Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2350: Tuế Nguyệt đan



Diệp Hận vốn đã đến tình trạng dầu hết đèn tắt, trận chiến trước đó khiến cho thân thể lão bị thương càng nặng thêm, cho nên lão nói ra lời này cũng không phải là giở trò. Nếu trước khi chết lão có thể đột phá gông cùm xiềng xích, tấn cấp lên Đế Tôn, thì dĩ nhiên sẽ không còn phải lo lắng đến đại nạn, vì khi đó tuổi thọ của lão cũng sẽ tăng lên. Nhưng nếu không thể tấn cấp, vậy thì chỉ có thể cát bụi lại trở về với cát bụi mà thôi.

Hiện tại lão chỉ hận thời gian không đợi mình!

Nhưng chuyện này cũng không thể trách ai, chỉ có thể cảm khái vận khí của mình không tốt mà thôi. Nếu như có thể quen biết Dương Khai sớm mấy năm, nói không chừng hiện tại lão đã là Đế Tôn Cảnh rồi.

Dương Khai lật bàn tay, lấy ra một hộp ngọc, rồi chậm rãi đưa tới trước mặt Diệp Hận, nói: - Viên linh đan có lẽ sẽ có ích đối với Diệp tông chủ.

- Đây là... Diệp Hận nghi ngờ nhìn Dương Khai, không biết bỗng nhiên hắn lấy ra viên linh đan này cho mình làm cái gì, tuy nhiên lão cũng biết Dương Khai chính là một luyện đan sư, cho nên không dám sơ suất, vội vàng nhận lấy, mở hộp ngọc ra.

Trong hộp ngọc là một viên linh đan to khoảng hạt nhãn, tỏa ra vầng sáng thần kỳ, hương thơm nức mũi. Diệp Hận ngửi được mùi hương đan dược, không khỏi ngẩn ra, có cảm giác tựa như mình trẻ lại không ít.

Lão liền thất thanh hỏi: - Dương thiếu, đây là đan dược gì?

Tuy rằng lão chưa từng thấy qua loại linh đan này, nhưng chỉ là mùi thơm đan dược đã có cảm giác như vậy, có thể thấy được linh đan này tuyệt đối không tầm thường. Hơn nữa, ngay cả thứ nghịch thiên như Thái Diệu đan Dương Khai còn có thể luyện chế ra, thì dĩ nhiên tay nghề không hề kém chút nào.

- Không biết Diệp tông chủ đã từng nghe qua Tuế Nguyệt đan chưa?! Dương Khai không nhanh không chậm hỏi.

- Tuế Nguyệt đan? Diệp Hận nhướng mày, ngay sau đó thân thể chấn động mãnh liệt, cả kinh kêu lên: - Đây là Tuế Nguyệt đan?

Nhìn lão phản ứng như vậy, rõ ràng là biết Tuế Nguyệt đan.

Trong Tinh Giới có không ít bảo vật có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng không có loại nào không phải là bảo vật quý hiếm như trong truyền thuyết. Đừng nói Diệp Hận chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, mà ngay cả Đế Tôn Cảnh cũng không thể có được.

Diệp Hận biết đại nạn của mình đã tới, cũng từng tốn công sức đi tìm những linh đan diệu dược kéo dài tuổi thọ này, nhưng là những thứ này đừng nói không có bất kỳ đầu mối, cho dù có đầu mối cũng không tới phiên Diệp Hận hắn đi tìm, đã sớm có đông đảo Đế Tôn Cảnh đi trước tranh đoạt rồi.

Cho nên Diệp Hận cũng chỉ biết nhận mệnh, trong khoảng thời gian này luôn bế quan tìm hiểu những công pháp cùng bí thuật vừa tìm lại được, hy vọng trước khi thọ mệnh hết có thể đột phá gông cùm xiềng xích, tấn cấp lên Đế Tôn. Cho dù không tấn cấp được, cũng có thể truyền lại những cảm ngộ của mình cho Diệp Tinh Hàm, giúp nàng tránh phải đi đường vòng.

Nhưng giờ này khắc này, lại có một viên Tuế Nguyệt đan đang bày ra trước mặt.

Lão đã từng tìm hiểu kỹ những linh đan diệu dược trong Tinh Giới có thể kéo dài tuổi thọ, dĩ nhiên là biết công hiệu của Tuế Nguyệt đan.

Nghiêm khắc mà nói, Tuế Nguyệt đan cũng không có tác dụng kéo dài tuổi thọ, tác dụng chủ yếu của nó là khiến cho trạng thái thân thể của người uống vào thụt lùi lại mấy chục năm mà thôi.

Nói cách khác, sau khi uống viên Tuế Nguyệt đan này vào, thể trạng của Diệp Hận sẽ thụt lùi lại mấy chục năm, cũng coi như là một dạng kéo dài tuổi thọ. Dĩ nhiên, loại thụt lùi này cũng có hạn chế rất lớn, nó không thể tiêu giảm thương thế của người uống thụt lùi lại đến mấy chục năm, nếu như vậy mà nói, thì Tuế Nguyệt đan cũng quá mức nghịch thiên rồi.

Viên Tuế Nguyệt đan mà Dương Khai lấy ra này, tối thiểu cũng có công hiệu thụt lùi lại 50 năm!

Diệp Hận quả thực không thể tin được mình sẽ gặp được chuyện tốt bực này, lão vốn chỉ biết than thân trách phận mà thôi, vậy mà bây giờ Dương Khai lại cho lão một viên Tuế Nguyệt đan, trong lúc nhất thời lão kích động đến mức không thể tự kiềm chế.

Lão không chút hoài nghi Dương Khai, bởi vì lão biết Dương Khai đã từng đi qua Tứ Quý Chi Địa, đi qua Tuế Nguyệt Thần Điện, mà Tuế Nguyệt Quả, nguyên liệu chính để luyện chế Tuế Nguyệt đan có xuất xứ ở ngay trong Tuế Nguyệt Thần Điện.

Hiển nhiên Dương Khai đã từng hái được Tuế Nguyệt Quả, cho nên mới có thể luyện chế được linh đan này.

Tuy nói hiệu quả của viên Tuế Nguyệt đan này chỉ có mấy chục năm, nhưng đối với Diệp Hận mà nói, viên đan dược này lại chính là thứ tốt nhất trên đời, cho dù phải bỏ ra tất cả, lão cũng nguyện ý mua lại.

Không ngờ Dương Khai lại trực tiếp tặng cho lão, đây không phải là "đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi" như thiện hạ thường nói sao?

Có viên Tuế Nguyệt đan này lão đâu cần phải lo lắng cái gì nữa chứ? Chỉ cần bế quan mấy năm, sau đó đánh sâu vào Đế Tôn Cảnh là được, hơn nữa lão có chín thành nắm chắc có thể thành công, tương lai tốt đẹp tựa như một bức tranh đang từ từ mở ra trước mắt, lão tựa như đang thấy được viễn cảnh Thiên Diệp Tông khôi phục lại huy hoàng ngày xưa vậy.

Sau một hồi kích động, Diệp Hận mới chậm rãi bình phục lại rồi đứng lên vái Dương Khai một cái nói: - Diệp Hận liên tiếp nhận đại ân của Dương thiếu, không thể báo đáp, lúc này ta xin thề, Dương thiếu trở thành bằng hữu tốt nhất của Diệp Hận cùng toàn thể Thiên Diệp Tông, nếu có gì sai bảo tuyệt không từ chối, nếu làm trái lời thề, hậu nhân của Diệp Hận cùng Diệp gia sẽ gặp phải tâm ma quấn thân, đốt thể mà chết.

Diệp Hận phát ra lời thề cực nhanh, hơn nữa như chém đinh chặt sắt, không chút do dự chút, Dương Khai chưa kịp phản ứng lão đã thề xong rồi.

Ngay sau đó, hình như có một cỗ lực lượng vô hình tràn vào thân thể Diệp Hận, hạ lạc dấu ấn trong đầu lão.

Dương Khai ngẩn ra, cười khổ nói: - Diệp tông chủ, không cần như thế a.

Hắn biết rõ lời thề kia của Diệp Hận là gì, đây chính là lời thề tâm ma, Diệp Hận dùng đạo cơ của bản thân để lập lời thề, sau này tuyệt đối không có khả năng đổi ý, một khi làm trái lời thề sẽ bị tâm ma quấn thân, đốt thể mà chết.

Hơn nữa, lời thề tâm ma này lại không chỉ liên quan đến mình lão, mà còn bao gồm cả Diệp Tinh Hàm cùng hậu nhân của Diệp gia.

Sở dĩ Dương Khai lấy Tuế Nguyệt ra đan đưa cho Diệp Hận, chủ yếu là bởi vì đám người Xích Nguyệt ở chỗ này, tuy nói hiện tại Thiên Khôi của Thiên Diệp Tông có thể sử dụng, nhưng khuyết điểm lớn nhất của Thiên Diệp Tông vẫn là không có Đế Tôn Cảnh trấn giữ, khó tránh khỏi khiến người khác khinh thường.

Vì suy nghĩ cho đám người Xích Nguyệt, Dương Khai cũng hy vọng Diệp Hận có thể tấn cấp lên Đế Tôn, che chở bọn họ. Cho nên trước đó vài ngày, Dương Khai đã luyện chế Tuế Nguyệt Quả thành Tuế Nguyệt đan, quyết định chủ ý đưa cho Diệp Hận một viên.

Nào ngờ lại đổi được hồi báo của Diệp Hận như thế.

Diệp Hận chậm rãi lắc đầu nói: - Dương thiếu đối với Diệp gia cùng Thiên Diệp Tông ta có ơn tái tạo, Diệp mỗ lập lời thề nhỏ nhoi như vậy thì có đáng gì chứ? Dương thiếu yên tâm, đám người Xích Nguyệt lão phu sẽ chiếu cố thật tốt, tuyệt sẽ không để cho bọn họ thiếu một sợi tóc.

- Vậy trước tiên đa tạ Diệp tông chủ. Có Diệp Hận lời thề tâm ma, Dương Khai cũng hoàn toàn yên lòng, biết rằng trừ phi Thiên Diệp Tông bị diệt vong, nếu không đám người Xích Nguyệt tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm gì.

Với nội tình hiện tại của Thiên Diệp Tông, trừ khi kia mấy tông môn đứng đầu đích thân ra tay, nếu không không ai có thể tiêu diệt được.

- Đúng rồi Diệp tông chủ, ta muốn hỏi ngươi một chuyện. Dương Khai thay đổi đề tài, lên tiếng nói.

Diệp Hận nói: - Dương thiếu có gì sai bảo, cứ nói đừng ngại.

- Không biết Diệp tông chủ đối với tông môn tên là Hoàng Tuyền Tông, hiểu biết bao nhiêu?

...

Ba ngày sau, Dương Khai rời khỏi Thiên Diệp Tông, Diệp Hận sau khi có được Tuế Nguyệt Quả liền lập tức trở về bế quan, có lẽ lão không thể chờ đợi được nữa, muốn luyện hóa dược hiệu, sau đó tiếp tục tìm hiểu những công pháp và bí thuật kia.

Diệp Tinh Hàm cùng đám người Xích Nguyệt đưa tiễn Dương Khai đến tận ngàn dặm.

Đám người Xích Nguyệt hiển nhiên là Dương Khai tự nhiên là quyến luyến không rời đối với Dương Khai, dù sao thật vất vả mới được đoàn tụ tại Tinh Giới, lúc này Dương Khai lại muốn rời đi. Tuy nhiên mọi người đều biết Dương Khai nhớ Tiểu Tiểu, cho nên cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò hắn cẩn thận.

Dương Khai tự nhiên ghi nhớ trong lòng.

Đến một mảnh đất hoang dã, Dương Khai dừng lại, quay sang nhìn mọi người, nói: - Các vị trở về đi, ngày khác ta sẽ tới tìm các ngươi.

Quỷ Tổ cười hắc hắc, nói: - Tông chủ ngươi nhất định phải bảo trọng đó, chúng ta sẽ chờ ngươi tái lập tông môn ở Tinh Giới này, đến lúc đó chúng ta sẽ đến giúp ngươi.

Dương Khai gật gật đầu nói: - Sẽ có một ngày như vậy.

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Sài Hổ, vẻ mặt phức tạp nói:

- Sài Hổ tiền bối, ngươi nói hay là ta nói?

Câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng mọi người không ai tỏ ra kinh ngạc, tựa hồ đều hiểu ý hắn, Sài Hổ khẽ thở dài một tiếng, nói: - Để ta nói đi, chúc Dương tông chủ thuận buồm xuôi gió.

- Vậy xin hẹn gặp lại. Dương Khai liền ôm quyền, sau đó lấy ra mộc thuyền của bản thân, chuẩn bị bay về phía xa.

Đúng lúc này, từ một gò đất nhỏ ở phía sau bỗng nhiên bắn ra một luồng sáng, luồng sáng bao trùm một thân thể mềm mại, vừa nhìn đã biết là một thiếu nữ. Người này vừa xông tới liền huy động trường kiếm trên tay đâm thẳng tới Dương Khai, miệng quát khẽ: - Ta giết ngươi!

Dương Khai hững hờ liếc nhìn nàng, trong lòng khẽ thở dài, cũng không có ý định ra tay với nàng.

Người mai phục ở chỗ này bất ngờ tập kích hắn, không ngờ chính là Lạc Băng!

Chỉ mấy tháng không gặp, Lạc Băng đã sớm không còn vẻ trong sáng ngây thơ trước đó nữa, mà thay vào đó là một gương mặt mệt mỏi, ánh mắt mờ đục, quần áo cũng xốc xếch, đầu u trán sứt, có thể thấy được mấy tháng qua nàng sống không được tốt cho lắm.

Nàng là nữ nhi của Lạc Tân, khi Lạc Tân trông coi Thiên Hạc Thành làm không ít chuyện xấu, hiện tại Lạc Tân đã chết, những người đã từng chịu áp bức trong Thiên Hạc Thành, chịu đủ thiệt thòi dĩ nhiên sẽ có thù báo thù, có oán báo oán.

Lạc Tân chết, hiển nhiên bọn họ muốn tìm đến Lạc Băng.

Cũng may Lạc Băng làm người coi như không tệ, một số hộ vệ phủ thành chủ đối với nàng cũng coi như trung thành, giúp nàng che giấu trốn ra khỏi Thiên Hạc Thành, có lẽ những ngày qua nàng đã phải trốn đông trốn tây, không chút yên bình. Từ một tiểu công chúa Thiên Hạc Thành, sống an nhàn sung sướng bỗng nhiên từ thiên đường rơi xuống địa ngục, quả thực khiến nàng không biết làm sao.

Cũng không biết nàng từ đâu nghe được tin tức, biết cha mình chết trong tay Dương Khai, nên mới mai phục ở đây, muốn giết chết Dương Khai báo thù cho Lạc Tân.

Nhưng tu vi của nàng mới chỉ là Hư Vương nhất tầng cảnh, đoàn người Dương Khai tất cả đều đã là Đạo Nguyên Cảnh, khi mọi người đến đây đã cảm nhận được khí tức của nàng, sở dĩ không ai vạch trần, cũng là vì mọi người đều biết thân phận của nàng.

Kiếm quang lóe sáng, một kiếm này của Lạc Băng lại không mang chút sát khí nào, trong đôi mắt đẹp kia cũng là một mảnh u ám, hiển nhiên nàng cũng biết với thực lực của mình, muốn giết chết Dương Khai căn bản là không thực tế.

Nàng mai phục ở nơi này, đại khái chỉ là muốn chết mà thôi, hy vọng rằng Dương Khai sẽ tức giận giết chết nàng.

Khả nàng không ngờ tới, Dương Khai chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi không để ý tới nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.