Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2252: Các ngươi đi đi



Có thể nhìn ra, nam nhân Bát Phương Môn này đúng là muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, tuy nói thực lực của những người Bát Phương Môn đối với Tần gia là căn bản không thể ngăn cản, nhưng dù sao cũng là đuối lý, nam nhân trung niên cũng không muốn làm to chuyện, miễn cho đồn đại ra ngoài lại khó coi.

Tần Triều Dương vẻ tức giận không nói một lời, cũng không biết trong lòng nghĩ thế nào nhưng ai cũng có thể thấy vẻ giận giữ không cam lòng của hắn, chỉ là đứng ở đấy nghiền nắm đấm.

Lâm Duẫn thấy vậy lại liên tục cười nhạo miệng nói: - Tần lão gia chủ, ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ một chút, một quyết định sai lầm đủ để cho Tần gia ngươi một tiểu gia tộc như vậy xôi hỏng bỏng không đấy.

Nói đến phần sau, ngữ khí của hắn bỗng âm trầm, mùi vị uy hiếp.

Mà đúng lúc này, bên ngoài viện lạc bỗng truyền đến thanh âm của một người: - Hai trăm ngàn nguyên tinh, đã muốn mua một mạng người, mạng người này rẻ như vậy sao?

Người này lúc nói còn kèm theo tiếng ho nhẹ, bộ dạng như đang bệnh nặng.

- Người nào? Lâm Duẩn giận giữ quay đầu nhìn hướng phát ra tiếng nói kia quát lớn.

Chỉ thấy bên kia Tần Ngọc đang được dìu tới, sắc mặt tái nhợt, thân thể mảnh mai giống như một đoá hoa nhỏ gặp mưa gió nhìn rất đáng thương.

Lâm Duẫn nhìn ngây ra, liền sau đó mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Tần Ngọc, gương mặt hiện vẻ hưng phấn.

Tần Ngọc vốn là tư sắc không tầm thường, giờ này nàng mặc dù bệnh nặng nhưng còn tăng thêm phần mỹ cảm, làm Lâm Duẫn có chút nhìn thấy sắc đẹp thần hồn điên đảo, muốn ngừng không được.

Chính như nam tử trung niên kia nói, Lâm Duẫn người này có chút si mê nữ sắc, đi tới Phong Lâm Thành cũng sắp được hai tháng rồi, mấy ngày này luôn ở tại Tần gia, hôm nay không biết tinh trùng nào lên óc, táy máy tay chân với hai tỳ nữ kia, nếu không cũng không đến mức gây ra nhiễu loạn lớn như thế.

Thời khắc này vừa nhìn thấy Tàn Ngọc, hắn lập tức cảm giác được lúc trước mắt mình quả thực bị mù, lại có ý nghĩ với hai nữ tỳ có tư sắc thường thường như vậy, đích thực đã bôi nhọ thân phận của mình.

Có ý nghĩ gì cũng phải đối với người con gái trước mắt này mới phải.

- Ngọc nhi! Tần Triêu Dương hơi biến sắc mặt, vội vã đi tới chỗ Tần Ngọc đứng đỡ nàng trách cứ: - Sao con lại ra đây, chẳng phải bảo con hãy nghỉ ngơi sao?

Tần Ngọc cười mạnh nói: - Cứ cảm giác có chuyện gì đó nên không yên lòng nên con muốn qua xem một chút.

Lúc nói chuyện đôi mắt đẹp của Tần Ngọc hướng nhìn thi thể tiểu hoàn nữ kia, thấy thảm trạng của nàng, sắc mặt vốn đã tái nhợt nay càng trắng hơn.

- Vị cô nương này… Lâm Duẩn cười tươi làm ra vẻ phong lưu phóng khoáng, miệng lúc nói chuyện đang muốn chào hỏi Tần Ngọc lại bị nam tử trung niên kia hung hăng trừng mắt: - Lui xuống, ngươi còn sợ náo loạn chưa đủ sao?

Lâm Duẩn dường như có chút kiêng kị bộ dáng của nam nhân trung niên này, nghe vậy không khỏi ngượng ngùng, ngậm miệng không nói.

Những đệ tử Bát Phương Môn khác cũng đều gương mặt oán trách nhìn hắn, trách mắng hắn không biết thu mặt lại, quả thực làm người ta không thể nhịn được.

- Vị này hẳn là Tần Ngọc cô nương?

Nam tử trung niên đứng xa xa ôm quyền mỉm cười với Tần Ngọc.

- TIền bối biết ta? Tần Ngọc ho vài tiếng, ánh mắt như nước nhìn đối phương.

Nam nhân trung niêm mỉm cười nói: - Lúc trước khi ở trong thành tìm hiểu tin tức, có nghe người bên ngoài nói Tần gia có một vị kỳ nữ tử, hôm nay mới gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.

Chỉ có tu vi Phản Hư Cảnh hơn nữa cũng không biết mắc phải bệnh gì sinh cơ mờ yếu lại có thể đối mặt với một Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh là hắn mà chậm rãi nói như vậy, đây căn bản không phải là điều một thiếu nữ bình thường có thể làm được. Nhìn Tần Ngọc, nam nhân trung niên không nhìn ra được nửa điểm sợ hãi cùng khủng hoảng trong mắt nàng.

Quan trọng nhất chính là nam nhân trung niên có thể cảm giác được mệnh của Tần Ngọc không còn bao lâu, nhưng nàng không hề có chút ý sợ hãi, thần tình lạnh nhạt, mặc dù là cụ già sống mấy trăm năm, nhìn thấy nhân thế cũng không nhất định có được vẻ lạnh nhạt như vậy của nàng.

Nam nhân trung niên kia không khỏi coi trọng liếc Tần Ngọc.

- Lời vừa rồi của Ngọc cô nương là có ý chê nguyên tinh quá ít? Nam nhân trung niên tuy cảm thấy Tần Ngọc có chút không tầm thường, nhưng cũng không để ở trong lòng, thiếu nữ này chỉ là tu vi Phản Hư Cảnh, lại chỉ là một tiểu thư tiểu gia tộc mà thôi, chỉ có thể thoáng qua trong mắt hắn chứ không đến mức phải đối đãi quá mức đặc biệt, cho nên sau khi hàn huyên một chút hắn liền đi thẳng vào vấn đề mỉm cười nói: - Nếu như vậy Ngọc cô nương có thể ra một cái giá hợp lý, Bát Phương Môn tuy không phải đại tông môn gì nhưng mấy trăm ngàn nguyên tinh cũng có thể có.

Hắn vừa dứt lời Tần Ngọc liền lạnh như băng nói tiếp: - Ngươi coi đây là mua bán đồ vật, còn có thể cò kè mặc cả sao?

Nam nhân trung niên biểu tình ngượng ngùng, cười khan nói: - Vậy ý của Ngọc cô nương…

- Sinh mạng vô giá. Tần Ngọc đáp khẽ.

Nam nhân trung niên ánh mắt híp lại, ngữ khí cũng lạnh không ít nói: - Ngọc cô nương hãy nói rõ một chút đi, ta có chút không hiểu rõ…

Hắn cũng dần mất kiên nhẫn, tuy nói chuyện này đúng là do Lâm Duẫn gây ra, nhưng hắn thân là cường giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, cũng thả thấp tư thái dầy mặt như vậy chỉ mong đối phương có thể nể mặt hắn chút đỉnh lại không ngờ Tần gia bên này lớn nhỏ đều nói không thông, bộ dạng không muốn từ bỏ, hắn tự nhiên cũng căm tức vạn phần.

Hắn tự biết có tiền đề là thực lực chênh lệch lớn, có thể trao đổi cùng đối phương như vật, nhưng lại bị đối phương lớn mặt, năm lần bảy lượt rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt làm hắn cảm thấy rất mất mặt.

- Giết người đến mạng, đạo lý chính đáng. Tần Ngọc nạt nhỏ.

- Cái gì?

Nam nhân trung niên biến sắc không ngờ Tần Ngọc lại đưa ra yêu cầu vô căn cứ bậc này.

Mà Lâm Duẫn lại sợ nhảy dừn lên, kêu gào: - Tiểu tiện nhân ngươi bị tâm thần à? Lại dám kêu bổn thiếu đền mạng. Tính mạng một tỳ nữ rác rưởi sao có thể so sánh với bổn thiếu, ngươi có phải là muốn chết hay không vậy?

- Nói chuyện sạch sẽ một chút. Ngươi ăn phải cứt à? Tần Triêu Dương vừa nghe con thỏ chết bầm này dám nhục mạ Tần Ngọc lập tức mắng trong cơn giận dữ.

Lâm Duẫn giận quá lại cười, không ngừng gật đầu: - Được được, một tiểu gia tộc, lá gan ai nấy đều lớn bằng trời, hôm nay bổn thiếu sẽ dạy các ngươi làm người như thế nào.

Lúc nói vậy, hắn thúc giục nguyên lực có dấu hiệu động thủ.

- Khốn nạn. Nam nhân trung niên bỗng hướng về phía Lâm Duẫn quát một tiếng cắn răng nói: - Ngươi muốn làm gì?

Lâm Duẫn ngẩn ngơ chỉ vào Tần Triêu Dương cùng Tần Ngọc nói: - Huynh cũng nghe thấy bọn họ vừa nói gì, ta muốn làm gì không phải đã rõ ràng rồi hay sao?

Nam nhân trung niên mặt trầm như nước lặng lẽ truyền âm:

- Giết bọn họ không phải chuyện gì, cho dù sau này đồn đạii ra ngoài đối với tông môn ta cũng chỉ là tổn thất trên bề mặt, cũng không có khả năng có người ra mặt vì tiểu gia tộc này tới tìm Bát Phương Môn ta gây phiền toái.

- Vậy huynh cố kỵ cái gì? Lâm Duẫn nghĩ không thông, không biết người này vì sao lại ngăn mình.

- Ngươi là muốn kinh động tới người kia sao? Ngươi có thể biết là nếu kinh động hắn ngươi sẽ có kết quả gì chứ? Nam nhân trung niên lạnh như băng nhìn hắn.

Lâm Duẫn nghe vậy biến sắc, nam nhân trung niên trong miệng nói người kia, đối với Lâm Duẫn mà nói dường như là một tồn tại cực kỳ đáng sợ, chỉ cần nghe thấy cũng đủ làm hắn xanh mặt, khí thế hoàn toàn không còn.

Một màn này ập vào trong mắt Tần Ngọc cùng Tần Triêu Dương, cũng không biết hai người Bát Phương Môn này ngầm trao đổi những gì, nhưng lại làm Lâm Duẫn lặng lã lui xuống.

Nam nhân trung niên lúc này mới nhìn Tần Ngọc ôm quyền nói: - Ngọc cô nương, đề nghị vừa rồi tại hạ coi như chưa nghe thấy, cô nương hãy đổi một điều kiện khác đi.

Tần Ngọc ho nhẹ vài tiếng nói: - Ta biết với thực lực Tần gia ta không có cách nào khắc bắt các ngươi đền mạng.

- Ngọc cô nương quả nhiên còn hiểu lý lẽ. Nam nhân trung niên mỉm cười tán dương Tần Ngọc thức thời.

Tần Ngọc nói tiếp: - Nhưng Tiểu Hoàn là người làm Tần gia ta, không thể cứ chết không minh bạch như vậy, mà chúng ta nếu không có cách gì giúp cô ấy báo thù, tất nhiên cũng không thể để cừu nhân của cô ấy tiếp tục lưu tại Tần gia, các ngươi đi đi.

Lời vừa nói ra, mọi người Bát Phương Môn đều sợ run tại chỗ, mỗi người đều trợn to mắt nhìn Tần Ngọc, biểu tình vô cùng ngạc nhiên.

Nam tử trung niên kia trầm mặc một hồi lâu mới ho khan vài tiếng: - Ngọc cô nương vừa rồi là có ý…

Tần Ngọc nói: - Chẳng lẽ ta nói còn không rõ sao, Tần gia ta không chiêu đãi các ngươi, nhưng mối thù này chúng ta sẽ nhớ kỹ, sẽ có một ngày thay Tiểu Hoàn báo thù.

Khi nàng nói chuyện, ánh mắt nhìn thẳng đối phương không hề có ý tránh né.

Nam nhân trung niên sắc mặt ngày càng băng hàn, mà biểu tình của mấy đệ tử khác của Bát Phương Môn cũng không tốt đẹp gì.

Gió mát thổi tới làm mùi máu tươi trong sân càng thêm nồng đậm.

Nam nhân trung niên ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm Tần Ngọc, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói: - Ngọc cô nương? Đây là thật sao?

Khi hắn nói chuyện, khoé miệng hơi co quắp, làm như không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển tới mức này.

Nếu thật bị Tần Ngọc đuổi ra khỏi Tần gia thì mặt mũi Bát Phương Môn còn đâu? Quan trọng nhất chính là nếu bị đuổi ra tất sẽ kinh động tới người làm bọn họ kiêng kị vạn phần kia, đến lúc đó người ấy tới hỏi thăm nguyên do hắn sẽ phải giải thích như thế nào?

Cũng không thể nói với tên kia, bởi vì Lâm Duẩn lỡ tay đánh chết mộtt ỳ nữ người ta lại không thể báo thù rửa hận cho nên không cho chúng ta ở, đuổi chúng ta ra ngoài…

Nếu thực nói như vậy nam nhân trung niên khẳng định mình và Lâm Duẩn đều không có kết cục tốt.

Tên kia…cũng không phải dễ nói chuyện.

- Ngươi coi là ta đang nói đùa sao? Tần Ngọc khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, không chút thối lui.

Nam nhân trung niên bỗng nhiên nhắm mắt lại từ từ nói: - Ngọc cô nương, chuyện này có thể dàn xếp lại hay không? Chúng ta tạm thời không thể rời khỏi Tần gia, nguyên nhân không tiện nói ra.

Không đợi Tần Ngọc lên tiếng hắn liền giơ một ngón tay nói: - Một triệu nguyên tinh? Thế nào?

Lời vừa nói ra, sắc mặt đám người Lâm Duẫn đại biến thất thanh nói: - Sư huynh, huynh đùa hay thật?

Một triệu nguyên tinh không phải số lượng nhỏ, Bát Phương Môn cũng không coi là tông môn lớn, mấy chữ này đối với đám người Lâm Duẫn tuy không phải là không thể gánh được nhưng cũng sẽ bị thương gân động cốt, cho nên lúc không phải vạn bất đắc dĩ bọn họ sẽ không muốn bỏ ra nhiều như vậy.

Nghĩ tới đây Lâm Duẫn kêu lên: - Một người làm, giết thì giết, ở đâu ra chuyện vô lý vậy, đưa các ngươi một trăm ngàn nguyên tinh lấy thì lấy, chúng ta sẽ không rời khỏi Tần gia, các ngươi nếu thật có bản lĩnh thì lúc nào cũng có thể tìm ta báo thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.