Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2209: Vưu bà Bà



- Bái kiến bà bà. Cao Tuyết Đình dung nhanh nghiêm nghị hướng về phía thân ảnh kia ôm quyền nói.

Đám người Dương Khai cũng vội vã nhìn lại, phát hiện thân ảnh Vưu bà bà kia vô cùng thấp bé, ước chừng chỉ tới ngực Dương Khai, lưng còng, trên tay cầm một cây quải trượng, cả người có vẻ yếu đuối run rảy.

Mà khuôn mặt Vưu bà bà quả thật không phải một từ xấu xí có thể hình dung được, trên gương mặt lồi lõm tràn đầy dấu vết của thời gian ăn mòn, vô số nếp nhăn. Trên mặt còn có vô số lớp, nhìn như đã sống không còn bao lâu nữa.

Duy chỉ có một đôi ánh mắt xanh rờn sáng quắc có thần, đối diện ánh mắt kia ai cũng sinh lòng sợ hãi.

Sự tôn vinh cùng ánh mắt này làm người ta liên tưởng đến thứ gì đó dữ tợn…

Mộ Dung Hiểu Hiểu hơi nhát gan chút gương mặt xinh đẹp đã trắng bệch, ngay cả mấy người nam Dương Khai nét mặt cũng không được tự nhiên.

Nhưng người ta đến trước mặt bọn họ lại không dám không đa lễ, lúc này rối rít ôm quyền nói:

- Bái kiến tiền bối.

Vưu bà bà hơi gật đầu, cũng không bày tỏ gì quá lớn chỉ là đảo qua ánh mắt, cùng lúc đó một cỗ thần niệm gần như làm người ta nghẹt thở quét qua thân thể mọi người.

Dương Khai cả kinh thất sắc kinh hãi nhìn bà lão trước mặt này.

Bởi vì hắn phát hiện thần niệm đối phương cường đại khó tin, chính là so với Phượng Di lần trước hắn đã thấy qua không thể kém hơn.

Mà Phượng Di là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, là nhân vật thực lực tương đồng với Ôn Tử Sam.

Nhưng năng lượng dao động phát ra từ Vưu bà bà lại chưa tới Đế Tôn tam tầng cảnh. Theo kinh nghiệm của Dương Khai đoán bà chắc hẳn có trình độ Đế Tôn nhất tầng cảnh.

Nói cách khác bà lão này tuy chỉ có tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh nhưng thần niệm lại có thể so sánh với Đế Tôn tam tầng cảnh. Không biết đây là do thiên phú dị bẩm hay vì hàng năm trông coi Thần Du Kính.

Dương Khai âm thầm cảm thấy khả năng thứ hai lớn hơn, vì theo Ôn Tử Sam nói tác dụng kỳ diệu nhất của Thần Du Kính chính là tăng lên thần niệm của võ giả.

Bà hàng năm ở đây trông coi Thần Du Kính khẳng định là cũng chiếm được lợi lớn từ nơi dị bảo này.

Thần niệm Vưu bà bà sau khi quét qua mọi người liền đưa ánh mắt về phía Dương Khai giống như phát hiện điều gì, bà cười quái dị một tiếng nói:

- Tiểu tử kia thú vị đấy.

Cao Tuyết Đình liếc nhìn Dương Khai, đôi chân mày hơi nhíu nhưng cũng không nói thêm gì.

Mà Vưu bà bà kia sau khi nói ra câu này cũng không bình phẩm gì nhiều mà chỉ dùng âm thanh chói tai kia nói:

- Những người khác cũng đều tàm tạm.

Cao Tuyết Đình liền ôm quyền nói:

- Làm phiền bà bà đưa mấy người họ vào Thần Du Kính.

- Hừ, Ôn Tử Sam tên tiểu súc sinh kia chỉ biết ra lệnh cho bà lão này. Vưu bà bà sau khi nghe vậy tức giận quát một tiếng.

Đám người Dương Khai lúc đó sợ hãi, trợn mắt há mồm nhìn bà lão trước mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Ôn Tử Sam dù gì cũng là Thanh Dương Thần Điện điện chủ, vị Vưu bà bà này nếu phụng mệnh lúc này trông coi cấm địa, hiển nhiên cũng là người của Thần Điện. Thân là võ giả Thần Điện lại dám nói măng lỗ mãng như vậy, trước mặt nhiều người như vậy dám mắng điện chủ là tên tiểu súc sinh…

Chuyện này nghĩ thế nào cũng cảm giác không đúng.

Mà Vưu bà bà kia sau khi mắng xong liền quay đầu, dùng ánh mắt lợi hại như chim ưng nhìn trừng trừng mấy người hung tợn nói:

- Thế nào, hắn nhốt bà lão này ở đây, ta mắng hắn một câu không được à? Các ngươi có ý kiến à?

Mọi người vội vàng lắc đầu, chỉ cảm thấy câu nói này có thật nhiều tin tức.

Bên kia Cao Tuyết Đình nhíu chân mày mở miệng nói:

- Bà bà, người ở đây chỉ vì thua khi đánh cược cùng điện chủ thôi, người cần gì phải…

- Ngươi biết cái gì? Vưu bà bà tính khí quả nhiên khó chịu, mắng xong Ôn Tử Sam lại nổi giận với Cao Tuyết Đình, thần tình kích động nói:

- Năm đó ngươi chẳng qua chỉ là một con nhóc, ngươi hiểu gì? Ôn Tử Sam tên khốn này nếu không vì bà lão này không phải đối thủ của hắn thì đã sớm băm thây hắn thành vạn đoạn…

Bà dường như nhớ lại chuyện gì rất không tốt cho nên mới luôn mồm mắng, vừa mắng vừa gỗ cộc cộc cây quải trượng, cả hang động đá vôi đều phát ra thanh âm to lớn.

Đám người Dương Khai đứng tại chỗ nhìn mà run sợ, e sợ bà lão này phát bênh tâm thần hạ thủ với nhóm người.

Nhìn từ thần niệm cường đại có thể so với Đế Tôn tam tầng cảnh của bà ta, nếu thật bỗng nhiên động thủ, Cao Tuyết Đình chưa chắc đã có thể bảo vệ chu toàn cho bọn họ

Nhưng cũng may tuy Vưu bà bà này bạo nộ vô cùng nhưng còn chưa tới mức mất lý trí, cho nên bà chỉ là sau khi mắng một trận bỗng ngậm miệng, đứng tại chỗ thở hổn hển dường như rất mệt mỏi.

Mà sắc mặt Cao Tuyết Đình cũng cực kỳ khó coi, cố nén vẻ không kiên nhẫn trong lòng, cũng không dám tuỳ tiện cắt ngang bà, chỉ chờ bà mắng xong mwosi nói:

- Bà bà, hãy đưa bọn họ vào đã.

- Lão thân biết. Bà lão không kiên nhẫn trả lời một câu, quay đầu nhìn Cao Tuyết Đình nói:

- Lần này ngươi có phải vào không?

Cao Tuyết Đình trả lời.

- Có.

- Ừ, vậy các ngươi mỗi người hãy tìm một gian thạch thất đi. Vưu bà bà sau khi nói xong liền chỉ thanh quải trượng về phía trước.

Theo hướng bà chỉ dẫn, đám người Duông Khai lúc này mới chú ý ở bốn phía Thần Du Kính huyền diệu đó có từng gian thạch thất do người làm ra đứng sừng sững. Trên cửa mỗi gian thạch thất đều treo một lệnh bài cấm chế.

Đếm sơ qua trong số này có tổng cộng mười gian thạch thất, bao quanh Thần Du Kính thành hình nửa vòng tròn.

Cao Tuyết Đình giải thích:

- Đi vào Thần Du Kính như nào ta nghĩ các ngươi đều đã biết, đó là nơi chỉ có linh thể thần hồn mới có thể đi vào, cho nên sau khi chúng ta đi vào cấm địa, thân thể không cách nào hành động, những thạch thất này là do điện chủ tự mình chế tạo, trong khi thần thức các ngươi đi trong Thần Du Kính, chỉ cần mở ra cấm chế liền có thể đảm bảo an toàn tự thân, không có lệnh bài cấm chế kia hoặc là điện chủ tự mình xuất thủ liền không ai có thể phá huỷ thạch thất, làm hư hại thân thể các ngươi.

Mọi người nghe đều gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

- Còn không phải là đề phòng bà lão này.

Vưu bà bà bất mãn hừ lạnh một tiếng cười tà nói:

- Nếu không yên lòng với bà lão này như vậy năm đó trực tiếp giết ta không được sao? Vì sao còn muốn gánh trọng trách bắt bà lão ta tới trông giữ cấm địa này…

Bà lầu bầu, cũng không có ai để ý.

Nhưng bọn người Dương Khai biết lời nói của bà là thật.

Ôn Tử Sam cố ý chế tạo những thạch thất này để bảo vệ linh thể thần hồn những đệ tử đi vào Thần Du Kính kia, hẳn là để phòng ngự Vưu bà bà.

Dù sao Vưu bà bà này cho người ta cảm giác quá nguy hiểm, ai cũng không biết bà ta rốt cuộc sẽ tạo ra chuyện gì nữa, nhỡ thừa dịp mọi người đi vào Thần Du Kính làm hư hại thân thể bọn họ thì e rằng mọi người chỉ có cả đời bị nhốt trong Thần Du Kính không thể đi ra.

Trong lúc nói chuyện mỗi người đều tự tìm một gian thạch thất, lấy lệnh bài cấm chế treo ở cửa đi vào trong.

Cao Tuyết Đình không vội vã đi vào mà đứng tại chỗ, chỉ cho mọi người cách dùng lệnh bài cấm chế kia.

Không bao lâu mọi người trong lòng đều đã hiểu, lúc này đóng cửa thạch thất, thúc giục lệnh bài cấm chế mở ra cấm chế thạch thất của từng người.

Chờ bọn họ đều đã ổn, lúc này Cao Tuyết Đình mới đi tới một thạch thất không người, trước khi đóng cửa nàng mở miệng:

- Tiếp đến xin làm phiền bà bà.

- Không cần ngươi nhiều lời. Vưu bà bà đáp một tiếng.

Cao Tuyết Đình không nói thêm nữa, cũng mở ra cấm chế lẳng lặng chờ đợi.

Chốc lát Vưu bà bà cầm quải trượng, đi tới đứng trước Thần Du Kính, đột nhiên bà ném quải trượng, dang hai tay, cùng lúc đó một cỗ thần niệm cuồn cuộn như hải vây bắt đầu khởi động rót vào Thần Du Kính.

Trong miệng bà lẩm bẩm, dường như đang đọc pháp chú, nhưng nghe kỹ lại không thể nghe được gì.

Mà theo những động tác này, Thần Du Kính vốn là quầng sáng lưu chuyển lập tức bạo phát ra thần quang chói mắt.

Vào giờ khắc này, đám người Dương Khai đang khoanh chân ngồi trong thạch thất cũng bị một mảnh tia sáng bao phủ, trong ánh sáng kia mỗi người đều sinh ra một loại cảm giác vô cùng khó chịu, loại cảm giác này tựa như thần hồn của mình sắp rời khỏi cơ thể, làm người ta thấp thỏm lo âu.

Nhưng mọi người đều không phản kháng, bởi vì hiện tượng này là vô cùng bình thường, mỗi võ giả đi vào Thần Du Kính đều có trải nghiệm như vậy.

- Uâng. Thần Du Kính bỗng quay tròn, càng quay càng nhanh, từ từ tạo thành một cỗ năng lượng triều dâng, tịch quyển bốn phương. Cát đá trong hang động bay chạy đập vào vách động, phát ra tiếng vang răng rắc.

Xuỳ xuỳ xuỳ…

Sáu luồng ánh sáng, từng người từ sáu gian thạch thất bắn ra, trực tiếp xông vào trong Thần Du Kính xoay trong, biến mất không thấy.

Cùng lúc đó mặt ngoài Thần Du Kính loé lên thân ảnh của đám người nhanh như chớp.

- Ừ. Vưu bà bà đang thi triển pháp công bỗng nhiên con ngươi loé lên như phát hiện ra điều gì nhìn chằm chằm Thần Du Kính la lên thất thanh:

- Không thể nào không thể nào, trên người tiểu tử kia sao lại có chí bảo như vậy, lão thân nhìn lầm sao?

Dứt lời hai tay bà hợp lại vỗ mạnh vào chính giữa.

Thần Du Kính đang xoay tròn lập tức ổn định, lần nữa biến thành trạng thái vốn có.

Nhưng Vưu bà bà sắc mặt tái nhợt, một đầu mồ hôi lạnh, thân hình vốn thấp bé càng còng xuống, dường như lần này mở ra Thần Du Kính đã phải tiêu hao rất lớn.

- Đáng ghét, đáng ghét a. Bà gào thét.

- Ôn Tử Sam, ngươi bỏ lại mạng cho ta, còn không phải vì mở ra Thần Du Kính cần dùng thần niệm Đế Tôn tam tầng cảnh khởi động, đừng tưởng ta không biết ngươi dụng tâm hiểm ác, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phải trả giá thật lớn.

Sau khi nói xong bà vội vàng khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng lấy ra một chút linh đan từ nhẫn không gian của mình nhét vào miệng như ăn đậu.

- Không cần biết mình có nhìn nhầm hay không cũng phải đi vào chứng thực một phen. Nếu thực là vật kia, Ôn Tử Sam ngươi xong đời rồi,ha ha ha. Bà nói xong một hồi lại điên cuồng cười ha hả.

Cùng thời khắc đó ở Vạn Thánh Phong, Ôn Tử Sam chăm chú nhìn về nơi xa.

Trần Thiến hầu hạ ở bên.

Sauk hi thần niệm thuộc loại Đế Tôn tam tầng cảnh kia truyền tới, Trần Thiến liền mở miệng nói:

- Xem ra Cao tỷ tỷ bọn họ đã đi vào rồi.

- Ừ. Ôn Tử Sam gật đầu nói:

- Đều thuận lợi.

- Điện chủ. Trần Thiến bỗng quay đầu nhìn Ôn Tử Sam.

- Thật ra thuộc hạ vẫn một mực không rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.