Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2356: Tàng long ngọa hổ



- Vừa rồi gây chuyện ở Tụ Bảo Lâu là hai người các ngươi? Bàng Quảng vừa lên tới liền đi thẳng vào vấn đề, lạnh giọng quát hỏi Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân. Hiển nhiên không biết là thông qua con đường nào hắn biết được hình dáng người gây chuyện.

Lưu Tiêm Vân gương mặt xinh đẹp trắng bệch, không dám trả lời.

Nàng chỉ có tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, hơn nữa mới tấn thăng không bao lâu, cảnh giới đều chưa kịp củng cố, đối mặt với một Đế Tôn Cảnh tự nhiên là áp lực như núi.

Dương Khai thì lại rất bình tĩnh, mặt không đổi sắc, chỉ lạnh nhạt đưa mắt nhìn Bàng Quảng.

Cùng so sánh với Khưu Trạch, khí tức của Bàng Quảng không thể nghi ngờ nồng đậm hùng hậu hơn một chút, hiển nhiên hắn cường đại hơn Khưu Trạch. Tuy nhiên loại cường đại này cũng có hạn, với thực lực cùng thủ đoạn của Dương Khai hiện nay căn bản không cần sợ hắn.

Hai người cũng không ai trả lời, Bàng Quảng lập tức cả giận nói: - Bổn tọa hỏi, các ngươi dám không đáp lời?

Đế uy ầm ầm tràn ra, tràn ngập trà lâu, các võ giả đang uống trà ở trong quán trà mỗi người đều biến sắc, đầy mặt khổ sở; sát khí dày đặc như thực chất kia chui vào máu thịt xương cốt, làm cho cả người bọn họ phát lạnh; thầm mắng Dương Khai không biết trời cao đất rộng, ở trước mặt thành chủ đại nhân mà cũng càn rỡ như thế, kết quả làm liên lụy tới bọn họ.

Dương Khai nhẹ vung tay lên, lập tức giống như một thanh kiếm sắc bén xẹt qua bầu trời âm u, lực lượng đế uy bao phủ quanh hắn và Lưu Tiêm Vân kia trong nháy mắt tan thành mây khói, có cảm giác như ánh nắng mặt trời chiếu tan mây mù.

Bàng Quảng kinh hãi, lúc này mới lần nữa dò xét Dương Khai.

Hắn rõ ràng nhận ra Dương Khai chỉ có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng chỉ phất tay một cái lại có thể xua tan đế uy của mình, đây là chuyện gì xảy ra? Mặc dù chỉ là một động tác, nhưng Bàng Quảng đã không dám xem thường Dương Khai, ý thức được đối phương quấy đảo Tụ Bảo Lâu còn dám bình thản ngồi ở chỗ này, hẳn là có chỗ dựa vào.

Người này, chẳng lẽ xuất thân từ tông môn đỉnh cao nào chăng? Nếu không phải như thế sao hắn có nội tình bực này?

Nghe nói đệ tử tinh nhuệ của các tông môn đỉnh cao kia, đều có thực lực vượt cấp tác chiến, nếu thanh niên này thật sự đến từ đại tông môn nào đó, thì chuyện hôm nay đúng là không dễ xử lý.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Bàng Quảng bỗng nhiên có chút lo được lo mất. Hắn thân là thành chủ một phương, sản nghiệp đứng tên mình bị người quấy rối lật đổ, cường giả dưới tay lớp chết lớp bị thương, nếu không bắt đối phương giải thích cho hài lòng, thì mặt mũi của hắn vứt đi nơi nào?

Nhưng nếu đối phương có lai lịch không nhỏ, mình chưa chắc trêu chọc nổi. Đừng thấy Bàng Quảng là một hoàng đế miệt vườn ở Cao Thành này, nhưng ở trong mắt các tông môn đỉnh cao kia, đúng là không coi hắn vào đâu, người ta tùy tiện phái tới một trưởng lão đều có thể tiêu diệt mấy chục người như hắn.

Ngay lúc trong lòng hắn xoay chuyển bao ý nghĩ, suy tính nên giải quyết chuyện hôm nay như thế nào, vừa không đắc tội với người vừa để cho mình bảo toàn thể diện, bỗng nhiên hắn phát hiện bên cạnh có chuyển biến khác thường.

Hắn cả kinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão già hơi lớn tuổi chẳng biết lúc nào hiện ra ở bên cạnh hắn. Lão già này đầu tóc hoa râm, tinh thần quắc thước, thân mặc một bộ quần áo vải bố, thoạt nhìn không bắt mắt chút nào.

Lão già này đến đây lúc nào?

Bàng Quảng trong lòng kinh nghi không dứt, vừa rồi hắn chỉ lo suy tính chuyện đối phó Dương Khai, nhưng lại không có chú ý lão già này tới khi nào, hơn nữa lão già này nhìn mặt cũng rất xa lạ, hiển nhiên là hắn chưa từng gặp qua.

Lão già chợt xuất hiện, Dương Khai cũng giật mình hoảng sợ.

Bàng Quảng vừa rồi có điều phân thần, không chú ý tới lão già này hiện thân thế nào, nhưng Dương Khai thì nhìn thấy rõ ràng.

Lão già hơi lớn tuổi này xuất hiện trước đó không hề có dấu hiệu báo trước, dường như chỉ chớp mắt một cái, lão liền hiện thân.

Dương Khai tâm thần ngưng trọng, lặng lẽ thả ra thần niệm dò tra tu vi của lão già, thế nhưng làm cho hắn kinh hãi là: thần niệm của mình dò xét vào trên người lão già kia lại như đá chìm dưới đáy biển, không thấy tung tích.

Người này... lại là Đế Tôn Cảnh còn lợi hại hơn Bàng Quảng, tối thiểu là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, cũng có thể là Đế Tôn tam tầng cảnh.

"Trong Cao Thành lại có cường giả như vậy sao?" Trong lòng hắn chấn động, ngoài mặt không đổi sắc liếc nhìn Bàng Quảng một cái: nếu hai người này là một phe, thì chuyện lần này phiền toái rồi! Hắn vốn tưởng rằng Cao Thành chỉ có một Bàng Quảng, cho nên mới không có mảy may e ngại, nhưng bây giờ chợt hiện ra lão già này lợi hại hơn, lập tức Dương Khai suy nghĩ trong lòng nên làm thế nào thoát thân an toàn.

Bất quá vừa nhìn lại Bàng Quảng, cũng để cho Dương Khai an tâm không ít, bởi vì thời khắc này Bàng Quảng cũng là dáng vẻ nghi thần nghi quỷ... hiển nhiên hắn không nhận ra lão già hơi lớn tuổi này.

Thân là thành chủ một phương, mà lại không biết ở địa phương mình quản hạt có tàng long ngọa hổ, không thể không nói, Bàng Quảng làm người thành chủ này rất thất bại.

Mà lão già kia thời khắc này ánh mắt sáng quắc, dường như phát hiện thứ gì đó cảm thấy rất hứng thú, lão mỉm cười nói với Dương Khai: - Lão phu Diêu Xương Quân, chính là chủ nhân trà lâu nơi đây, tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?

Lão nói với gương mặt hòa ái, dường như là một tiền bối bình dị dễ gần, nhưng Dương Khai lại theo bản năng cảm thấy một tia khí tức nguy hiểm.

Dương Khai còn chưa kịp lên tiếng, Bàng Quảng chợt hừ lạnh một tiếng, nói: - Bổn thành chủ có chuyện muốn bàn với người trẻ tuổi này, người không liên quan trước lui xuống đi!

Hắn nói với dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến, dường như căn bản xem thường không coi Diêu Xương Quân này vào đâu.

Một lời nói ra, Dương Khai lập tức lộ vẻ mặt cổ quái.

Bất quá rất nhanh, hắn đột nhiên sáng tỏ: Phỏng chừng Bàng Quảng cũng không biết Diêu Xương Quân này sâu cạn thế nào, nếu không khẳng định hắn không dám nói như thế. Hơn nữa trước đó hắn muốn tạo uy phong trước mặt Dương Khai lại không thể thành công, rồi sau đó Diêu Xương Quân hiện thân cũng không thèm nhìn hắn, cho nên hắn thẹn quá thành giận.

Dương Khai xem thường không coi hắn vào đâu cũng thôi đi, còn chủ nhân một trà lâu nhỏ nhoi dưới quản hạt của hắn, mà cũng dám xem thường hắn ư?

Thân là thành chủ một thành, Bàng Quảng sao có thể chịu đựng?

- Bảo lão phu lui xuống? Diêu Xương Quân cười hà hà, hứng thú nhìn Bàng Quảng, lạnh giọng nói: - Ngươi xác định?

Lúc này Bàng Quảng mới ý thức có chút không đúng, vội vàng thả ra thần niệm dò tra tu vi của Diêu Xương Quân, nhưng đã muộn, thần niệm của hắn còn chưa chạm tới Diêu Xương Quân, Diêu Xương Quân đã nhẹ đánh ra một chưởng tới hướng Bàng Quảng, trong miệng hừ lạnh nói: - Một tên Đế Tôn nhất tầng cảnh nhỏ nhoi cũng dám càn rỡ trước mặt lão phu! Cút ngay đi!

Trong lòng bàn tay của lão, nguyên lực cuồn cuộn tràn ra như lốc xoáy, chứa đựng uy năng to lớn.

Một chưởng đánh ra, chấn động thiên địa.

Bàng Quảng biến sắc, sao còn không biết chính mình mắt chó đui mù, trêu chọc trúng người không nên trêu chọc. Trong lúc kinh hãi hắn vội vàng thối lui ra sau, trong miệng hoảng sợ nói: - Tiền bối thứ lỗi!

Nhưng bất luận hắn tránh né phòng bị như thế nào, một chưởng kia vẫn như cũ ấn thật mạnh trên ngực hắn, kèm theo một tiếng nổ vang, cả người Bàng Quảng giống như một bao vải rách bay ngược ra sau, bên đường va chạm sụp đổ mấy chục tòa nhà, mới rơi xuống đất phun ra một ngụm máu tươi, trông chật vật không chịu nổi.

Chỗ lầu ba trên Duyệt Đình Trà Lâu, vốn các võ giả đang nói chuyện ầm ĩ chợt yên lặng như cảnh chết.

Tất cả võ giả nhìn thấy một màn này đều trợn mắt nhìn suýt nữa lọt con ngươi ra ngoài.

Bàng Quảng đại nhân là thành chủ Cao Thành, là Đế Tôn nhất tầng cảnh, lại bị một lão già tung một chưởng đánh bay ra ngoài!

Hơn nữa lão già này, lại còn là chủ nhân của Duyệt Đình Trà Lâu!

Chuyện này nếu không phải nhìn thấy tận mắt, bất kể như thế nào bọn họ cũng không thể tin được.

Hóa ra ở trong Cao Thành này, cường giả chân chính đều không phải là thành chủ đại nhân, mà là lâu chủ ẩn mình trong quán trà!

Có thể tung một chưởng đánh bay Bàng Quảng, như vậy tu vi của lâu chủ trà lâu phải cao biết bao nhiêu? Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, hay là tam tầng cảnh?

Mỗi người đều vô cùng chấn động, trong bọn họ có ít người ngẫm lại trước kia còn ở trong Duyệt Đình Trà Lâu này nổi dóa, cố ý gây khó khăn cho đám tiểu nhị kia, chỉ thoáng cái cả người đều cảm giác không xong, một luồng hơi lạnh chạy từ đầu xuống bàn chân, khiến bọn họ như rơi vào hầm băng.

Lúc này bọn họ mới biết, Duyệt Đình Trà Lâu tuyệt đối không phải là địa phương bọn họ có thể giương oai càn rỡ, với tu vi của lâu chủ này nếu thật muốn lấy tính mạng của họ, chỉ sợ Bàng Quảng cũng không dám nói một tiếng. Sở dĩ người ta không quản tới bọn họ, hiển nhiên là không muốn để ý tới.

"Sau này tuyệt đối không được gây chuyện ở nơi này!" Mỗi võ giả đều thầm phát thề trong lòng.

- Hiện tại chúng ta có thể bàn một chút! Diêu Xương Quân đánh Bàng Quảng bay đi, sau đó mỉm cười ngồi xuống đối diện Dương Khai, gương mặt bình thản ung dung, dường như chuyện vừa rồi với lão chỉ là đánh bay một con ruồi.

Lưu Tiêm Vân cả người đều sững sờ, trên mặt không còn chút màu máu, khớp hàm run run. Vốn tưởng rằng chỉ đắc tội với Bàng Quảng mà thôi, không nghĩ tới hiện tại nhảy ra một người còn lợi hại hơn.

- Lão trượng tìm ta muốn nói chuyện gì? Dương Khai chau mày, trầm giọng hỏi. Xem theo một màn ra tay của Diêu Xương Quân vừa rồi, hiển nhiên lão già này không phải ôn hoà như nhìn ở mặt ngoài như vậy, ngược lại là một lão quái vui giận thất thường.

Đối với người như thế, Dương Khai sao dám sơ suất?

Khi nói chuyện, Dương Khai âm thầm thu cất hộp ngọc trên tay vào ngực.

Nhưng động tác của hắn hiển nhiên không thể giấu được Diêu Xương Quân, lâu chủ Duyệt Đình Trà Lâu chỉ đưa tay chụp một cái, hộp ngọc trên tay Dương Khai liền bay đến trong lòng bàn tay của lão.

Dương Khai lập tức sầm mặt xuống, biết Diêu Xương Quân hẳn là đã nhận ra khí tức của Thần Tú Bổ Thiên Liên, cho nên mới bất ngờ hiện thân. Loại bảo vật công hiệu tạo hóa này, đều có tác dụng lớn với bất kỳ võ giả nào.

Bằng không lão không có khả năng trực tiếp đoạt vật của mình như vậy.

Sớm biết như vậy, nói cái gì Dương Khai cũng không mở ra cấm chế hộp ngọc ở chỗ này. Chỉ là ai có thể nghĩ tới trong quán trà này lại ẩn giấu một lão quái vật? Dương Khai than thở trong lòng một trận, chỉ âm thầm mong đợi Diêu Xương Quân không biết huyền bí của Thần Tú Bổ Thiên Liên.

- Nói chuyện cái này một chút!

Diêu Xương Quân cười khà khà nói, dáng vẻ như nói: tiểu tử chớ dùng mánh lới ở trước mặt ta! Khi nói chuyện, lão nhẹ mở hé hộp ngọc, sắc mặt lão chỉ thoáng cái trở nên trang nghiêm trang trọng, như nhặt được chí bảo... dường như vật trong hộp ngọc vô cùng trọng yếu đối với lão.

Một mùi hương thơm nhàn nhạt từ trong hộp ngọc tràn ra, cặp mắt Diêu Xương Quân toát ra tia sáng khiếp người, vui vẻ nói: - Quả nhiên, quả nhiên là vật này! Lão phu đợi ở nơi này 200 năm, cuối cùng không có uổng phí công phu... ha ha ha ha...

Gương mặt Dương Khai trong nháy mắt kéo dài.

Nghe ý trong lời nói của Diêu Xương Quân, làm sao hắn không biết đối phương đã nhận ra Thần Tú Bổ Thiên Liên. Hơn nữa lão già này mai danh ẩn tích, mở một gian trà lâu tại đây, cũng chính vì bảo vật này, mà chờ đợi hơn 200 năm!

- Tiểu tử, hãy nói cho lão phu biết, vật này là lấy được từ nơi nào? Xác nhận chứa trong hộp ngọc chính là Thần Tú Bổ Thiên Liên, lập tức Diêu Xương Quân trở nên cấp bách, cũng không còn ôn hoà như vừa rồi, ngược lại giọng nói âm trầm, rất có xu thế nếu Dương Khai dám không trả lời thành thật liền đánh cho hắn một trận...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.