Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2357: Đánh lén



Tiền bối, đây là trong lúc vô ý ta thu được, không liên quan với sư huynh của ta! Lưu Tiêm Vân bỗng nhiên xen vào nói.

Ý đồ của nàng rất rõ ràng, không muốn vì chuyện của mình mà liên lụy đến Dương Khai.

- Là ngươi thu được? Diêu Xương Quân nghe vậy, liền không nhìn Dương Khai, ngược lại ánh mắt sáng quắc nhìn lại hướng Lưu Tiêm Vân.

Lưu Tiêm Vân bị ánh mắt chấn nhiếp tâm thần của lão nhìn chòng chọc có chút sợ hãi, bất an gật đầu đáp: - Đúng!

- Ở vị trí nào? Diêu Xương Quân gấp giọng hỏi.

Lưu Tiêm Vân sửng sốt, nghi hoặc nhìn Dương Khai. Bởi vì lời này vừa rồi Dương Khai cũng hỏi qua, chỉ là nàng còn chưa kịp trả lời đã bị Bàng Quảng cắt đứt, hiện tại Diêu Xương Quân lại hỏi lần nữa, chẳng lẽ là địa phương xuất hiện thứ này còn có bảo vật gì khác hay sao? Bằng không thế nào hai người họ đều hỏi vấn đề này?

Tuy rằng trong lòng nghi hoặc không hiểu, nàng cũng không dám chậm trễ, vội vàng nói: - Là ở một chỗ sâu trong Tịch Hư Lĩnh!

- Quả nhiên là Tịch Hư Lĩnh! Diêu Xương Quân cắn răng quát khẽ, tựa hồ sớm có chủ ý, sắc mặt biến đổi một hồi, lão trầm giọng nói: - Nếu lần nữa cho ngươi đi vào, có thể tìm tới vị trí đó không?

Lưu Tiêm Vân nói: - Ta không nhớ đường lắm!

- Vô dụng! Diêu Xương Quân nghe nói vậy lập tức phẫn nộ, đế uy cuồn cuộn như thực chất áp lực lên Lưu Tiêm Vân, sắc mặt Lưu Tiêm Vân đỏ bừng, tâm thần chấn động phun ra một ngụm máu tươi.

Đúng vào lúc này, Dương Khai bỗng nhiên ra tay.

Lão quái Diêu Xương Quân này khẳng định không dễ đối phó. Hơn nữa lão già này vui giận thất thường như vậy, xem ra cũng là một người tính tình tàn bạo, ỷ vào tu vi mình cao thâm căn bản không xem tánh mạng người khác vào đâu. Lão muốn qua Lưu Tiêm Vân tìm hiểu xuất xứ Thần Tú Bổ Thiên Liên thật ra cũng không có gì, cùng lắm thì dẫn lão đi là được... nhưng chỉ sợ lão già này lợi dụng xong còn muốn giết người diệt khẩu.

Dương Khai đoán chừng hết tám chín phần mười lão sẽ làm như vậy.

Cho nên ngay khoảnh khắc lão tâm thần phẫn nộ, Dương Khai liền biết cơ hội tới rồi.

Pháp tắc không gian bỗng nhiên tràn ra, không gian bốn phía liền ngưng đọng lại, Dương Khai lập tức bắn ra mấy đạo Nguyệt Nhận to lớn tập kích tới hướng Diêu Xương Quân.

Diêu Xương Quân đang trong lúc phẫn nộ, đâu nghĩ tới Dương Khai dám chủ động ra tay với mình. Trong ý nghĩ của lão, một tên tiểu tử Đạo Nguyên tam tầng cảnh có thể giữ được bình tĩnh ở trước mặt mình đã là rất giỏi rồi, sao còn dám ra tay với mình?

Cho nên lần này lão hoàn toàn bất ngờ không kịp đề phòng.

Nguyệt Nhận đen như mực rất nhanh tập kích tới trước mắt Diêu Xương Quân, rất có xu thế chém lão thành mấy đoạn.

Diêu Xương Quân nhưng lại mặt không đổi sắc, cười lạnh không ngừng:

- Tiểu tử muốn chết!

Dứt lời, lão liền đưa tay chụp tới hướng Nguyệt Nhận.

Nguyệt Nhận luôn luôn đều thuận lợi lại bị lão chụp bắt lấy, sau đó lão hung hăng bóp một cái, Nguyệt Nhận liền vỡ nát, liên đới pháp tắc không gian của Dương Khai cũng dưới lực lượng đế uy cực mạnh đó hoàn toàn ổn định lại.

- Lực lượng không gian? Diêu Xương Quân lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, kinh ngạc nghi hoặc nhìn Dương Khai nói:

- Tiểu tử có chút ý tứ, Lý Vô Y là gì của ngươi?

- Là đại gia ngươi! Dương Khai gầm lên, đồng thời Diệt Thế Ma Nhãn đã mở lên, dốc toàn bộ lực lượng thần hồn thi triển bí thuật Sinh Liên trong màu vàng khiếp người kia, đánh vào trong đầu Diêu Xương Quân.

Diêu Xương Quân vốn hoàn toàn không nghĩ tới Dương Khai dám dùng bí thuật thần hồn để đối phó mình. Dù sao tu vi giữa hai người chênh lệch quá lớn, dưới tình hình chung, một phương tu vi yếu hoàn toàn không có khả năng dùng bí thuật thần hồn đi công kích một phương cường đại hơn, bởi vì làm như thế rất dễ bị cắn trả, tự chịu diệt vong.

Thế mà cố tình Dương Khai lại làm như vậy.

Càng làm cho Diêu Xương Quân khiếp sợ bất an là: Đây là nhược điểm lớn nhất của lão hiện nay.

Dương Khai dường như đã sớm biết nhược điểm này, cho nên không có mảy may sợ hãi, lập tức thi triển ra một chiêu bí thuật thần hồn vô cùng cường đại.

Trong nháy mắt Diêu Xương Quân trúng chiêu, màn phòng ngự thức hải bị xé rách, trong đầu truyền đến đau đớn kịch liệt, tay ôm đầu hô to gọi nhỏ, một thân nguyên lực nhưng lại không bị khống chế, nổ tung khắp nơi.

- Đi! Dương Khai trầm giọng khẽ quát, đồng thời chụp lấy hộp ngọc trên tay Diêu Xương Quân, trực tiếp đoạt trở về Thần Tú Bổ Thiên Liên. Ngay sau đó, không có nửa điểm trì hoãn, nắm tay Lưu Tiêm Vân đang ngây dại... lực lượng không gian quanh quẩn bên thân, thuấn di rời đi.

"Ầm..." Ngay lúc hai người rời đi, Duyệt Đình Trà Lâu ầm ầm sụp đổ.

Nguyên lực nổ tung của Diêu Xương Quân kia biến thành hình long hổ, vô ý thức đánh ra bốn phía, võ giả uống trà trong quán trà trong nháy mắt chết một mảng lớn, các cửa hàng trên đường phố cũng sụp đổ vô số.

Ờ ngoài mười mấy dãy phố, Bàng Quảng vô cùng chật vật bò dậy, sắc mặt trắng bệch nhìn lại bên này, thất thanh nói: - Đế Tôn tam tầng cảnh!

Trước đó hắn chưa kịp dò xét tu vi của Diêu Xương Quân cụ thể rõ ràng, nhưng hiện giờ dưới nguyên lực bạo động của đối phương, tu vi cao thấp vừa xem là biết ngay.

Lão lâu chủ Duyệt Đình Trà Lâu này, lại là một cường giả cấp bậc Đế Tôn tam tầng cảnh! Lập tức trong lòng Bàng Quảng dâng lên dự cảm bất an.

Hắn là thành chủ Cao Thành, mà lại không biết bên trong thành trì dưới tay mình quản hạt, lại ẩn giấu một cường giả đỉnh cao như vậy, lập tức trong lòng hắn sinh ra sợ hãi, thầm cảm thấy may mắn trước đây không có trêu chọc gì lão.

Càng làm cho Bàng Quảng khó có thể tin là, rốt cuộc là ai lại làm cho Diêu Xương Quân bị thương? Thời khắc này nghe tiếng lão rống giận cùng tình trạng trước mắt, rõ ràng lão bị thương không nhẹ! Chẳng lẽ là người thanh niên kia? Điều này không có khả năng! Thanh niên kia chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, cho dù là Diêu Xương Quân đứng tại chỗ cho hắn đánh, cũng không có khả năng bị thương.

Chẳng lẽ cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh bên trong Cao Thành không chỉ một người Diêu Xương Quân? Nghĩ tới đây, sắc mặt Bàng Quảng đột nhiên trắng bệch, trong đầu nổi lên nghi thần nghi quỷ.

- Tiểu tử, ngươi dám đánh lén lão phu, ngươi chết chắc rồi! Lão phu tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi! Từ chỗ phế tích trà lâu truyền đến tiếng gầm phẫn nộ, Diêu Xương Quân cả người sát niệm như nước thủy triều, thật vất vả ổn định cơn đau trong đầu, cảm thụ một chút phương hướng Dương Khai bỏ chạy, ngay sau đó liền đuổi theo, thân hình lão nhanh như tia chớp.

Lão đường đường là một Đế Tôn tam tầng cảnh, vậy mà bị Dương Khai đánh lén bị thương, đồn đãi ra ngoài mặt mũi của lão còn đặt chỗ nào? Lão thầm phát thề, nhất định phải bắt cho bằng được Dương Khai, cho hắn nếm mùi khốc hình nhân gian, mới hả mối hận trong lòng.

Chớp mắt một cái, Diêu Xương Quân liền biến mất không thấy.

Bàng Quảng đứng tại chỗ sắc mặt âm trầm không chừng, trầm ngâm một hồi, rồi thân hình cũng nhoáng một cái, bay đi hướng ngoài thành.

Nhìn phương hướng của hắn là muốn đuổi theo Diêu Xương Quân và Dương Khai, cũng không biết trong lòng hắn suy nghĩ thứ gì.

Ngoài thành, Dương Khai liên tục sử dụng lực lượng không gian, chớp mắt đã đi xa mười mấy dặm, Lưu Tiêm Vân bị hắn ôm vào trong ngực, cho tới bây giờ còn chưa có tỉnh thần, cả người đều phát mộng.

Dương Khai mà lại làm bị thương Diêu Xương Quân, hơn nữa nhìn thế cục kia, dường như là dùng lực lượng thần thức đả thương. Điều này sao có khả năng? Hôm nay nhìn thấy hết thảy hoàn toàn lật đổ nhận thức của nàng, khiến nàng không khỏi hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không!?

- Tịch Hư Lĩnh ở hướng nào? Dương Khai cảm nhận sát khí ở sau lưng không ngừng tới gần mình, vội vàng hỏi.

Tuy rằng hắn tinh thông lực lượng không gian, nhưng vì mang theo Lưu Tiêm Vân cùng bỏ chạy, mỗi lần thuấn di đều phải mất rất nhiều khí lực, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm hay muộn sẽ bị Diêu Xương Quân đuổi kịp, với thực lực cường đại của Diêu Xương Quân, hắn căn bản không có sức chống đỡ.

Hiện tại chỉ có thể chạy tới Tịch Hư Lĩnh kia, mượn địa hình nơi đó thoát khỏi Diêu Xương Quân. Vừa rồi hắn nghe Lưu Tiêm Vân nói, chỗ sâu trong Tịch Hư Lĩnh cực kỳ nguy hiểm, dù là Đế Tôn Cảnh đi vào cũng không nhất định có thể còn sống đi ra.

- Bên kia! Lưu Tiêm Vân nghe vậy, theo bản năng chỉ một phương hướng. Nàng dù gì cũng lăn lộn ở Cao Thành mấy năm, đối với địa danh chung quanh cũng biết rõ như lòng bàn tay.

Dương Khai lập tức đổi phương hướng, bay tới hướng Tịch Hư Lĩnh.

- Sư huynh... Lưu Tiêm Vân tuy rằng được Dương Khai ôm trong ngực, nhưng vẫn cả người rét run, bởi vì sát khí sau lưng kia rõ ràng càng ngày càng gần, nàng cảm nhận rõ ràng: - Huynh tự mình chạy đi, lần này là ta làm liên lụy huynh!

- Ta đánh bị thương lão một lần, cô nương cho là lão sẽ bỏ qua ta ư? Dương Khai bình thản trả lời: - Nếu cô nương đã gọi ta một tiếng sư huynh, thì ta không thể không quản! Cô nương yên tâm, chạy trốn chính là thế mạnh của ta!

Lưu Tiêm Vân thấy hắn kiên trì, cũng chỉ có thể mấp máy đôi môi đỏ mọng, trong lòng vô cùng xúc động. Lại nói tiếp lúc trước nàng có thể quen biết với Dương Khai, coi như là không đánh nhau thì không quen biết, sau đó thời gian chung đụng ở trong Bích Vũ Tông cũng không lâu lắm, nhưng khi lẩn trốn ra Bích Vũ Tông, Dương Khai lại có thể chia cho nàng phân nửa các thứ trong nhẫn không gian của hắn, lần này gặp lại Dương Khai lại nhiều lần thay nàng ra mặt, khiến nàng cảm giác vô cùng ấm áp ở trong Tinh Giới xa lạ này.

Dù là năm đó ở trong Đại Hoang Tinh Vực, cũng không có người nào đối tốt với nàng như vậy. Sống đã nhiều năm, nàng còn là lần đầu gặp được một người chiếu cố mình như thế. Thân thể kề sát cùng một chỗ, Lưu Tiêm Vân từ từ cảm giác sát khí dọa người kia cũng không còn rét lạnh như trước, ngược lại theo thời gian trôi qua, thân thể của nàng có một tia ý nóng cháy.

Trong lòng nàng hoảng hốt, vội vàng dời đi chú ý của mình, thuận miệng hỏi: - Sư huynh, Diêu Xương Quân kia đúng thật là Đế Tôn tam tầng cảnh ư?

- Không thể giả được!

- Vậy sao huynh có thể gây tổn thương cho lão? Lưu Tiêm Vân đầy mặt khó hiểu, theo đạo lý mà nói, tu vi chênh lệch lớn như vậy, bất kể Dương Khai thi triển thủ đoạn gì cũng không có khả năng làm bị thương Diêu Xương Quân, nhưng trên thực tế Dương Khai quả thật làm được! Tiếng gào thét đau khổ của Diêu Xương Quân kia rõ ràng không phải giở trò.

- Bởi vì thức hải của lão có vết rách! Dương Khai nói: - Khẳng định lão đã bị thương rất nặng, bằng không với tu vi của ta hiện nay, tùy tiện dùng bí thuật thần hồn công kích lão nhất định sẽ bị cắn trả, đến lúc đó không chết cũng bị tàn phế!

- Làm sao huynh biết? Lưu Tiêm Vân lập tức xem Dương Khai trở thành người trời. Dù sao chuyện này rất khó mà tưởng tượng nổi, trước đây Dương Khai cũng không nhận ra Diêu Xương Quân, làm sao hắn biết được bí mật của Diêu Xương Quân? Thức hải có vết rách, khẳng định đây là bí mật lớn nhất của Diêu Xương Quân, bằng không lão cũng không mai danh ẩn tích ở trong Cao Thành này, lão ẩn giấu hành tung hiển nhiên là sợ cừu nhân của mình tìm tới cửa...

Dương Khai mỉm cười, nói: - Lão quan tâm tới Thần Tú Bổ Thiên Liên như vậy, đương nhiên là vì muốn chữa trị thức hải!

Lưu Tiêm Vân chợt nói: - Thì ra linh dược kia gọi là Thần Tú Bổ Thiên Liên? Ý của sư huynh nói là linh dược này có công hiệu chữa trị thức hải?

- Chỉ riêng Thần Tú Bổ Thiên Liên dĩ nhiên là không có công hiệu này! Dương Khai trầm ngâm một chút, giải thích cho nàng: - Cô nương thu được một gốc cây này nếu như dùng để luyện đan, có thể luyện chế thành Thần Tú Bổ Thiên đan, có thể chữa trị kinh mạch cùng đan điền vỡ nát, có tác dụng cực lớn đối với các võ giả bị trọng thương. Nhưng, Thần Tú Bổ Thiên Liên lại có một tên gọi khác là Bổ Thiên Tịnh Đế Liên. Thời điểm nó xuất hiện, từ trước đến nay luôn là hai cây Tịnh Đế, một trắng một đen, nếu có thể thu được toàn bộ thì có thể luyện chế thành Tịnh Đế Bổ Thiên đan. Đây là đan dược cao hơn một cấp bậc so với Thần Tú Bổ Thiên đan, chẳng những nó có thể chữa trị kinh mạch cùng đan điền vỡ nát; mà còn có thể chữa trị thần hồn, còn có thể mở rộng thức hải cho võ giả; dưới âm dương giao hội còn có thể giúp võ giả cảm ngộ pháp tắc Đạo Nguyên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.