Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2624: Khí đồ Băng Tâm Cốc



- A! Sắc mặt Đổng Hải trắng bệch, suýt ngã ngồi ra đất.

Lần này vì truy bắt Thạch Thiên Hà, Đổng gia bọn họ điều động toàn thể trưởng lão Đạo Nguyên tam tầng cảnh, dù sao chuyện tình trọng đại, không được phép sơ sẩy, vốn tưởng có thể an bài ổn thỏa, không ngờ tới bây giờ bị người ta tận diệt.

Đổng gia một hơi mất nhiều chiến lực cấp cao như thế, nhất định sẽ thế lực gia tộc xuống dốc không phanh, đến lúc đó có thể sẽ bị các đại gia tộc khác trong thành nuốt mất.

Đổng Hải gần như không thể tiếp thụ được sự thật này, đầu óc choáng váng.

- Kẻ nào! Vu thống lĩnh cũng cả kinh biến sắc, hắn thân là thống lĩnh hộ vệ Thái Bình Thành, lúc nào trong thành có thêm một vị Đế Tôn Cảnh mà hắn lại không biết, tội không tròn chức này rất nặng.

Hơn nữa, Cơ Dao cho hắn áp lực còn lớn hơn cả thành chủ đại nhân.

Tức là, nữ nhân lạnh băng này còn lợi hại hơn cả thành chủ.

Cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh trở lên? Vu thống lĩnh toát đầy mồ hôi lạnh.

Ở trong góc, Bạch Lộ cùng Nghiêm Tuyết Mạn nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, đều sợ hãi không thôi.

Vốn bọn họ tưởng Dương Khai cùng Cơ Dao, chỉ có Dương Khai làm sư tôn mới là Đế Tôn Cảnh, giờ mới biết, Cơ Dao này cũng là cường giả Đế Tôn Cảnh.

Hôm qua Nghiêm Tuyết Mạn còn muốn mua lâu thuyền của người ta, giờ nghĩ lại, hôm qua người ta đã nương tay, bằng không hai người nào còn mạng sống?

- Thái Bình Thành thống lĩnh Ô Chấn bái kiến đại nhân, không biết tôn tính đại danh đại nhân! Vu thống lĩnh vừa lau mồ hôi lạnh, vừa nhẹ nhàng bước ra, chắp tay hỏi Cơ Dao, thần sắc cung kính.

Ở trước mặt một vị cường giả mơ hồ là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, hắn không dám làm càn, dù sao thành chủ đại nhân cũng chỉ mới Đế Tôn nhất tầng cảnh thôi. Nếu thật chọc giận vị cường giả này, đại khai sát giới, vậy thì Thái Bình Thành xong rồi.

Nói xong, Cơ Dao lại như không nghe, chỉ quay đầu nhìn Thạch Thiên Hà.

Thạch Thiên Hà cũng ngây người, trên tay nắm chặt trường kiếm, nhìn xung quanh, chỉ thấy các trưởng lão Đổng gia vừa rồi còn làm khó mình, giờ đã chết sạch sẽ.

- Tiền bối... Thạch Thiên Hà xúc động, nhìn Cơ Dao, cảm kích nói: - Cảm tạ tiền bối ra tay cứu giúp!

Trước đó nàng cho rằng mình chết chắc, nào biết ngay lúc mấu chốt được quý nhân giúp đỡ, gặp dữ hóa lành, trong lòng Thạch Thiên Hà tràn đầy cảm kích biểu lộ.

- Ngươi là đệ tử Băng Tâm Cốc? Cơ Dao nhíu mày hỏi.

Một lời này, như ném tảng đá lớn xuống mặt hồ phẳng lặng, dấy lên sóng gió tận trời.

- Cái gì? Chủ mẫu Đổng gia là đệ tử Băng Tâm Cốc? Thiệt hay đùa!

- Không phải chứ? Nếu thật là vậy, chẳng phải Đổng gia xong đời rồi.

- Khó trách Đổng gia chủ không tiếc trục xuất phu nhân ra khỏi Đổng gia, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ, thì ra nàng là đệ tử Băng Tâm Cốc.

- Đổng gia chủ thật là quyết đoán, nếu là người khác, thật không nỡ trục xuất phu nhân xinh đẹp như vậy khỏi gia môn.

Mọi người xì xào nói chuyện lan tràn, làm Cơ Dao cùng Dương Khai nhíu mày không thôi, không hiểu sao lại thế này.

Nghe lời Cơ Dao hỏi, Thạch Thiên Hà cười khổ: - Đệ tử không dám tự xưng đệ tử Băng Tâm Cốc, từ trăm năm trước Thiên Hà đã bị sư tôn trục xuất sư môn.

- Trục xuất sư môn, ngươi phạm phải lỗi gì? Cơ Dao ngẩn ra liền hỏi.

Đệ tử Băng Tâm Cốc, nếu không phải lạm lỗi lớn, sẽ không đến mức bị trục xuất sư môn.

Thạch Thiên Hà tràn đầy chua xót, liếc nhìn Đổng Hải phía dưới.

Cơ Dao thầm hiểu ra, hừ lạnh: - Thì ra là bởi vì một nam nhân! Ngươi đúng là có mắt như mù, không tiếc bị trục xuất sư môn cũng đi theo hắn, giờ thì sao? Hắn lại trục xuất ngươi khỏi Đổng gia.

Vừa nghe vậy, Thạch Thiên Hà lại đỏ mắt, rõ ràng bị chọc vào chỗ đau trong lòng, nhất thời không lời đáp lại.

- Xong rồi, xong rồi... Đổng Hải nghe được Cơ Dao cùng Thạch Thiên Hà nói chuyện, thần tình trở nên già đi nhiều, người lảo đảo muốn ngã.

Hắn biết lần này Đổng gia thật sự xong rồi, không nói tổn thất trưởng lão thảm thiết, thế lực gia tộc giảm mạnh, chỉ riêng bị người ta cạy ra quan hệ giữa Thạch Thiên Hà và Băng Tâm Cốc, đã đủ làm Đổng gia không thể sống yên!

Sau hôm nay, Thái Bình Thành sẽ không còn chỗ cho Đổng gia dung thân, dù cho các đại gia tộc trong thành không hợp nhau xử lý, thành chủ cũng sẽ không tha cho Đổng gia.

Cho dù trăm năm trước Thạch Thiên Hà đã bị trục xuất Băng Tâm Cốc, nhưng dù sao nàng đã từng là đệ tử Băng Tâm Cốc, hiện tại toàn bộ Bắc Vực, phàm là dính dáng một chút quan hệ với Băng Tâm Cốc, đến nay đều không có kết cục tốt lành.

- Lại là Băng Tâm Cốc... Dương Khai cũng kinh ngạc.

Hắn nghe trộm được đối thoại giữa Vu thống lĩnh và Đổng Hải, Vu thống lĩnh nói Đổng phu nhân xuất thân đại tông môn gì, hắn còn không để ý, giờ mới biết thì ra là Băng Tâm Cốc!

Ở Bắc Vực, Băng Tâm Cốc quả thật coi như thế lực hạng nhất, đệ tử trong cốc gã cho Đổng gia nho nhỏ ở Thái Bình Thành, đối với Đổng gia lại là vinh quang to lớn.

- Ngươi là đệ tử môn hạ của ai? Cơ Dao lại hỏi.

Thạch Thiên Hà nhỏ giọng đáp: - Bẩm tiền bối, sư tôn vãn bối họ An, tục danh Nhược Vân!

- Ngươi là môn hạ đệ tử của đại sư tỷ? Cả người Cơ Dao chấn động.

An Nhược Vân, cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, xếp hàng lớn nhất trong các đệ tử của Băng Vân, chính là đại sư tỷ của mọi người. Trong những năm Băng Vân mất tích, cũng chính là An Nhược Vân thay mặt quản lý Băng Tâm Cốc, chống đỡ một vùng trời.

Có thể nói, võ giả Bắc Vực đều biết cái tên An Nhược Vân.

Bởi vậy nghe Thạch Thiên Hà nói sư tôn của nàng là An Nhược Vân, toàn trường kinh hãi, không thể ngờ vị tiền chủ mẫu Đổng gia này có lai lịch lớn đến vậy!

Ánh mắt nhìn lại Đổng Hải, đều không khỏi phức tạp hơn, đệ tử của An Nhược Vân, gả cho hắn, Đổng Hải này có tài đức gì. Đáng tiếc, vinh quang ngày xưa giờ lại thành bùa đòi mạng của Đổng gia.

- Đại sư tỷ? Thạch Thiên Hà cũng ngẩn ngơ, ngây người nhìn Cơ Dao: - Tiền bối là...

Người này gọi sư tôn mình là đại sư tỷ, vậy đương nhiên cũng là người Băng Tâm Cốc, trong đầu nàng xẹt qua dung mạo các sư thúc trong cốc, lại không ai phù hợp với người này, không khỏi tràn đầy khó hiểu.

- Ta là Tam sư thúc của ngươi! Cơ Dao nhàn nhạt nói.

Thạch Thiên Hà nghe vậy, ánh mắt sáng ngời kinh hô: - Ngài là... Cơ Dao sư thúc!

Lúc nàng vào Băng Tâm Cốc, Cơ Dao đã sớm mất tích, nàng chưa gặp qua Cơ Dao cũng bình thường. Nhưng trong những ngày sống ở cốc, cũng từng nghe sư tôn nhắc tới vị sư thúc mất tích đã lâu. Các sư thúc trong cốc vẫn luôn ngóng trông an nguy của nàng, đáng tiếc không ai biết nàng đi đâu.

Băng Tâm Cốc cũng nhiều lần phái người ra ngoài tìm, nhưng vẫn bặt tăm.

Không ngờ, hôm nay ở Thái Bình Thành lại để nàng đụng phải.

Nhất thời, Thạch Thiên Hà mừng rỡ không thôi, ưu thương trong lòng cũng vì gặp được Cơ Dao mà nhạt đi nhiều, vội quỳ xuống hô: - Băng Tâm Cốc khí đồ Thạch Thiên Hà, bái kiến Tam sư thúc!

- Dậy đi! Cơ Dao nhấc tay liền nâng Thạch Thiên Hà dậy, hừ lạnh: - Thân là đệ tử của đại sư tỷ, lại vì một nam nhân mà làm trái tỷ ấy, nếu ta là đại sư tỷ, trực tiếp giết ngươi cho xong, nào còn cho ngươi sống đến nay!

Thạch Thiên Hà cười khổ, không nói gì.

Cơ Dao nói: - Nhưng mà đại sư tỷ tha mạng cho ngươi, ta cũng không tiện nhúng tay. Hôm nay nếu ngươi bị trục xuất Đổng gia, vậy sẽ không còn là người Đổng gia hắn nữa, theo ta về Băng Tâm Cốc tạ tội với đại sư tỷ! Sống hay chết, tùy theo ý đại sư tỷ.

Thạch Thiên Hà rơi nước mắt: - Cảm tạ Tam sư thúc!

Cơ Dao quay lại, lạnh lùng nhìn Đổng Hải mất hồn mất vía, nói:

- Thiên Hà tuy là khí đồ Băng Tâm Cốc, nhưng không phải ai cũng ăn hiếp được. Nàng từ bỏ sư môn đi theo ngươi, ngươi đối xử tốt với nàng thì cũng thôi, hiện tại lại bội tình bạc nghĩa, ngươi chết không hết tội!

Nói rồi, nhẹ nhàng vỗ một chưởng xuống dưới.

- Đừng mà! Thạch Thiên Hà cả kinh, lách người chắn trước mặt Cơ Dao, quỳ xuống cầu xin: - Tam sư thúc, xin đừng giết hắn! Cầu xin ngài đừng giết hắn!

Trong tay Cơ Dao tuôn trào đế nguyên, dồn mà không phát, trừng Thạch Thiên Hà, tức giận: - Đến lúc này ngươi còn che chở cho hắn?

Thạch Thiên Hà lắc đầu, khóc nói: - Năm đó hắn cứu ta một mạng, giờ xin Tam sư thúc tha cho hắn một mạng, coi như đệ tử trả lại hắn một mạng, vậy đã thanh toán xong với hắn, sẽ không còn qua lại nữa!

Cơ Dao giận không thể át, hận không thể một chưởng đánh chết sư diệt mù quáng này, bàn tay tuôn trào đế nguyên hồi lâu, cuối cùng không nỡ xuống tay, dù sao vận mệnh của Thạch Thiên Hà đã đủ long đong.

Bất đắc dĩ, Cơ Dao quay lại hỏi Dương Khai: - Sư tôn, ý ngài thế nào?

Dương Khai nhàn nhạt nói: - Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!

Vừa nói xong, người đã đến trước mặt Đổng Hải, một chưởng đánh lên ngực hắn. Đổng Hải hoàn toàn không hề phản ứng đã bị đánh bay ra ngoài, đụng vào dãy nhà phía sau, ngất đi.

Dương Khai đã ra tay, Cơ Dao tự nhiên không có ý kiến, lập tức tán đi đế nguyên.

- Đi thôi! Dương Khai phất tay, dẫn đầu bay lên không.

Cơ Dao vội bay theo, Thạch Thiên Hà quay đầu liếc Đổng Hải chết ngất bên dưới, cuối cùng cũng quay đầu, nhanh chóng biến mất trong ánh mắt mọi người.

Đến lúc này, các võ giả ở cửa thành mới thầm thở ra, có một vị Đế Tôn Cảnh ở đây, bọn họ không dám thở mạnh một hơi, chọc vị cường giả này mất hứng.

- Cô ta là người Băng Tâm Cốc!

Ở trong góc, Bạch Lộ thần sắc hưng phấn như phát hiện bí ẩn kinh thiên, nhanh chóng suy xét một hồi, lên tiếng: - Tuyết Mạn, ngươi mau đi báo cho phụ thân ngươi biết, nói là có Đế Tôn Cảnh Băng Tâm Cốc đi đến Thái Bình Thành, hơn nữa vừa rời đi, bảo hắn huy động người đuổi theo. Nhớ kỹ, bảo hắn đừng bứt dây động rừng, chỉ cần bám theo là được.

- Vậy còn ngươi? Nghiêm Tuyết Mạn nhìn sang.

- Ta phải về Huyền Lôi Các, báo cho cha ta biết chuyện bên này, ta tin tưởng, cha ta sẽ rất hứng thú với nữ nhân đó.

Nói rồi, hắn lóe lên lao về chỗ đặt pháp trận không gian trong Thái Bình Thành, thông qua đó hắn có thể trực tiếp về Huyền Lôi Các, bởi vậy không cần nhiều thời gian là sẽ báo được tin.

- Người Băng Tâm Cốc lại dám chạy ra ngoài, lần này có hy vọng báo thù rồi. Trong lòng Bạch Lộ cười lạnh không thôi, nghĩ tới cảnh tượng cha mình ra tay, bắt lấy một nam một nữ kia, trong lòng sảng khoái vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.