Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2427: Không phải con ruột



- Cha, Bích Huyết Kỳ Lân không thể bị phá hủy a! Phong Khê kinh hãi nói.

- Ngậm miệng! Phong Huyền nổi giận quát một tiếng, trừng mắt nhìn Phong Khê, hận rèn sắt không thành thép. Bỗng nhiên lão phát hiện, nếu so sánh con trai của mình với người thanh niên này, quả thực chênh lệch to lớn.

"Là do trước nay mình quá mức cưng chiều hay sao?" Phong Huyền thầm đề tỉnh.

Bên kia Dương Khai lại nói: - Xem ra Phong đại nhân là không xuất ra được 1 tỉ nguyên tinh trung phẩm rồi! Ôi, vừa rồi còn nói cái gì Vấn Tình Tông nhà lớn nghiệp lớn, tiền của dồi dào... bổn thiếu vốn trông cậy có thể mở rộng tầm mắt, nhưng không nghĩ tới... Khà khà khà... Băng Vân tiền bối, nếu người ta không xuất ra được, vậy thì chém đi!

Băng Vân khẽ gật gật đầu, giơ trường kiếm lên thật cao.

Phong Huyền xanh mặt, vội nói: - Được, 1 tỉ thì 1 tỉ!

Chỉ là 1 tỉ nguyên tinh trung phẩm thôi, lão cũng không phải không lấy ra được! Trước đó lão một mực không muốn đáp ứng chủ yếu là không muốn để Dương Khai nắm mũi dẫn đi, dù gì lão cũng là Đế Tôn tam tầng cảnh, ở trước mặt nhiều người như vậy bị Dương Khai thao túng, thì cũng quá mất mặt đi. Nhưng bây giờ lão cũng vô kế khả thi, không đáp ứng cũng phải đáp ứng.

- Sảng khoái! Phong đại nhân quả nhiên là người quyết đoán phóng khoáng, bổn thiếu tán thưởng tính cách này của ngài! Dương Khai cười lớn nói.

Lời vừa nói ra, ngay cả bình thản như Băng Vân, cũng có chút xuất mồ hôi trán, thầm nghĩ tên tiểu tử này thật đúng là dám nói mà!

Phong Huyền mặt lạnh, nói: - 1 tỉ nguyên tinh trung phẩm bổn tọa có thể giao cho ngươi, bất quá bổn tọa còn có một điều kiện!

Dương Khai hừ nói: - Phong đại nhân còn chưa tỉnh ngủ hay sao? Ngài cảm thấy mình còn có tư cách cò kè mặc cả với bổn thiếu ư? Trước lấy ra nguyên tinh, những thứ khác nói sau!

Phong Huyền nhìn hắn, nói châm chọc:

- Ngươi không nghe xem điều kiện của bổn tọa là gì đã quả quyết cự tuyệt ư?

Dương Khai không quản, nói: - Trong miệng chó không thể ói ra ngà voi! Ta không thích nghe! Khi nói chuyện, hắn đưa ra một bàn tay về phía Phong Huyền, gào to: - Một tay giao tiền, một tay giao hàng, đừng lôi thôi!

Phong Huyền cố nén tức giận, thản nhiên nói: - Khuyển tử đêm trước bị thất thế trên tay ngươi... người tuổi trẻ, từ nơi nào té ngã phải từ nơi đó bò dậy, hôm nay khuyển tử muốn khiêu chiến ngươi một lần. Không biết tiểu huynh đệ có dám đáp ứng không?!.

Dường như là để phối hợp với lời của lão, Phong Khê bước ra trước một bước, bộ dáng người trên cao nhìn xuống Dương Khai, trong mắt đầy vẻ khinh thường, hồn nhiên không có chút run rẩy như đêm trước.

Phong Khê cũng không cảm thấy Dương Khai có lợi hại bao nhiêu, đêm trước sở dĩ ăn thua thiệt lớn như vậy, hắn nghĩ là bởi vì Dương Khai dựa thế người khác, mượn khí thế của một đám Đế Tôn Cảnh của Băng Tâm Cốc, thật ra hắn cũng không có ngay mặt giao đấu với Dương Khai.

Hắn thân là thiếu tông chủ Vấn Tình Tông, sở học đều là công pháp cùng bí thuật lợi hại nhất trên đời này, trên tay cũng có bí bảo uy lực cực lớn, trong võ giả cùng cảnh giới, dứt khoát không có người nào là đối thủ của hắn.

Đơn đả độc đấu một chọi một, Phong Khê tự đánh giá mình không thua bất kỳ kẻ nào.

Đêm hôm nay, Vấn Tình Tông xem như đánh mất thể diện, muốn lấy lại phần nào, cũng chỉ có thể xuống tay từ trên người kẻ đầu têu làm chuyện xấu Dương Khai này.

Phong Huyền cùng Diêu Trác là không thể đứng ra xuống tay với Dương Khai, một khi bọn họ động thủ, đám Đế Tôn Cảnh của Băng Tâm Cốc kia khẳng định sẽ không ngồi xem không quản, thì chẳng khác nào trực tiếp kích phát đại chiến giữa hai tông.

Khả năng duy nhất chính là để Phong Khê đi khiêu chiến Dương Khai, sau đó ở trước mắt bao người hành hạ hắn đến chết, lấy lại mặt mũi cho Vấn Tình Tông.

Phong Khê hiển nhiên cũng biết phụ thân mình tính toán gì, cho nên mặc dù hai cha con không có bàn trước với nhau, thời khắc này hắn cũng lập tức đứng ra, trên mặt đầy ý khiêu khích.

Dương Khai nhìn hắn một cái, toét miệng cười nói: - Thiếu tông chủ, có lẽ là ngươi không phải con ruột mà!

Phong Khê sửng sốt một chút, ngay sau đó kịp phản ứng, giận dữ nói: - Tiểu tử đừng nhắm mắt nói bừa!

Dương Khai không chịu ngừng, nói: - Nếu là ruột thịt, như thế nào Phong đại nhân không thể chờ đợi muốn ngươi đi tìm cái chết như vậy!

Phong Khê trầm mặt nói:

- Ngươi dám xem thường bổn thiếu? Có bản lãnh chúng ta lên lôi đài nhất quyết phân cao thấp, người thắng sẽ cưới Tử Vũ, người thua thì cút ra khỏi Bắc Vực, vĩnh viễn không được trở lại!

Bên kia Tử Vũ khẽ cau mày, bất mãn nói: - Chuyện đâu có liên quan gì tới ta!

Phong Khê này lại vô duyên vô cớ kéo mình vào cuộc, đích thực đáng giận! Bất quá nghĩ tới đêm trước Dương Khai không có giữ mồm giữ miệng, ở trước mặt rất nhiều người nói hắn sớm đã thầm ước định cả đời với mình, Tử Vũ lập tức hiểu rõ đây là đang tranh giành tình nhân a.

Nhưng câu nói lúc đó cũng chỉ là lý do của Dương Khai mà thôi, sau đó mười mấy vị sư thúc cũng không có hỏi tới chuyện này, hiển nhiên đều biết rõ ngọn nguồn trong đó, cố tình Phong Khê lại tưởng thật, chỉ số thông minh của tên này thật là làm cho người nóng nảy mà!

Chỉ bằng vào điểm này, Tử Vũ cũng không có khả năng coi trọng Phong Khê hắn.

- Trước giao nguyên tinh, Phong đại nhân sẽ không muốn chống chế chứ? Dương Khai không thèm để ý tới Phong Khê khiêu khích, mà quay đầu nhìn về phía Phong Huyền quát to.

Phong Huyền cười lạnh một tiếng, lấy ra một cái nhẫn không gian, nói: - Nguyên tinh đều ở trong này, bất quá tiểu huynh đệ vì sao phải đổi chủ đề, chẳng lẽ là sợ khuyển tử hay sao? Nếu như sợ, ngươi nói lời xin lỗi, khuyển tử tu dưỡng không tệ, không hẳn không thể tha thứ cho ngươi!

- Lão trước giao nguyên tinh cho ta, ta không dài dòng với lão! Dương Khai không chịu nổi thúc giục.

Phong Huyền hừ lạnh một tiếng, gương mặt nhục nhã thảy nhẫn không gian đến đây.

Dương Khai đưa tay nhận lấy, đảo thần niệm nhìn vào trong, lập tức vui mừng lộ ra mặt.

Trong chiếc nhẫn này cũng không có số lượng 1 tỉ nguyên tinh, nhưng có 5 triệu nguyên tinh thượng phẩm, 500 triệu nguyên tinh trung phẩm, chiết tính ra đúng là số lượng 1 tỉ.

Xem ra Vấn Tình Tông quả thật giàu đổ mỡ, 1 tỉ nguyên tinh nói lấy ra liền lấy ra được... bỗng nhiên Dương Khai có chút hối hận, trước đó không có ra giá tiền cao hơn, nhìn dáng vẻ Phong Huyền kia nhất định là sẽ lấy ra.

Xác định số lượng nguyên tinh không sai, Dương Khai cũng ném Bích Huyết Kỳ Lân kia trở lại.

Phong Huyền nhìn đều không có nhìn, trực tiếp ném cho Phong Khê, thản nhiên nói: - Nếu còn đánh mất, thì chức thiếu tông chủ này ngươi cũng không cần làm!

Phong Khê biến sắc, vội nói: - Phụ thân đại nhân yên tâm, con nhất định sẽ bảo quản thích đáng, tuyệt sẽ không làm mất!

Phong Huyền khẽ gật gật đầu, lại lần nữa nhìn Dương Khai, nói: - Đề nghị lúc nãy ngươi tính thế nào?

Dương Khai cười lạnh một tiếng: - Đại nhân thật sự gấp gáp tiễn con trai mình đi Hoàng Tuyền Lộ như vậy sao? Xem ra quả nhiên không phải con ruột, điều này cũng khó trách, đại nhân thê thiếp vô số, tinh lực có hạn, khó tránh khỏi chiếu cố không tới, các vị phu nhân ngẫu nhiên ra ngoài trộm chút ít cũng là chuyện bình thường thôi!

Đám người Hộ Viễn đều lộ vẻ mặt cực kỳ cổ quái, mỗi người đều muốn cười, lại không dám cười, nín nhịn cực kỳ khổ sở.

Trong thiên hạ này, ai dám nói chuyện với Phong Huyền như vậy, đây không phải là nói rõ ràng trên đầu Phong Huyền bị cắm sừng sao? Mọi người đối với trình độ lớn mật của Dương Khai, vô cùng bội phục đồng thời kinh sợ không thôi.

Bởi vì bọn họ thật sự e sợ Dương Khai sẽ hoàn toàn chọc giận Phong Huyền, một Đế Tôn tam tầng cảnh phẫn nộ, quả thực chính là một trường tai nạn.

- Tiểu tử ngươi càn rỡ! Quả nhiên Phong Huyền vô cùng phẫn nộ, bất cứ người nào bị người nói như vậy, chỉ sợ cũng sẽ tâm không bình khí không hòa.

Dương Khai quát to: - Thế nào, lúc trước Phong Huyền đại nhân thần thái sáng láng bêu xấu Băng Vân tiền bối, giờ này bị người bêu xấu định trở mặt sao? Đại nhân ngài tâm tính tu luyện không đến nơi nha, so với Băng Vân tiền bối quả thực khác biệt một trời một vực!

Phong Huyền nghe nói vậy lại là ngẩn người ra, bất quá rất nhanh thì khôi phục bình tĩnh, không còn vẻ nóng nảy và phẫn nộ trước đó, ngược lại một mặt bình hòa... hiển nhiên lão đã điều chỉnh ổn định lại.

Hờ hững một hồi, lão mới thản nhiên nói: - Những chuyện khác trước không nói, hôm nay ngươi so đấu cùng Khê nhi nhất định phải tiến hành!

Dương Khai hừ lạnh nói: - Đại nhân nếu ngang ngược không nói lý lẽ, ỷ mạnh hiếp yếu như vậy, thì bổn thiếu... cũng đành phải đáp ứng thôi!

Một tên Phong Khê nhỏ nhoi, đúng là hắn không coi vào đâu, mặc dù trên tay Phong Khê thật có đòn sát thủ gì, hắn cũng có tự tin có thể chạy thoát.

Nghĩ tới đây, Dương Khai thấp giọng hỏi Băng Vân: - Ta giết chết hắn, sẽ không có việc gì chứ?

Băng Vân nhíu mày, đối với lời này của Dương Khai cũng không có nghi ngờ chút nào, bà đã biết Dương Khai rất lợi hại, ngay cả Đế Tôn Cảnh Dương Khai đều giết qua, Phong Khê lợi hại mấy đi nữa thì có năng lực lợi hại bao nhiêu chứ? Bà hơi trầm ngâm một chút, nói: - Tốt nhất là đừng giết, nếu Phong Khê ở trước mắt bao người bị ngươi đánh chết, khẳng định Phong Huyền sẽ không từ bỏ ý đồ! Băng Tâm Cốc ta mặc dù không sợ hắn, nhưng một khi hai tông khai chiến, đệ tử nhất định sẽ tử thương vô số, mất nhiều hơn được!

- Hiểu rõ! Dương Khai gật gật đầu, nhếch khóe miệng hiện lên một vẻ cười tà ác, nói:

- Vậy thì đánh cho tàn phế!

Băng Vân nghe vậy, liếc mắt nhìn Phong Khê ở bên kia đang dương dương đắc ý xoa quyền sát chưởng, trong lòng nổi lên một tia ý đồng tình.

Bên kia, mọi người thấy Dương Khai thật đáp ứng khiêu chiến của Phong Khê, đều lộ sắc mặt khác nhau: chúng nữ Băng Tâm Cốc thì đầy mặt sầu lo và lo lắng, tuy rằng các nàng không biết Dương Khai có gì lợi hại, nhưng Phong Khê dù gì cũng là thiếu tông chủ Vấn Tình Tông, trên tay sao có thể không có vài tuyệt kỹ sở trường?

Dù là Tử Vũ đơn đả độc đấu với hắn, cũng không nhất định có thể toàn thân trở lui, tên Dương Khai này thật làm được sao?

Ngược lại đám người Hộ Viễn thì mỗi người đều rất kích động, bọn họ kích động thật ra cũng không phải vì trận so đấu giữa hai Đạo Nguyên tam tầng cảnh, bọn họ đều là Đế Tôn Cảnh, hai võ giả Đạo Nguyên Cảnh so đấu nhau có gì hay ho. Mà kích động bởi vì, xung đột giữa hai thế lực lớn Băng Tâm Cốc và Vấn Tình Tông có thể thông qua trận tỷ đấu này để giải quyết, không cần lo lắng sẽ dẫn phát thế cục rung chuyển toàn bộ Bắc Vực. Đây cũng là điều bọn hắn hy vọng nhìn thấy... cho nên đối với Dương Khai đáp ứng so đấu, bọn họ còn là có chút cảm kích.

Bất cứ người nào đều nhìn ra, trận so đấu này Dương Khai hoàn toàn có thể không để ý tới, vì Phong Huyền chính là người rất ngang ngược không nói lý lẽ, lấy thế đè người!

Vừa nghĩ đến đây, Hộ Viễn vội nói: - Ta nhớ trong thành bên kia có có sẵn một lôi đài, nếu chư vị không ngại, hãy dời bước qua đó?

Phong Huyền khẽ vuốt càm nói: - Nếu như thế, thì qua đó đi!

Nói dứt lời thân mình lão nhoáng một cái, đế nguyên bắt đầu khởi động, mang theo Phong Khê biến mất tại chỗ. Diêu Trác lạnh lùng trừng mắt nhìn Dương Khai một cái, gương mặt đầy vẻ châm chọc đùa cợt, rồi cũng vội vàng đi theo.

- Sư phó, đích thực không được, để Tử Vũ lên đi? Đối mặt với Tử Vũ, khẳng định Phong Khê không dám ra đòn sát thủ. Hơn nữa giữa Tử Vũ và hắn cũng sàn sàn như nhau, chưa chắc không phải đối thủ! Tôn Vân Tú tính tình thẳng thắn, trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái đó, cũng không có để ý tới cảm thụ của Dương Khai, còn kém một chút không có nói rõ: Dương Khai tuyệt đối không phải đối thủ của Phong Khê, đi lên chính là chết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.