Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2307: Đơn thuần là việc riêng



Mấy người Thiên Diệp Tông vừa nghe Dương Khai nói như vậy, đều nghi hoặc nhìn hắn, đầy mặt mờ mịt...

Dương Khai toét miệng cười, thấp giọng nói: - Thành chủ đại nhân xem dáng vẻ đầy lòng tự tin, sao lại không có điểm chuẩn bị?

Đỗ Hiến hơi biến sắc, làm như nghĩ tới điều gì, đồng dạng thấp giọng trả lời: - Dương thiếu là ý nói, hắn có chuẩn bị...

Dương Khai lắc lắc đầu, ra hiệu hắn yên lặng theo dõi biến chuyển.

Bên kia, cô dâu đội mũ phượng, đeo khăn quàng vai, đỉnh đầu phủ khăn voan đỏ từng bước một đi tới trước mặt Sài Hổ. Sài Hổ nhìn nàng, trong con mắt độc nhất có thể thấy được vẻ mừng rỡ, mở miệng nói: - Ngũ muội hãy đứng ở một bên thay ta lược trận, ta còn phải bảo lão thất phu này thả đại ca bọn họ ra, sau đó chúng ta liền cao bay xa chạy, không bao giờ... trở về Thiên Hạc Thành này nữa!

Cô dâu không nói một lời, ngoan ngoãn đi tới đứng bên cạnh Sài Hổ.

- Các hạ hôm nay tới phủ thành chủ ta náo loạn một trận, làm mất mặt mũi bổn tọa, các hạ cho rằng... có thể bỏ đi ư? Lạc Tân hừ lạnh một tiếng, nói châm chọc.

- Chuyện do người làm ra! Sài Hổ cười lạnh đáp lại.

Lạc Tân cười, nói thâm ý sâu sắc địa: - Bổn tọa cảm thấy... tốt nhất là ngươi lưu lại đi!

Sài Hổ biến sắc, đang định nói gì đó, bỗng nhiên cảm giác sau lưng một luồng gió lạnh đánh úp lại, ngay sau đó, một bàn tay ấn lên sau lưng mình, lực lượng cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể, chấn cho cả người hắn bay đi.

Thân ở giữa không trung, hắn quay đầu nhìn lại, đợi thấy được người ra tay kia rốt cuộc người nào hắn không thể tin vào mắt mình, đồng thời cũng cực kỳ bi ai và tuyệt vọng.

"Phịch..." Sài Hổ rơi xuống đất, đập nát bàn ghế, cũng rất nhanh bò dậy, bất quá dưới một chưởng kia, dường như hắn bị thương không nhẹ, cho nên vừa đứng lên liền há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

"Xoạt xoạt xoạt..."

Các cường giả phủ thành chủ lập tức chạy tới, mấy bàn tay đồng thời ấn trên người hắn. Lực lượng nơi lòng bàn tay bắt đầu khởi động, lại là súc tích mà không phát.

Hôm nay dù sao cũng là buổi hôn lễ thành chủ đại nhân cưới vợ bé, đích thực không nên thấy máu, nếu không phải như thế, thời khắc này chỉ sợ Sài Hổ đã là người chết.

Bị khống chế, Sài Hổ lảo đảo, chật vật, đứng không vững, gương mặt đau xót nhìn cô dâu kia, trong miệng đầy máu tươi, bi thiết kêu lên: - Ngũ muội... Đây là vì sao...

Trước đó người ra tay đánh lén hắn, đánh hắn bị thương nặng, bất ngờ chính là cô dâu mà hắn muốn giải cứu lần này... cho tới giờ hắn còn không thể tin đây là sự thật.

Hết thảy đều phát sinh chỉ trong nháy mắt, chẳng những Sài Hổ giật mình, ngay cả tân khách bốn phía đều trợn mắt há hốc mồm, chỉ có Lạc Tân dường như sớm có dự liệu, mặt ngầm mỉm cười.

Dương Khai bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn vào cô dâu kia, sắc mặt không ngừng biến đổi.

- Yêu khí?

Diệp Tinh Hàm nhướn mày, bàn tay bưng kín đôi môi đỏ mọng, hô nhỏ: - Cô dâu này lại là người của Yêu tộc?

Ngay khoảnh khắc cô dâu hành động vừa rồi, tuy rằng thời gian rất ngắn, nhưng lực lượng nàng ta thi triển ra lại khác nhau rất lớn với nguyên lực, mang theo một khí tức yêu nguyên tinh thuần.

Tuy rằng cũng có võ giả Nhân tộc tu luyện công pháp hoặc là bí thuật của Yêu tộc, làm cho lực lượng bản thân đến gần yêu nguyên khí, nhưng tuyệt đối sẽ không tinh thuần như vậy. Từ đó nhìn ra, cô dâu này không phải Nhân tộc, mà là một thành viên của Yêu tộc.

Trong Tinh Giới cũng không phải không có Yêu tộc, chỉ là Yêu tộc rất hiếm khi đến hoạt động ở khu vực Nhân tộc. Hơn nữa sẽ cực lực che dấu hành tung của mình, dù sao chủng tộc bất đồng, khó tránh khỏi có người gặp Yêu tộc sau đó sẽ nổi lên dị tâm cái gì.

Người giống như Diệp Tinh Hàm nhận ra điểm này không phải số ít. Trong lúc nhất thời đều tò mò nhìn lại hướng cô dâu.

Mà xem theo dao động lực lượng tràn ngập ra khi cô dâu mới vừa động thủ, bất ngờ nàng còn là một võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh.

- Dương thiếu làm sao vậy?

Đỗ Hiến nhìn thấy sắc mặt Dương Khai không đúng, vội vàng hỏi một câu.

Dương Khai lại không để ý đến, chỉ nhìn chằm chằm vào cô dâu, thân mình run nhè nhẹ, như là phát hiện chuyện gì rất khủng khiếp.

- Dẫn đi canh chừng cho kỹ, đợi sau hôn lễ, bổn tọa sẽ tâm sự cẩn thận với hắn! Bên kia, Lạc Tân phất tay ra lệnh.

Mấy hộ vệ phủ thành chủ gật gật đầu, đồng loạt ra tay phong ấn tu vi của Sài Hổ, rồi định áp giải hắn đi.

- Không cần! Không nghĩ tới đúng lúc này truyền đến một tiếng kêu to, sau đó mọi người chỉ thấy Lạc Băng vừa thoát khỏi miệng cọp lại vọt thẳng tới trước Sài Hổ, quyền đấm cước đá mấy tên hộ vệ kia một trận, sau khi dùng sức đánh bọn họ dạt ra, nàng lại dang hai tay chắn trước mặt Sài Hổ, không ngừng lắc đầu nói: - Đừng tới đây!

Xu thế của nàng như phải bảo vệ Sài Hổ, làm cho các tân khách lại trố mắt líu lưỡi, hoàn toàn không biết rốt cuộc trong lòng nàng nghĩ như thế nào, dù sao trước đó Sài Hổ bắt nàng làm con tin mọi người đều nhìn thấy trong mắt, giờ này nàng vừa thoát vây hẳn phải mau mau cách xa Sài Hổ mới đúng? Vì sao lại còn chui đầu vô lưới?

- Băng nhi làm càn gì thế! Lạc Tân giận dữ, hôm nay đúng là lão bị con gái của mình chọc tức không ít, hết lần này tới lần khác chống đối không vâng lời mình, hơn nữa lại còn muốn bảo vệ người phá đám hôn lễ của mình... sao lão không phẫn nộ.

- Phụ thân, hôm qua Sài đại ca đã cứu nữ nhi một mạng, là ân nhân cứu mạng nữ nhi, người không nên làm khó huynh ấy! Lạc Băng nức nở năn nỉ.

Lạc Tân híp mắt lại, nói: - Ân nhân cứu mạng ư?

Lạc Băng nói: - Đúng! Hôm qua nữ nhi gặp nguy hiểm, là Sài đại ca đã cứu nữ nhi...

- Hôm qua? Lạc Tân nhướn mày, lạnh lùng nói: - Hôm qua không phải ngươi ra ngoài với Khưu công tử sao? Làm sao người này lại cứu ngươi?

Lạc Băng lắc đầu nói: - Ngọn nguồn chuyện thế nào, nữ nhi sẽ nói rõ chi tiết với phụ thân, nhưng bây giờ người không nên làm khó huynh ấy, hãy để huynh ấy đi đi!

Bên kia Khưu Vũ vừa nghe nói, lập tức mặt mũi trắng bệch, lắc mình một cái đến trước mặt Lạc Băng, đưa tay nắm cánh tay nàng, nói: - Băng muội muội, không nên làm càn! Thành chủ đại nhân không phải nói không làm tổn thương hắn sao, muội hãy ngoan ngoãn nghe lời đi!

Lạc Băng lắc đầu, nói:

- Nếu vậy thì thả huynh ấy ngay đi!

Trong mắt Lạc Tân lóe lên vẻ không kiên nhẫn, nhìn về phía Khưu Vũ nói: - Khưu công tử, tiểu nữ không hiểu chuyện, hãy mang nàng vào trong nghỉ ngơi!

Khưu Vũ gật gật đầu: - Tuân mệnh đại nhân!

Khi nói chuyện, đưa tay vỗ trên người Lạc Băng một cái, Lạc Băng lập tức mềm nhũn ngã xuống, tuy rằng thần trí thanh tỉnh, lại đã không thể hành động, Khưu Vũ ôm lấy nàng, rồi định bước vào hậu đường.

Sài Hổ sau khi bị cô dâu đả thương, dường như mất hết hồn phách, đối hết thảy trước mắt đều không để ý tới, cho đến lúc này, một con mắt duy nhất của hắn đỏ bừng, cắn răng nói: - Ngũ muội, hãy nói cho ta biết, đây rốt cuộc là vì sao! Chẳng lẽ muội đúng thật là tự nguyện gả cho lão thất phu này?

Lạc Tân cười lạnh nói: - Bổn tọa đã cho ngươi mặt mũi, nếu ngươi còn không biết điều, thì đừng trách bổn tọa không khách sáo với ngươi!

Một bên tân khách kêu lên: - Thành chủ đại nhân không cần quá mức nhân từ, tội của người này là không thể tha thứ!

- Đúng vậy, cô dâu cùng thành chủ đại nhân ân ái bền lâu, trăm năm hạnh phúc, ngàn năm chung gối, trời sinh một đôi, địa tạo một đôi, há là tên tiểu nhân hèn hạ như ngươi có thể dễ dàng chia rẻ!

- Ta không tin, ta không tin! Sài Hổ dùng hết sức gào thét.

- Ngoan cố không tha!

Lạc Tân hừ lạnh, trầm giọng quát: - Vậy ngươi hãy ở một bên nhìn kỹ xem, chuyết kinh có phải tự nguyện thành thân cùng bổn tọa hay không!

Dứt lời, Lạc Tân quay đầu nhìn chung quanh, sắc mặt âm trầm nói: - Còn có vị bằng hữu nào không đồng ý hôn sự này, đều đứng ra đi, bổn tọa sẽ cho một đáp án để bằng hữu hài lòng!

Hôm nay lão bị người quấy rối hôn lễ, tổn thương mặt mũi nên có ý lập uy vãn hồi uy nghiêm, lúc lão nói lời này gương mặt đầy sát khí.

Ai còn dám đứng ra chống đối lão?

- Thành chủ đại nhân nói đùa, trên đời này luôn có người không biết điều như vậy, đại nhân không cần để ý tới!

- Đúng vậy, để người như thế phá hỏng nhã hứng đích thực không đáng... tiếp tục, tiếp tục đi!

Lúc này Lạc Tân mới sắc mặt hơi hòa hoãn, hừ lạnh nói: - Hôm nay vốn là ngày vui mừng, bổn tọa cũng không muốn nổi giận, nếu còn có người không đồng ý, hãy nói thẳng ra đi!

Lão nhìn quanh bốn phía, mọi người đều gương mặt tươi cười.

- Ta... Bỗng nhiên vang lên một thanh âm, bầu không khí hòa hoãn đột nhiên tăng độ khẩn trương, cũng không ít người hít vào một hơi lạnh, nhìn lại hướng nơi phát ra thanh âm, thầm nghĩ: "Trên đời này đúng là có người không sợ chết mà! Ở thời điểm này lại còn dám chủ trương ngược lại!"

Lạc Tân cũng là sắc mặt lạnh xuống, ý phẫn nộ lộ rõ trên mặt, trong mắt đầy sát khí nhìn lại bên kia.

Chỉ thấy trên bàn tiệc gần trước nhất, một thanh niên cười tủm tỉm đứng lên, giơ tay nói:

- Ta... có chút ý kiến nho nhỏ, hy vọng thành chủ đại nhân không nên tức giận!

- Người của Thiên Diệp Tông!

- Lại là đệ tử Thiên Diệp Tông, không phải là muốn đúng lúc này bỏ đá xuống giếng chứ?

- Người này nhìn thật lạ mặt a, có thật là người của Thiên Diệp Tông không?

- Còn có thể giả sao? Ngươi không thấy hắn ngồi chung một chỗ với đám người Diệp Tinh Hàm, Đỗ Hiến sao?

- Cái này có hứng thú rồi đây!

Vang lên tiếng bàn tán xì xào. Sau khi mọi người thấy rõ người lên tiếng lại ngồi chung một chỗ với các đệ tử Thiên Diệp Tông, lập tức sáng tỏ chuyện hôm nay trở nên phức tạp hơn. Sài Hổ dù sao chỉ là một người, tới cướp cô dâu không được bị đả thương bất quá là làm trò cười cho người trong cuộc, nhưng nếu là Thiên Diệp Tông nhúng vào nước đục này, thì không khỏi dẫn tới hai thế lực hoàn toàn xé rách da mặt, trực tiếp khai chiến... đây chính là đại sự quan hệ đến phương viên mấy chục vạn dặm.

Nơi cửa đại sảnh, Khưu Vũ vốn đang ôm Lạc Băng mất đi năng lực hành động sắp rời đi, nghe nói vậy lập tức dừng lại thân hình, quay đầu nhìn lại, đợi thấy rõ người nói chuyện rốt cuộc là người nào, hắn không khỏi hơi biến sắc: "Tại sao là tiểu tử này, quá vô pháp vô thiên đi!".

- Dương... Dương thiếu... Diệp Tinh Hàm mắt choáng váng, ngơ ngác nhìn Dương Khai đứng lên, tay bịt đôi môi đỏ mọng, không biết Dương Khai phát bệnh thần kinh gì mà lại muốn tham gia vào cuộc náo nhiệt này.

- Dương thiếu làm gì vậy? Đỗ Hiến cũng biến sắc, trong nháy mắt ý thức được chuyện nghiêm trọng. Mặc dù bọn họ đều biết Dương thiếu không phải đệ tử của Thiên Diệp Tông, nhưng người khác thì không biết, mọi người đều ngồi chung một bàn, khẳng định người khác sẽ đoán già đoán non một phen... thời điểm này Dương Khai lại đứng ra phản đối cửa hôn sự như thế, không khỏi làm cho người khác nghĩ là hắn hành sự đại biểu cho Thiên Diệp Tông.

Một khi có hiểu lầm như thế, chỉ sợ bọn họ sẽ không thể rời Thiên Hạc Thành.

Trong nháy mắt, trên trán Đỗ Hiến liền toát ra mồ hôi lạnh.

- Việc riêng! Đơn thuần là việc riêng! Dương Khai nhìn hai người mỉm cười nói, rồi ngẩng đầu nhìn lại phía Lạc Tân.

Lạc Tân hiển nhiên cũng một bụng mờ mịt, nhìn Dương Khai một lúc, rồi nói: - Các hạ cũng là Thiên Diệp Tông ư? Thế nào bổn tọa chưa từng thấy qua?

Càng làm cho Lạc Tân không sao hiểu được là, nhóm người Thiên Diệp Tông này lại ngồi ở một bàn tiệc gần trước nhất, đây là tình huống gì thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.