Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2633: Đại lễ



Không bao lâu, Lưu Tiêm Vân tới.

Nàng cùng Dương Khai là cùng một nhóm đi tới Tinh Giới. Tuy nói đến từ Tinh Vực bất đồng, nhưng hai người trước đây đã từng nâng đỡ lẫn nhau qua một khoảng thời gian trong Bích Vũ Tông. Giữa hai người có tình cảm của sư huynh muội, lại đồng sinh cộng tử trong Tịch Hư Bí Cảnh, tình cảm đương nhiên người phi thường có thể so sánh.

Sau đó đi ra từ trong Tịch Hư Bí Cảnh, Lưu Tiêm Vân liền ở lại Băng Tâm Cốc, đây đối với nàng mà nói coi như là một chỗ ở tốt.

Nàng tìm đến Dương Khai ngược lại cũng không có chuyện gì khác, chỉ vì mấy năm không gặp, cho nên rất nhớ thôi.

Một phen hàn huyên, Dương Khai biết được cô gái này hiện giờ quá không tệ, đã chính thức bái nhập Băng Vân môn hạ, trở thành quan môn đệ tử dưới trướng của Băng Vân.

Nàng tuyệt đối có tư cách này, dù sao nàng cũng như Dương Khai vậy, đều là võ giả xông lên từ dưới Tinh Vực. Năm đó trong Đại Hoang Tinh Vực, tư chất của nàng so với Doãn Nhạc Sinh không kém chút nào. Kém chăng chỉ là bối cảnh cùng có nội tình mà thôi, cho nên mới yếu hơn Doãn Nhạc Sinh một bậc.

Doãn Nhạc Sinh bái nhập Hoàng Tuyền Tông có thể trở thành Hoàng Tuyền Tông đệ tử thân truyền của tông chủ, Lưu Tiêm Vân đương nhiên cũng có thể.

Những năm này tiến độ tu vi của nàng chậm chạp, nguyên nhân chủ yếu nhất là sinh sống gian khổ, tài nguyên tu luyện không đủ.

Giờ này trở thành Băng Vân đệ tử quan môn, tọa ủng thừa thải tài nguyên tu luyện, lại có lương sư dạy, tiềm chất của nàng đã bắt đầu từ từ biểu hiện. Chỉ thời gian ngắn ngủi mấy năm, đã tấn thăng đến Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, đang đánh sâu vào Đạo Nguyên tam tầng cảnh. Tuy rằng nàng tu vi của vị sư thúc này so ra không bằng nhiều sư điệt, nhưng tiền đồ của nàng lại rực rỡ tươi đẹp.

Bên trong Băng Tâm Cốc, nàng cùng nhiều tỷ muội lại chung sống hòa hợp, cho nên nàng đã xem nơi đây trở thành nhà của mình.

Biết được những điều này, trong lòng của Dương Khai trấn an.

Sau đó, Lưu Tiêm Vân lại hỏi thăm một chút chuyện mấy năm nay của Dương Khai.

Ngược lại cũng không có gì đáng nói, mấy năm qua này hơn phân nửa thời gian đều vượt qua trong Toái Tinh Hải trong. Sau khi ra Toái Tinh Hải sau hắn đã ngựa không ngừng vó câu đi Đông Vực Man Hoang Cổ Địa tìm Tiểu Tiểu, bên trong Cổ Địa gặp phải tứ đại Thánh Tôn.

Dương Khai nhặt nhạnh một ít chuyện nói một lượt, Lưu Tiêm Vân nghe hứng thú say sưa. Nàng phát hiện bất kể khi nào, cuộc sống của Dương Khai đều xuất hiện tinh sắc như vậy, tuôn trào phập phồng.

- Đúng rồi sư muội, ta có vật này đưa cho ngươi. Dương Khai bỗng nhiên như nhớ ra gì đó, lên tiếng nói.

Lưu Tiêm Vân hiếu kỳ hỏi: - Thứ gì?

Dương Khai nghiêm mặt đáp: - Ngươi hãy buông lỏng thể xác và tinh thần, chớ có chống cự.

Lưu Tiêm Vân nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, sau khi hít sâu một hơi cả người buông lỏng xuống, ngay cả ánh mắt cũng nhắm lại.

Nàng vào thời khắc này, hoàn toàn không đề phòng Dương Khai. Nói cách khác, Dương Khai nếu muốn bất lợi đối với nàng, tùy tiện có thể đánh chết nàng.

Nếu không phải hoàn toàn yên tâm với Dương Khai, nàng bất kể như thế nào cũng không có khả năng như vậy.

Dương Khai tìm kiếm một trận trong Tiểu Huyền Giới, rất nhanh, lòng bàn tay lộn một cái, trên lòng bàn tay liền xuất hiện một đoàn quầng sáng tản ra ánh sáng mông lung. Quầng sáng nọ vừa hiện ra, lại tuôn trào ra một cỗ khí tức căn nguyên thần diệu, hơn nữa phóng mắt nhìn tới, trong quầng sáng đó dường như sao lốm đốm đầy trời, giống như một cái tinh không rút nhỏ vô số lần.

Dưới sự hồ nghi của Lưu Tiêm Vân, nàng mở mạnh ra hai mắt ra.

Đợi sau khi thấy rõ vật trên tay của Dương Khai, ngạc nhiên hỏi: - Dương sư huynh, đây là cái gì?

Dương Khai nghiêm nghị đáp: - Căn nguyên tinh tú!

Thân thể mềm mại của Lưu Tiêm Vân chấn động, sợ hãi nói: - Căn nguyên tinh tú.

Nàng là Đại Hoang Tinh Vực đến đây, đương nhiên biết căn nguyên tinh tú là cái gì, đây chính là căn cơ của một viên tinh tú. Một viên căn nguyên tinh tú sinh cơ bừng bừng như vậy, chỉ có một viên tinh tu luyện hoàn chỉnh, trải qua hàng tỉ năm mới có khả năng sản sinh ra. Mà sau khi không có căn nguyên tinh tú, tinh tú đó sẽ trở thành Tử Tinh.

Bên trong Tinh Vực, chỉ có luyện hóa căn nguyên tinh tú của một viên tinh tu luyện, mới có thể trở thành Tinh Chủ.

Nhưng muốn trở thành Tinh Chủ há là chuyện đơn giản như vậy, là Hư Vương tam tầng cảnh cũng không nhất định có thể an toàn luyện hóa. Trong vô số Tinh Vực, không biết có bao nhiêu cường giả Hư Vương Cảnh vì luyện hóa căn nguyên tinh tú mà rơi xuống, bỏ mình đạo tiêu.

Năm đó dõi mắt cả Đại Hoang Tinh Vực, chỉ có ít ỏi mấy Tinh Chủ, Doãn Nhạc Sinh chính là một trong số đó.

Lưu Tiêm Vân cũng từng nghĩ qua đi luyện hóa lực lượng căn nguyên của một tinh tú trong Đại Hoang Tinh Vực, thành tựu Tinh Chủ vị. Đáng tiếc khi bọn họ ở Đại Hoang Tinh Vực, chuyện gì đều là Hoàng Tuyền Tông định đoạt, nàng căn bản không có môn lộ đi luyện hóa.

Sau đó đến Tinh Giới, mới biết căn nguyên tinh tú ở Tinh Giới cực kỳ hiếm lạ, người bình thường căn bản khó gặp.

Nàng vốn cho rằng mình cả đời này cũng không thể cùng căn nguyên tinh tú có gì qua lại, nhưng không nghĩ tới giờ này không ngờ trước mặt mình liền xuất hiện một đoàn.

- Đây... Đây là chiếm được từ trong Toái Tinh Hải phải không? Lưu Tiêm Vân run giọng hỏi.

- Ừ! Dương Khai gật đầu.

Bên trong Toái Tinh Hải, hắn chiếm được không ít chỗ tốt, tìm hiểu Tuế Nguyệt Như Toa, chiếm được Phượng Hoàng Chân Hỏa cùng Sơn Hà Chung, chính mắt thấy Hồng Trần cùng Phệ Thiên hai vị Đại Đế tranh đấu. Căn nguyên tinh tú này cũng là một phần trong đó.

- Không được không được, thứ này quá quý trọng, ta không thể nhận. Lưu Tiêm Vân liền vội vàng lắc đầu, xua tay cự tuyệt nói.

Dương Khai cười nói: - Tại sao không thể nhận, một phần căn nguyên tinh tú mà thôi, ngươi và ta quen biết nhau không quan trọng. Giờ này sư huynh coi như là tu vi thành công, khó có được tặng cho ngươi một phần lễ vật ngươi còn muốn cự tuyệt sao?

Lưu Tiêm Vân tuy rằng động lòng, nhưng vẫn kiên định lắc đầu nói: - Dương sư huynh, huynh nếu tặng thứ khác, sư muội tuyệt sẽ không cự tuyệt, nhưng là căn nguyên tinh tú... Ta không thể nhận. Huynh luyện hóa đi, chỉ cần có thể luyện hóa nó, ngày sau huynh tu luyện cũng nhất định làm ít công to. Nghe nói võ giả luyện hóa căn nguyên tinh tú, cảm ứng vô cùng thân thiết nhu hòa đối với pháp tắc thiên địa!

- Cái này ta đương nhiên biết. Tuy nhiên ta đã sớm là thân Tinh Chủ, chẳng lẽ ngươi không hiểu được sao? Dương Khai mỉm cười.

Năm đó trong thông đạo tinh quang lần đầu tiên đụng phải Lưu Tiêm Vân, hắn cũng đã triển lộ ra thân Tinh Chủ, trong cơ thể sớm có hoàn chỉnh căn nguyên tinh tú. Hắn những năm này tốc độ tu luyện nhanh như vậy, công lao thật lớn đều là bởi vì cái này.

Lưu Tiêm Vân nói: - Ta biết sư huynh có, nhưng có thể luyện hóa phần thứ hai a. Tuy rằng hiệu quả không được tốt như phần thứ nhất, nhưng đối với huynh nhất định là có trợ giúp.

Dương Khai lắc đầu nói: - Nếu muốn tặng cho ngươi, ta cũng sẽ không thu hồi. Hơn nữa căn nguyên tinh tú ta có rất nhiều!

- Rất nhiều... Lưu Tiêm Vân ngẩn ngơ, gương mặt không tin.

Nàng biết Dương Khai đi Toái Tinh Hải, cũng nghe Tử Vũ đề cập qua, bên trong Toái Tinh Hải dường như có một căn nguyên chi hải, rất nhiều người ở nơi đó chiếm được hoàn chỉnh căn nguyên tinh tú. Nhưng chiếm được tối đa, cũng chỉ là ba bốn phần mà thôi, Dương Khai nói rất nhiều, không thể nghi ngờ là tấm lòng rộng rãi dành cho nàng.

Nàng nào biết đâu rằng, Dương Khai chiếm được căn nguyên tinh tú cũng không phải là ba bốn phần đơn giản như vậy, mà là nhiều hơn của 30, 40 phần.

Bên trong Tiểu Huyền Giới tồn trữ hoàn chỉnh căn nguyên tinh tú còn đặt ở nơi đó. Về phần sử dụng, Dương Khai tự có tính toán, tặng Lưu Tiêm Vân một phần cũng không coi vào đâu.

- Nhận là được rồi! Dương Khai khi nói chuyện, trực tiếp đẩy một đoàn căn nguyên tinh tú trên tay qua Lưu Tiêm Vân, thúc giục Luyện Tinh Quyết, căn bản không để cho nàng có phản ứng gì, liền hòa vào trong cơ thể nàng.

Lưu Tiêm Vân kêu lên một tiếng đau đớn, trên mặt ít nhiều có chút khó chịu.

Căn nguyên tinh tú cũng không phải là luyện hóa dễ như vậy. Bên trong Toái Tinh Hải, những tinh tú võ giả đoạt căn nguyên tinh tú đều là đoạt trước rồi tính sau, tạm thời phong ấn trong cơ thể, lấy tu vi tự thân trấn áp. Đợi sau khi trở về sẽ từ từ luyện hóa, về phần có thể luyện hóa thành công hay không, ai cũng không nói chính xác.

Nói không chừng trong quá trình luyện hóa cũng sẽ bị lực lượng căn nguyên cắn trả, dẫn động pháp tắc thiên địa tới người, nổ tan xác mà chết.

- Ta truyền cho ngươi một bộ pháp quyết, ngươi cẩn thận nghe cho kỹ. Có pháp quyết này tương trợ, ngươi luyện hóa căn nguyên làm ít công to, cũng sẽ không có nguy hiểm gì. Dương Khai nghiêm mặt nói.

Đã nói đến lúc này, Lưu Tiêm Vân biết từ chối cũng vô ích, lúc này nàng ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận lắng ra.

Dương Khai truyền thụ Luyện Tinh Quyết, dặn dò Lưu Tiêm Vân không được tiết ra ngoài bộ pháp quyết này. Lưu Tiêm Vân dĩ nhiên không dám không tuân.

Hao tốn thời gian hơn nửa ngày, Lưu Tiêm Vân nhớ kỹ Luyện Tinh Quyết, lúc này mới đứng dậy nói: - Dương sư huynh, ta đi về trước luyện hóa căn nguyên. Huynh ở đây có gì cần cứ gọi một tiếng là được rồi, bên ngoài viện có đệ tử canh giữ.

- Ta biết, ngươi đi đi. Dương Khai mỉm cười.

Sau khi tiễn Lưu Tiêm Vân đi, Dương Khai liền về tới trong phòng khoanh chân ngồi xuống, lấy ra nguyên tinh tu luyện.

Ngày thứ ba, hắn bỗng nhiên mở mắt, mở miệng gọi: - Người đâu!

Rất nhanh, một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới, cửa phòng bị đẩy ra, một nữ đệ tử khuôn mặt giảo hảo cung kính hỏi: - Dương sư thúc, có gì phân phó?

Dương Khai đáp: - Ta muốn đi gặp Băng Vân tiền bối.

- Dương sư thúc xin mời đi theo ta. Đệ tử lúc đáp lời cũng dẫn đường đi đằng trước.

Đối với Băng Tâm Cốc hiện giờ mà nói, Dương Khai chẳng những là khách nhân, cũng là bằng hữu thân mật nhất. Bên trên đã sớm phân phó xuống, mặc kệ Dương Khai có yêu cầu gì, các đệ tử cũng phải làm xong.

Giờ này hắn muốn đi gặp Băng Vân, thậm chí cũng không cần thiết thông báo trước.

Rất nhanh, dưới sự hướng dẫn của nữ đệ tử kia, Dương Khai liền tới đến phía trước một cung điện.

Hắn mới vừa đứng vững, trong điện liền truyền đến thanh âm của Băng Vân: - Dương Khai tới rồi sao? Vào nói chuyện đi.

Bà ta hiển nhiên là đã dò xét được.

Nữ đệ tử kia đưa tay ra hiệu một chút, Dương Khai gật đầu, cất bước đi vào.

Cung điện này hẳn là chỗ lúc bình thường Băng Vân bế quan tu luyện, trang trí bên trong không xa hoa, ngược lại so ra cũng súc tích.

Lúc Dương Khai đi vào, đúng dịp thấy Băng Vân cất bước đi ra từ trong sương phòng. Cơ Dao một tấc cũng không rời theo sát ở sau lưng bà ta.

Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai không khỏi chột dạ, hướng về phía Cơ Dao nở nụ cười. Vẻ mặt của Cơ Dao lại không nóng không lạnh, nhìn không ra tâm tình gì.

- Bái kiến tiền bối! Dương Khai ôm quyền hảnh lễ về phía Băng Vân.

Băng Vân mỉm cười, nói: - Ngồi xuống nói chuyện đi. Bà ta xoay người lại phân phó Cơ Dao nói: - Dao nhi, dâng trà.

- Dạ! Cơ Dao nhận lệnh, lập tức chuẩn bị.

Dương Khai ngồi xuống, biểu tình hơi có chút không được tự nhiên.

Không nghĩ tới Cơ Dao lại ở chỗ này, bất quá nghĩ lại, thầy trò hai người mấy ngàn năm không gặp, giờ này xa cách gặp lại, Cơ Dao một mực đi theo bên cạnh Băng Vân tận hiếu cũng là chuyện đương nhiên.

Thời gian không bao lớn, hai chén trà thơm nóng hôi hổi đã chuẩn bị xong, Cơ Dao đầu tiên là đưa lên một ly cho Băng Vân, lại tới bên cạnh Dương Khai đặt xuống chén trà, nói: - Dương sư huynh dùng trà.

- Làm phiền! Dương Khai gật đầu thăm hỏi.

Hắn hiện giờ đích thực không biết trong lòng của Cơ Dao nghĩ như thế nào, có thể sau này tính sổ với mình hay không. Dù sao từ trên vẻ mặt của Cơ Dao nhìn không ra dấu vết gì, bình bình đạm đạm, đối đãi Dương Khai giống như là đối đãi một người xa lạ, không còn sự nhiệt tình của ngày xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.