Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2489: Thánh hồn phong ấn



Yên lặng, tĩnh mịch một cách quỷ di.

"Xoạt xoạt..." cả hư không lập tức như nổ tung ra, tất cả mọi người đều tâm thần chấn động, ánh mắt ngốc trệ, vị thanh niên Đạo Nguyên Cảnh kia ăn một kích hung mãnh của Lương Khâu lại thật sự không sao?

- Oa, không thể nào? Đỡ được rồi sao?

- Thật là sáng đến hỏng đôi mắt của ta rồi!

- Này con bà nó còn là Đạo Nguyên Cảnh sao? Tiểu tử này không lẽ che giấu tu vi?

- Ha ha ha! Lương Khâu lần này mất mặt quá mức rồi!

Lương Khâu chỉ cảm thấy hổ khẩu tê dại, toàn thân phát lạnh, trong đầu có loại cảm giác choáng váng, hắn kinh ngạc liếc nhìn trường thương của mình, lại nhìn Dương Khai, nói một cách gian khổ: - Tiểu tử ngươi còn là người sao?

Trong thanh âm lộ ra mùi vị kính sợ, hiển nhiên đến giờ hắn cũng không dám tin tưởng Dương Khai lại thật sự có thể dùng quyền chống lại một kích của mình, làm sao có thể làm được chuyện như vậy? Hơn nữa hắn còn là Đạo Nguyên Cảnh.

- Ta không thích nghe ngươi nói lời này, ta không phải người chẳng lẽ là ma? Dương Khai hừ lạnh một tiếng.

Những võ giả Đế Tôn Cảnh ở bốn phía vào thời khắc này cũng đều đánh giá lại Dương Khai, giống như muốn nhận thức hắn lần nữa vậy.

Đạo Nguyên Cảnh có thể chống lại Đế Tôn Cảnh, chuyện như vậy đến nghe bọn họ cũng chưa nghe qua, cho dù là bản thân bọn họ, lúc ở Đạo Nguyên tam tầng cảnh cũng không cách nào làm được đến trình độ như Dương Khai.

Thân thể của tiểu tử đó rốt cuộc mạnh mẽ đến mức độ nào, lại có thể ngay mặt chống đỡ trường thương của Lương Khâu, hơn nữa tốc độ hồi phục kia... không khỏi cũng có chút quá kinh người đi!

Trước đó trên quả đấm của hắn rõ ràng là máu thịt bầy nhầy, nhưng chớp mắt sau đó thì đã hoàn hảo như lúc đầu, thêm nữa... máu của tiểu tử này chảy ra lại không phải màu đỏ mà là màu vàng nhạt, trong máu tươi đó chứa sinh cơ cùng dao động khí huyết khó có thể tưởng tượng.

Ánh mắt Hào Tự khẽ run lên, cho tới nay hắn thân là con của Đại Đế nên luôn cảm giác mình cao hơn người khác một bậc, không để những võ giả cùng thế hệ vào trong mắt. Bởi vì bất luận là tư chất, thực lực hay là xuất thân, trong thiên hạ này không ai có thể vượt qua hắn.

Khi trước lúc Lương Khâu ra tay, hắn cũng cho rằng Dương Khai phải chết không thể nghi ngờ, nên không có chú ý lắm.

Nhưng hiện giờ hắn lại phát hiện mình hoàn toàn sai lầm rồi.

Trên thế gian này có lẽ không có người nào có xuất thân hơn mình, nhưng luận tư chất, luận thực lực trong võ giả cùng cấp, mình tuyệt đối không thể đánh giá thấp tất cả mọi người được. Vị thanh niên Đạo Nguyên Cảnh trước mắt này chính là ví dụ tốt nhất!

- Tiểu tử ngươi... thật là cổ quái! Lương Khâu nghiêm túc đánh giá Dương Khai một hồi, mới lắc lắc đầu nói.

Dương Khai hừ lạnh nói: - Còn muốn tiếp hay không, muốn thì bổn thiếu bồi tiếp đến cùng!

- Không tiếp nữa, không tiếp nữa! Lương Khâu đầu lắc thành trống bỏi.

- Ngươi có tư cách ở lại chỗ này!

Lúc trước sở dĩ hắn ra tay với Dương Khai chỉ vì tu vi Dương Khai chưa đến Đế Tôn, mà mọi người ở chỗ này đều là Đế Tôn Cảnh, hoặc là có Đế Tôn Cảnh làm đồng bạn, duy chỉ có đám người Dương Khai là Đạo Nguyên Cảnh, có vẻ vô cùng chướng mắt.

Hắn đương nhiên là muốn cho Dương Khai một bài học, làm tấm gương cho những võ giả bị đuổi đi thấy, để họ biết không có thực lực mà muốn ở lại chỗ này sẽ có hậu quả nghiêm trọng thế nào.

Nào ngờ lập uy không được lại còn bị Dương Khai làm cho chấn kinh một phen.

Nếu như đánh tiếp, mình thắng thì cũng không anh hùng gì, nhưng nếu thua thì sau này không còn mặt mũi đi lại trong Tinh Giới nữa.

Lương Khâu căn bản không có nắm chắc sẽ thắng được Dương Khai.

- Đa tạ. Dương Khai ôm quyền nói.

Đúng lúc này, Lưu Viêm bỗng nhiên khẽ kêu lên:

- Chủ nhân, Tiểu Thất muội muội có chút không đúng!

Dương Khai vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt đẹp của Mạc Tiểu Thất hiện lên tia sáng lạnh giá đến thấu xương, ánh mắt vô cùng sắc bén, khí thế kinh người từ bên trong thân thể mềm mại của nàng tràn ra, khí tức đó lại có chút tương tự với Sơn Hà Chung, tựa như đến từ man hoang thượng cổ.

Tất cả những người cảm nhận được khí tức đó đều hơi biến sắc.

Bởi vì bất kể là thứ gì có dính dáng đến hai chữ man hoang đều không tầm thường.

Thời khắc này, Mạc Tiểu Thất đang nhìn chằm chằm vào Lương Khâu, một thân sát khí dày đặc như thực chất, cắt cho hư không xung quanh nàng vang lên tiếng "xuy xuy". Ánh mắt sắc bén của nàng đột nhiên trở nên hờ hững, có một loại coi thường sinh linh, bễ nghễ thiên hạ, khiến người ta nhìn thấy kinh hồn táng đảm.

Cùng lúc đó, ấn ký hình con bướm rất khó coi trên gò má của nàng lại nhẹ nhàng nhảy múa, vỗ cánh muốn bay ra, dường như là vật sống vậy.

Theo sự đập cánh của con bướm, một khí tức vô cùng thô bạo lan rộng ra. Mọi người đều có cảm giác hít thở không thông, như bị một ngọn núi lớn đè lên ngực vậy.

- Tình huống gì thế này? Dương Khai cả kinh thất sắc.

Hắn cũng không biết Mạc Tiểu Thất vì sao đột nhiên xuất hiện dị thường kiểu này, trước đó căn bản là không có bất kỳ dấu hiệu nào, cũng vì nghe Lưu Viêm hô lên, hắn mới phát hiện ra.

- Không tốt! Lam Huân công chúa đang đứng ở cách đó không xa bỗng mặt hoa thất sắc, đôi mắt đẹp nhìn về hướng Mạc Tiểu Thất khẽ run lên, kinh hô thành tiếng.

- Ái chà chà! Lương Khâu nhịn không được vuốt mồ hôi lạnh trên đầu, có chút chột dạ nói: - Nha đầu này nhìn ta làm cái gì, bộ dạng sao giống muốn ăn thịt người thế này?

Dù là hắn đã tấn thăng Đế Tôn Cảnh, thời khắc này cũng không khỏi bị Mạc Tiểu Thất nhìn chòng chọc đến da đầu tê dại, tay chân lạnh băng, loại cảm giác sẽ chết quanh quẩn ở trong lòng khiến hắn khẩn trương bất an.

- Còn không phải là vì ngươi muốn ra tay đối phó Dương đại ca của nàng ta mà ra hay sao! Lam Huân cắn răng quát khẽ: - Tiểu Thất nhất định là tưởng rằng Dương đại ca sẽ bị ngươi đánh chết nên trong lúc nóng lòng liền biến thành như vậy.

Lương Khâu nuốt nước miếng nói: - Cái này thì liên quan gì ta, là tiểu tử đó tự mình xông qua đây, dù có chết cũng không trách được người nào. Nói đi cũng phải nói lại, tiểu nha đầu này rốt cuộc có lai lịch gì, lúc trước còn nói khoác không biết ngượng, dám nói giết sạch trên dưới cả nhà Bách Man Sơn ta, thật là chết cười!

Hắn mặc dù đang cười nhưng nụ cười đó lại vô cùng cứng ngắc, rõ ràng trong lòng hắn đang lo sợ bất an. Mạc Tiểu Thất giống như đột nhiên biến thành một người khác, lại còn phát ra khí tức kinh người như vậy, hiển nhiên là lai lịch cực lớn a, cũng không biết rốt cuộc có xuất thân gì.

Lam Huân căm hận nhìn hắn chằm chằm, gằn từng chữ mà nói: - Nàng họ Mạc, đến từ Đông Vực!

- Mạc... Đông Vực... Lương Khâu nghe vậy sắc mặt hơi đổi sắc, sau khi lầm bầm một tiếng lập tức như hiểu được gì đó, hoảng sợ kinh hô:

- Không thể nào, chẳng lẽ nàng là... của vị đại nhân kia...

- Ngươi hiểu rõ thì tốt! Lam Huân tức giận đáp, lúc này nàng cũng nôn nóng đến đầu óc rối mù, ngay cả chóp mũi cũng có mồ hôi, nhìn về hướng Mạc Tiểu Thất một cách bất an, lúc nói chuyện với Lương Khâu cũng không ngừng nhỏ giọng gọi nàng, nhưng không có chút tác dụng nào.

- Hào Tự huynh ngươi không có phúc hậu a! Lương Khâu vẻ mặt như đưa đám nhìn về phía Hào Tự: - Các ngươi cũng đến từ Đông Vực, sao không nhắc nhở ta một tiếng!

Hào Tự là con của U Hồn Đại Đế, Mạc Tiểu Thất là con gái của Thú Vũ Đại Đế, hai vị Đại Đế đều ở Đông Vực. Nếu nói Hào Tự không nhận ra Mạc Tiểu Thất, Lương Khâu không tin, nhưng trước đó tên khốn này một tiếng cũng không nói, mặc kệ mình đi giễu cợt Mạc Tiểu Thất.

Nhớ lại lúc trước mình còn nói Mạc Tiểu Thất ngay cả lông cũng chưa mọc đủ, đầu Lương Khâu lập tức tuôn mồ hôi lạnh.

Nếu lời nói đó mà truyền đến tai Thú Vũ Đại Đế thì không phải là mình sẽ bị cạo mất một lớp da sao.

Nếu sớm biết trong trận doanh của Dương Khai có con gái của Thú Vũ Đại Đế, sao hắn dám làm loại chuyện ngu xuẩn kia.

Hào Tự thản nhiên nói: - Mặc dù đều ở Đông Vực nhưng ta chưa từng nhìn thấy nàng thì nhắc nhở ngươi như thế nào.

Hắn dường như là thật sự không nhận biết Mạc Tiểu Thất, nhưng Lam Huân thì lại biết, với thân phận của Lam Huân tất nhiên không có khả năng nói dối.

Lam Huân bên đó kêu gọi một hồi, nhưng phát hiện Mạc Tiểu Thất như cũ không có chút phản ứng nào, không nhịn được liền dậm nhân nói: - Lương Khâu, nếu Tiểu Thất mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Bách Man Sơn của ngươi nhất định bị tàn sát hết cả nhà, chó gà không tha!

Lương Khâu biến sắc, ngay lập tức tâm tình như chìm đến đáy cốc.

Lúc trước Mạc Tiểu Thất cũng nói qua như vậy nhưng hắn không có coi ra gì. Hiện giờ Lam Huân lại nói lần nữa, hắn muốn không để ý cũng không được rồi.

Chỉ là... chuyện này thật sự không có liên quan gì nhiều với mình a, trong lòng Lương Khâu đầy ủy khuất.

- Lam sư muội, Tiểu Thất rốt cuộc làm sao vậy? Dương Khai ở một bên quan sát một hồi, một mực cũng không hiểu trên người Mạc Tiểu Thất rốt cuộc phát sinh chuyện gì, chỉ biết khí tức của nàng càng ngày càng kinh người, ấn ký con bướm trên má cũng ngày càng sống động. Hơn nữa, ấn ký con bướm đó cũng đã từ gò má nàng bay ra ngoài, không ngừng bay múa xung quanh thân thể mềm mại của nàng.

Theo thời gian trôi qua, con bướm đen như mực biến lớn rất là nhanh. Hiện giờ đã lớn bằng một người rồi, trông vô cùng quỷ dị.

Lam Huân nói: - Tiểu Thất muội muội đã mở phong ấn thánh hồn rồi!

- Phong ấn thánh hồn ư? Một đám người đều tò mò nhìn nàng, muốn biết rốt cuộc chuyện này là thế nào.

- Trước kia Thú Vũ đại nhân ngẫu nhiên thu được tinh hồn của một con thánh linh thượng cổ Huyễn Thiên Điệp, thân thể của Huyễn Thiên Điệp đó đã mất, chỉ có tinh hồn được bảo tồn hoàn chỉnh, trải qua vô số năm tháng tang thương nên rất là suy yếu. Thú Vũ đại nhân ký thần hồn khế ước với nó, lúc Tiểu Thất muội muội ba tuổi liền phong ấn tinh hồn của Huyễn Thiên Điệp vào cơ thể của nàng, để tinh hồn của Huyễn Thiên Điệp bảo vệ an toàn cho nàng trước khi nàng trường thành. Đổi lại, tinh hồn của Huyễn Thiên Điệp có thể cắn nuốt một ít lực lượng thần hồn của Tiểu Thất để duy trì sinh tồn! Đó chính là phong ấn thánh hồn!

- Tinh hồn của thánh linh thượng cổ! Lương Khâu hít vào một hơi lạnh.

Những người còn lại cũng đều biến sắc.

Thánh linh thượng cổ từ trước đến nay chỉ là truyền thuyết, biết bao nhiêu người ở đây nhưng có thể tận mắt chứng kiến những thánh linh thượng cổ đó, một bàn tay là có thể đếm hết.

Nhưng vào lúc này, ở trong hư không này, lại xuất hiện tinh hồn của một con thánh linh thượng cổ, hơn nữa còn bị phong ấn trong cơ thể của một người.

Không ai biết được thực lực của tinh hồn này rốt cuộc mạnh bao nhiêu, nhưng dựa vào lúc phong ấn được gỡ bỏ gây ra động tĩnh mà suy đoán, thực lực của nó không phải những người ở đây đủ khả năng chống lại.

Mà có khả năng phong ấn tinh hồn này vào trong cơ thể của Mạc Tiểu Thất, để nó bảo vệ con gái mình trưởng thành thì Thú Vũ Đại Đế phải có tu vi kinh người bực nào?

- Chỉ có vào lúc nguy hiểm nhất, Tiểu Thất mới giải khai phong ấn, đây có thể là lần đầu tiên nên nàng căn bản không thể khống chế! Lúc Lam Huân nói ra lời này, cố tình liếc Dương Khai một cái, có chút ý vị trách mắng.

Trong lòng nàng cũng vô cùng khiếp sợ, lúc trước Mạc Tiểu Thất biểu hiện ra vô cùng quan tâm tới Dương Khai. Nàng còn tưởng rằng tiểu nha đầu này là muốn đối nghịch với nàng, hiện giờ mới biết là nàng ta thật sự vô cùng quan tâm Dương Khai, nếu không cũng không có mở phong ấn của mình.

Có lẽ nàng nghĩ rằng Dương Khai hẳn phải chết không thể nghi ngờ nên muốn mở phong ấn báo thú rửa hận cho Dương Khai, nào biết được Dương Khai không có bị thương chút nào, ngược lại là bản thân nàng mất đi ý thức, bị tinh hồn của Huyễn Thiên Điệp điều khiển thân thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.