Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2500: Tấn thăng Đế Tôn



Lực lượng sinh ra từ trong Huyền Giới Châu này vô cùng tương tự với Thiên Địa Vĩ Lực kia, hai loại gần như có thể nói là có cùng nguồn gốc.

- Lại một đạo Thiên Địa Vĩ Lực? Ô Quảng hoảng sợ kêu lên.

- Tiểu tử này như thế nào có thể sử dụng Thiên Địa Vĩ Lực? Hắn từ nơi nào lấy ra được? Đoàn Hồng Trần cũng ngạc nhiên không thôi.

Đừng nói Dương Khai một người còn chưa có tấn thăng Đế Tôn Cảnh, mà dù là những Đế Tôn tam tầng cảnh tấn thăng tu luyện nhiều năm kia, cũng không có khả năng sử dụng lực lượng loại này, chỉ có Đại Đế... chỉ có Đại Đế mới có thể hiểu rõ Thiên Địa Vĩ Lực, cũng chỉ có Đại Đế mới hơi có chút tư cách sử dụng từng tia tia Thiên Địa Vĩ Lực.

Đế Tôn tam tầng cảnh đã là cực hạn võ đạo, tu vi của các Đại Đế cũng không có vượt thoát ra phạm vi này, chỉ có điều bọn họ khác biệt với Đế Tôn tam tầng cảnh bình thường, chính là ở chỗ cảm ngộ được Thiên Địa Vĩ Lực.

Có thể cảm ngộ được Thiên Địa Vĩ Lực là có tư cách trở thành Đại Đế, lực áp Đế Tôn tam tầng cảnh bình thường.

Nhưng giờ này, Dương Khai lại sử dụng được một đạo Thiên Địa Vĩ Lực, mặc dù lực lượng của đạo Thiên Địa Vĩ Lực này so với lực lượng của thiên địa tạo thành kia có vẻ có chút thua chị kém em, giống như khác nhau giữa phụ thân và con trai, nhưng đây khẳng định là Thiên Địa Vĩ Lực không thể nghi ngờ.

Hai vị Đại Đế đều khiếp sợ thật sâu, so với thấy được lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long cùng Sơn Hà Chung kia còn khiếp sợ hơn rất nhiều.

- Nguyên nhân là từ viên châu kia ư?

Ô Quảng ánh mắt sáng quắc nhìn Huyền Giới Châu, một bộ dáng như có điều suy nghĩ. Nếu không vì cố kỵ Thiên Địa Vĩ Lực, chỉ sợ thời khắc này lão ta đã phóng ra thần niệm đi dò xét cẩn thận rồi. Cũng chính vì có chỗ cố kỵ, cho nên lão cũng không rõ lắm Huyền Giới Châu rốt cuộc là loại bí bảo gì.

Ô Quảng có thể phát hiện vấn đề này, dĩ nhiên Đoàn Hồng Trần cũng vậy. Lão chau mày nhìn chằm chằm Huyền Giới Châu, ấn chứng với nhiều bí bảo nổi danh trong trí nhớ, lại phát hiện không có một cái nào tương ứng.

Bí bảo này dường như lão chưa từng thấy qua.

Đây chính là một sự kiện vô cùng kỳ quái, Đoàn Hồng Trần sống không biết đã mấy vạn năm, nếu nói trong Tinh Giới này có bí bảo nổi danh nào lão không biết, hoàn toàn là chuyện không có khả năng.

Nhưng giờ này, đã có một kiện như thế hiện ra ở trước mặt lão.

Bất quá không quản viên châu này rốt cuộc là vật quái quỷ gì, Thiên Địa Vĩ Lực mà Dương Khai sử dụng kia khẳng định có quan hệ với nó!

Chẳng lẽ đây cũng là một kiện hồng hoang dị bảo? Ý niệm này vừa nổi lên, Đoàn Hồng Trần vô cùng hoảng sợ, bất quá rất nhanh lão liền phủ nhận suy đoán này, bởi vì hồng hoang dị bảo rất dễ phân biệt, đó là khí tức hồng hoang đến từ hoang sơ cổ đại căn bản không thể che giấu, Sơn Hà Chung chính là như vậy!

Bên trong Huyền Giới Châu tự thành một phương tiểu thiên địa, nếu là tiểu thiên địa, vậy dĩ nhiên cũng có Thiên Địa Vĩ Lực, Dương Khai thân là chủ nhân của Huyền Giới Châu, tâm thần tương liên, tâm ý tương thông với nó, dĩ nhiên có thể rút ra Thiên Địa Vĩ Lực của Huyền Giới Châu để đối kháng với kiếp nạn cuồn cuộn kia.

Chỉ có điều, Huyền Giới Châu chỉ là một phương tiểu thiên địa mà thôi, đương nhiên không có khả năng so sánh với thiên địa chân chính.

Hai đạo Thiên Địa Vĩ Lực phân chia mạnh yếu, vừa thấy là có thể phân biệt.

"Ầm ầm..." Thiên Địa Vĩ Lực của Huyền Giới Châu tràn về phía trước, nghênh đón lên trên, rất nhanh liền va chạm với Thiên Địa Vĩ Lực chân chính kia.

Dương Khai tâm tình khẩn trương ngắm nhìn, nếu ngay cả như thế đều không thể ngăn cản, thì hắn cũng chỉ có một sát thủ giản cuối cùng... là mở ra phong ấn ma khí kia, dùng thân hóa ma Đại Ma thượng cổ để chống lại với kiếp nạn lần này.

Chỉ có điều nếu làm như vậy, Dương Khai không biết có thể phong ấn trở lại ma khí lần nữa hay không? Khoảng cách lần trước giải mở phong ấn đã qua thời gian nhiều năm, Thương Thụ trồng ở trong Tiểu Huyền Giới cũng tích góp không ít phong ấn lực, theo đạo lý mà nói hẳn là đủ dùng: dù sao ở trong vườn thuốc, Thương Thụ lớn lên một năm bằng một trăm năm ở bên ngoài. Lực lượng phong ấn của mấy trăm năm, chẳng lẽ còn không phong ấn được bạo động của những ma khí kia hay sao?

Nhưng nếu làm như vậy cũng có một tệ đoan, chính là mỗi một lần giải mở phong ấn, muốn trấn áp ma khí trở lại đều cần bỏ ra phong ấn lực lớn hơn. Điều tệ đoan này lần trước Dương Khai đã phát hiện, cho nên không phải lúc vạn bất đắc dĩ, sát thủ giản này tốt hơn là không nên dùng tới.

Ai biết được có hay không một lần nào đó phong ấn lực của Thương Thụ không đủ, dẫn tới không thể phong ấn ma khí thượng cổ, để cho mình rơi vào ma hóa, mất đi ý thức bản thân... Cho tới bây giờ Dương Khai cũng không dám coi thường ma khí tinh thuần của Đại Ma thượng cổ.

Thiên địa rúng động, hoàn vũ vỡ nát.

Không gian quỷ dị này tựa hồ đều sắp vỡ tan.

Ô Quảng cùng Đoàn Hồng Trần đồng loạt biến sắc.

Hai luồng Thiên Địa Vĩ Lực đụng vào nhau, truyền ra dư ba chấn động vượt ra ngoài tưởng tượng, dường như là hai mảnh thiên địa đụng vào nhau, chỉ trong nháy mắt hết thảy hóa thành không.

Mắt thường có thể thấy được, Thiên Địa Vĩ Lực từ trong Tiểu Huyền Giới sinh ra kia từ từ tan rã, rõ ràng không phải đối thủ của lực lượng thiên địa chân chính.

Bất quá trong quá trình nó tan rã, Dương Khai cảm nhận rõ ràng áp lực lên mình giảm đi, có phát hiện này Dương Khai không khỏi lộ vẻ mặt vui mừng.

Đợi cho Thiên Địa Vĩ Lực của Huyền Giới Châu hoàn toàn biến mất, Dương Khai thần sắc nghiêm lại, hai tay không ngừng bấm ấn quyết, liều mạng phát động hết toàn thân nguyên lực, mở rộng ra thức hải, lực lượng thần hồn cũng tiết ra ngoài giống như thủy triều.

Sơn Hà Chung phát sáng rực rỡ, khí tức trấn áp thiên địa càng thêm mãnh liệt.

Thiên Địa Vĩ Lực còn sót lại kia dường như còn muốn vùng vẫy cái gì, nhưng dưới đòn liều mạng của Dương Khai, trực tiếp bị Sơn Hà Chung trấn áp xuống.

"Ầm..." một tiếng nổ vang, Sơn Hà Chung rơi xuống cách không xa trước mặt Dương Khai, hào quang bên ngoài cũng từ từ thu lại, Thiên Địa Vĩ Lực còn sót lại kia bị trấn áp phong ấn ở trong đó không thể động đậy.

Dư ba chấn động dần biến mất, hết thảy trở về bình tĩnh.

Dương Khai trong hư nhược nhất thời có cảm giác như vừa mới sinh ra, hắn phất tay ném ra vô số nguyên tinh, lập tức nguyên tinh kia nổ tung thành phấn vụn, hóa thành linh khí tinh thuần.

Thân thể Dương Khai đột nhiên như biến thành một cái động không đáy, điên cuồng cắn nuốt linh khí ở bốn phía.

Khí tức đang hư nhược kế tiếp kéo lên, rất nhanh đạt tới Đạo Nguyên Cảnh đỉnh phong, bất quá vẫn không có đình chỉ, còn đang tăng lên.

Bỗng dưng, Dương Khai chợt nghe trong cơ thể truyền đến một tràng tiếng "rốp rốp", ngay sau đó cả người nhẹ một chút, một cảm giác thoải mái như thể hồ quán đính truyền khắp tứ chi toàn thân. Nguyên lực trong cơ thể cũng vào giờ khắc này đã xảy ra biến hóa thần kỳ nào đó, liên đới thức hải tiêu hao quá độ của hắn, cũng trong nháy mắt được bổ sung đầy đủ.

Cả thế giới dường như lớn lên không giống trước kia.

Dương Khai cảm giác giống như mình mới được sinh ra lần nữa, toàn thân, mỗi một tấc máu thịt đều đang nhảy nhót, đều ẩn chứa lực lượng cực kỳ khiếp người.

Đế ý tràn ngập ra, dày đặc như thực chất, có thể phân biệt rõ ràng!

Đế Tôn Cảnh!

Từ 13 tuổi bắt đầu tu luyện, đến nay đạt tới Đế Tôn, đã qua mấy chục năm, trải qua vô số kiếp nạn sinh tử, mặc dù khoảng cách con đường đi tới đỉnh phong chân chính còn xa đầy chông gai, nhưng hôm nay Dương Khai đã có tư cách chạm tới đỉnh phong.

Trong tâm tình kích động, hắn thét dài một tiếng, thẳng hướng trời cao.

- Rồi lại... thành công! Ô Quảng cả kinh kêu lên.

- Coi như ngươi có dự đoán trước, nếu không bây giờ ngươi đã phải tự vận trước mặt lão phu rồi! Đoàn Hồng Trần không nhịn được bĩu môi, trên mặt đầy vẻ áo não. Trước đó tuy rằng lão đưa ra đánh cược một trận, đáng tiếc Ô Quảng là người cẩn thận lại không có đáp ứng, nếu như hắn đáp ứng thì có màn diễn hay để xem rồi!

- Điều này sao có khả năng thành công! Ô Quảng sắc mặt cực kỳ khó coi.

Thân là Phệ Thiên Đại Đế, là người đứng đầu Tinh Giới từ xưa đến nay, lão luôn cảm thấy hoàn toàn không có người nào có khả năng vượt qua mình, bất luận là về phương diện nào!

Nhưng hôm nay, lại có một người làm được!

Mặc dù chỉ là động tĩnh khi tấn thăng Đế Tôn Cảnh.

Tự mình thời điểm tấn thăng Đế Tôn mặc dù cũng khó khăn tầng tầng lớp lớp, nhưng vẫn không có kinh khủng bằng những gì chứng kiến hôm nay.

Tiểu tử này lúc tấn thăng Đế Tôn tao ngộ kiếp nạn đau khổ bực này, có thể tưởng tượng tiền đồ ngày sau sẽ rực sáng biết bao! Đoàn Hồng Trần trước đây nói ngày nào đó hắn sẽ thành tựu vượt qua mình, vốn tưởng rằng chỉ là một câu nói đùa, nhưng hôm nay xem ra rất có khả năng trở thành sự thật!

Người mang trong mình nhiều dị bảo như vậy, thực lực tư chất bản thân cũng xuất sắc như thế, thành tựu sau này sao có thể kém được?

Ô Quảng không khỏi có chút thất thần, lần đầu tiên trong đời lão sinh ra một loại cảm giác không bằng người.

Đột nhiên, Ô Quảng biến sắc, quay đầu nhìn Đoàn Hồng Trần quát to: - Lão già kia ngươi dám hạ độc thủ, thật không biết xấu hổ!

Cũng không biết Đoàn Hồng Trần lén lén lút lút làm cái gì với Ô Quảng, bỗng dưng Ô Quảng kêu la như sấm.

Đoàn Hồng Trần cười ha hả nói: - Xem ra ngươi đúng là rất để ý tới tiểu tử kia, đến ngay cả lão phu động tay động chân cũng không phát hiện, bất quá bây giờ phát hiện thì đã muộn!

Khi nói chuyện, Đoàn Hồng Trần liền thúc dục đế nguyên, căn nguyên Thần Mộc Bạch Di một mực bao phủ quanh lão bỗng nhiên trở nên đỏ sẫm như máu.

Lực lượng căn nguyên của Thần Mộc Bạch Di kia là căn nguyên mộc hệ, vốn là màu sắc xanh biếc ướt át, nhưng bây giờ không biết tại sao lại biến thành màu máu đỏ, lộ ra một khí tức vô cùng quái dị.

- Dám cắn nuốt khí huyết lực của ta cực khổ thu thập! Ô Quảng hét lớn một tiếng, có chút không thể tin nhìn Đoàn Hồng Trần nói: - Ngươi thúc giục căn nguyên Bạch Di hung mãnh như vậy, nhất định sẽ phá hủy nó, đến lúc đó ngươi ăn nói thế nào với Thiết Huyết?

Đoàn Hồng Trần nghiêm mặt nói: - Thiết Huyết biết lão phu sẽ không trở về nữa, căn nguyên Thần Mộc này hắn cũng giao cho lão phu xử trí. Không có nhiều khí huyết lực này, ta xem ngươi làm thế nào dựng lại thân thể, dựa vào hài cốt ngủ say mấy vạn năm này của ngươi, ngươi đừng mơ tưởng nổi lên được bọt sóng gì!

- Càn rỡ! Ai cũng đều muốn bổn tọa chết, bổn tọa càng muốn sống cho các ngươi nhìn xem! Ô Quảng rống giận như bệnh tâm thần.

Đoàn Hồng Trần cười lạnh nói: - Ngươi đã bất lực xoay chuyển trời đất, ngoan ngoãn chịu chết đi! Trên đường xuống Hoàng Tuyền lão phu sẽ bồi tiếp ngươi, bảo đảm ngươi sẽ không tịch mịch!

Dứt lời, Đoàn Hồng Trần thân hình vừa động, liền vọt thẳng tới hướng Ô Quảng, thân ở giữa không trung, đế nguyên hung mãnh trong cơ thể bạo động, truyền ra khí tức vô cùng bất an.

- Tự bạo? Ô Quảng con ngươi lấp lóe kịch liệt, lần đầu tiên trong đời lão cảm nhận được ý nghĩa của hoảng sợ là gì! Dù là năm đó bị chư đế vây công, Ô Quảng cũng chưa từng khủng hoảng như vậy, nhưng lúc này vừa thấy Đoàn Hồng Trần quyết liệt phóng tới hướng mình, lão không tránh khỏi kinh hồn táng đởm.

Tuy rằng giờ này Đoàn Hồng Trần chỉ có tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh, nhưng dù sao lão cũng từng có nội tình Đại Đế, nếu tự bạo thì khẳng định mình không thể thừa nhận, đến lúc đó liền thật phải cùng đi xuống Hoàng Tuyền với lão.

- Dám dồn bổn tọa đến nước này! Đoàn Hồng Trần, ngươi cũng đừng nghĩ tốt lắm! Trong tiếng quát chói tai, trên tay Ô Quảng cũng vội bấm ấn quyết, Cương Phong Thái Cổ tràn ngập giữa lão và Đoàn Hồng Trần kia bỗng nhiên trở nên bạo động bất an, truyền ra khí tức vô cùng nguy hiểm.

Đoàn Hồng Trần sắc mặt trầm xuống, hiểu rõ đây là Ô Quảng bị dồn vào đường cụt, định nổ tung Cương Phong Thái Cổ.

Cương Phong Thái Cổ là căn nguyên phong hệ, nếu như nổ tung, uy lực to lớn cũng khó có thể tưởng tượng.

Đáng tiếc mà! Dưới dư ba phản chấn này, cũng không biết tiểu tử kêu Dương Khai kia có thể may mắn còn sống hay không? Nhưng giờ này tên đã trên dây không thể không buông, Đoàn Hồng Trần cũng chỉ hy vọng Dương Khai người tốt có trời phù hộ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.