Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2368: Nguyên tinh trân quý



Dương Khai tĩnh tọa ở trong phòng không bao lâu, ngoài cửa liền truyền vào tiếng đập cửa.

Lưu Tiêm Vân nhìn hắn một cái, nhận được hắn ra hiệu, lúc này mới mở ra cửa phòng.

Nam nhân mặt sẹo lúc trước gặp trên boong lâu thuyền đang tươi cười đầy xu nịnh xuất hiện ở ngoài cửa, cúi đầu khom lưng nói với Lưu Tiêm Vân: - Hai vị khách nhân khỏe! Ta mạo muội tới thăm, không có quấy rầy thanh tu của hai vị chứ?

Lưu Tiêm Vân nói: - Có chuyện gì?

Nam nhân mặt sẹo cười hà hà nói: - Đại tỷ đầu lĩnh phân phó tiểu nhân tới xem hai vị khách nhân có cần gì hay không, nếu có gì cần cứ việc lên tiếng, chúng ta nhất định tận tình thỏa mãn!

Lưu Tiêm Vân gương mặt mờ mịt, không biết người này vì sao bỗng dưng lại ân cần như vậy? Cái gọi là không có chuyện mà lấy lòng, thì không gian manh tức đạo tặc a! Điều này không khỏi làm cho nàng có chút cảnh giác. Dù sao nàng cùng Dương Khai mới đến, ngay cả tình huống cụ thể nơi này đều không biết rõ lắm, tự nhiên là phải cẩn thận nhiều.

Nam nhân mặt sẹo lại nói: - Đây là thức ăn các huynh đệ chuẩn bị cho hai vị. Trên thuyền cũng không có gì ngon để chiêu đãi, còn xin hai vị đừng chê bỏ!

Lúc này Lưu Tiêm Vân mới chú ý tới, trên tay hắn bưng một cái khay, trên khay đặt hai phần thức ăn và một bầu rượu. Thức ăn kia nhìn cũng không biết là thịt thú gì, trông rất lạ, nhưng thật ra mùi thơm ập vào mũi.

Không phải là muốn hạ độc chứ? Lưu Tiêm Vân lập tức lộ vẻ mặt cổ quái, có lòng muốn từ chối, nhưng người ta chủ động đưa tới, mà chận ở ngoài cửa như vậy dường như có điều không tốt lắm... rơi vào đường cùng nàng chỉ đành quay đầu lại nhìn thoáng qua Dương Khai, trưng cầu ý kiến của hắn.

- Vào trong nói đi! Dương Khai ngược lại không hề quan tâm chút nào.

Nghe nói như vậy, nam nhân mặt sẹo lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, nói: - Làm phiền rồi!

Lúc này Lưu Tiêm Vân mới lách mình nhường đường cho nam nhân mặt sẹo đi vào trong phòng. Người kia đặt khay lên bàn, nhìn Dương Khai, vẻ cười nịnh trên mặt một mực cũng chưa có biến mất.

Dương Khai cười nói: - Thức ăn này là phải thu lệ phí hay miễn phí?

Nam nhân mặt sẹo cười hì hì, gãi đầu một cái nói: - Đây là một chút tâm ý của các huynh đệ chuẩn bị cho hai vị, tự nhiên là không cần thu phí, bất quá... Hà hà... Bằng hữu hẳn biết!

Lưu Tiêm Vân khẽ hừ một tiếng, mặt lộ vẻ không vui, cảm thấy người trên thuyền này ai nấy đều mê tiền: hai phần thức ăn không biết là món gì này, và một bầu rượu thoạt nhìn hẳn không ra gì... vậy mà cũng không biết xấu hổ thu phí.

Nếu là ở bên ngoài đưa cho nàng ăn nàng cũng lười liếc mắt nhìn.

Dương Khai lại như có điều suy nghĩ nói: - Nguyên tinh ở nơi này rất hiếm có ư?

Nam nhân mặt sẹo lập tức cười khổ, nói: - Nếu bằng hữu sinh sống lâu ở nơi này, thì sẽ biết chỗ quý báu của nguyên tinh thế nào!

Nếu không phải như thế, hắn cần gì mặt dày mày dạn tìm hết cách moi nguyên tinh của Dương Khai như vậy chứ?

- Chỗ này không tìm được nguyên tinh sao? Lưu Tiêm Vân nghi hoặc hỏi.

Nam nhân mặt sẹo nói: - Không tìm được! Trong Tịch Hư Bí Cảnh này khắp nơi tràn đầy hóa lực, các loại năng lượng tinh khiết như nguyên tinh một khi để lộ ra trong hóa lực lập tức sẽ bị hóa lực hòa tan, tiếp đó tiêu tán ở trong bí cảnh. Vì thế ở địa phương quỷ quái này căn bản cũng không có mỏ nguyên tinh! Cũng chính vì nguyên nhân này, linh khí thiên địa bên trong Tịch Hư Bí Cảnh mới nồng đậm như thế!

Trước đó Lưu Tiêm Vân cũng nhìn thấy cảnh tượng một khối nguyên tinh kia nhanh chóng biến mất, nghe nam nhân mặt sẹo nói như vậy, tự nhiên hiểu rõ không ít. Lòng chán ghét đối với võ giả trên thuyền này cũng tiêu tan một chút, hiểu rõ vì sao mỗi người bọn họ đều biểu hiện mê tiền như thế.

Nam nhân mặt sẹo thở dài nói: - Nguyên tinh trong Tịch Hư Bí Cảnh, đều là do võ giả ở phía ngoài mang vào, ở trong bí cảnh này đừng nghĩ tìm được bất kỳ một khối nào!

Dương Khai gật gật đầu, điều này đúng y như hắn phỏng đoán, lúc trước nhìn thấy nguyên tinh kia biến mất, Dương Khai đã mơ hồ có chút suy đoán, hiện tại nam nhân mặt sẹo giải thích như vậy, hắn lập tức hiểu rõ suy đoán của mình không sai.

Địa phương quỷ quái này, nguyên tinh đúng là vật rất quý báu.

- Xưng hô như thế nào? Dương Khai hỏi.

Nam nhân mặt sẹo vội vàng nói: - Tiêu Dật! Đại tỷ đầu lĩnh gọi ta là lão Tiêu, hai vị xưng hô tùy ý!

- Tiêu huynh ngồi đi! Ta có một số việc muốn hỏi huynh! Dương Khai ra hiệu nói, đồng thời từ trong nhẫn không gian lấy ra một túi nguyên tinh đặt lên bàn trước mặt hắn.

Tiêu Dật lập tức hai mắt sáng lên, giống như quỷ đói gặp được thức ăn, một tay kéo lấy gói to kia tới trước mặt mình, mở ra vừa thấy, thiếu chút nữa bị hào quang của nguyên tinh làm mù mắt, hắn lập tức thu vào nhẫn không gian, hớn hở nói: - Bằng hữu cứ hỏi, lão Tiêu ta ngay cả khố là màu gì đều có thể nói cho ngươi biết!

- Xì...

Lưu Tiêm Vân "phì" một tiếng, sắc mặt ửng đỏ.

Dương Khai mỉm cười, nói: - Thật không dám giấu giếm, ta cùng với sư muội thật ra là mới đi đến nơi này, đối với chỗ này không biết gì cả, cho nên...

Tiêu Dật nói: - Điều này chúng ta đã sớm biết, người trong Tịch Hư Bí Cảnh ai dám ở bên ngoài lấy ra nguyên tinh chứ? Vừa thấy động tác của bằng hữu như thế, liền biết bằng hữu chưa quen thuộc với quy tắc của nơi này!

Hắn ám chỉ tự nhiên là chuyện lúc trước Dương Khai ở trên boong lâu thuyền muốn giao dịch với Lăng Âm Cầm.

Dương Khai cũng hiểu rõ khẳng định mình đã bị lộ tẩy, cho nên cũng không cần thiết úp mở vòng vo. Dù sao đối phương muốn nguyên tinh, không bằng cứ trực tiếp dùng nguyên tinh mở đường để tìm hiểu chút ít tin tức.

Tiêu Dật thở dài một tiếng nói: - Chỉ cần sinh sống một năm nửa năm ở chỗ này, thì đều biết nguyên tinh trân quý! Lão Tiêu ta khuyên bằng hữu một câu: không quản bằng hữu có bao nhiêu nguyên tinh, nhất định phải dùng tiết kiệm một chút, nếu không chung quy có một ngày dùng hết! Nhớ lại hồi đó, trên người lão Tiêu ta cũng có mấy triệu nguyên tinh, cũng coi như một người giàu có, nhưng giờ này... Ôi...

Hắn nói với dáng vẻ đau lòng, dường như rất hối hận năm đó mình tiêu xài quá mức phung phí.

- Tiêu huynh ở chỗ này bao lâu rồi?

Lời này dường như đã hỏi tới chuyện thương tâm của Tiêu Dật, hắn cầm lên bầu rượu phẩm chất kém kia, rót cho mình một chén, uống một hơi cạn sạch, lúc này mới lau khóe miệng nói:

- Không có tính kỹ, nhưng hẳn là đã 60, 70 năm rồi?

- 60, 70 năm! Trong nháy mắt gương mặt xinh đẹp của Lưu Tiêm Vân biến sắc.

Tiêu Dật liếc nhìn nàng một cái, nói tiếp: - Con số này tính là gì, có người bị vây ở chỗ này hơn mấy trăm năm, mấy ngàn năm đều có!

- Nơi này không có đường ra ư? Lưu Tiêm Vân hỏi.

Tiêu Dật cau mày nói: - Cái này thì không rõ lắm, có lẽ có, có lẽ không có! Lão Tiêu ta thực lực thấp kém, bất quá nghĩ đến cho dù có đường ra cũng không phải dễ dàng ra ngoài như vậy, nếu không, mấy lão quái ở Thông Thiên Thành kia sớm đã rời đi rồi, như thế nào một mực ở lại chỗ này chịu tội chứ?

Dương Khai nói: - Tiêu huynh cũng là từ Tịch Hư Lĩnh kia vào đây ư?

- Tịch Hư Lĩnh? Tiêu Dật nghe hỏi vậy, gương mặt mờ mịt, ngẫm nghĩ một hồi mới chợt hiểu, nói:

- À, bằng hữu nói Tịch Hư Lĩnh có lẽ là chỗ giao giới giữa Nam Vực và Đông Vực kia. Còn ta là từ một chỗ giao giới giữa Tây Vực và Bắc Vực đến đây!

- Có rất nhiều địa phương đi thông tới chỗ này ư?

- Ừm, dường như là như vậy! Bởi vì người sinh sống trên Thông Thiên Đảo, Đông Nam Tây Bắc bốn đại vực đều có! Chỉ riêng mười mấy người trên thuyền này, địa phương đi vào đã có trên mười chỗ!

- Thế nào nhiều như vậy? Lưu Tiêm Vân giật mình hỏi.

Tiêu Dật dang tay, bất đắc dĩ nói: - Ta cũng không rõ lắm!

Dương Khai như có điều suy nghĩ nói: - Cửa vào Tịch Hư Bí Cảnh này hoặc là di động, hoặc là có rất nhiều chỗ! Tiêu huynh, trước huynh nói Thông Thiên Đảo kia là tình huống gì?

Tiêu Dật nói: - Thông Thiên Đảo chính là Thông Thiên Đảo thôi! Tất cả võ giả trong Tịch Hư Bí Cảnh, đều sinh hoạt ở trên Thông Thiên Đảo, thế lực trên đảo rất phức tạp, sau này nếu các vị đi Thông Thiên Đảo, lão Tiêu ta khuyên các vị mau chóng tìm một thế lực lợi hại chút gia nhập vào, nếu không rất khó sinh tồn ở nơi này. Nhất là với người mới tới, rất nhiều người chuyên môn nhìn chằm chằm người mới tới... điểm này hẳn các vị biết vì sao chứ?

- Nguyên tinh? Lưu Tiêm Vân trầm giọng nói.

Tiêu Dật gật gật đầu: - Không sai! Người mới tới nơi này, trên người hoặc nhiều hoặc ít đều có mang theo nguyên tinh. Người chết vì tiền chim chết vì ăn, mãi mãi là đạo lý không thay đổi!

Dương Khai hỏi: - Trên đảo có cường giả Đế Tôn Cảnh trấn giữ không?

- Có, còn không chỉ một người! Tiêu Dật trả lời: - Ước chừng có ba vị như vậy, lợi hại nhất chính là đảo chủ Thông Thiên Đảo, có tu vi Đế Tôn tam tầng cảnh, nghe nói hắn ở nơi này đã có mấy ngàn năm!

- Đế Tôn tam tầng cảnh đều bị vây ở chỗ này ư? Lưu Tiêm Vân gương mặt xinh đẹp trắng nhợt, càng cảm thấy vô vọng rời đi.

Tiêu Dật cười hà hà, nói: - Cái này có gì là lạ, không tìm được đường ra, dĩ nhiên là không thể rời đi! Bất quá đảo chủ đại nhân bị vây đã nhiều năm như vậy, nghe nói tu vi giảm xuống rất nhiều, chỉ còn có lực lượng của Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, cũng không biết là thật hay giả! Hắn hít một hơi, nói tiếp: - Bất quá có lẽ là thật! Chỉ cần sinh sống ở chỗ này thời gian lâu dài một chút, người nào không giảm xuống tu vi chứ? Lão Tiêu ta trước là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, ít năm qua như vậy, cũng chỉ có lực lượng nhất tầng cảnh đấy thôi!

Dương Khai cau mày nói:

- Các người không có nguyên tinh, như vậy làm sao tu luyện?

Tiêu Dật nói: - Phải mượn Tịnh Linh Trận rồi! Tịnh Linh Trận trong gian phòng này cấp bậc không tính là cao, cho nên tu luyện hiệu quả không lý tưởng. Tịnh Linh Trận cấp bậc càng cao càng tốt, chờ các vị đến Thông Thiên Thành, ta đề nghị các vị đi mướn một động phủ có Tịnh Linh Trận đẳng cấp cao, như vậy có thể giảm chậm tốc độ tu vi thụt lùi mức độ lớn nhất. Dĩ nhiên, trừ Tịnh Linh Trận ra, còn có thể uống linh đan, bất quá linh đan thứ này vô cùng đắt đỏ. Trên đảo cũng không có bao nhiêu luyện đan sư, mà đa số đều đầu phục đảo chủ đại nhân, nên giá cả một viên linh đan không chỉ đắt gấp mười so với phía ngoài!

- Vậy các ngươi làm thế nào sinh sống? Lưu Tiêm Vân không khỏi nổi lên chút đồng tình với Tiêu Dật. Ở trong Tịch Hư Bí Cảnh này, môi trường ác liệt như vậy, có thể sinh sống được đúng là không dễ dàng.

Tiêu Dật cười khổ nói: - Ra biển săn giết thú biển, tìm một số những tài liệu khác. Nội đan của thú biển bình thường đều có thể bán với giá tiền không tệ, mà chúng ta ra biển chuyến này, là muốn tìm một loại kêu là Thương Vũ San Hô!

- Có công dụng gì? Lưu Tiêm Vân hỏi.

Tiêu Dật nói: - Thứ này là vật liệu chính để luyện chế trận cơ Tịnh Linh Trận, muốn sinh sống trên Thông Thiên Đảo, Tịnh Linh Trận là ắt không thể thiếu, cho nên Thương Vũ San Hô có nguồn tiêu thụ rất lớn! Nói tới đây, Tiêu Dật hơi đổi sắc, nói: - Hai vị có hứng thú nhập bọn không? Nếu có hứng thú ta đi nói với đại tỷ đầu lĩnh một tiếng, nói vậy nàng cũng sẽ không cự tuyệt, về phần chia phần thì giống như chúng ta, ra bao nhiêu lực, chia bấy nhiêu vật!

Dương Khai, Lưu Tiêm Vân đều là người mới, một thân thực lực còn ở trạng thái đỉnh phong, nhất là Dương Khai, là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nếu có thể lôi kéo hắn nhập bọn, chuyến này nhất định có thể thắng lợi trở về...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.