Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2629: Sư tỷ muội gặp nhau



- Phân chia Băng Tâm Cốc đệ tử? Dương Khai trợn to tròng mắt tử, gương mặt vẻ kinh hãi.

Phương Minh Huy đầy mặt cười một cách đê tiện, nói: - Băng Tâm Cốc một môn nữ nhân, mỗi người băng thanh ngọc khiết, lãnh nhược băng sương, càng thêm thiên tư không tầm thường. Cuộc đời này nếu ai có thể có một hai người trong họ, tất nhiên không uổng a.

Trong Bắc Vực, Băng Tâm Cốc có danh tiếng lớn như vậy, Băng Tâm Cốc nữ đệ tử đối với những thứ thế lực lên không được mặt đài mà nói, lại mỗi người như Nữ thần vậy, chỉ có thể đứng xa nhìn không thể khinh nhờn.

Từ xưa đến nay, vô số nam nhân của Bắc Vực có thể lấy được Băng Tâm Cốc đệ tử làm vinh hạnh.

Nhưng chân chính có thể làm được lại không bao nhiêu người. Hôm nay Chiệu Mộ Lệnh của Vấn Tình Tông vừa ra, lúc này liền khiến vô số nam nhân ở Bắc Vực trở nên điên cuồng. Những thứ ban thưởng kia cũng đã đành, vạn nhất lập được công lao gì, đợi sau khi hủy diệt Băng Tâm Cốc, có thể được chia một hai người Băng Tâm Cốc nữ đệ tử, làm nô tỳ cũng là chuyện khá nở mặt nở mài. Cho dù cưới hỏi đàng hoàng về làm chính thất, vậy cũng không mất mặt, sẽ chỉ làm người khác hâm mộ ghen tỵ.

- Các ngươi cũng đều tới vì đệ tử của Băng Tâm Cốc sao? Dương Khai ly kỳ nhìn Phương Minh Huy. Người này tuổi đã cao, nhưng không nghĩ tới còn có tâm tư này.

Phương Minh Huy cười khổ đáp: - Không dám hy vọng xa vời nhiều lắm, chỉ cầu có thể tùy tiện được chút ít sự ban thường của Vấn Tình Tôn, thì đủ để cho Phương gia ta hưởng dụng rất nhiều năm. Nếu có thể quy phụ Vấn Tình Tông, dĩ nhiên không còn gì tốt hơn.

Dương Khai cười ha ha hỏi: - Hiện tại Vấn Tình Tông chiêu mộ bao nhiêu người?

- Có 100 ngàn, đại đa số đều là thế lực gia tộc như Phương gia ta vậy, cũng có một vài nhị tam đẳng tông môn tới dốc sức.

- Các ngươi không sợ Băng Tâm Cốc sau này xoay người, tìm các ngươi tính toán sổ sao?

Phương Minh Huy lắc đầu đáp: - Băng Tâm Cốc không có cơ hội.

- Chỉ giáo cho? Dương Khai nhướng mày lên.

Phương Minh Huy đáp: - Cụ thể tiểu nhân cũng không rõ lắm, chỉ biết là bên phía Vấn Tình Tông hiện giờ có hai vị Đế Tôn tam tầng cảnh cường giả, Băng Tâm Cốc tổ sư Băng Vân tuy rằng cũng là tu vi này, nhưng cũng chỉ có một mình thôi, như thế nào có thể đối kháng với Vấn Tình Tông? Những năm này tranh đấu, Băng Tâm Cốc lại thương vong thảm trọng, nếu không phải như thế, các nàng cũng không rút về bên trong Băng Tâm Cốc, dựa vào đại trận hộ tông mới với kéo dài hơi tàn. Hơn nữa...

- Hơn nữa cái gì? Dương Khai hỏi.

Phương Minh Huy khẽ cười đáp: - Băng Tâm Cốc không kiên trì được bao lâu. Ngắn thì nửa tháng, dài thì một tháng, Băng Tâm Cốc tất bại.

Dương Khai hừ nói: - Ngươi là một tên Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh nhỏ nhoi, sao dám tự tin lớn như thế.

Phương Minh Huy nhìn trái phải một chút. Gương mặt bộ dáng thận trọng, lúc này mới thấp giọng nói: - Phong Huyền tông chủ mời Nam Môn đại sư đến đây, đang nghiên cứu phá trận, e rằng không tới bao lâu sẽ có đầu mối. Đến lúc đó đại trận hộ tông của Băng Tâm Cốc vừa vỡ. Bọn ta dốc lực một kích, Băng Tâm Cốc há còn có sức phản kháng?

Cơ Dao cùng Thạch Thiên Hà đứng phía sau Dương Khai nghe vậy càng biến sắc mặt, đến thời khắc này lại gương mặt xinh đẹp trắng bệch.

Phương Minh Huy nhứ nhứ thao thao nói một trận, lúc này mới lên tiếng nói: - Vị đại nhân này, ngươi muốn tham dự một phen hay không? Hiện giờ Vấn Tình Tông đang chiêu hiền nạp sĩ, với thực lực của đại nhân, nghĩ rằng bên phía Vấn Tình Tông rất hoan nghênh.

Dương Khai nhướng mày hỏi: - Ta cũng có thể hả?

Phương Minh Huy gật đầu đáp: - Đương nhiên, chỉ cần đi tới Băng Luân Thành ghi danh một chút, nói rõ lai lịch của mình, thì có thể vì Vấn Tình Tông xuất lực. Đến lúc đó chỗ tốt dĩ nhiên là không thiếu được... Đúng rồi, vẫn chưa hỏi đại nhân đến từ phương nào vậy? Nếu có liên hệ gì với Băng Tâm Cốc, bên phía Vấn Tình Tông chắc là sẽ không muốn.

Lần này Dương Khai còn chưa mở miệng nói chuyện, Cơ Dao đã đi trước một bước, lạnh lùng nói: - Bổn cung Băng Tâm Cốc Cơ Dao!

Một lời ra, sắc mặt của đám người Phương Minh Huy đại biến, đồng loạt lui về phía sau.

Mấy người của Phương gia làm sao cũng không nghĩ tới, mình cùng người ta ở bên này chậm rãi nói hồi lâu như thế, đối phương lại là người của Băng Tâm Cốc.

Không phải nói người của Băng Tâm Cốc đều núp bên trong tông môn không dám đi ra sao. Hơn nữa ngay cả đại trận hộ tông đều đã mở ra, mấy người này làm sao đi ra chứ?

- Chạy! Phương Minh Huy ngược lại cũng là người quyết định thật nhanh. Lão ta biết mình vừa rồi một phen ngôn ngữ khẳng định làm cho đối phương mất hứng, hét lớn một tiếng, liền muốn thoát đi chỗ này.

Bốn tên Phương gia võ giả đi theo sau lão ta cũng phản ứng thật nhanh, rối rít thúc giục nguyên lực.

Còn không chờ bọn họ rời khỏi tại chỗ, một cỗ ý cảnh đông triệt nội tâm bỗng nhiên tràn ngập ra.

Lộng xịch xịch...

Một trận vang nhỏ, mặt đất trở thành vùng đất lạnh. Ngay cả không gian kia tựa hồ đều bị đóng băng. Năm người bị định ở tại chỗ, không thể động đậy.

- Giữ lại một mạng của lão ta! Dương Khai vội vàng quát một tiếng.

Cơ Dao cau mày, nhưng vẫn thu điểm lực lượng, chỉ đông thành tượng đá bốn tên Phương gia võ giả khác, duy nhất còn lại một mình Phương Minh Huy cứng đờ đứng ở nơi đó, bị đông cứng môi bầm đen, khớp hàm run lên, vẻ mặt đưa đám nói: - Đại nhân tha mạng a, Phương gia ta từ khi quy nhập Vấn Tình Tông tới nay, chưa làm qua chuyện gì có lỗi với Băng Tâm Cốc. Chúng ta đều chỉ dò xét chung quanh, căn bản không làm bị thương bất kỳ một đệ tử nào của Băng Tâm Cốc.

Dương Khai vỗ trên bả vai lão ta, trực tiếp đánh lão ta hôn mê bất tỉnh, đưa tay xốc lấy hắn, rồi phất tay áo một cái, đánh xuống bốn tên đệ tử của Phương gia còn dư lại bị đông thành tượng đá thành phấn vụn.

- Sư tôn, để lại tính mạng lão ta làm chi? Đôi mắt đẹp của Cơ Dao phát lạnh nhìn Phương Minh Huy ngất đi, có chút không hiểu.

- Chuyện tên này vừa mới nói với chúng ta, cần nói lại một chút với một người khác. Có lẽ, còn có thể tìm hiểu ra một ít tin tức khác từ trong miệng của lão. Dương Khai nhàn nhạt giải thích một chút, lúc này mới hô: - Trở về cốc!

- Dạ! Cơ Dao cùng Thạch Thiên Hà rối rít vâng lời.

Dưới pháp tắc không gian bắt đầu khởi động, Dương Khai bao phủ lấy hai nàng, thân hình thoắt một cái, liền biến mất ở tại chỗ.

Đợi đến lúc lại xuất hiện, một nhóm ba người đã tới bên ngoài đại trận hộ tông của Băng Tâm Cốc. Đại trận hộ tông này vô cùng chắc chắn to lớn, bày biện ra nửa màn hào quang trong suốt, bao phủ lấy cả yếu địa của Băng Tâm Cốc.

Rất xa nhìn lại, phảng phất như có một cái chén lớn chụp trên mặt đất vậy. Bên trong quầng sáng hết thảy đều mông lung mờ ảo, nhìn không rõ.

Một cái đại trận hộ tông như vậy, tuyệt đối không phải dễ dàng có thể công phá. Vấn Tình Tông tuy rằng thực lực không tầm thường, nhưng mạnh mẽ công không được, cũng chỉ có thể mời tới đại sư trận pháp phá trận.

Tuy nhiên chống đỡ lên một cái đại trận như vậy, tiêu hao nguyên tinh nhất định cũng là thiên văn sổ tự. Dưới tình hình chung, chỉ có tông môn lúc có tai họa diệt môn, đại trận hộ tông này mới có thể hoàn toàn mở ra.

Trước đó Dương Khai trên núi tuyết ngắm nhìn đã lâu. Hắn cũng hiểu rõ trong lòng đối với quy luật dò xét chung quanh đây. Thời khắc này mang Cơ Dao cùng Thạch Thiên Hà đến đây, cũng không làm kinh động người nào.

- Dao nhi, khai trận! Dương Khai dùng thần niệm quét ra, vừa cảnh giác bốn phía, vừa phân phó Cơ Dao nói.

- Dạ! Cơ Dao gật đầu, vội vàng lấy ra một khối quyền trượng từ trong nhẫn không gian của mình, rót vào đế nguyên. Quầng sáng trước mắt nhẹ nhàng nhoáng lên một cái.

Một đạo tia sáng đen bắn ra, trong quầng sáng lập tức nứt ra một vết thương, không đợi lỗ hổng khép lại, mấy người Dương Khai đã nối đuôi nhau mà vào.

Đại trận hộ tông này người khác không mở được, nhưng Cơ Dao thân là tam đệ tử dưới trướng Băng Vân dĩ nhiên có biện pháp mở ra.

- Người nào?

Ba người còn chưa đứng vững vàng thân hình, một tiếng khẽ kêu liền đã truyền ra. Ngay sau đó bên kia một đạo kiếm quang hiện ra, một bộ thân thể mềm mại khóa lại trong kiếm quang, giống như đốm lửa rơi xuống ngoài cửu thiên, chói mắt như cầu vồng.

Đế ý trong nháy mắt tràn ngập, khí tức của băng hàn hạ xuống, làm cho Thạch Thiên Hà không khỏi sợ run cả người.

- Thất sư muội? Là Thất sư muội sao?

Sát chiêu tập chí, Cơ Dao ngay cả tâm tư ngăn cản cũng không có, chỉ là ánh mắt chăm chú nhìn thân ảnh khóa lại trong kiếm quang, run giọng hô.

- Hả?

Trong kiếm quang truyền đến một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó tia sáng chợt tan ta, lộ ra một đạo thân ảnh xinh đẹp nhỏ nhắn.

Sau khi thân ảnh kia rơi trên mặt đất, trường kiếm cầm trong tay, ánh mắt ngựng trọng trông lại phía trước.

- Thất sư muội! Thân thể mềm mại của Cơ Dao khẽ run, la lên.

- Tam... Tam sư tỷ! Bên kia, thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp cũng trong nháy mắt kích động, gần như không thể tin được hai mắt của mình. Sau khi nàng hô xong còn dùng sức dụi dụi, phát hiện đứng ở trước mắt nàng đúng thật là Tam sư tỷ Cơ Dao mất tích nhiều năm im bặt tin tức.

Bốn mắt nhìn nhau, sư tỷ muội hai người đều vô cùng kích động, thân hình lắc lư chạy đi về phía lẫn nhau, rất nhanh ôm chặc nhau.

- Tam sư tỷ, tỷ cuối cùng cũng đã trở lại. Tỷ những năm này đi đây chứ? Thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp kia nhào vào trong ngực của Cơ Dao, nghẹn ngào hỏi.

Khóe mắt của Cơ Dao cũng đỏ đỏ, vẫn cố nén nỗi lòng phập phồng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của thân ảnh kiều tiểu, nhẹ giọng nói: - Thật xin lỗi, khiến cho các ngươi lo lắng rồi.

Lúc này, một ít Băng Tâm Cốc nữ đệ tử nghe được động tĩnh cũng đều chạy tới. Bốn phía một chút có nhiều hơn trăm người. Mỗi người đều cầm trong tay kiếm sắc bén, đằng đằng sát khí, còn tưởng rằng có ngoại địch xâm lấn. Tuy nhiên vừa thấy thất sư thúc nhà mình không ngờ ôm thành khối với một người nữ nhân, bộ dáng thân mật vô gian khiến toàn bộ đều choáng váng mắt.

Sau khi bọn họ nghe được đối thoại của hai người, một đám Băng Tâm Cốc nữ đệ tử rối rít bừng tỉnh đại ngộ.

- Đây là vị Tam sư thúc kia hả?

- Cái gì? Nàng chính là vị Cơ Dao sư thúc mất tích bao năm đó sao?

- Đúng, chính là nàng! Ta đã từng thấy qua bức họa của nàng trong cấm địa, sẽ không nhận sai.

- Cơ Dao sư thúc đã trở lại...

- Tông môn nguy nan, sư thúc trở về, sư môn may mắn a. Tổ sư khẳng định sẽ rất cao hứng.

- Cái cốc này cuối cùng cũng có một chuyện vui.

Một đám người nữ ríu ra ríu rít, tựa như một đám chim sơn ca vậy, tranh cãi ầm ĩ không nghỉ, lại đều đang truyền đưa khí tức vui sướng.

- Sư muội? Lại có một tiếng duyên dáng gọi to truyền ra.

Trong đám người, một cô gái vóc dáng cao gầy, mặt mũi thanh tú kinh ngạc nhìn nhìn Thạch Thiên Hà đứng phía sau Dương Khai, giật mình hô: - Thiên Hà sư muội?

Thạch Thiên Hà nghe tiếng hướng bên kia nhìn lại, thân thể mềm mại khẽ run lên, cố nén kích động trong lòng, run giọng nói: - Ngu sư tỷ!

Thần thái của nàng có chút câu nệ cùng khiếp đảm, dường như có chút không dám đi đối mặt vị Ngu sư tỷ kia vậy, như là đứa bé đã làm sai chuyện gì.

Dương Khai nghe vậy quay đầu hướng bên kia nhìn xem, nhớ lại lời của Nghiêm Đông trước đây, lập tức sáng tỏ người con gái cao gầy đó chính là Ngu Đan mà hắn đề cập tới.

Ngu Đan cất bước ra, đi tới trước mặt Thạch Thiên Hà, trên dưới quan sát nàng một cái, mỉm cười nói: - Nhiều năm không, sư muội gầy đi rồi. Những năm này ở bên ngoài, có phải bị ủy khuất hay không?

Khóe mắt của Thạch Thiên Hà đỏ lên, mím môi lắc đầu, nước mắt nước lập tức chảy ra.

- Được rồi đừng khóc, sư tôn những năm này cũng một mực nhớ đến ngươi, ngươi trở về là tốt rồi. Ngu Đan nói chuyện, nhẹ nhàng lau lau nước mắt của Thạch Thiên Hà chảy xuống.

Nhưng nước mắt kia lại giống như đoạn tuyến trân châu vậy, lau xong một chuỗi lại một một đợt khác, lau làm sao cũng lau không hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.