Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2490: Cho lão phu thử xem sao



- Huyễn Thiên Điệp này có chỗ nào lợi hại, chúng ta có thể nào liên thủ trấn áp nó? Lương Khâu vừa lau mồ hôi vừa vội hỏi.

Lam Huân cười lạnh nói: - Trong thánh linh thượng cổ, lực công kích của Huyễn Thiên Điệp coi như yếu ớt nhất, ngay cả yêu thú bậc mười bình thường còn chưa bằng!

- Thật sao? Lương Khâu mừng rỡ, nếu còn không bằng cả yêu thú bậc mười bình thường, vậy mình sợ cái gì, ở đây nhiều cường giả như thế, tùy tiện người nào ra tay cũng có thể trấn áp.

Lam Huân nói tiếp: - Nhưng nó trời sinh tinh thông ảo thuật, đợi nó xuất hiện trọn vẹn, có thể làm điên đảo càn khôn, xoay chuyển thiên địa! Ảo thuật của nó, ngay cả Đại Đế cũng khó đề phòng, thánh linh thượng cổ, có cái nào dễ chọc?

Lương Khâu đen mặt: - Ta cảm thấy... ta nên chạy thôi, tiểu nha đầu này nhìn chằm chằm vào ta, làm bổn thiếu dựng tóc gáy.

- Chạy? Lam Huân mắt lạnh nhìn hắn. - Ngươi có thể chạy nơi nào? Lúc này Tiểu Thất nhắm vào ngươi, dù ngươi chạy tới chân trời góc biển cũng chỉ có chết!

- Khôn chạy chẳng lẽ chờ chết? Lương Khâu tức giận.

Lam Huân nói: - Không chạy, chỉ chết một mình ngươi, nếu chạy, mọi người nơi này đều sẽ gặp tai họa!

Mọi người nghe vậy đều biến sắc.

Hạ Sanh giật mình: - Lam Huân công chúa nói thật?

Lam Huân nói: - Đừng để bị bộ dáng xinh đẹp của Huyễn Thiên Điệp mê hoặc, trong thánh linh thượng cổ, nó là hạng giết chóc thành tính.

- Vậy giờ chúng ta phải làm sao? Hào Tự lên tiếng, dù hắn là con của Đại Đế, nhưng thật không biết gì về phong ấn thánh hồn, không biết sao Lam Huân lại tự tin như vậy.

Lam Huân im lặng một hồi, nói: - Có một cách có lẽ sẽ ổn định được cục diện. Nói rồi, nàng chuyển mắt nhìn sang Lương Khâu.

Lương Khâu nhíu mày: - Nhìn ta làm gì, dù nói nàng biến thành như vậy có chút liên quan tới ta, nhưng không lớn đến thế chứ? Hơn nữa, ta cũng không có bản lĩnh phong ấn lại tinh hồn thánh linh!

Lam Huân cười nhạt: - Không cần ngươi phong ấn, hiện tại Tiểu Thất chỉ là muốn giết ngươi mà thôi, nếu ngươi chết... Nói không chừng tâm thần của nàng sẽ ổn định lại.

- Muốn ta chết? Lương Khâu hoảng hốt, không khỏi lùi mấy bước, trừng Lam Huân: - Ngươi muốn ta chết? Dựa vào cái gì ngươi muốn ta chết!

Lam Huân hừ nói: - Đây là biện pháp duy nhất mà ta nghĩ ra được.

Lương Khâu giận dữ: - Kim đuôi ong vàng, răng nọc miệng rắn, hai thứ đều không phải độc nhất, độc nhất là lòng dạ đàn bà!

Lam Huân đưa ra đề nghị này, tự nhiên làm hắn không thể chấp nhận, hắn thật không dễ dàng mới thăng cấp Đế Tôn Cảnh trong Toái Tinh Hải, làm sao lại chịu chết cho được.

- Tiểu tử nói chuyện chú ý cho ta! Tiêu Thần sầm mặt quát: - Công chúa điện hạ bảo ngươi chết, là nể mặt ngươi, đừng có không biết điều!

Lương Khâu cười lạnh nói: - Vậy cô ta muốn ngươi chết, ngươi có đi chết không?

Tiêu Thần nói: - Công chúa điện hạ trước giờ đều hiểu tình thấu lý, sẽ không đưa ra yêu cầu như thế.

- Tránh nặng tìm nhẹ, nhát gan như chuột, có tư cách gì nói bổn thiếu! Lương Khâu khinh bỉ.

Tiêu Thần giận dữ, vung trường kiếm chỉ vào Lương Khâu: - Hôm nay ngươi không chết cũng phải chết! Không có lựa chọn!

Lương Khâu còn muốn nói, Hào Tự lắc mình che trước mặt hắn, nhàn nhạt nói: - Lương huynh là bằng hữu của ta, ai muốn mạng hắn, phải qua ta trước!

Lương Khâu đứng phía sau cũng không ngờ lúc này Hào Tự lại đứng ra nói giúp hắn, trong lòng ấm áp, nhỏ giọng nói: - Cám ơn, Hào Tự huynh, nhưng nói tới chuyện này cũng có chút liên quan tới ta, ta mau chạy thôi, có thể dẫn nha đầu kia đi thì tốt. Nếu không dẫn được, các người cẩn thận thì hơn!

Hào Tự nói: - Dù có chút liên quan tới ngươi, nhưng liên quan tiểu tử họ Dương càng lớn hơn.

Lương Khâu ngẩn ra, nói: - Đúng rồi, nha đầu kia biến thành như vậy, hoàn toàn là vì tiểu tử kia. Nói rồi, hắn quay sang Dương Khai giận dữ quát: - Tiểu tử, làm sao ngươi không liên quan được!

Dương Khai hừ nói: - Lúc nào ta nói là mặc kệ!

Lương Khâu nói:

- Nếu nha đầu kia nhìn trúng ngươi, thậm chí mở ra phong ấn thánh hồn, không bằng ngươi đi lên trấn an, nói không chừng có thể làm nàng khôi phục lại ý thức!

Lương Khâu cũng chỉ thuận miệng nói, nhưng người nói vô tình, người nghe cố ý, Dương Khai khẽ động, hỏi Lam Huân: - Lam sư muội, biện pháp này có được không?

Lam Huân nhíu mày: - Không biết, có thể thử một lần, nhưng phải mau lên, phong ấn sắp mở ra hoàn toàn rồi.

Dương Khai gật đầu, không do dự nữa, người vừa động liền bay về phía Mạc Tiểu Thất.

Trong hư không vô số ánh mắt khẩn trương nhìn Dương Khai, mọi người nói chuyện tự nhiên đều lọt vào tai các võ giả Đạo Nguyên Cảnh, tuy rằng phần lớn mọi người không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn như tình hình rất nghiêm trọng, hiện tại Dương Khai chủ động tới gần Mạc Tiểu Thất, tìm kiếm cách giải quyết, tự nhiên khiến mọi người chú ý.

Dương Khai vừa đến gần, vừa nhỏ giọng gọi Mạc Tiểu Thất, nhưng gọi mấy tiếng cũng không có phản ứng, liền hiểu hiện tại Mạc Tiểu Thất thật mất ý thức, hắn chỉ có thể cẩn thận thả ra thần niệm, mong là có thể dẫn tới ý thức của Mạc Tiểu Thất chú ý.

Dương Khai nhanh chóng đến gần Mạc Tiểu Thất, sờ lấy nàng.

Trong hư không yên ắng, mọi người nín thở, chỉ có tiếng tim đập dồn dập, những ánh mắt nhìn chằm chằm không rời từng động tác của Dương Khai.

Nhìn tay Dương Khai sắp chạm đến Mạc Tiểu Thất, bỗng nhiên thân thể nàng chấn động, Huyễn Thiên Điệp bay vòng quanh người nàng giang cánh, lực lượng vô hình tràn ra.

Nháy mắt Dương Khai khựng lại, ánh mắt thất thần.

- Hỏng rồi! Lam Huân trong lòng trầm xuống, nhìn là biết Dương Khai rơi vào ảo thuật, chìm đắm không rút ra được.

- Phế vật, cuối cùng bổn thiếu vẫn phải chạy trốn! Lương Khâu giận dữ, tràn đầy thất vọng.

Đúng lúc này, ánh mắt vô thần của Dương Khai chợt động, sau đó há miệng phun máu, đồng thời gấp rút lui về sau, trực tiếp kéo ra khoảng cách trăm trượng với Mạc Tiểu Thất, đợi cho đứng lại, sắc mặt tái nhợt, cả người ướt mồ hôi.

- Thật là lợi hại! Dương Khai vẫn còn run sợ nhìn Mạc Tiểu Thất, trước đó hắn rõ ràng không cảm giác được gì, cảnh tượng trước mặt đã biến đổi, toàn bộ thế giới chỉ còn một con bướm khổng lồ nhẹ nhàng bay múa, tâm thần hoàn toàn bị thu hút.

Hắn biết đó là ảo thuật của Huyễn Thiên Điệp, nhưng không cách nào thoát ra.

Nếu không phải đến lúc mấu chốt Ôn Thần Liên phát huy tác dụng, làm đầu óc của hắn có một tia tỉnh táo, khẳng định kết cục không tốt lành gì.

Lực lượng thần hồn của hắn cực mạnh, ngay cả Đế Tôn Cảnh bình thường cũng không bằng, nhưng mà hắn cũng không chống nổi ảo thuật của Huyễn Thiên Điệp, người nơi này không thể chống lại, xem ra, phong ấn của Mạc Tiểu Thất chưa mở ra hết, nếu thật mở ra, nơi này nhất định sẽ sinh linh đồ thán.

Tinh anh bốn vực Tinh Giới đều ở trong này, vậy ít nhất trong vòng 500 năm, Tinh Giới không thể khôi phục nguyên khí.

- Lam sư muội, không có phương pháp phong ấn khác? Dương Khai thở một hơi, liền hỏi Dương Khai.

Lam Huân tràn đầy tuyệt vọng, chầm chậm lắc đầu.

- Nên mau chạy trốn đi, các vị sống chết có mệnh, phú quý tại trời... Lương Khâu đen mặt, trong mọi người, hắn là kẻ muốn chạy nhất, dù sao ngay từ đầu Mạc Tiểu Thất đã tập trung vào hắn.

Những người còn lại cũng không có cách nào, nghe vậy liền nghiêm mặt, âm thầm vận chuyển nguyên lực, sẵn sàng bỏ chạy.

Đúng lúc này, tiếng nói từ xa truyền đến: - Nếu các vị không ngại, cho lão phu thử xem sao?

Vừa nghe vậy, mọi người liền bị thu hút.

Đợi nhìn rõ là ai lên tiếng, mọi người đều toát ra vẻ mặt cổ quái.

Bởi vì người đó là lão lừa đảo kia.

Trong mọi người ở đây, ngoài Dương Khai cùng Mạc Tiểu Thất có giao tiếp mấy lần với lão lừa đảo, những người khác đều mới gặp hắn lần đầu, nhưng nhìn hắn tiên phong đạo cốt, thật không dính dáng gì tới lừa gạt gian lận.

Nếu hắn lấy hình tượng trước kia xuất hiện nói ra những lời này, chỉ sợ sẽ bị người ta đánh thành bã ngay.

- Ngươi... Lam Huân nhìn lão lừa đảo trong mắt xẹt qua một tia khó hiểu, nàng mơ hồ cảm thấy đã gặp qua người này, nhưng nghĩ kỹ lại, là một mảnh trống rỗng.

Sắc mặt Hào Tự lập tức trở nên ngưng trọng, tuy rằng hắn cảm giác không giống Lam Huân, nhưng lão già này cho hắn cảm giác vô cùng bất an, thần niệm quét qua, kinh hãi phát hiện chỗ lão già này đứng lại trống rỗng.

Nói cách khác, hắn là Đế Tôn Cảnh, lại không phát hiện ra sự tồn tại của lão già này.

Chuyện này còn làm hắn rung động hơn cả việc Dương Khai dùng thân thể đón đỡ một chiêu của Lương Khâu.

- Lão già ngươi từ đâu nhảy ra đây? Sao trước đó không thấy ngươi. Lương Khâu trừng mắt to như trứng gà, nếu không phải lão lừa đảo chủ động lên tiếng làm người ta chú ý, Lương Khâu quả thật không phát hiện ra lão.

- Ha ha, lão phu luôn ở trong này, chỉ sợ tu vi thấp không lọt mắt thiếu gia, đương nhiên là không chú ý tới rồi! Lão lừa đảo mỉm cười.

- Cổ quái, cổ quái! Lương Khâu tràn đầy khó hiểu, thật là chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều quá.

Lão lừa đảo nói rồi liền từng bước đi về phía Mạc Tiểu Thất, có vết xe đổ của Dương Khai, lão vẫn thản nhiên như thường, làm mọi người bội phục không thôi.

Dương Khai lại sầm mặt: - Lão trượng, không phải ngươi bán linh đan linh dược sao, phong ấn thánh linh mà ngươi cũng biết?

Không giống người khác, Dương Khai coi như có chút hiểu biết về lão lừa đảo, cho nên không hề yên lòng được, lão già này có bản lĩnh lừa gạt hạng nhất, ai biết bây giờ lão chạy ra có phải làm chuyện gì thiêu thân. Lão sống chết mặc kệ, nhưng nếu liên lụy tới Mạc Tiểu Thất, thậm chí khiến tình huống Mạc Tiểu Thất chuyển xấu, vậy thì rắc rối.

Lão đầu mỉm cười: - Sống lâu quá, thứ gì cũng học một chút, chuyện gì cũng biết một chút, lão phu đã sớm bán hết linh đan linh dược, tự nhiên phải đổi nghề.

Dương Khai đen mặt: - Bây giờ đổi nghề nghiên cứu phong ấn?

- Ngươi quen biết lão? Lam Huân kinh ngạc nhìn Dương Khai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.