rớt xuống từ chỗ cổ, tầm mắt hoàn toàn điên đảo.

- Ta chết?? Hà sư huynh trong đầu lóe lên một ý niệm tức cười, cả người bị hắc ám bao phủ, một màn cuối cùng còn lại trong mắt chính là Dương Khai tay cầm Bách Vạn Kiếm lẳng lặng đứng phía sau cách hắn không xa, trên thân kiếm rộng lớn kia có một giọt máu tươi đỏ sẫm chảy xuống theo mũi kiếm tiếp tục chảy xuống.

- A a…a..a Cái chết của Hà sư huynh dường như sinh ra một cảm ứng dây chuyền, thiếu phụ tinh thần thể xác tương liên với hắn kia sắc mặt trắng nhợt, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, khí thế cả người bỗng uể oải, dung nhan trong phút chốc cũng già nua vô số tuổi.

Nàng như không khống chế nổi thân thể của mình, hoảng hốt rơi xuống, huơ tay múa chân giữa không trung cũng không thể ổn định thân hình.

Không bao lâu nàng rơi xuống đám loạn thạch tan xương nát thịt.

- Cắn trả? Dương Khai nhướn mày như có điều suy nghĩ.

Vô Song Linh Tê Quyết này thi triển tuy vô cùng cường đại nhưng dường như tệ đoan không nhỏ, hắn chỉ hạ sát thủ đối với Hà sư huynh, lại không nghĩ giờ này thiếu phụ kia cũng tử vong.

Hai luồng sáng bắn ra từ thi thể Hà sư huynh muốn bắn lên tận trời.

Dương Khai nhanh tay nhanh mắt, khẽ lắc thân mình liền bắt lấy hai luồng sáng kia.

Mu bàn tay hơi nóng, chờ tới khi hắn cúi đầu nhìn lại chỉ thấy chỗ mu bàn tay bất ngờ có hai Tinh Ấn.

Hai Tinh Ấn này vốn thuộc về hai người Lưu Ảnh Kiếm Tông, nhưng sau khi họ tử vong, Tinh Ấn là vật vô chủ, có thể thoải mái thu hoạch.

Hai Tinh Ấn cấp bậc đều không coi là quá cao, Dương Khai nhìn một chút, một là Tam Giác Tinh Ấn, một là Lăng Hình Tinh Ấn giống như mình thu được.

Kể tử đó hắn đã có tới ba tấm Tinh Ấn thu được trong Tứ Quý Chi Địa/

Tinh Ấn thực ra rất khó thu được, hắn ở trong bí cảnh này đợi hơn hai chục ngày, ngoại trừ cơ nguyên may mắn chiếm được một miếng, từ sau sẽ không có ở đâu có được, có thể thấy được thứ này quý hiếm tới mức nào.

Nhưng trước mắt hắn lại chiếm được hai tấm Tinh Ấn.

Trong lúc hắn âm thầm quan sát Tinh Ấn, Thành Thái ở bên kia âm thầm quan sát thấy cả người lạnh như băng.

Thế cục trước mặt quay ngược, hắn căn bản không thấy rõ Dương Khai rốt cuộc làm gì, võ giả họ Hà của Lưu Ảnh Kiếm Tông bị một kiếm bêu đầu, Thành Thái lập tức sáng tỏ, tự mình trước đây đã đánh giá bản lĩnh của Dương Khai quá thấp.

Người này tuy rằng chỉ có tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh nhưng chiến lực chân chính tuyệt đối không thể nhìn tu vi mà đánh gia, hắn chính là loại tinh nhuệ trong tinh nhuệ có thể vượt cấp tác chiến bình thường.

Nghĩ tới đây, Thành Thái không còn tâm trí ở lại, âm thầm ảo não vừa rồi nếu sớm một chút rời đi có phải là tốt rồi không, nếu đi bây giờ cũng không biết đối phương có làm khó mình hay không.

Nhưng tiếp tục lưu lại cũng không được, Thành Thái cũng chỉ có thể ôm quyền nói: - Thành mỗ lúc trước có đắc tội, bằng hữu thứ lỗi, xin cáo từ…

- Chờ một chút. Dương Khai bỗng nhìn hắn lên tiếng gọi.

- Bằng hữu…còn có gì chỉ giáo? Thành Thái da mặt co quắp, sâu trong nội tâm vô cùng sợ hãi, ước gì có thể cách nơi này càng xa càng tốt nhưng lại không dám tùy tiện hành động.

- Ngươi chờ chút. Dương Khai cũng không có ý muốn giết hắn mà p hi thân đi xuống bên cạnh hai cỗ thi thể của Lưu Ảnh Kiếm Tông, lấy nhẫn không gian của hai người, dùng thần niệm quét qua, làm như đang dò xét gì đó.

Dù vậy, Thành Thái cũng vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ không nhúc nhích, hắn biết rõ với trạng thái của mình bây giờ căn bản không phải là đối thủ của Dương Khai, nếu chọc giận đối phương thì kết quả của mình cũng sẽ giống như hai thi thể kia.

- Chẳng có gì hữu dụng cả. Dương Khai sau khi dò xét hai chiếc nhẫn kia xong có chút bất mãn thì thầm một tiếng.

Thật ra cũng không phải như thế.

Họ Hà sư huynh muội hai người dù gì cũng là võ giả cấp bậc Đạo Nguyên lưỡng t ầng cảnh, trong nhẫn không gian hiển nhiên có không ít thứ tốt, vô luận là nguyên tinh, đan dược hay là bí bảo, giá trị đều không tệ, nhưng đối với Dương Khai mà nói thời khắc này thứ hắn muốn lại không có gì.

Nói vậy hắn liền từng bước đi tới trước mặt Thành Thái, sau một hồi trầm ngâm nói: - Nếu tiện Thành huynh có thể đưa nhẫn không gian của mình cho ta xem được không?

Nghe vậy, sắc mặt Thành Thái trở nên xanh mét, nhưng giờ này co fn ở dưới mái hiên nên không thể không cúi đầu, cho nên hắn vẫn cố nặn ra vẻ mỉm cười nói: - Tất nhiên là không thành vấn đề rồi.

Khi nói c huyện gương mặt hắn nhức nhối lấy nhẫn không gian ra đưa cho Dương Khai, không kịp chờ đợi liền nói: - Bằng hữu nếu không còn chuyện gì Thành mỗ xin cáo từ, lúc trước đã quấy rầy.

- Vội gì? Dương Khai liếc mắt nhìn hắn: - Nhẫn không gian ngươi không cần à?

- Hả? Thành Thái vẻ mặt ngạc nhiên, không hiểu sao Dương Khai lại nói ra lời này.

- Ngươi nghĩ rằng ta muốn đánh cướp ngươi sao? Dương Khai bĩu môi nói: - Ngươi cảm thấy ta sẽ làm loại chuyện hèn hạ này sao?

Biểu hiện trên mặt Thành Thái biến ảo không ngừng, cực kỳ ngoạn mục, không biết phải nói gì.

- Haha, tìm thấy một thứ hữu dụng. Đúng lúc này, Dương Khai chợt cười to một tiếng, thần niệm vừa động liền lấy từ nhẫn không gian của Thành Thái ra một vật.

Thành Thái đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy vật kia rõ ràng là một cây Than đen sắc linh thảo.

Nói thật Thành Thái cũng không rõ lắm linh thảo này rốt cuộc là cái gì dùng để làm gì, hắn chẳng qua cảm thấy vật này cấp bậc không thấp, giá trị xa xỉ cho nên mới đào lên, mà thứ này cũng chính là thu được ở Tứ Quý Chi Địa.

Nhưng không ngờ tới giờ khắc này lại bị Dương Khai lấy ra.

Thành Thái hoàn toàn mờ mịt…

Nhẫn không gian của hắn rốt cuộc có những thứ gì bản thân hắn rõ ràng vô cùng. Nếu bàn về giá trị thì có nhiều vật trân quý hơn so với cây linh thảo này, nhưng tên tiểu tử cổ quái trước mắt này lại thấy ra cây linh thảo này, không hề động tới những thứ khác.

Ngay lúc Thành Thái thất thần, Dương Khai ném nhẫn không gian cho hắn, tay cầm gốc cây linh thảo kia, biểu tượng vui mừng khó kiềm nén.

- Bằng hữu ngươi còn cần những thứ khác không? Thành Thái cẩn thận hỏi.

- Đã nói ta không phải đánh cướp ngươi. Dương Khai liếc hắn khẽ quát. - Còn không mau cút đi.

- Dạ dạ dạ. Thành Thái nghe vậy như được đại xá, vội vàng ôm nhẫn không gian trốn chạy, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Đợi Thành Thái biến mất sau, Dương Khai mới thảnh thơi rơi xuống Thái Diệu Bảo Liên cách đó không xa, nhìn nhánh linh thảo trên tay kia tự lẩm bẩm: - Có cây Mặc Như Giao này, vật liệu luyện chế Thái Diệu đan nguyên chỉ còn thiếu ba thứ, phần lớn vật liệu chính mình đều có, duy chỉ ba thứ này có chút khó kiếm, cũng không biết những người khác có không.

Nhắc tới đây Dương Khai đưa mắt tìm bốn phía, hy vọng lúc này có người bị Thất Diệu Bảo Liên xuất thế động tĩnh hấp dẫn tìm tới, làm cho hắn dễ dàng gom góp nguyên vật liệu luyện chế linh đan.

Nếu lấy Thái Diệu Bảo Liên làm vật liệu chính liền có thể luyện chế được một loại Thái Diệu đan linh đan nghịch thiên, loại linh đan này sẽ có tất cả công hiệu của Thái Diệu Bảo Liên, mà hơn nữa càng thêm cường đại.

Một viên Thái Diệu linh đan đủ để tăng một phần mười hy vọng tấn thăng đế vị của một võ giả.

Nếu có thì có thể nói Dương Khai càng hy vọng đợi lúc Thái Diệu Bảo Liên này trưởng thành, đem luyện chế thành đan dược, từ đó chẳng những có thể bảo tồn lâu dài mà cũng có thể phát huy hoàn toàn tác dụng trân quý của Thái Diệu bảo Liên. Chỉ là, nghĩ là nghĩ nhưng chuyện này nhất định không dễ làm, nhất là tài liệu luyện chế đan còn không có gom đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.