Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2534: Còn lời gì để nói



Hồng y thiếu nữ này vừa nhìn đã biết là loại tiểu thư của đại thế lực được nuông chiều từ bé, tuy rằng thực lực không tầm thường, nhưng kinh nghiệm thực chiến lại ít đến đáng thương, lúc này dưới cơn giận dữ, ra tay lại càng không có bài bản gì, chỉ biết vung roi da quật lung tung, căn bản không thể phát huy ra toàn bộ thực lực của bản thân.

Mặc dù Trương Nhược Tích cũng không tham gia bao nhiêu trận chiến đấu, nhưng trong hơn hai mươi ngày ở Tử Nhạc Thành kia, mỗi ngày nàng đều quyết đấu sinh tử trên lôi đài, so với hồng y thiếu nữ thì kinh nghiệm tự nhiên phong phú hơn nhiều.

Cho nên khi hai người này vừa giao thủ, cục diện liền nghiêng hẳn về một phía, hồng y thiếu nữ hoàn toàn bị áp chế.

Ầm ầm ầm

Những tiếng va chạm không ngừng truyền ra, hai tay Trương Nhược Tích biến thành tàn ảnh, không ngừng đánh lên người hồng y thiếu nữ, mỗi một kích đều làm nàng lảo đảo lui về sau, ngược lại mỗi công kích của nàng ta đều bị Trương Nhược Tích dễ dàng tránh đi.

Tuy nhiên mặc dù trong nháy mắt ăn mấy chục chưởng, nhưng hồng y thiếu nữ cũng không có chút thương tổn, khí tức độc ác không giảm chút nào, chỉ là lối đánh như vậy khiến nàng vô cùng phẫn nộ, la hét ầm ĩ, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo như muốn ăn thịt người vậy.

- Đế Bảo phòng ngự! Đồng tử Dương Khai hơi co lại, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao hồng y thiếu nữ lại không bị thương.

Bởi vì mỗi một kích Trương Nhược Tích đánh tới, trên người hồng y thiếu nữ đều lóe lên ánh sáng nhạt, hóa giải toàn bộ công kích của Trương Nhược Tích, căn bản không khiến nàng bị thương chút nào.

Có thể có năng lực phòng ngự cường đại như vậy, không thể ghi ngờ tuyệt đối là Đế Bảo phòng ngự.

Đế Bảo rất hiếm có, Đế Bảo phòng ngự lại càng quý báu vô cùng, có thể có một Đế Bảo phòng ngự trong người, lai lịch hồng y thiếu nữ này quả nhiên không nhỏ.

- Giết ngươi, giết ngươi, giết ngươi Mặc dù Hồng y thiếu nữ không bị thương, nhưng bị Trương Nhược Tích đánh cho chật vật không chịu nổi, không ngừng lui về phía sau, trong miệng còn không ngừng kêu la.

Nhưng đánh một trận này, cuối cùng nàng cũng phát hiện mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Trương Nhược Tích, lập tức kêu lên: - Phù lão, còn không ra tay giết nàng!

Lúc này Phù lão đúng là có khổ cũng không nói ra được, vừa rồi hắn bị thần hồn Dương Khai phản chấn, tuy rằng bị thương không nghiêm trọng, nhưng dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Dương Khai, cũng không dám khinh cử vọng động, lúc này nghe tiểu thư nhà mình gọi, chỉ có thể nghiến răng đánh tới Trương Nhược Tích.

Thân hình hắn bên này vừa mới nhúc nhích, Dương Khai đã như quỷ mị vọt tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng đẩy tới một chưởng, hờ hững nói: - Lão trượng, tiểu nha đầu đánh nhau, ngươi đừng nhúng tay vào chứ, ỷ lớn hiếp nhỏ không thú vị chút nào.

- Hizz Phù lão hít sâu một hơi, thân hình lui mạnh, một chưởng kia của Dương Khai thoạt nhìn vô cùng bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng hắn lại cảm thấy nguy hiểm trí mạng.

Nếu thật bị đánh trúng, hắn đoán rằng bản thân sẽ lập tức mất nửa mạng.

Tiểu tử này là ai, sao lại có thực lực cường đại như vậy? Ánh mắt hắn tràn đầy nghi ngờ, mặc dù có tâm đi cứu chủ nhưng lúc này cũng không thể ra sức.

Bên kia, lão Ban đang che chở cho tiểu cô nương gọi là Tiểu Linh nhi kia sớm đã lui vào góc phòng, ôm tiểu Linh nhi kín mít trong ngực, gương mặt sợ hãi nhìn tranh đấu trong phòng.

Mặc dù hắn sinh sống cả đời ở Hoang Thành, song dù sao cũng chỉ là võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh mà thôi, lúc này Tiểu Linh nhi lại đang cần chăm sóc, dĩ nhiên sợ chọc giận người khác.

Nhưng hiện tại, trong phòng nhà mình lại đang có hai thiếu nữ đánh nhau túi bụi, hai vị Đế Tôn giằng co, khiến lão cảm thấy choáng váng.

Dường như lai lịch của hai nhóm người này đều cực lớn, không có ai là hắn có thể trêu chọc, mặc dù trong lòng hắn cảm kích Dương Khai và Trương Nhược Tích ra tay tương trợ, song lúc này hắn cũng không dám ho he tiếng nào, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện đừng xảy ra án mạng mới tốt.

Bịch bịch bịch

Song chưởng của Trương Nhược Tích đã dồn hồng y thiếu nữ vào góc tường, hồng y thiếu nữ không thể lui được nữa, tất cả công kích đều bị Trương Nhược Tích dễ dàng tránh được, ngược lại cả người nàng như bao cát vậy, chỉ có thể bị động thừa nhận Trương Nhược Tích đánh tới.

Cũng may Đế Bảo phòng ngự của nàng cực mạnh, Trương Nhược Tích cũng không động sát khí, cho nên mặc dù thoạt nhìn chật vật không chịu nổi, lại cũng không nguy hiểm gì đến đến tính mạng.

Chỉ là bị đánh như thế, mặt mũi đều mất sạch, hồng y thiếu nữ ủy khuất hốc mắt cũng đỏ ửng, cũng không biết là bị tức giận hay là muốn khóc.

- Tiểu bối, mau bảo nữ nhân nhà ngươi dừng tay lại, xin lỗi tiểu thư nhà ta, nếu không các ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Phù lão bị Dương Khai chấn nhiếp, không thể ra tay cứu viện tiểu thư nhà mình, chỉ có thể nghiến răng gầm lên.

- Còn dám uy hiếp ta? Dương Khai hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phù lão, khiến trong lòng hắn run lên, nuốt nước miếng đánh ực.

Phù lão cố trấn định lại, quát lớn: - Ngươi có biết tiểu thư nhà ta là ai không, nàng chính là

Không đợi hắn nói nốt, Dương Khai liền quay đầu lại nói: - Nhược Tích a, người ta mặc Đế Bảo phòng ngự, ngươi đánh vậy cũng vô dụng.

Cũng không biết hắn vận dụng lực lượng gì, Phù lão chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, lời nói phía sau không có cách nào ra khỏi miệng được.

- Đế Bảo phòng ngự? Trương Nhược Tích nghe vậy mới chợt hiểu ra, chẳng trách mình đánh vào có cảm giác kỳ quái như đánh vào một đám bông như vậy, hóa ra người ta cũng như mình, đều mặc Đế Bảo trên người a.

- Vậy làm sao bây giờ? Trương Nhược Tích lui về sau một bước, thu tay lại đứng đó, lên tiếng.

Hồng y thiếu nữ bị tấn công điên cuồng một trận, tuy rằng tức giận, nhưng sắc mặt cũng tái nhợt, bất cứ người nào bị đánh một trận điên cuồng như thế cũng sẽ sợ hãi không ít, cho dù nàng có Đế Bảo phòng ngự đi nữa.

Lúc này ánh mắt nàng nhìn Trương Nhược Tích tràn đầy sợ hãi, từ nhỏ đến lớn, không ai dám không nghe lời nàng, cho dù nàng muốn hái sao trên trời cũng sẽ có người nghĩ cách hái xuống cho nàng.

Nàng càng chưa từng bị ai đánh qua.

Nhưng hôm nay, trong căn nhà đá rách nát ở Hoang Thành này, nàng lại bị Trương Nhược Tích đánh đâu chỉ trăm lần?

Lúc này, nàng vừa hãi vừa sợ hãi Trương Nhược Tích, lại vừa phẫn nộ không gì sánh kịp, chỉ hận không thể dùng ánh mắt để giết kẻ thù trước mặt.

Nghe được câu hỏi của Trương Nhược Tích, Dương Khai sờ sờ cằm, ung dung nói: - Mặc dù Đế Bảo lợi hại, nhưng cũng không thể bảo vệ toàn bộ được, không phải người ta mới nói muốn rạch mặt ngươi hay sao?

Trương Nhược Tích nghe vậy, gật gật đầu nói:

- Nhược Tích đã hiểu!

Dứt lời, nàng liền lạnh lùng nhìn hồng y thiếu nữ, ánh mắt không ngừng quét qua quét lại gương mặt tinh xảo của nàng.

- Ngươi, ngươi muốn làm gì? Hồng y thiếu nữ nhìn thấy ánh mắt không có ý đồ tốt của Trương Nhược Tích, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, vừa chửi bới vừa lui về sau, nhưng phía sau nàng là vách tường, nàng có thể lui đi đâu?! Roi da trên tay cũng đã sớm vứt trên mặt đất.

Phù lão cũng cả kinh thất sắc, nghe ý tứ của Dương Khai, dường như muốn cho thiếu nữ kia đánh vào mặt tiểu thư nhà hắn a. Với tính khí tiểu thư nhà mình, nếu thật sự bị đánh vào mặt có thể chịu nổi sao? Chỉ sợ cả Đông Vực đều phải chấn động, hắn quát to: - Tiểu tử, ngươi hãy nghe cho rõ, tiểu thư nhà ta đến từ

- Ta không nghe gì, ta không nghe gì, ta không nghe gì! Dương Khai lắc đầu như trống bỏi.

Lời nói của Phù lão hơi ngừng lại, căn bản không có cách nào nói hết câu. Hắn lập tức sáng tỏ, hẳn Dương Khai đã nhìn thấu lai lịch bọn họ không tầm thường, cho nên căn bản không muốn biết tình huống cụ thể, tránh cho sau khi biết sẽ có chỗ cố kỵ.

Đây quả thật là rất hèn hạ vô sỉ! Thông thường, hắn chỉ cần báo ra thân phận và lai lịch của mình, thì cho dù thực lực địch nhân mạnh đến mấy cũng sẽ hoảng sợ rút lui, song đến lượt Dương Khai, ngay cả lời nói hắn cũng không nói hết câu, sao có thể nói ra thân phận chứ?

Dương Khai hừ lạnh một tiếng, nói: - Nhược Tích, trong này trừ ta ra, nếu có ai dám nói một câu, cứ đánh thẳng mặt nha đầu kia!

- Được! Trương Nhược Tích tự nhiên vâng lời Dương Khai, Dương Khai nói vậy ngụ ý là, cho dù Thiên Vương lão tử đứng trước mặt nàng, nàng cũng không cần quan tâm.

- Ngươi dám! Hồng y thiếu nữ không nhịn được quát một tiếng.

- Bốp Một tiếng tát giòn tan vang lên, hồng y thiếu nữ bị đánh lệch đầu sang một bên, gò má bên trái lập tức xuất hiện một dấu tay đỏ sẫm.

Hồng y thiếu nữ bị đánh liền ngây người, tay ôm má, kinh ngạc nhìn Trương Nhược Tích, vẻ đau đớn cùng sợ hãi trên gương mặt trông vô cùng tức cười, một hồi lâu sau mới lẩm bẩm:

- Ngươi thật dám

- Bốp...

Gò má bên phải của hồng y thiếu nữ cũng xuất hiện dấu bàn tay.

- Oa Hồng y thiếu nữ liền khóc rống lên, nước mắt rơi xuống như mưa, bộ dáng thương tâm muốn chết.

Thấy tình hình như vậy, chân mày Trương Nhược Tích nhíu lại, quát:

- Ngậm miệng lại, còn khóc ta lại đánh nữa!

Lời nói này dường như vô cùng có ma lực, quả nhiên hồng y thiếu nữ lập tức ngưng khóc, nhưng hai vai vẫn rung rung không ngừng, nghẹn ngào không thôi.

Nàng thật sự là sợ bị đánh rồi.

Trương Nhược Tích hừ lạnh nói: - Bị người khác đánh hai cái thì khóc chết đi sống lại, sao vừa rồi lúc đánh người ngươi không suy nghĩ một chút, hành động của mình có đúng hay không? Lão trượng kia cũng không phải không dẫn đường cho ngươi, chỉ là muốn ngươi thư thả hai ngày mà thôi, tại sao ngươi lại đối đãi với người ta như vậy, ngươi có biết roi của ngươi quất vào đau đớn thế nào không?

- Tiểu nha đầu càn rỡ! Phù lão thấy Trương Nhược Tích chẳng những đánh tiểu thư nhà mình, lại còn nghiêm khắc khiển trách, sao có thể nhịn được chứ, liền tức giận quát lên.

Trương Nhược Tích nhấc tay, lại tát một cái nữa.

- Tiên sinh đã nói, ai dám nói chuyện liền đánh ngươi, ngươi muốn trách thì người vừa nói ấy.

Hồng y thiếu nữ quay đầu, ánh mắt tức giận, hung tợn trừng mắt nhìn Phù lão, bộ dáng như muốn giết người vậy.

- Ách Phù lão bị nàng trừng mắt vội rụt cổ lại, biết rằng đây là tiểu thư đang ghi hận mình, lập tức miệng đắng ngăt.

Dương Khai cười ha hả, nhìn Phù lão nói: - Lão trượng, còn có lời gì muốn nói không? Bổn thiếu chăm chú lắng nghe!

Sắc mặt Phù lão âm trầm đáng sợ, nhìn Dương Khai lạnh như băng, nhưng không dám nói một tiếng.

Nói đùa, nói một câu tiểu thư lại bị tát một cái, mình đã bị tiểu thư ghi hận, nói thêm nữa chỉ sợ không sống qua ngày mai a.

Song hắn là người hộ vệ tiểu thư, lúc này lại không bảo vệ chu toàn, mắt thấy tiểu thư bị khi dễ cũng không thể phản kháng, vốn đã không làm tròn chức trách, sau khi trở về cũng không biết bị trách phạt thế nào.

Phù lão lâm vào thế khó xử, trong lòng uất ức như rượu ngàn năm lên men, không ngừng sôi trào, mắt nổ đom đóm, chỉ hận không thể rời khỏi chỗ này, như vậy mới có thể nhắm mắt làm ngơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.