Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2192: Độc chiếm



- Làm cái gì? Vô Thường nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt.

Hắn căn bản nghĩ không thông tại sao đan kiếp này khiến người ta có cảm giác như một loại tiếng sấm mưa to, một khắc trước khí thế hung hăng, thiên uy mênh mông cuồn cuộn, tiếp theo một cái chớp mắt lại gió êm sóng lặng, lôi vân tiêu tan.

Mọi người đều nghĩ không thông.

- Cút!

Mà trong chớp mắt mọi người ở đây đang thất thần, Dương Khai bên kia bỗng nhiên nổi giân quát một tiếng, kèm theo tiếng quát này, nguyên lực cuồn cuồn bốn phía đi tới, uy áp kinh người tràn ra ngoài.

Ầm ầm ầm ầm…hắn có bộ dáng giao thủ cùng ai đó.

Nghe được động tĩnh, mọi người đều thay đổi sắc mặt mấy lần, vội vàng quay đầu hướng vị trí Dương Khai nhìn lại.

Nhưng thấy Dương Khai đứng tại chỗ, một tay trim lên bên trên lò luyện đan kia, một tay phong vân tế hội, bắt đầu khởi động năng lượng, không ngừng biến thành vô số tàn ảnh, hướng bốn phương tám hướng mà gọi.

Mà ở bên cạnh hắn, một bóng người di chuyển tốc độ cao, khoảng cách cùng Dương Khai mơ hồ bất định, dường như là muốn đột phá công kích của hắn tiếp cận đến bên cạnh hắn, cướp đi lò vừa mới luyện chế xong linh đan kia!

Nhưng bất luận người này cố gắng như thế nào, cũng đều không thể lại gần Dương Kahi trong vòng ba thước, một khi nỗ lực đều bị Dương Khai cản trở lại.

- La Nguyên! Lam Huân nhíu mày, duyên dáng gọi to một tiếng.

Nàng đương nhiên vừa nhìn liền nhận ra người đang giao thủ cùng Dường Khai, chính là La Nguyên Bát Phương Môn!

Cũng không biết lúc trước hắn trốn ở nơi nào, lúc mọi người bị đan kiếp hấp dẫn sự chú ý, bạo khởi làm khó dễm muốn đoạt đi Thái Diệu đan, đáng tiếc cửa cuối cùng thất bại trong gang tấc, bị Dương Khai cản lại.

Hắn quá coi thường Dương Khai, nghĩ đối phương chỉ là võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, lại trải qua một trận luyện chế gian khổ, căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng thẳng đến thời điểm động thủ, hắn mới biết được mình đã sai mười phần.

Dương Khai đứng tại chỗ nhìn như vô cùng bị động, nhưng là đợi quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công. Hơn nữa nguyên lực hắn vô cùng tinh thuần hùng hồn, phòng thủ đến giọt nước cũng không lọt, trong thời gian ngắn La Nguyên lại không có biện pháp đột phá.

Tính sai!

La Nguyên trong lòng mắng một tiếng, biết mình đã bỏ lỡ cơ hội.

Chủ ý của hắn là tính toán đoạt Thái Diệu đan xong liền đi, nhưng hôm nay chẳng nhuwnxgkhoong có đắc thủ, ngược lại lúc này bị Dương Khai kềm chế. Thời khắc này những người khác đã tỉnh táo lại, lại không cảm thấy lui đi được, chỉ sợ là sẽ bị tất cả mọi người vây công.

Cho đến lúc này, La Nguyên lung lay một chiêu, bứt ra lui về sau, khinh phiêu phiêu rơi xuống bên ngoài mười mấy trượng, vẻ mặt âm trầm phẫn nộ nhìn Dương Khai, hình như đang trách cứ hắn làm hỏng chuyện tốt của mình.

Dương Khai mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng vẫn hướng hắn nhếch miệng cười như cũ. Chế nhạo nói:

- La Nguyên huynh giỏi tính toán, lại không ngờ thời gian dài quá?

- Hừ!

La Nguyên hừ lạnh một tiếng, cũng không có đối mặt trả lời câu hỏi của Dương Khai, ngược lại nói:

- Ngươi người này có chút cổ quái…

Đại khái ý hắn là nói, thực lực và tu vi chân chính của Dương Khai hoàn toàn không tương xứng.

Dương Khai vẫn mỉm cười như cũ, ánh mắt quét qua mọi người, thấy ánh mắt mọi người đều như lửa nóng nhìn chằm chằm Mặc Ngọc Đỉnh của mình, một bộ rục rịch ngẩng đầu lên. Thần tình lập tức nghiêm một chút, quát nhẹ nói:

- Chư vị từ từ đã!

Lời vừa nói ra. Mọi người quả nhiên đều đứng tại chỗ, không có nhúc nhích, ngay cả Vô Thường cũng không có gấp gáp tùy tiện hướng về phía Dương Khai hại thủ.

Lúc trước Dương Khai và La Nguyên giao thủ so chiêu, mặc dù chỉ là một hồi công phu, nhưng người có chút nhãn lực đều đã nhìn ra, Dương Khai cũng không phải dễ đối phó như vậy. Mọi người ở đây không ai có năng lực trong nháy mắt bắt được hắn.

Một khi không thể trong thời gian ngắn kiềm chế được hắn, vật những người khác cũng sẽ chạy tới, đến lúc đo cục diện liền trở nên hỗn hoạn không cách nào khống chế.

Đây là kết quả mọi người đều không hy vọng nhìn thấy.

- Như chư vị đã thấy, Dương mỗ không phụ giao phó, Thái Diệu đan…đã luyện thành! Dương Khai vừa nói chuyện. Lại vừa từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra một viên linh đan cho vào miệng.

Mọi người thấy rõ, linh đan kia rõ ràng chính là đan dược khôi phục nguyên lực.

- Nếu đã luyện thành, vậy không có chuyện của ngươi, đem linh đan giao ra đây đi! Vô Thường dùng một bộ là chuyện đương nhiên nói.

- A a…Dương mỗ cũng đang muốn nói chuyện này. Dương Khai mỉm cười nhìn hắn, ngừng thở, lúc này mới nói tiếp:

- Linh đan mặc dù đã luyện thành, nhưng…ta sẽ không giao ra!

- Ngươi nói cái gì? Vô Thường sắc mặt chợt chuyển lạnh.

- Tiểu tử muốn chết!

- Ngươi nhưng lại muốn một mình nuốt trọn chỗ linh đan nghịch thiên này, quả thực không biết tự lượng sức mình!

- Tiểu tử, ta khuyên ngươi một câu, ngoan ngoãn đem linh đan giao ra đây, nếu không tất cả mọi người cùng nhau xong lên, đem ngươi băm thây vạn đoạn, ngươi một thân một mình, có thể không chống đỡ được công kích của nhiều người như vậy!

Dương Khai vừa dứt lời, mọi người trong nháy mắt nổ tung, tiếng mắng chửi, tiếng uy hiếp, tiếng ân cần thiện dụ, không phải là ít, bốn phương tám hướng bay vào tai Dương Khai.

Dương Khai để ngoài tai, sắc mặt lạnh lùng, quét mắt bốn phía nói:

- Các ngươi đang nói chuyên ma quỷ gì! Thái Diệu Bảo Liên vốn Dương mỗ là người đầu tiên phát hiện, mà Thái Diệu đan cũng là Dương mỗ một thân một mình luyện chế ra, thậm chí ngay cả dược liệu cần để luyện chế linh đan trên cơ bản toàn bộ đều xuất ra trên tay Dương mỗ, các ngươi chỉ là đứng ở đây nhìn diễn trò, lại muốn không công chiếm được Thái Diệu đan? Mơ xuân thu đại mộng của các ngươi đi!

- Tiểu tử có gan a!

- Hắc hawcsm tiểu tử này sợ là chưa tỉnh ngủ, lại dám khoác lác như thế, ta xem hắn sống không qua ngày hôm nay.

- Cùng hắn nhiều lời làm gì, cũng nhau xông lên giết hắn, đoạt linh đan!

Tuy nói Dương Khai vừa rồi thoáng ra tay, khiến không ít người cảm thấy hắn cũng không phải dễ đối phó như vậy, nhưng lúc này nhiều người can đma, đương nhiên cũng không có coi Dương Khai ra gì.

Lúc mọi người nhìn lại, Dương Khai giống như tự tìm đường chết! Trong lúc kêu gào, ánh mắt mọi người nhìn Dương Khai đều tràn đầy tham lam và sát khí.

- Xem ra…ngươi ban đầu chính là nghĩ như vậy? Vô Thường lạnh lùng nhìn Dương Khai, châm chọc nói.

- Không sai! Dương Khai quay đầu nhìn về phía hắn,

- Ta từ lúc ban đầu không cho ý định đem Thái Diệu đan cho các ngươi, nếu không.., lúc ta phát hiện Thái Diệu Bảo Liên, liền có thể trực tiếp nuốt nó…tuy nói làm như vậy sẽ bạo liễm dược tính, nhưng ít nhiều vẫn là có một chút hiệu quả, so với tiện nghi cho người khác còn tốt hơn.

- To gan! Vô Thường chấn nộ, giận dữ phản tiếu, một thân khí thế đột nhiên nổi lên, từng bước một hướng về phía Dương Khai, mỗi bước đi của hắn, khí thế kia liền kéo lên một phần, cả người cũng giống như là Đại Ma từ vực sâu Luyện Ngục bước ra, khiến người khác không rét mà run,

- Ý nghĩ mặc dù không tệ, nhưng cần thực lục tương ứng mới được, ngươi cảm thấy…mình có bản lĩnh này?

- Nếu không có…

Dương Khai nhếch miệng hướng hắn cười, nói:

- Ta cũng sẽ không nghĩ như vậy!

Nếu không có chút lòng tin, hắn làm sao có thể tự tìm phiền toái, chẳng những ở trước mặt bao nhiêu người thừa nhận mình là một luyện đan sư cấp Đạo Nguyên, thậm chí còn không ngại cực khổ đi luyện chế Thái Diệu đan?

Cốc mò cò xơi, loại chuyện ngu xuẩn này Dương Khai sẽ không làm.

Không tiếc bại lộ thân phận mình là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên, cũng muốn đi luyện chế Thái Diệu đan, Dương Khai chính là vì giờ khắc này.

Trong lúc nói chuyện, hắn đưa tay hướng phía trước duỗi ra, trong miệng khẽ quát một tiếng:

- Bể nát!

Kèm theo tiếng quát lớn này của hắn, một trận âm thanh răng rắc chợt truyền ra.

Mà cùng lúc đó, lấy Dương Khai làm trung tâm, không gian trong phạm vi phương viên 30 trượng, lại như cái gương đổ trên mặt đất, nứt ra vô số đạo khe hở, khe hở kia hẹp dài rất nhỏ, mơ hồ bất định, nhưng khiến người khác có một loại uy hiếp trí mạng.

Lực lượng quỷ dị dao động, lực lượng pháp tắc khiến người khác khó dò, thản nhiên tràn ngập!

Vô Thường đột nhiên dừng bước, chăm chú nhìn không gian phía trước, như cảm giác được cái gì, sắc mặt thay đổi.

- Khe nứt không gian!

- Pháp tắc không gian!

Từng tiếng kinh hô liên tiếp, từng gương mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi, một đôi ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và hoảng sợ!

Pháp tắc không gian…

Một màn trước mắt này, lực lượng pháp tắc quỷ dị bốn phía kia, tuyệt đối là pháp tắc không gian không thể nghi ngờ, nếu không hoàn toàn không có khả năng khiến không gian này nổi lên biến hóa lớn như vậy.

Không gian phạm vi phương viên 30 trượng kia đã vỡ nát, bất kỳ kẻ nào xâm nhập vào đó, đều phải chuẩn bị tốt thừa nhận bị khe nứt không gian cắn nát tâm tư.

- Ngươi vậy mà…hiểu thấu đáo loại lực lượng pháp tắc này! Vô Thường cắn răng, gào thét, trong thần tinh kia tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ, dương như Dương Khai vĩ nhục hắn vậy.

Pháp tắc không gian, có thể nói là biến hóa kỳ lạ nhất trên đời này, là một trong những pháp tắc khó nắm bắt nhất, Dương Khai lại hiểu rõ, Vô Thường đương nhiên tràn đầy không cam lòng.

- Trên đời này, nhưng lại có người có tu vi thấp như vậy, mà vận dụng được pháp tắc không gian đến loại trình độ này! Trong đôi mắt đẹp của Lam Huân một mảnh tán thưởng, hiện lên tia sáng kỳ dị nhìn về vị trí sở tại của Dương Khai.

Bởi vị bị pháp tắc không gian cản trở, lực lượng không gian thoải mái, khiến nàng thoạt nhìn, khoảng cách vị trí của nàng và Dương Khai cũng là mơ hồ nhất đinh, lúc gần lúc xa.

Dưới sự quấy nhiễu của loại lực lượng này, người bên ngoài hoàn toàn không có khả năng công kích được hắn.

- Có lẽ chỉ là vận dụng bí bảo gì mà thôi! Tiêu Thần vẻ mặt không phục nói,

- Đúng rồi, trên tay hắn không phải có một Đế Bảo sao, người này có chút bối cảnh, chắc có bí bảo không gian gì đó!

Lam Huân nhíu chặt mày, lười đi phản ứng lại lắn.

Tíu nói bí bảo không gian quả thật có khả năng làm được đến loại trình độ này, nhưng vừa rồi lúc Dương Khai động thủ căn bản cũng không có dấu hiệu vận dụng bí bảo, Lam Huân thấy rõ, hắn chỉ là khoát tay, liền khiến pháp tắc khong gian bảo phủ một mảnh thiên địa kia.

Đây tuyệt đối là lực lượng bản thân hắn.

- Tiểu tử này… Ở bên kia, Hạ Sanh vẫn luôn lo lắng đề phồng không khỏi cười khổ không ngừng.

Sau khi Dương Khai luyện chế ra Thái Diệu đan, Hạ Sanh liền bắt đầu bí mật truyền âm cho hắn, để hắn phối hợp mình hắn động.

Nào có biết được Dương Khai căn bản không để ý tới hắn, trong chớp mắt đã tới như vậy…

- Xem ra, không cần chúng ta hỗ trợ cái gì a! Tiêu Bạch Y như có điều suy nghĩ nói.

- Ân. Hạ Sanh cau mày,

- Hắn nhưng lại tinh thông lực lượng không gian, vậy khắn định có thể làm được sự kiện kia…có tuyệt kĩ này mà nói, ngược lại quả thật không cần phải sợ người khác, chỉ là…

- Chỉ là cái gì? Tiêu Bạch Y kinh ngạc nhìn Hạ Sanh.

- Chỉ là hắn rốt cuộc muốn làm gì đây? Hạ Sanh không hiểu nhìn Dương Khai,

- Trực tiếp mang Thái Diệu đan chạy đi không được sao? Hắn còn ở lại giễu cợt xung quang, đây là ngại mình sống rất tiêu sái sao?

Nghe hắn nói như vậy, Tiêu Bạch Y cũng mờ mịt, hoàn toàn không biết Dương Khai rốt cuộc có ý đồ gì.

Ở bên kia, Vô Thường sắc mặt vô cùng tái xanh, lặng lẽ ngắm nhìn Dương Khai một lát, lúc này mới nói:

- Ngươi cho là, trốn ở nơi này thì an toàn?

Dương Khai cười nói:

- Vô Thường huynh muốn thử một chút sao?

- Đang có ý đó! Vô Thường chợt quát một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.