Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2540: Dựa vào cái gì là ta



Mấy người trong sơn động tu vi cũng không đều, từ Đạo Nguyên nhất tầng cảnh đến tam tầng cảnh đều có, Dương Khai đảo mắt nhìn lướt qua, phát hiện không có Đế Tôn, nên cũng không có để ý lắm.

Mà những người này sau khi Dương Khai chạy vào cũng đều nhìn hắn một cái, trừ khi nhìn thấy Trương Nhược Tích trong mắt hơi sáng ngời ra, cũng không có phản ứng gì quá lớn.

- Tiểu ca tiểu thư tới bên này, trong này còn có chỗ trống! Ban lão gọi một tiếng, dẫn Dương Khai, Trương Nhược Tích đi vào phía bên phải sơn động.

Bên kia còn có một chỗ trống, ba người theo thứ tự khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi Phong Khiếu qua đi.

Những người khác trong sơn động dường như cũng đều là hành động đơn độc, mỗi người đều giữ im lặng là vàng, trong lúc nhất thời cả sơn động đều rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng gió rít không ngừng truyền đến, làm người ta có cảm giác như đi vào mùa đông khắc nghiệt.

Đợi một hồi, tiếng gió lớn dần, lại có mấy người u đầu sứt trán từ bên ngoài xông vào, đều chiếm cứ vị trí còn thừa lại.

Sơn động này quả thật không lớn, chỉ có thể chứa mười mấy người tị nạn, nếu nhiều hơn nữa thì không có biện pháp. Mấy võ giả tới sau đều đứng ở bên cạnh chỗ cửa sơn động, với dáng vẻ lo lắng đề phòng, e sợ cho gió mạnh thổi tới. Nếu thật xảy ra tình huống như vậy, bọn họ nhất định trước tiên sẽ bị tai ương.

- Ban lão! Phong Khiếu này sẽ kéo dài bao lâu? Dương Khai ngắm nhìn một hồi lâu, phát hiện tiếng gió phía ngoài đang không ngừng tăng lên, cũng không có xu hướng ngừng nghỉ, liền hỏi dò Ban lão.

Ban lão trả lời: - Không nói được, lâu thì 5, 6 ngày, ngắn thì nửa ngày, Phong Khiếu lên xuống bất chừng, không có quy luật nào. Tuy nhiên sau Lôi Triều ắt có Phong Khiếu! Ngày nào đó khi tiểu ca quay trở lại Cổ Địa, hãy ghi nhớ điều này!

Dương Khai gật đầu nói: - Đa tạ Ban lão nhắc nhở!

Ban lão mỉm cười nói: - Bất quá tiểu ca thật ra cũng không cần lo lắng lắm, Phong Khiếu tuy rằng kinh khủng, nhưng chỉ cần trước khi nó tới tìm được những sơn động này tị nạn, thì không cần lo lắng!

Dương Khai nhướn mày, nói: - Nghe ý trong lời nói của Ban lão, như vậy sơn động ở bên trong thông đạo không chỉ một chỗ?

Ban lão gật gật đầu: - Dĩ nhiên không chỉ một chỗ! Cả thông đạo Cổ Địa là hai mặt núi vây quanh, hẻm núi ở giữa dài ước chừng không tới trăm dặm, ở gần hai mặt vách núi đều có sơn động... Tuy rằng tiểu lão không có đếm kỹ, nhưng có hơn 10 chỗ. Hơn nữa sơn động này dường như là thiên nhiên sinh thành. Bị ảnh hưởng của môi trường đặc thù này nên vô cùng cứng rắn, công kích tầm thường căn bản không phá nổi, cũng không có biện pháp mở rộng... cho nên muốn tìm chỗ tị nạn thì phải chạy tới sớm, một khi tới chậm sẽ không còn chỗ trống. Lần này chúng ta xem như may mắn, mỗi năm đều có vô số võ giả bởi vì không tìm được chỗ tránh gió chết ở bên trong thông đạo!

Trương Nhược Tích nghe vậy, không khỏi le lưỡi một cái nói: - Trách không được lúc chạy vào trong này, ta phát hiện chỗ cửa động có nhiều hài cốt như vậy!

Ban lão cười lạnh một tiếng, nói: - Những hài cốt này cũng không phải đều chết vì gió mạnh, hầu hết là chết ở tay người khác!

Trương Nhược Tích nhíu nhíu mày, còn nghe không hiểu Ban lão nói có ý gì, Ban lão lại nói tiếp: - Chờ một lát, tiểu thư sẽ biết tiểu lão nói có ý gì!

Trương Nhược Tích đầy mặt nghi hoặc, nhưng cũng không có hỏi nhiều nữa.

Đúng lúc này, một bóng người bỗng nhiên từ bên ngoài chạy tới, vọt thẳng vào bên trong sơn động, một bộ khí thế hung hăng, không dằn nổi.

Còn không đợi người này tới gần, một võ giả gầy ốm đứng ở bên cạnh cửa động kia liền sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên giơ tay lên đánh ra một chưởng hướng phía trước.

Người đến ngược lại cũng không cam lòng yếu thế, đồng dạng tung chưởng đón đỡ.

Sau một tiếng nổ "ầm" vang động, hai người đều lắc lư thân mình, dường như thế lực ngang nhau.

Ngay sau đó, một bóng người chật vật rơi xuống chỗ cửa sơn động, ánh mắt oán độc mà lại cấp bách nhìn lại người ngăn cản mình.

Võ giả gầy ốm hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không vui nói:

- Nơi này đã hết chỗ, bằng hữu đi chỗ khác đi!

- Đâu còn chỗ nào khác! Người đến cắn răng quát khẽ, hắn một đường chạy vội đến đây, xem ra trong Phong Khiếu kia đã bị thua thiệt không nhỏ, trên người cũng lóe sáng không chừng, hiển nhiên tiêu hao to lớn, thời khắc này lại bị người ngăn cản, lập tức hô hấp dồn dập.

Nhưng người mới vừa ra tay ngăn cản hắn kia thực lực không yếu, nếu thật đánh nhau, ai thắng ai thua đúng là không nói chắc được. Hiện tại khẩn yếu nhất là phải tìm một chỗ tránh gió, dĩ nhiên hắn không có tâm tình giao thủ so chiêu cùng võ giả gầy ốm này.

Ánh mắt của hắn vượt qua mấy người võ giả gầy ốm đứng ở bên cạnh chỗ cửa động, nhìn quét một vòng bên trong, rồi lập tức ngừng lại trên người Ban lão.

Ban lão tu vi chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, ở trong sơn động này xem như là thành viên yếu nhất, nếu hắn muốn cướp một chỗ tránh gió, không thể nghi ngờ Ban lão là đối tượng ra tay thích hợp nhất.

Nếu không có vị trí, thì đoạt một chỗ là được!

Bất quá còn không chờ hắn lên tiếng đuổi Ban lão ra ngoài, bỗng nhiên hắn nhướn mày, ánh mắt có chút kiêng kỵ quét trên người Dương Khai.

Dương Khai mặc dù chỉ khoanh chân ngồi ở đó, cũng không có phóng ra khí tức bản thân, nhưng dù sao hắn cũng là Đế Tôn Cảnh, người kia căn bản không thể nhìn thấu tu vi của hắn. Hơn nữa Dương Khai ngồi chung một chỗ với Ban lão, hiển nhiên là đồng bạn, không quản rốt cuộc Dương Khai tu vi là gì, người kia cũng không muốn với ít địch nhiều.

Chỉ hơi do dự một chút, người kia liền rời ánh mắt trên người Ban lão, chỉ một ngón tay, trong miệng quát lớn: - Tiểu tử bên kia, lăn ra đây cho ta, vị trí của ngươi đại gia muốn!

Hướng chỗ hắn chỉ, có một thanh niên chừng 30 tuổi, tránh ở chỗ u tối, một mực co rút thân mình, dường như không muốn để cho bất kỳ kẻ nào phát hiện sự tồn tại của mình.

Mà tu vi của hắn cũng giống như Ban lão, đều chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh mà thôi.

Nghe có người kêu gọi, thanh niên kia càng co rút thân mình hơn, làm như không nghe thấy gì.

Người kia cười lạnh một tiếng: - Cho ngươi thời gian ba hô hấp, nếu ngươi không tự mình lăn ra đây, đại gia sẽ ra tay, đến lúc đó sống hay chết toàn bộ nhìn số mạng của ngươi!

Mắt thấy không tránh khỏi, lúc này thanh niên kia mới ngẩng đầu lên, nói đầy mặt ủy khuất: - Tại sao là ta, dựa vào cái gì là ta!

Hắn ngay sau Lôi Triều là người đầu tiên đi tới sơn động này, cũng núp tránh ở chỗ sâu nhất, nhưng không nghĩ tới lập tức liền bị người bắt ép đuổi ra.

Người đến thực lực cao hơn hắn hai tầng thứ, nếu thật muốn dùng sức mạnh đối phó hắn, hắn căn bản không có sức phản kháng.

Nhưng ở thời khắc Phong Khiếu sắp thổi tới này, bị chiếm đoạt vị trí không có chỗ tránh gió, hắn ra ngoài cũng phải chết không thể nghi ngờ.

Cho nên mặc dù hắn phẫn nộ, nhưng lại không thể làm gì.

Nghe vậy, người đứng chỗ cửa động kia cười lạnh một tiếng: - Thực lực thấp kém thì không nên đi vào Cổ Địa, nếu đã đi vào thì phải làm chuẩn bị tùy thời bỏ mình! Lăn ra đây!

- Ta không đi ra, ta ra ngoài cũng là một đường chết! Ngươi đừng ép ta, ép ta, ta, ta liền tự bạo tại đây, cho các ngươi cũng không tốt lành gì!

Lời vừa nói ra, không ít người đều sa sầm mặt xuống, hiển nhiên rất không vừa ý với cách nói của thanh niên này. Bất quá người thực lực hơi cao một chút thì không thèm để ý chút nào, dù sao một tên Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, cho dù có lòng muốn tự bạo, thì cũng phải có cơ hội mới được!

Trong mười mấy người tại đây, tối thiểu có một nửa có thể trước khi hắn tự bạo ra tay kiềm chế hắn.

- Ha ha ha! Người chỗ cửa động kia cất tiếng cười to, nhìn thanh niên hài hước nói: - Muốn tự bạo ngươi liền tự bạo, thử nhìn quanh xem ngươi có thể tự bạo được hay không?

Hắn nói với dáng vẻ không sợ hãi chút nào, làm cho gã thanh niên rất kinh hoảng, nói lời uy hiếp không thành, chỉ có thể đưa mắt nhìn quanh bốn phía, cầu khẩn: - Các vị đại nhân giúp ta một chút, ta không muốn đi ra ngoài chịu chết... Các vị đại nhân xin thương xót, đứng ra nói lời công đạo đi!

Vừa nói hắn vừa chắp tay vái không ngừng, còn kém quỳ xuống đất lạy xin cứu giúp.

Thế nhưng hắn cùng với mọi người đều chưa từng gặp mặt, đâu có người nào ở thời điểm này rãnh rỗi quản tới hắn? Cho nên cũng không có người nào phản ứng với lời cầu xin của hắn.

Nhưng thật ra Trương Nhược Tích lộ vẻ mặt không đành lòng, liếc nhìn Dương Khai, thấy hắn cũng không có phản ứng, cũng chỉ có thể cắn răng không lên tiếng.

Người ở chỗ cửa động trên mặt nổi lên vẻ không kiên nhẫn, quát lớn:

- Cho ngươi cơ hội tự mình không quý trọng, một khi đã như vậy, thì đừng trách đại gia dùng sức mạnh!

Dứt lời, hắn vung tay chụp tới hướng thanh niên kia.

Sơn động tuy rằng nhỏ hẹp, bên trong cũng chen lấn không ít người, nhưng người này có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, cho nên ra tay cũng rất chuẩn xác, cũng không có ý chạm đến những người khác. Nhìn động tác của hắn, hẳn chỉ muốn chụp bắt gã thanh niên bên trong, để trống ra một vị trí.

Thanh niên kia lập tức mắt choáng váng, đối mặt với công kích của một Đạo Nguyên tam tầng cảnh, hắn hoàn toàn không có cách nào phòng ngự, mới vừa nói tự bạo cũng không có dũng khí thực hiện, hắn chỉ ngẩn người đứng ở nơi đó, chờ đợi vận rủi phủ xuống.

Đúng lúc này, chợt lóe lên một luồng sáng nhạt, nguyên lực bùng phát, kèm theo "phốc" một tiếng vang nhỏ, người chỗ cửa động kia bỗng nhiên thân hình lảo đảo một hồi, rồi không tự chủ được lui ra sau vài bước.

Đợi lần nữa đứng vững thân hình, người này giận dữ, quát lớn: - Người nào! Người nào nhàn rỗi xen vào chuyện của đại gia!

Vừa rồi hiển nhiên là có người ra tay ngăn lại công kích của hắn, hơn nữa người ra tay kia tu vi còn không thấp, bằng không hắn cũng không có thua thiệt bị thối lui như thế.

Ánh mắt của hắn chuyển một vòng, rất nhanh thì ghim trên người Trương Nhược Tích, ánh mắt hơi đổi, cắn răng nói: - Là ngươi!

- Không sai, chính là ta! Trương Nhược Tích sảng khoái thừa nhận.

Người kia sắc mặt không khỏi có chút khó coi, ánh mắt âm trầm không chừng nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Tích.

Nếu chỉ là một mình Trương Nhược Tích, hắn thật cũng không kiêng kỵ lắm, nhưng mấu chốt là Dương Khai rõ ràng đi chung với Trương Nhược Tích, một khi đấu đá với Trương Nhược Tích, Dương Khai dĩ nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn, đến lúc đó hắn lấy một địch hai, sao có thể có trái cây ngon để ăn.

Cho nên hắn chỉ hơi trầm ngâm một lúc, rồi ôm quyền nói: - Cô nương! Phong Khiếu sắp ập tới, tại hạ chỉ muốn tìm một chỗ tránh gió, cũng không có ý gì khác, nếu cô nương có thể dàn xếp một chỗ, tại hạ tất có hậu tạ; nhưng nếu cô nương muốn xen vào chuyện của người khác, thì nói không chừng tại hạ cũng phải lĩnh giáo cao chiêu... thỏ bị ép còn cắn người đấy!

Hắn nói này lời mặc dù là nói với Trương Nhược Tích, nhưng hắn luôn quan sát biến hóa trên mặt Dương Khai.

Nhưng làm hắn thất vọng là, Dương Khai một mực ngồi ở đó, cũng không có nửa điểm phản ứng, dường như chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì với mình, khiến hắn đích thực không nắm bắt được Trương Nhược Tích rốt cuộc có phải là cùng một nhóm với Dương Khai hay không?

- Ngươi tìm vị trí tránh đầu sóng ngọn gió tự nhiên có thể, nhưng phàm việc gì cũng phải có trước có sau... Trong này đã không còn chỗ trống, ngươi sao có thể đuổi đi người khác. Tánh mạng của ngươi là mạng, tánh mạng người khác không phải là mạng sao? Trương Nhược Tích tức giận nói với người kia. Trước đây Trương gia bị người khi dễ lăng nhục, cũng bởi vì yếu thua người, cho nên nàng rất không thích nhìn loại chuyện ỷ mạnh hiếp yếu này, vừa rồi nín nhịn một hồi, vẫn là không nhịn được phải ra tay...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.