Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2327: Đế Thiên Cốc



Đế Thiên Cốc trước mắt này căn bản chỉ là hữu danh vô thực, đối với Dương Khai không có nửa điểm tác dụng.

Diệp Tinh Hàm không lý nào lại lừa gạt hắn, điểm này thì Dương Khai tin chắc. Từ khi biết được Diệp Tinh Hàm tới nay, thái độ của nàng đối với hắn đếu rất thận trọng, cung kính, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy để lừa gạt mình chứ.

Vậy giải thích duy nhất chính là, Đế Thiên Cốc đúng là có đế ý, chỉ không biết vì sao lại tiêu tán không thấy.

Mấy vạn năm đã qua, vật đổi sao dời, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Dương Khai đứng tại chỗ áo não một trận, tuy nhiên nghĩ tới việc hắn đã đào được nhiều linh thảo linh dược như vậy, cũng không tính là không có thu hoạch, ngược lại thu hoạch không nhỏ, nên cũng không cần quá ảo não.

Bên trong sơn cốc này tràn ngập mùi thơm kỳ diệu, hiển nhiên là có không ít linh thảo linh dược.

Nếu đã đến nơi này, Dương Khai cũng không định bỏ qua, lập tức bắt tay tìm kiếm.

Không lâu sau, Dương Khai đã có thu hoạch to lớn.

Khi hắn đào được một gốc cây cao cỡ nửa người có những trái cây đỏ thẫm bên trên, đang định đưa vào nhẫn không gian, bỗng nhiên hắn tựa như phát hiện ra gì đó, liền phóng thần niệm hướng tới những trái cây này dò xét.

Một lát sau, hắn không khỏi khẽ "hả" lên một tiếng.

Trái cây này hắn nhận ra được, chính là Chu Tước Quả, linh quả cấp Đạo Nguyên thượng phẩm, tài liệu chính để luyện chế Địch Mạch đan, sau khi uống vào có thể trợ giúp võ giả tẩy rửa kinh mạch, khiến tu vi trở nên càng thêm tinh thuần.

Nếu vẻn vẹn chỉ là như vậy thì cũng không có gì đáng nói, mấu chốt là Dương Khai nhận ra một tia lực lượng pháp tắc rất rõ ràng bên trong Chu Tước Quả.

Linh quả cấp Đạo Nguyên, dù cấp bậc có cao hơn nữa, cũng không có khả năng dưỡng dục ra lực lượng pháp tắc, điều này làm cho hắn vô cùng khiếp sợ.

Cẩn thận cảm ứng thêm một lát, Dương Khai mơ hồ phát hiện ra, lực lượng pháp tắc bên trong Chu Tước Quả này có đế ý.

Dương Khai bỗng nhiên nhướng mày, ánh mắt tỏa sáng, khẽ hô lên: - Chẳng lẽ...

Hắn tựa như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng lấy những linh thảo linh dược vừa đào được trong nhẫn không gian ra, cẩn thận dò xét.

Một nén nhang sau, Dương Khai lộ ra vẻ chợt hiểu, đã biết chuyện gì xảy ra.

Đế Thiên Cốc này, rất lâu trước đây quả thật có tồn tại đế ý nồng đậm, có thể khiến cho võ giả ở trong đó cảm ngộ tu luyện, đặt nền móng cho việc tấn cấp Đế Tôn Cảnh.

Nhưng trải qua mấy vạn năm, đế ý ở nơi này đã bị những linh thảo linh dược hấp thu hầu như không còn. Hiện tại tất cả đế ý đều đã dung hợp với linh thảo linh dược ở nơi đây, tuy hai mà một!

Tất cả linh thảo linh dược hắn đào được trong sơn cốc này, gần như đều giống như Chu Tước Quả, tích chứa đế ý!

Ngược lại, những dược liệu hắn đào được trước khi đến đây cũng không có đặc điểm này. Đối chiếu với nhau, vừa xem là hiểu ngay.

Sau khi hiểu rõ điểm này, Dương Khai không nhịn được trở nên phấn chấn.

Linh thảo linh dược dưỡng dục ra đế ý, những thứ này đừng nói là thấy qua, mà ngay cả nghe cũng chưa từng nghe được. Nếu luyện chế chúng thành linh đan mà nói, thì bên trong linh đan nhất định sẽ lưu lại đế ý. Võ giả sau khi uống vào, chắc chắn có thể cảm ngộ được lực lượng pháp tắc trong đó.

Phương thức này, so với cảm ngộ đế ý bên trong Đế Thiên Cốc còn tốt hơn nhiều, bởi vì cảm ngộ bên trong Đế Thiên Cốc cũng chỉ là cảm ngộ bề ngoài, nhưng cảm ngộ sau khi uống linh đan có đế ý, lại là một loại cảm ngộ từ bên trong thân thể, mỗi một khối máu thịt, mỗi một tấc kinh mạch đều tham dự trong đó, rõ ràng có thể khiến cho võ giả cảm ngộ càng rõ ràng hơn.

Cũng chỉ có địa phương đặc thù như Đế Thiên Cốc, mới có thể sinh ra những linh thảo linh dược kỳ lạ này.

Dương Khai có thể tưởng tượng được, loại đan dược luyện chế từ thảo dược này một khi chảy vào Tinh Giới, nhất định sẽ khiến cho những võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh nơi đây tranh nhau đến máu chảy đầu rơi. Dược hiệu cùng công hiệu của đan dược đối với những võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh đỉnh phong, một mực vẫn khó tấn cấp được mà nói, chỉ là thứ yếu, chỉ có đế ý và lực lượng pháp tắc bên trong nó mới là trọng yếu nhất.

Hắn mừng rỡ trong lòng, thầm cảm thấy thu hoạch lớn nhất của mình chuyến này, chính là những thảo dược bên trong Đế Thiên Cốc này, không chần chờ nữa, hắn lập tức triển khai thần thức tìm kiếm.

Hắn quyết định không buông tha bất kỳ một gốc linh thảo nào, hễ đã trưởng thành, nhất định phải đào lên toàn bộ.

Sơn cốc không lớn, nhưng mấy vạn năm không có người tới, dưới sự tưới tắm của linh khí thiên địa nồng đậm đã dưỡng dục nên không ít linh dược. Dương Khai tìm tòi từng tấc đất một, bận bịu suốt một ngày trời mới hoàn tất.

Tất cả linh dược đều đã được hắn vơ hết vào trong túi.

Vì khác biệt với những linh dược đào được trước đó, Dương Khai cố ý để những linh dược này ở cùng một chỗ, chuẩn bị chuyến này trở về sẽ mau chóng luyện chế chúng thành đan dược.

Linh dược đã bị đào lên, nếu không nhanh chóng luyện chế, Dương Khai lo lắng đế ý sẽ dần dần tiêu tán.

Hoa tỷ sẽ phải cảm thấy rất hứng thú đối với những linh đan này. Nếu có những linh đan này tương trợ, tiến trình nàng tấn cấp lến Đế Tôn Cảnh nhất định sẽ tăng nhanh rất nhiều.

Một ngày sau, Dương Khai đứng một cái sơn động, vẻ mặt ngưng trọng.

Lúc trước, khi tìm tòi linh dược trong Đế Thiên Cốc, hắn liền phát hiện ra cái sơn động này. Chỉ có điều hắn không có thời gian đi vào cẩn thận thăm dò, chờ đến khi tất cả dược liệu đã được đào xong, hắn mới tới đây dò xét.

Cái sơn động này dường như là động thiên nhiên, nhưng Dương Khai lại nhạy cảm phát hiện ra có dấu vết con người cải tạo. Chỉ có điều thủ pháp người cải tạo nó rất cao minh, hơn nữa trải qua thời gian đã lâu, không dễ khiến cho người khác nhận ra.

Cũng không biết có phải mấy vạn năm trước, đệ tử Thiên Diệp Tông tới đây tu luyện cải tạo hay không, dù sao Dương Khai cũng cảm nhận được một loại khí tức nguy hiểm truyền ra từ trong sơn động này.

Theo bản năng, hắn cảm thấy trong cái sơn động này ẩn tàng thứ gì đó.

Tuy nhiên đoạn đường hắn đi tới, ngay cả một con yêu thú cũng không thấy, cho nên hắn cũng không quá lo lắng. Cái bí cảnh này cũng không lớn, nếu đây là nơi mấy vạn năm trước đệ tử Thiên Diệp Tông đi vào tu luyện, thì chắc chắn sẽ không có uy hiếp gì trí mạng.

Cho nên hắn chỉ hơi do dự một chút, liền tiến thẳng vào trong sơn động.

Trong sơn động ánh sáng mờ tối, hai bên vách động được khảm kỳ thạch phát sáng, nhưng đã nhiều năm trôi qua, những kỳ thạch này đều đã mất đi công hiệu, không khí có vẻ âm u, thậm chí rất khô khan.

Dương Khai đi không bao lâu, bỗng nhiên mũi khẽ hít hít, hắn ngửi được một mùi lạ từ phía trước truyền đến. Mùi vị kia không dễ ngửi, thậm chí còn hơi hôi thối, tựa như mùi cá chết vậy.

Điều này làm cho hắn nhướng mày.

Theo lý mà nói, linh khí bên trong bí cảnh này nồng đậm như thế, thì mọi sinh vật đều sẽ sinh trưởng tốt đẹp, không có khả năng xuất hiện loại mùi thối này.

Ý nghĩ này vừa hiện ra, bỗng nhiên Dương Khai cảm thấy có chút không đúng, trong khoảnh khắc đó, hắn chợt thấy hoa mắt, bước chân nhẹ đi, không nhịn được khẽ lảo đảo.

- Có độc? Dương Khai kinh hãi, vội vàng thúc giục nguyên lực bảo vệ bản thân, đồng thời lấy ra một loại trái cây từ trong nhẫn không gian nhét vào trong miệng, nuốt vào.

Trái cây này là linh quả cấp Đế, vô giá, cũng là thứ đào được trong bí cảnh này. Giờ phút này, Dương Khai cũng không để ý được nhiều như vậy. Cái sơn động này khiến hắn rất cảm thấy rất hứng thú, muốn tìm tòi đến cùng thì trước đó chỉ có thể ăn linh quả này vào để ngăn cản độc tính.

Linh quả vào bụng, hơn nữa được nguyên lực thúc giục, lúc này Dương Khai mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, tiếp tục hướng tiến về phía trước.

Càng đi sâu vào bên trong, mùi thối thì càng nồng nặc, không chỉ như thế, độc tính trong ẩn chứa trong không khí dường như cũng càng mãnh liệt hơn. Dương Khai cảm thấy mình cũng không kiên trì được bao lâu nữa, không biết loại độc này là thứ quỷ gì, ngay cả hắn cũng có chút vô lực ngăn cản, chỉ là khí độc đơn thuần phát ra đã như vậy, nếu như đụng phải nguồn độc chẳng phải là vừa dính vào sẽ chết sao.

Cho nên hắn thầm quyết định, nếu như một lúc nữa không phát hiện thấy gì, sẽ lập tức lui trở ra.

Tuy nhiên cái ý nghĩ này vừa mới hiện ra, hắn liền nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một tia ánh sáng truyền tới, điều này làm cho sắc mặt hắn biến đổi, không khỏi tăng nhanh bước chân.

Một lát sau, hắn liền đi tới một cái sơn động lớn hơn.

Bên trong sơn động này có một viên kỳ thạch phát ra ánh sáng rực rỡ được khảm bên vách động. Dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng khắp sơn động.

Dương Khai đảo mắt một vòng, rất nhanh liền ngừng lại một chỗ, không khỏi hít sâu một hơi.

Hắn phát hiện ở phía đó có một thi thể ngồi ngay ngắn, thi thể này hiển nhiên đã chết không biết bao nhiêu năm, toàn thân không có nửa điểm sinh cơ, ngay cả thân thể cũng khô quắt lại không còn hình dáng, tạo thành một bộ da bọc xương, hốc mắt sâu hoắm, tóc tai rối bời, không hề sáng bóng, giống như cỏ khô vậy.

Tuy nhiên quần áo mặc trên người hắn lại hơi quen mắt.

Dương Khai nhìn một hồi, lập tức nhớ tới dường như trang phục của Diệp Hận mặc có chút tương tự.

Điều này làm cho hắn nhướng mày, bỗng nhiên hiểu ra người chết trước mắt này rốt cuộc có thân phận gì.

Người này rõ ràng chính là người cuối cùng đi vào bí cảnh năm xưa, tông chủ Thiên Diệp Tông, người đã mang theo vô số công pháp và bí thuật vào trong này, khiến cho truyền thừa của Thiên Diệp Tông bị cắt đứt. Chắc chắn hắn cũng chính là người đã phá hủy bình đài trận cơ, đóng lại lối vào.

Thiên Diệp Tông xuống dốc, chính là do người này đầu têu gây họa!

Dương Khai không hiểu tại sao hắn lại muốn làm như vậy, chỉ có điều người chết cũng đã chết rồi, hiện tại có truy cứu những điều này cũng không còn chút ý nghĩa gì, huống chi, Dương Khai cũng không phải là người của Thiên Diệp Tông, căn bản không cần quan tâm đến những chuyện này.

Chuyến đi vào bí cảnh này, mục đích chỉ là chữa trị bình đài trận cơ mà thôi, có thể phát hiện ra thi thể vị tông chủ Thiên Diệp Tông mấy vạn năm trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Nghĩ tới đây, Dương Khai liền ôm quyền, nói: - Đi nhầm vào nơi tiền bối tọa hóa, vô ý quấy rầy, xin tiền bối thứ lỗi.

Hắn nói một thôi một hồi, lúc này mới cất bước tiến lên.

Vị tiền bối Thiên Diệp Tông này trước khi chết cũng không biết đang làm cái gì, Dương Khai phát hiện thấy dưới mông hắn có một đồ án trận pháp to lớn, có vẻ vô cùng huyền diệu, mà ở bên cạnh thi thể còn chất đống không ít khoáng vật và đủ loại vật liệu luyện khí.

Cấp bậc những tài liệu này cực cao, tối thiểu cũng là cấp Đạo Nguyên, cũng không thiếu cấp Đế.

Nếu như có một vị luyện khí sư lúc này mà nói, nhất định sẽ mừng rỡ như điên.

Dương Khai cũng không có phản ứng quá lớn, bởi vì những tài liệu này không cần biết trân quý đến mức nào, nhưng rơi vào trong tay hắn thì cuối cùng cũng để cho pháp thân cắn nuốt luyện hóa, với hắn mà nói chỉ có nhiều hay ít mà thôi.

Hắn cũng không khách khí, bước lên phía trước, nhanh chóng thu những vật liệu rơi vãi trên mặt đất lại, rồi ném vào cho pháp thân ở bên trong Tiểu Huyền Giới, để nó tự mình xử lý.

Kế tiếp, ánh mắt Dương Khai liền bị chiếc nhẫn không gian trên ngón tay thi thể kia hấp dẫn.

Đối phương trước khi chết tuyệt đối là cường giả Đế Tôn Cảnh, có thể là Đế Tôn tam tầng cảnh, lại là tông chủ Thiên Diệp Tông, trong nhẫn không gian này lý nào lại không có thứ tốt? Nếu như Dương Khai đoán không sai, những công pháp và bí thuật thất truyền của Thiên Diệp Tông, chắc chắn đều ở trong chiếc nhẫn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.