Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2471: Ta là Diêm Vương Điện



Địa Kiếm Vẫn Lôi là một chiêu bí thuật, hơn nữa còn là bí thuật mà một người quen của Dương Khai nắm giữ.

Bí thuật này phân thành ba chiêu, Thiên Kiếm Toái Tinh, Địa Kiếm Vẫn Lôi, Nhân Kiếm Toàn Diệt, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước, ba chiêu hợp nhất uy lực vô cùng.

Người tu luyện bí thuật này, chính là Thanh Dương Thần Điện Tiêu Bạch Y. Năm đó ở Tuế Nguyệt Thần Điện, Tứ Quý Chi Địa, Dương Khai và Tiêu Bạch Y giao đấu qua, đã được lĩnh giáo uy năng bí thuật này, cho nên ký ức đối với bí thuật này vẫn còn rất mới mẻ trong đầu.

Giờ phút này hắn lại thấy được có người thi triển ra bí thuật này ở biển căn nguyên, lập tức hắn bị thu hút.

Quay đầu nhìn lại, nơi chiến trường hỗn loạn kia, nhất thời một thân ảnh áo trắng phất phơ ập vào tầm mắt, không phải Tiêu Bạch Y thì là ai chứ?

Trong trí nhớ của Dương Khai, người này luôn mặc một thân áo trắng, tiêu sái lãnh khốc, chỉ có điều thời khắc này dường như tình cảnh của hắn không ổn cho lắm, đang bị người vây công, trên y phục màu trắng đã điểm nhiều vết máu đỏ sẫm, trông rất rất bắt mắt.

Mà bên cạnh đó hắn còn thấy được một người quen nữa.

Mộ Dung Hiểu Hiểu!

Hai đại đệ tử tinh anh của Thanh Dương Thần Điện lúc này đang đứng trên một tiểu đảo dựa lưng vào nhau, từng người đang thi triển bí thuật ngăn cản công kích từ bốn phương tám hướng đánh tới. Tiểu đảo bọn họ đứng chân cũng không lớn, chỉ vừa đủ cho hai người bọn họ đặt chân.

Hai người đều là tinh anh trong tinh anh, mấy năm không gặp, đều đã có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh đỉnh phong. Nhưng song quyền nan địch tứ thủ, tình cảnh bọn họ đang vô cùng khó khăn, trên người Tiêu Bạch Y thỉnh thoảng lại bắn ra một vòi máu tươi, Mộ Dung Hiểu Hiểu cũng đầu tóc bù xù, trang phục ướt đầm mồ hôi dán chặt vào thân hình kiều diễm.

Dương Khai phát hiện thấy những tên đang vây công cũng không phong tỏa không gian lại, nói cách khác, Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu vẫn còn có cơ hội trốn chạy.

Chỉ có điều hai người cũng không có ý định trốn chạy, một người thì kiên nghị lãnh khốc, một người thì căm tức bi phẫn, kiên trì bám trụ tại chỗ.

Đây là đang tranh đoạt địa bàn a!

Dương Khai vừa nhìn là biết, địa bàn hai người Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu chiếm cứ hiển nhiên đã bị đám người kia nhắm tới, cho nên liền lao tới cướp đoạt. Có lẽ là chúng định ỷ nhiều khi ít, chỉ có điều sau khi giao thủ, mới phát hiện Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu cũng không dễ trêu chọc.

Mà chúng cố ý chừa lại đường lui, chính là để cho Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu chạy trốn, vây thành nhất định phải để đường lui chính là đạo lý này. Bọn chúng cũng không muốn chiến đấu sinh tử, chỉ muốn ép hai người bỏ đi mà thôi.

Đáng tiếc Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu lại không có ý định trốn chạy, khiến trận chiến đã vào hồi gay cấn.

Dương Khai liền vội vàng xoay người, phóng về hướng đó.

Tốt xấu gì hắn cũng coi như là đệ tử ký danh của Thanh Dương Thần Điện, Ôn Tử Sam và Cao Tuyết Đình đối với hắn cũng là rất quan tâm, hơn nữa hắn cũng có chút giao tình với Tiêu Bạch Y cùng Mộ Dung Hiểu Hiểu, gặp được ở đây sao có thể không quản chứ?

Dường như đã nhận ra động tác của Dương Khai, một lão giả mặt dài đang vây công Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu liền lên tiếng:

- Cho các ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, rút đi, còn không mau lui!

Mộ Dung Hiểu Hiểu nghiến răng, quát: - Muốn cướp địa bàn của chúng ta, trừ phi giết chúng ta!

Tiêu Bạch Y không nói tiếng nào, trường kiếm trên tay nở rộ nhiều đóa kiếm hoa, sát khí bén nhọn phóng ra vun vút.

- Tốt lắm, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không đường ngươi lại tới, một khi đã như vậy thì đừng trách ta lòng dạ độc ác! Nói rồi, lão giả mặt dài liền phất tay ra hiệu với những tên khác, vẻ mặt tỏ ra thâm độc, hiển nhiên là muốn tốc chiến tốc thắng, không muốn trì hoãn nữa.

Mấy tên khác ngầm hưởng ứng, khí thế biến đổi, lập tức ra tay trở nên bén nhọn quyết đoán hơn rất nhiều.

Sắc mặt Tiêu Bạch Y cùng Mộ Dung Hiểu Hiểu đều trở trầm xuống, áp lực như núi.

Mà bản thân lão giả mặt dài thì thoắt một cái, hướng về phía Dương Khai đón từ xa, ôm quyền nói: - Tây Vực Điểm Tinh Tông đang làm việc, mong bằng hữu cho chút thể diện, vòng đường mà đi!

- Hử? Các ngươi là Điểm Tinh Tông? Không ngờ Dương Khai lại không dừng bước, mà ngược lại còn tỏ ra mừng rỡ, tăng nhanh tốc độ.

- Đúng vậy, các hạ là? Lão giả mặt dài nghe Dương Khai nói vậy, còn tưởng rằng Dương Khai cũng là võ giả đến từ Tây Vực, không khỏi nghi ngờ nhìn hắn, muốn biết hắn xuất thân từ môn phái nào.

Dương Khai tỏ ra hớn hở nói:

- Ta là người của Diêm Vương Điện a!

- Diêm Vương Điện? Lão giả mặt dài tỏ ra hồ nghi vẻ, bởi vì hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra ở Tây Vực lại có tông môn gọi là Diêm Vương Điện. Tuy nhiên rất nhanh, hắn đã phản ứng lại, sắc mặt trầm xuống nói: - Các hạ đang trêu chọc lão phu sao?

Cái tên Diêm Vương Điện này nghe vô cùng phản cảm, dễ chọc giận người khác, sao lại có tông môn đi sử dụng cái tên đó chứ. Rõ ràng là Dương Khai đang bịa chuyện mà.

Dương Khai cười hì hì nói: - Sao lại thế chứ? Ta đúng là người của Diêm Vương Điện... Nói tới đây, sắc mặt hắn chợt trầm xuống, âm trầm nói: - Diêm Vương phái ta tới lấy mạng chó của các ngươi!

Lão giả mặt dài biến sắc, quát lớn: - Tiểu tử muốn chết!

Hắn vội điều nguyên lực trong cơ thể, hai tay nhanh chóng kết ấn kỳ dị, chụp về phía Dương Khai, như muốn dập tắt khí thế Dương Khai xuống.

Nhưng khiến cho hắn vạn phần kinh hãi chính là, Dương Khai đột nhiên lại lập tức biến mất trước mắt hắn.

Một màn quỷ dị này khiến lão giả thất kinh, bởi vì hắn căn bản không phát hiện ra rốt cuộc Dương Khai biến mất như thế nào.

Chỉ trong chớp mắt, lão chợt cảm thấy một cảm giác lạnh buốt chạy dọc từ bàn chân ập tới, khiến hắn không khỏi hoài nghi không biết đang gặp người hay quỷ.

Nhưng hắn chưa nghĩ xong, trước mặt đột nhiên lại hiện ra khuôn mặt của Dương Khai, chỉ có điều lúc này Dương Khai cách chỉ cách hắn có ba tấc mà thôi, mặt của hai người gần như chạm vào với nhau.

- Hizz... Mặt dài lão giả hít sâu một hơi sợ hãi, không hề nghĩ ngợi nhún chân lui nhanh về sau, đồng thời nguyên lực toàn thân phát ra hết cốt hết sái, hóa thành một tầng kình khí mắt thường cũng có thể thấy được, bảo hộ bên ngoài thân thể.

Dương Khai lộ ra nụ cười quỷ quyệt, chỗ mắt trái hiện lên một nụ hoa sen trắng khiết tinh khiết, nhoáng lên một cái rồi biến mất.

Sinh Liên!

Một năm rưỡi trước, cùng với quá trình Dương Khai thu phục Sơn Hà Chung, thần thức của hắn cũng tăng nhiều. Hiện tại hắn sử dụng bí thuật thần hồn này liền cảm thấy càng thêm thành thạo tự nhiên, hơn nữa uy lực so với trước kia dường như cũng mạnh hơn không ít.

Nụ sen trắng nõn trong nháy mắt chợt hóa thành một cỗ lực lượng thần kỳ, xé mở lớp phòng ngự thần thức của lão giả mặt dài, vọt vào trong đầu của hắn.

Đang gấp rút lui mau, vẻ mặt kinh hãi của lão giả mặt dài trong thoáng chốc chợt cứng lại, ánh mắt ngây dại, lộ ra vẻ đau đớn.

Trong mắt của hắn chỉ còn lại có nụ sen trắng nõn kia, nó đang nhanh chóng nở rộ, hào quang trắng ngà đang hút toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn.

Dương Khai đánh mạnh ra một quyền, lực lượng cuồng bạo bạo phát, khiến lão giả mặt dài trực tiếp vỡ thành một đoàn sương máu, hài cốt không còn, rơi lả ta xuống biển căn nguyên.

- A!

Những tiếng kinh hô chợt vang lên, đám người đang vây công Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu thấy được một màn này, đều vô cùng kinh hãi.

Lão giả mặt dài kia tuy rằng hơi lớn tuổi một chút, nhưng thực lực của hắn lại không thấp chút nào, trong số võ giả Đạo Nguyên Cảnh của Tây Vực Điểm Tinh Tông, cũng có thể xếp vào top ba. Nhưng không ngờ một người như vậy, lại bị một tên thanh niên không biết từ nơi nào chui ra đánh cho một quyền vỡ nát, thoạt nhìn không còn chút sức chống trả nào.

Vừa rồi hắn còn ra hiệu cho nhóm người mình tốc chiến tốc thắng, vậy mà bỗng nhiên lại toi mạng mất?

Người giết hắn không phải là một vị Đế Tôn Cảnh đó chứ?

Lúc này số lượng Đế Tôn Cảnh trong Toái Tinh Hải tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng tuyệt đối không ít.

Một màn giết chóc lão giả tàn khốc như vậy, khiến những tên đệ tử Điểm Tinh Tông còn lại đều hết hồn. Mắt thấy Dương Khai ngựa không ngừng vó đang vọt về phía bên này, vẻ mặt nở nụ cười lãnh khốc, bọn chúng nào còn dám dừng lại nữa chứ?

Vội vàng bỏ qua Tiêu Bạch Y cùng Mộ Dung Hiểu Hiểu một bên, xoay người bỏ chạy thục mạng, giờ phút này, ngay cả dũng khi báo thù cho lão giả bọn chúng cũng không có, chỉ muốn thoát khỏi chỗ này để bảo toàn mạng sống mà thôi.

- Ngưng! Dương Khai đưa tay hướng phía trước nắm chặt, pháp tắc không gian bắt đầu khởi động, trong nháy mắt, mảnh không gian này chợt ngưng đọng lại.

Mấy tên đang vội vã chạy trốn kia hoảng sợ trợn trừng mắt, phát hiện tốc độ của mình không ngờ lại chậm như rùa bò, từng tên một đều vã mồ hôi hột, cả người lạnh toát.

Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu thấy được một màn này lại vui mừng quá đỗi, hai người vẫn chưa biết ai âm thầm ra tay giúp mình, cũng không có thời gian thăm dò xem bộ dạng người này như thế nào. Vừa rồi bị đám đệ tử Điểm Tinh Tông làm cho nghẹn một bụng, lúc này rốt cục cũng có thể bạo phát ra.

- Thiên Kiếm, Toái Tinh!

- Địa Kiếm, Vẫn Lôi!

- Nhân Kiếm, Toàn Diệt!

Trường kiếm Tiêu Bạch Y vung lên loang loáng, bí thuật tam kiếm cùng phát, uy năng mạnh mẽ khiến thiên địa cũng phải run rẩy.

Mộ Dung Hiểu Hiểu tuy chỉ là một nữ tử, mang lại cho Dương Khai cảm giác ôn nhu thanh lịch, nhưng lúc này ra tay cũng không lưu tình chút nào, đôi Vũ Thiên Hoàn được nàng tế ra, chỉ trong chốc lát một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, rậm rạp chằng chịt bao phủ về phía đám đệ tử Điểm Tinh Tông.

Những tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt vang lên liên tiếp, mấy tên đệ tử Điểm Tinh Tông vốn chỉ muốn chạy trốn, không hề có ý chí chiến đấu, sau khi bị Dương Khai trói buộc thân hình, ngay cả sức phản kháng cũng không có.

Hai đại đệ tử Thanh Dương Thần Điện vừa ra tay, những tên này liền ngã xuống như rạ.

Trong khoảnh khắc, máu thịt bay tung tóe, chân tay rơi vãi khắp nơi.

Chỉ trong vòng 10 hơi thở, những tên đệ tử Điểm Tinh Tông đã bỏ mạng hết, thi thể rơi xuống biển căn nguyên biến mất.

Từng cái Tinh Ấn từ trên mu bàn tay những tên này thoát ra, bay về phía Tiêu Bạch Y cùng Mộ Dung Hiểu Hiểu, rất nhanh đã bị hai người dung hợp hoàn tất.

- Đa tạ vị sư huynh này xuất thủ tương trợ... Hả, là Dương sư huynh! Mộ Dung Hiểu Hiểu vừa xoay người, định nói lời cảm tạ, chợt thấy khuôn mặt Dương Khai, lập tức mừng rỡ kêu lên.

Lúc trước nàng còn đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai ra tay giúp mình và Tiêu Bạch Y, nhưng không ngờ lại là Dương Khai.

Tiêu Bạch Y không nói tiếng nào, chỉ quay đầu nhìn về phía Dương Khai đang đứng, vẻ mặt vốn lãnh khốc tỏ ra như thể đã sớm đoán được.

Dù sao khi giao đấu với Dương Khai ở Tuế Nguyệt Thần Điện, Dương Khai đã từng sử dụng qua lực lượng không gian, cho nên vừa rồi thấy dao động lực lượng không gian, Tiêu Bạch Y đã đoán được là Dương Khai.

- Mộ Dung cô nương, mấy năm không gặp, càng thêm xinh đẹp a! Dương Khai cười hì hì bay đến trước mặt hai người, lên tiếng chào hỏi Mộ Dung Hiểu Hiểu.

Mộ Dung Hiểu Hiểu đỏ mặt, dậm chân nói: - Dương sư huynh lại chọc người ta rồi!

- Ta cũng không chọc ngươi, chỉ nói thật mà thôi! Dương Khai nghiêm túc nói.

Mộ Dung Hiểu Hiểu càng đỏ mặt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.