Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2527: Vật nhỏ



Dương Khai thần sắc nghiêm nghị, hai tay quấn quanh đế nguyên, cẩn thận nắm lấy Sinh Thân Quả.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng ngắt, Sinh Thân Quả liền rơi vào tay, Dương Khai vội bỏ nó vào hộp ngọc chuẩn bị sẵn, liên tục đánh ra mấy đạo cấm chế, thế mới bỏ vào nhẫn không gian.

- Phù... Dương Khai thở ra một hời, có một trái Sinh Thân Quả này, hắn có hy vọng lớn luyện chế Sinh Thân đan, nhưng trước đó, hắn phải tăng lên tay nghễ luyện đan.

Tuy rằng hiện tại hắn là luyện đan sư cấp Đế, nhưng dù sao không luyện chế bao nhiêu linh dược cấp Đế, nóng vội luyện chế Sinh Thân đan, hy vọng thành công không cao. Trong thiên hạ này, có lẽ chỉ còn một trái Sinh Thân Quả này, nếu luyện chế thất bại làm phá hủy nguyên liệu, Dương Khai nhất định sẽ để lại ám ảnh, làm không tốt sẽ ảnh hưởng tiêu chuẩn luyện đan sau này.

May mà chỗ này có nhiều linh dược cấp Đế như thế, hắn hoàn toàn có thể chọn một chút linh dược giá trị thấp để luyện tập, chỉ cần thời gian, trình độ luyện đan của hắn có thể cao hơn, đến lúc đó sẽ có nắm chắc luyện chế Sinh Thân đan.

Lại xem một hồi, phát hiện linh dược trong dược viên này này thật toàn là vô giá, nhưng không còn vật nào khiến Dương Khai kinh ngạc như Sinh Thân Quả.

Hắn lập tức ra tay thu thập.

Tận hai mảnh vườn thuốc, mấy trăm cây linh dược, Dương Khai tốn suốt 1 canh giờ mới làm xong.

Còn để lại 20 gốc, bao gồm cả cây Sinh Thân Quả.

Trên cây còn 3 đóa hoa, nếu có thêm mấy trăm ngàn năm, có lẽ kết thành trái mới, chỉ là Dương Khai vẫn còn băn khoăn, không dám đụng tới 20 gốc linh dược này.

Làm xong, Dương Khai nhìn Cao Tuyết Đình, thấy nàng vẫn còn trị thương, hơn nữa xem ra thật lâu mới tỉnh lại.

Dương Khai cũng không vội, thần niệm tra xét Tiểu Huyền Giới, lấy ra nhẫn không gian của Tổ Hoằng cùng Cứ Thiên Thanh.

Không ngoài dự liệu, trong nhẫn không gian của hai người này có rất nhiều linh dược cấp Đế vừa thu lấy, đều là từ vườn thuốc thượng cổ này.

Ngoài ra, còn rất nhiều bảo vật giá trị không nhỏ, làm Dương Khai kiếm hời.

Đế Bảo của hai người, Tinh Tượng Phần Hải Đao cùng Vạn Thú Ấn đều rơi vào tay Dương Khai.

Tinh Tượng Phần Hải Đao cũng thôi, dù nhìn uy năng không kém, nhưng Dương Khai không thích dùng đao, bởi vậy không có ý luyện hóa. Huống gì, dù hắn luyện hóa Đế Bảo này, thực lực cũng không tăng nhiều.

Ngược lại Vạn Thú Ấn làm Dương Khai có chút hứng thú, thứ này không như Đế Bảo bình thường, có thể phong ấn tinh hồn yêu thú, lúc chiến đấu chỉ cần thả ra tinh hồn liền chống địch, bản thân tiêu hao không nhiều.

Thứ này thật thích hợp đưa cho Trương Nhược Tích.

Tuy rằng Trương Nhược Tích càng ưa dùng kiếm, nhưng uy lực Vạn Thú Ấn không nhỏ, tuyệt đối là bảo bối tốt cho nàng, chỉ cần Trương Nhược Tích có thể luyện hóa, nhất định thực lực sẽ tăng nhiều.

Nghĩ vậy, Dương Khai tuôn trào thần niệm, hủy diệt dấu ấn thần hồn của Tổ Hoằng trong Vạn Thú Ấn.

Không lâu sau, hào quang chợt lóe, Vạn Thú Ấn liền xám xịt không còn hào quang, hắn thuận tay ném vào nhẫn không gian, chờ ra ngoài rồi đưa cho Trương Nhược Tích sử dụng.

Chờ một hồi, thấy Cao Tuyết Đình vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Dương Khai dứt khoát lấy ra lò luyện đan, lục lọi một ít linh dược cấp Đế, bắt đầu luyện đan tại chỗ.

Một ngày sau, đang tập trung luyện đan, Dương Khai phát hiện có người đang nhìn, thần sắc khẽ động, tay vẫn không ngừng, đồng thời liếc sang một bên, quả nhiên thấy Cao Tuyết Đình đang nhìn mình.

Có lẽ hiểu được mình quấy nhiễu Dương Khai luyện đan, Cao Tuyết Đình toát ra một chút xin lỗi, không dám lên tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu hắn tiếp tục.

Trong khi luyện đan sư luyện đan, kiêng kỵ nhất là bị người ta quấy nhiễu, Dương Khai là luyện đan sư, Cao Tuyết Đình đã sớm biết chuyện này, bằng không năm đó ở Tứ Quý Chi Địa, Dương Khai làm sao luyện chế ra Thái Diệu đan.

Bởi vậy thấy Dương Khai liếc mình, nàng liền hiểu ánh mắt của nàng khiến Dương Khai chú ý, trong lòng không khỏi lo lắng.

Còn Dương Khai thì không sao cả, cười hì hì nói: - Cao trưởng lão chờ một lát, đệ tử lập tức thu đan, đợi xong sẽ nói chuyện với ngài.

Nói rồi, Dương Khai nghiêm mặt, lập tức chìm đắm vào luyện đan, làm Cao Tuyết Đình kinh ngạc không thôi.

Chỉ thấy trên tay Dương Khai đánh ra pháp quyết thu đan huyền diệu, vô cùng cao thâm, âm thầm hòa hợp chí lý thiên địa.

Cao Tuyết Đình trong lòng chấn động mạnh, ánh mắt toát ra hào quang khác thường, nhìn chằm chằm động tác của Dương Khai, không bỏ qua chút nào.

Nàng phát hiện, thủ pháp luyện đan của Dương Khai có thể dẫn dắt lĩnh ngộ võ đạo của nàng, làm nàng càng thêm hòa hợp thấu suốt, quả thật là khó tin.

Thanh Dương Thần Điện là một trong tông môn đứng đầu Nam Vực, tự nhiên cũng có luyện đan sư cấp Đế riêng, dù chỉ có một vị, nhưng dù sao đó cũng là luyện đan sư cấp Đế.

Cao Tuyết Đình từng may mắn từ xa nhìn vị luyện đan sư cấp Đế đó luyện đan, nhưng so sánh với thủ pháp luyện đan của Dương Khai, luyện đan sư trong Thần Điện thật không ra gì, vô cùng vụng về.

Nếu nói vị luyện đan sư đó như trẻ con cầm cuốc đào lung tung, vậy Dương Khai luyện đan như cầm trường kiếm múa dưới ánh trăng.

Hai bên không thể so sánh.

Hắn học tập thuật luyện đan với ai? Vì sao trẻ tuổi đã có trình độ này? Không chỉ thế, hắn còn thăng cấp Đế Tôn Cảnh.

Trong lòng Cao Tuyết Đình run lên, nàng bỗng phát hiện, những kẻ gọi là đệ tử thiên tài, ở trước mặt những thành tựu của Dương Khai, tất cả đều ảm đạm kém sắc, ngay cả con cái các Đại Đế cũng không thể sánh bằng.

Thời gian như trôi qua rất nhanh, lại tựa hồ rất chậm, trong khi Cao Tuyết Đình chìm trong cảm ngộ đặc thù, cảm giác cộng hưởng với võ đạo thiên đạo của nàng đột nhiên biến mất.

Nàng giật mình, nhìn kỹ lại, chỉ thấy Dương Khai bấm linh quyết, quát khẽ: - Ngưng!

Đinh linh linh...

Bên trong lò luyện đan nhỏ phát ra tiếng kêu thanh thúy, Dương Khai nghiêng tai lắng nghe, hơi nhíu mày, có vẻ không hài lòng với kết quả luyện đan lần này.

Cao Tuyết Đình kinh dị.

Dù nàng không phải luyện đan sư, nhưng cũng biết lần này hắn luyện đan thành công, ngửi mùi hương tỏa ra từ trong lò là biết, đây là một lò linh đan cấp Đế, hơn nữa phẩm chất không thấp.

Như vậy rồi, hắn còn chưa hài lòng? Hắn phải làm đến thế nào mới hài lòng được?

Dương Khai vỗ lò luyện đan, chấn động một cái, 3 viên linh đan tròn vo tỏa hương thơm ngào ngạt bay ra, bị Dương Khai dẫn vào trong bình ngọc.

Xem qua, Dương Khai bĩu môi, thuận tay ném vào nhẫn không gian, quay đầu mỉm cười Cao Tuyết Đình Cao Tuyết Đình: - Làm Cao trưởng lão chờ lâu, thân thể ngài sao rồi?

- Khôi phục bảy tám phần. Cao Tuyết Đình đáp: - Vốn cũng không phải bị thương chí mạng gì.

Ngừng một chút, nàng ngạc nhiên hỏi: - Làm sao ngươi biết ta ở đây? Còn trực tiếp tìm tới.

Dương Khai nói: - Là Lục Văn sư muội truyền tin cho ta...

Hắn nói chuyện mình đi ngang Khôn Nguyên Thành, nhận được Lục Văn truyền tin.

Cao Tuyết Đình nghe xong, mỉm cười nói: - Xem ra, là mạng ta chưa tuyệt, để cho ngươi vừa lúc đi ngang Khôn Nguyên Thành.

Nàng mỉm cười, như ngàn hoa khoe sắc, thiên địa cũng tối lại, nàng vốn là nữ nhân lạnh băng, rất ít mỉm cười, tối thiểu Dương Khai biết nàng lâu như vậy, cơ bản chưa thấy nàng cười lần nào.

Bởi vậy Dương Khai không khỏi ngây ra.

Cao Tuyết Đình phát hiện thần sắc hắn khác thường, vội thu lại nụ cười, thần sắc không được tự nhiên.

Dương Khai nói: - Cao trưởng lão phải cười nhiều hơn, rất dễ xem.

- Không biết lớn nhỏ, miệng lưỡi trơn tru! Cao Tuyết Đình hừ lạnh.

Dương Khai cười hì hì nói: - Ta dám cam đoan, nếu ngài cười như thế với Ôn điện chủ, hắn nhất định sẽ bị ngài mê đến choáng váng!

Cao Tuyết Đình hừ nói: - Choáng váng thì chưa chắc, hắn sẽ lập tức hỏi ta luyện công tẩu hỏa nhập ma rồi hả, sau đó nhét vào miệng ta một viên hộ tâm trừ ma đan, rồi sau đó ta phun linh đan vào mặt hắn!

Dương Khai há to miệng, thất thần nói: - Ôn điện chủ không hiểu phong tình như thế!

Ngẫm nghĩ tràng cảnh này, Dương Khai một trận im lặng, nhưng nghe Cao Tuyết Đình nói, hình như thật sự xảy ra chuyện như thế.

Trán toát mồ hôi lạnh, Dương Khai vội chuyển đề tài: - Đúng rồi, Cao trưởng lão, đệ tử chuẩn bị cho ngài một vật nhỏ.

- Vật nhỏ? Cao Tuyết Đình kinh ngạc hỏi: - Là gì?

Dương Khai lấy ra một bình ngọc, đưa sang: - Là đây.

Cao Tuyết Đình nhận lấy, mở nắp nhìn vào, liền thấy một viên linh đan đỏ sẫm nằm bên trong, tỏa ra mùi máu tanh.

- Huyết Cuồng đan! Cao Tuyết Đình ánh mắt sáng lên.

Nàng có Huyết Cuồng đan, lúc thấy Dương Khai bị vây công, nàng còn muốn dùng Huyết Cuồng đan kích hoạt tiềm lực đi ra giúp hắn, nhưng bị Dương Khai ngăn cản kịp thời.

Bởi vậy nàng nhìn qua là nhận ra ngay.

- Đây là Huyết Cuồng đan thượng phẩm, hiệu quả tốt hơn 30% so với viên ban đầu của ngài,hơn nữa dùng xong, trong vòng một nén nhang mà ngừng vận công, sẽ không để lại di chứng lớn, sau này nghỉ ngơi nhiều sẽ khôi phục lại, tuyệt đối không tổn thương căn bản. Hiện tại đệ tử chỉ có thể luyện chế được Huyết Cuồng đan thượng phẩm, ngài cầm trước, có thể không dùng thì đừng dùng, chờ sau này ta luyện chế tốt hơn thì đổi lại.

- Còn tốt hơn... Cao Tuyết Đình hết chỗ nói, đây là Huyết Cuồng đan thượng phẩm, tốt hơn thì là gì? Lên nữa, chính là Huyết Cuồng đan cực phẩm, kế là sinh ra đan văn, đan vân, há phải nói luyện là được.

Dương Khai nói viên Huyết Cuồng đan của nàng phẩm chất thấp kém, không biết là tên luyện đan sư phế vật nào luyện chế ra, rõ ràng hắn sợ nàng dùng Huyết Cuồng đan đó làm tổn thương căn cơ, nên mới luyện chế một viên khác đưa cho nàng.

Nghĩ vậy, trong lòng Cao Tuyết Đình ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.