Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2556: U Hồn Đại Đế



Cường giả bí ẩn lựa chọn Hồn giáng trên người Phù lão có lẽ cũng có suy tính riêng của mình. Một là, Lâm Nhi chỉ là một thiếu nữ, ít nhiều cũng có chút bất tiện, hai là thực lực Phù lão so với Lâm Nhi mạnh hơn rất nhiều, Hồn giáng trên người lão có thể phát huy ra nhiều thủ đoạn hơn, hơn nữa, cho dù sau đó thân thể Phù lão có tổn thương gì cũng không sao.

Cường giả Hồn giáng, đối với kẻ thân thể yếu ớt có tác dụng phụ cực lớn.

Dưới ánh mắt chăm chú của Dương Khai, Phù lão đang nằm trên đất chợt vững vàng đứng dậy, mái tóc hoa râm không gió tự bay, ánh mắt thâm sâu như biển, khiến người ta sinh lòng kính sợ.

Trong chớp mắt, khí chất Phù lão liền đại biến, ánh mắt bễ nghễ thiên hạ, không giận mà uy.

Ánh mắt Phù lão đảo qua Dương Kha, rồi chuyển sang phía Lâm Nhi, vẻ mặt hờ hững, không biết đang vui hay buồn.

Giờ phút này, Lâm Nhi liền có phản ứng, đưa tay sờ tới nơi đeo sợi dây chuyền trên cổ mình, lại nhìn nhìn Phù lão. Đối mặt với ánh mắt quen thuộc kia, nàng không nhịn được rụt cổ lại, lúc này mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

- Cha... Nàng khẽ kêu lên nghe như tiếng muỗi kêu, cũng không bởi vì cha mình Hồn giáng mà cảm thấy cao hứng, ngược lại gương mặt tỏ ra sợ hãi.

- Hừ! Phù lão hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: - Không phải ngươi đang bế quan sao, sao lại xuất hiện ở nơi này?

Nghe hỏi vậy Lâm Nhi á khẩu không trả lời được, co đầu rụt cổ, căn bản không dám đối mặt với phụ thân.

Trong lòng Dương Khai vừa động, thì ra vị đại tiểu thư này trốn ra ngoài a, chẳng trách khi thấy cha mình Hồn giáng đến đây lại sợ hãi như vậy. Sao mà những nha đầu này đều thích làm như vậy chứ, Mạc Tiểu Thất cũng từ Linh Thú Đảo trốn ra ngoài, nha đầu trước mắt này cũng vậy.

Đều là bị nuông chiều thành hư mà, Dương Khai thầm hừ lạnh.

- Lại gây ra họa gì đây! Phù lão lên tiếng hỏi.

Lâm Nhi không đáp, nhìn trái nhìn phải, tựa như đang muốn tìm đường chạy trốn vậy.

- Hỏi ngươi sao ngươi không nói? Bỗng nhiên Phù lão khẽ quát một tiếng.

Thân thể mềm mại của Lâm Nhi liền run lên, bật thốt lên như phản xạ có điều kiện: - Nữ nhi bị người ta khi dễ...

Nói rồi, nước mắt nàng thi nhau rơi xuống, muốn bao nhiêu thương tâm thì có bấy nhiêu thương tâm, đâu còn cái vẻ hung hăng càn quấy trước đó, cứ như thể hai người hoàn toàn khác vậy.

Dương Khai sợ đến ngây người, thầm nghĩ vị đại tiểu thư này biểu hiện thật không tầm thường, xem ra bình thường đã xài chiêu này không ít.

Muốn khóc là khóc được ngay, nước mắt rơi lã chã, tiếng khóc thương tâm muốn chết, như thể thật sự bị làm sao rồi vậy. Nàng còn chỉ tay về phía Dương Khai, nói: - Chính là tên này, hắn muốn giết ta, phụ thân, người phải làm chủ cho ta a.

Gương mặt Phù lão không chút thay đổi nói: - Còn có ai dám khi dễ ngươi sao? Là chính ngươi ỷ thế hiếp người, gây chuyện khắp nơi, rồi bị người ta dạy dỗ phải không?

Tựa hồ hắn đã cực kỳ hiểu nữ nhi của mình rồi, cho nên căn bản không tin lời nàng, chỉ vài ba câu đã nói trúng chỗ yếu hại.

Tiếng khóc Lâm Nhi hơi ngừng, há hốc mồm nhìn Phù lão.

- Đại nhân quả nhiên anh minh! Dương Khai vội vàng ôm quyền nói, trên mặt nở nụ cười.

Phù lão quay đầu lại, hờ hững nhìn Dương Khai: - Bổn tọa nói chuyện cùng nữ nhi của mình, khi nào đến phiên ngươi chen miệng vào?

Dương Khai không khỏi bĩu môi, cảm thấy bó tay.

Phù lão nói: - Dường như ngươi gặp được bổn tọa cũng không có chút kinh ngạc nào?

Dương Khai hừ một tiếng, nói: - Có gì phải kinh ngạc, nếu không phải ngươi dung túng bảo vệ, chỉ bằng tính khí và bản lĩnh rước họa của nữ nhi nhà ngươi, sao có thể sống đến bây giờ chứ, sớm không biết đã chết ở nơi nào rồi.

Tên này không khách khí với mình chút nào, nên Dương Khai cũng không thèm nể mặt hắn, dù sao chuyện này hắn cũng không sai, Dương Khai không tin hắn thật sự có thể làm gì được mình.

Phong Huyền cha của Phong Khê có thể không để ý mặt mũi, thay con trai mình ra mặt, nhưng tên trước mặt này tuyệt đối không có khả năng, ít nhiều hắn cũng cố kỵ hạ thấp thân phận mình. Cũng chính bởi vì vậy, Dương Khai mới không sợ chút nào.

Lâm Nhi ngạc nhiên nhìn liếc nhìn Dương Khai, nàng không hề nghĩ đến lá gan tên này lại lớn đến thế, mặt đối với phụ thân mình mà vẫn có thể nói ra như vậy, đây là chuyện không phải ai cũng có thể làm được.

Sao mình lại có thể trêu chọc tới người như vậy chứ? Lâm Nhi vô cùng hối hận.

Phù lão trừng mắt tức giận, âm trầm nói: - Tiểu tử, ngươi đang chỉ trích bổn tọa quản giáo không nghiêm?

Dương Khai hừ lạnh, không phản ứng gì, chuyện rõ ràng như vậy, còn hỏi để tự tát vào mặt mình làm gì chứ?

Phù lão thấy hắn vẫn tỏ ra bình thản, cũng ngạc nhiên không thôi, mở miệng nói: - Ngươi không sợ bổn tọa sao?

Dương Khai liếc nhìn hắn, nói: - Sao phải sợ ngươi?

Nếu trước đó hắn không tiến vào Toái Tinh Hải trước, có lẽ Dương Khai còn có thể e ngại, nhưng giờ này hắn cũng không phải là một kẻ vô tri nữa, ngay cả Hồng Trần Đại Đế cùng Phệ Thiên Đại Đế hắn đều đã đụng phải, kinh nghiệm đã sớm rất phong phú.

- Ngươi có thể biết bổn tọa là ai không? Phù lão lại hỏi.

Dương Khai trầm ngâm một hồi, rồi liền ôm quyền, nói: - Vãn bối Dương Khai, bái kiến U Hồn đại nhân!

Một lễ này, không phải là do hắn kiêng kỵ e ngại, mà là sự tôn kính đối với cường giả.

Phù lão không khỏi hoảng sợ, không ngờ Dương Khai lại nói được thẳng ra thân phận thật sự của mình, có thể thấy được không phải là hắn không biết mình là ai.

Đúng như Dương Khai nói, người Hồn giáng mà đến chính là một trong 10 đại Đế Tôn của Tinh Giới, U Hồn Đại Đế, cũng là bá chủ Đông Vực. U Hồn Cung chính là do hắn sáng lập nên.

Thần Hồn Khế lưu thông trên khắp Tinh Giới, cũng chính là do vị này chế tạo ra.

Dương Khai đoán được là do thái độ đám người Hoàng Tuyền Tông đối với Lâm Nhi. Hoàng Tuyền Tông dầu gì cũng là tông môn đứng đầu Đông Vực, nếu không phải thân phận Lâm Nhi so với bọn hắn còn tôn quý hơn, sao bọn chúng lại khách khí với nàng như vậy chứ?

Mà người có thân phận còn cao hơn cả Hoàng Tuyền Tông, thì có thể là ai chứ?

Liên kết những điều này lại, hắn đoán được cũng chẳng có gì lạ.

- Làm thế nào ngươi biết được? Phù lão nhướng mày hỏi.

Dương Khai cười hắc hắc, nói: - Đoán.

Ánh mắt Phù lão lóe lên một cái, ngược lại cũng không dây dưa nhiều vấn đề này, hắn trầm ngâm chốc lát rồi nói: - Nếu ngươi đã sớm biết bối cảnh Lâm Nhi, sao cón dám thẳng tay hạ sát thủ đối với nó? Hay là... ngươi là muốn dẫn dụ bổn tọa hiện thân?

Lão gia hỏa này, đầu óc cũng không tầm thường...

Bị hắn vạch trần, Dương Khai cũng không che đậy nữa, liền ôm quyền nói: - Đại nhân mắt sáng như đuốc, vãn bối xác thực có ý đó.

Dĩ nhiên, nếu hắn không hiện thân, Dương Khai sẽ thật sự giết người diệt khẩu. Lâm Nhi nhiều lần trêu chọc hắn, xém chút đã khiến hắn chết trong tay đám người Hoàng Tuyền Tông, chuyện này Dương Khai cũng không thể làm như chưa từng có chuyện phát sinh.

Phù lão hiếu kỳ nói: - Ngươi phí hết tâm tư dẫn dụ bổn tọa hiện thân là muốn như thế nào?

Dương Khai thở dài, vẻ mặt đau khổ nói: - Đại nhân, vãn bối cũng không còn cách nào khác, thật sự là bị nữ nhi nhà ngươi ép quá.

- Liên quan gì tới ta!

Lúc này Lâm Nhi ngược lại cũng không hoảng hốt, phụ thân nàng đã Hồn giáng, chắc chắn nàng đã không phải lo lắng mất mạng nữa, việc nàng phải lo lắng chính là lần này bị bắt trở về không biết sẽ bị giam bao lâu.

Dương Khai liếc nhìn nàng một cái, tức giận nói: - Nếu ngươi không có bối cảnh như vậy, ngươi cho rằng hiện tại còn mạng để nói chuyện sao?

Lâm Nhi hừ một tiếng, hếch đầu sang một bên không thèm đôi co với hắn, tuy nhiên nhớ lại một kiếm vừa nãy Dương Khai bổ tới không chút do dự, không khỏi vẫn còn sợ hãi, trong lòng cũng biết hắn nói không sai, nếu không có phụ thân bảo vệ, quả thật nàng đã mất mạng.

Dương Khai tỏ ra ủ rũ, ôm quyền nói: - U Hồn đại nhân, nữ nhi ngài nhiều lần làm khó vãn bối, vốn vãn bối không muốn tính toán với nàng, tiểu nha đầu mà thôi, có chút nghịch ngợm cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng vãn bối đã nhiều lần bỏ qua cho nàng, vậy mà chẳng những nàng không cảm kích, ngược lại còn thông đồng cùng Hoàng Tuyền Tông phục kích chặn giết vãn bối. Tức giận có thể nhịn nhưng nhục thì không thể, vãn bối trong lúc giận dữ đã giết chết hơn 20 tên Hoàng Tuyền Tông...

Phù lão giương mắt nhìn về phía bên kia, lúc trước hắn đã phát hiện ra thi thể đầy đất, chỉ là không ngờ những người này lại là đệ tử Hoàng Tuyền Tông.

Tiểu tử này có bản lĩnh như vậy sao? Hắn chỉ là một Đế Tôn nhất tầng cảnh, sao có thể giết được nhiều người như thế?

Dương Khai tiếp tục nói: - Đám người Hoàng Tuyền Tông chết không có gì đáng tiếc, nhưng nữ nhi của ngài, quả thực vãn bối không dám lỗ mãng!

- Ngươi... Ngươi nói láo! Lâm Nhi tức giận chỉ vào Dương Khai, khẽ kêu lên:

- Rõ ràng vừa rồi ngươi muốn giết ta.

Dương Khai cười lạnh nói: - Không để ngươi gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, sao có thể khiến cho đại nhân hiện thân!

Phù lão híp mắt nhìn Dương Khai nói: - Ngươi dẫn dụ bổn tọa hiện thân là muốn gì?

Dương Khai ngẩn ra, nói: - Đại nhân, nữ nhi của ngài ta không dám giết, nhưng ngụm ác khí trong lòng ta cũng phải nói rõ một chút chứ? Tất nhiên chỉ có thể tìm ngài nói chuyện, ai bảo nắm đấm của ngài lớn làm gì.

Phù lão khẽ cười lạnh.

Ý gì đây, không phải là lão gia hỏa này cho rằng mình bị khi dễ như vậy là rất đúng đó chứ? Dương Khai thầm tức giận chạy thẳng tới, mở miệng nói: - Đại nhân, ta thiếu chút nữa đã mất mạng do nữ nhi của ngài gây nên, ngài xem những vết thương này đi, rất đau đó.

Phù lão dời ánh mắt xuống, thấy vết thương dài đến một xích nơi ngực Dương Khai kia, không khỏi cũng có chút động dung.

Bị nặng như thế thương thế, không ngờ tiểu tử này mặt vẫn không đổi sắc, thong thả nói chuyện với hắn, ngược lại cũng thật kỳ quái, hắn không sợ mình tiện tay đập hắn thành bánh thịt sao?

- Bổn tọa hiểu rõ, vậy ngươi muốn bổn tọa phải làm thế nào? Phù lão ung dung nhìn Dương Khai: - Bổn tọa đang ở chỗ này, ngươi muốn nói cái gì cứ việc nói đi, chậm trễ sẽ không còn cơ hội nữa.

Dương Khai mặt trầm xuống, nói: - Đại nhân, chẳng lẽ ngài định giết người diệt khẩu sao? Với thân phận đại nhân mà làm ra loại chuyện này, nếu truyền ra ngoài không phải sẽ mất hết mặt mũi sao?

Phù lão nói: - Bất kể ngươi có lý do gì, nhưng hành động muốn giết nữ nhi của bổn tọa lại là sự thật, bổn tọa giết ngươi thì đã sao?

Dương Khai bị chọc tức, cả giận nói: - Đại nhân muốn ỷ thế hiếp người, ỷ lớn hiếp nhỏ sao?

Lão già này cũng quá không biết xấu hổ, vốn cho rằng lão là 1 trong 10 đại Đế Tôn, dầu gì cũng sẽ chú ý mặt mũi, không ngờ lại vô sỉ như vậy.

Bên kia, Lâm Nhi cao hứng hét lớn: - Cha, chớ nhiều lời với hắn, mau giết hắn đi!

Phù lão cười lạnh, nhìn Dương Khai nói: - Sợ rồi sao?

Dương Khai nghiến răng nói: - Sợ cái gì chứ, ngay cả Hồng Trần Đại Đế bổn thiếu cũng từng cùng kề vai chiến đấu qua, không phải là chưa từng thấy bản lĩnh của Đại Đế, bổn thiếu cũng là một người từng trải, có cái gì phải sợ.

Lời này vừa nói ra, lập tức Phù lão trở nên cổ quái, hỏi:

- Ngươi từng cùng lão nhi Hồng Trần kề vai chiến đấu qua?

- Không sai. Dương Khai hừ một tiếng, nói: - Nếu Đại nhân là chân thân phủ xuống, dĩ nhiên vãn bối sẽ rất sợ hãi, nhưng hiện tại đại nhân chỉ là một luồng Hồn giáng, có khả năng phát huy ra bao nhiêu bản lĩnh chứ? Thứ cho vãn bối nói thẳng, cho dù vãn bối có chết, trước đó rất có khả năng cũng sẽ kéo con gái ngài chôn cùng, không biết đại nhân có quan tâm đến tính mạng nữ nhi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.