Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2642: Toàn thân thối lui



- Thần thông không gian, đó là thần thông không gian! Bỗng nhiên, có người kêu lên, thanh âm này không lớn nhưng rất nhanh truyền khắp cánh đồng bát ngát.

Phần nhiều Đế Tôn Cảnh đều biến sắc.

Thần thông không gian, bàng môn kỳ dị, phóng mắt nhìn khắp Tinh Giới, người có thể đi vào đạo này có thể nói rất thưa thớt, mà trong lời đồn, tinh thông lực lượng không gian nhất, chính là vị Linh Thú Đảo ở Đông Vực kia.

Nhưng vị kia chính là có tu vi Đế Tôn tam tầng cảnh cường đại.

Mà giờ này, lại có một Đế Tôn nhất tầng cảnh không ngờ cũng nắm giữ thần thông không gian, mà còn thành thạo đến trình độ như vậy, quả thực là thủ pháp cao minh, khiến người ta vô cùng hâm mộ!

- Cái chuông kia chỉ sợ là Sơn Hà Chung! Lại có người nhận ra lai lịch cái chuông.

- Sơn Hà Chung? Là di vật của Nguyên Đỉnh Đại Đế ư?

- Đúng rồi! Quả nhiên là Sơn Hà Chung, đã sớm nghe môn hạ đệ tử nói, trong Toái Tinh Hải, Sơn Hà Chung xuất thế, nhưng không biết lưu lạc phương nào... giờ này xem ra, lại có người thu phục Sơn Hà Chung, còn mang nó ra ngoài Toái Tinh Hải!

- Phù... Tinh thông lực lượng không gian, hàng phục Sơn Hà Chung... người này nhiều may mắn vậy sao?

- Người kia rốt cục là ai?

Đang lúc mọi người ở đây đầy nghi hoặc, Phong Huyền bên kia mặt tái xanh bỗng nhiên ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng nổi giận: - Dương Khai tiểu nhi, bổn tọa phải giết ngươi!

- Dương Khai!

- Đây không phải là người mà Vấn Tình Tông luôn truy tìm kia sao?

- Nghe nói hắn có quan hệ mật thiết với Băng Tâm Cốc, nguyên nhân chính vì thế, Vấn Tình Tông mới hội binh tấn công Băng Tâm Cốc, chính là để bức bách Băng Vân báo ra tung tích của Dương Khai!

- Thì ra tiểu tử kia chính là Dương Khai!

...

Không quản trước kia Dương Khai nổi danh hay không, dù sao sau ngày hôm nay hắn đã được nhiều người biết đến: Trước mặt Phong Huyền tông chủ Vấn Tình Tông giết chết một trưởng lão Vấn Tình Tông, bắt đi Nam Môn Đại Quân, còn toàn thân thối lui... phần bản lãnh này quả thật không phải người nào đều có thể có!

Mà tin tức bản thân Dương Khai có thần thông không gian, có Sơn Hà Chung kinh khủng như vậy tự nhiên cũng đồng loạt truyền ra ngoài.

Có lẽ không cần tới bao lâu, danh tiếng của Dương Khai sẽ truyền khắp cả Bắc Vực.

Thần thông không gian cũng thôi đi, đây là vấn đề năng lực lĩnh ngộ của mỗi người, cho dù bắt Dương Khai cũng không học được... Nhưng Sơn Hà Chung chính là di vật của Nguyên Đỉnh Đại Đế, nghe đồn nó là dị bảo hồng hoang từ trong Man Hoang Cổ Địa mang ra ngoài, chính nó mới làm cho vô số người đỏ mắt.

Trận chiến của chư đế năm xưa, ngay cả tồn tại như Phệ Thiên Đại Đế đều không thể không liều mạng bị thương cũng muốn trước chém chết Nguyên Đỉnh... Đơn giản cũng là vì kiêng kỵ Sơn Hà Chung trong tay ông ấy.

Đây chính là bảo vật ngay cả người đứng đầu Tinh Giới đều kiêng kỵ, nếu như có thể chiếm được, chính là một bước nhảy vọt lên trời.

Băng Tâm Cốc, Dương Khai cùng Cơ Dao lắc mình toàn thân trở về.

Vừa nhận ra đại trận dao động, Trưởng Tôn Oánh lập tức vọt ra, liếc mắt nhìn thấy Cơ Dao cùng Dương Khai, lại thấy khóe miệng Dương Khai có máu tươi, liền kinh hãi kêu lên: - Dương sư huynh bị thương rồi sao?

Dương Khai khoát tay nói: - Không có gì đáng ngại!

Trưởng Tôn Oánh nói: - Các người dù sao đã trở về rồi! Mấy ngày nay sư tôn luôn lo lắng cho các người, nếu không phải sợ đả thảo kinh xà, sư tôn sớm đã tự mình ra tay!

Đang nói, bỗng nhiên Trưởng Tôn Oánh liếc mắt nhìn thấy Nam Môn Đại Quân bị Dương Khai xách trên tay, tò mò hỏi: - Người này là ai?

Cơ Dao đáp: - Nam Môn Đại Quân!

Trưởng Tôn Oánh cả kinh, ngay sau đó vui mừng: - Thành công rồi ư?

Mấy ngày trước nàng còn không biết Dương Khai đi ra ngoài làm gì, nhưng sau khi Cơ Dao cũng theo ra ngoài, nàng mới biết Dương Khai là đi đối phó với Nam Môn Đại Quân, giờ này Nam Môn Đại Quân đã bị bắt trở về, không thể nghi ngờ là đã thành công!

Dương Khai gật gật đầu, đẩy Nam Môn Đại Quân tới trước, nói: - Người giao cho các vị, muốn giết hay lưu lại, hoàn toàn do Băng Vân tiền bối làm chủ, ta về trước trị thương đây!

Nói xong quay đầu nhìn Cơ Dao nói: - Dao sư muội, ngày mai tới gặp ta một chuyến, ta có chuyện muốn muội hỗ trợ!

Cơ Dao không có hỏi chuyện gì, chỉ khẽ gật gật đầu.

Dương Khai thân hình nhoáng lên một cái liền không thấy bóng dáng.

Phần Nam Môn Đại Quân bị bắt mang về tuy rằng bị phong bế tu vi, nhưng không thấy hắn bối rối chút nào, rất có phong phạm của một đại sư. Hắn quay đầu nhìn bốn phía, nói:

- Băng Tâm Cốc, bổn tọa sớm có ý muốn bái phỏng, không nghĩ tới lần này lại tới đây với thân phận tù nhân!

Trưởng Tôn Oánh cùng Cơ Dao liếc nhìn nhau, Trưởng Tôn Oánh đưa tay ra hiệu nói: - Nam Môn đại sư xin mời, ta dẫn đại sư đi gặp sư tôn!

Nam Môn Đại Quân mỉm cười, nói: - Làm phiền!

Hắn với bộ dáng thấy biến không sợ hãi, cũng làm cho rất nhiều nữ đệ tử Băng Tâm Cốc nhìn hắn với cặp mắt khác trước. Mặc dù trước đó Băng Tâm Cốc nguy cấp, đầu têu gây họa chính là người này, nhưng nói cho cùng Nam Môn Đại Quân cũng không có thù hận với Băng Tâm Cốc, chẳng qua là hắn lấy tiền tài của người gây tai họa cho người mà thôi.

Giờ này nếu đã bị bắt về, Băng Tâm Cốc liền giải trừ nguy cơ, ngược lại cũng không cần thiết làm khó người ta!

Trong một gian phòng trong tòa nhà nhỏ, Dương Khai ngồi xếp bằng, uống mấy viên linh đan trị thương, lặng lẽ vận huyền công.

Cả đêm công phu, Dương Khai liền thần thái sáng láng, nhìn không ra mảy may dấu vết bị thương.

Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Khai đẩy cửa đi ra.

Cơ Dao sớm đã chờ ở bên ngoài.

Dương Khai liếc nhìn nàng một cái, nói: - Ta muốn gặp Băng Vân tiền bối!

- Đi theo ta! Cơ Dao đáp, rồi vừa đi trước dẫn đường, vừa lấy ra la bàn truyền tin, truyền tin cho Băng Vân.

Không bao lâu, hai người đi tới chỗ Băng Vân.

Gặp mặt, tất nhiên là Băng Vân không thiếu một phen nói lời cảm tạ. Lần này nếu không nhờ có Dương Khai tự mình ra tay, thì dù là bà chỉ sợ cũng không có bắt mang về Nam Môn Đại Quân thoải mái như vậy.

Tuy rằng tu vi của bà không tầm thường, nhưng có một số việc cũng không phải tu vi siêu tuyệt là có thể làm được!

- Nam Môn Đại Quân kia tiền bối định xử trí thế nào? Dương Khai hỏi.

Băng Vân đáp: - Nói với hắn xong rồi, Băng Tâm Cốc ta không làm khó dễ hắn, nhưng cuộc đời này của hắn cũng không thể là địch với Băng Tâm Cốc! Giờ này hắn xem như một khách nhân, đợi sau khi chiến sự chấm dứt, sẽ cho hắn rời đi!

Dương Khai gật gật đầu, nói: - Tiền bối quả có lòng nhân hậu!

Đổi lại là hắn, nhất định phải cho Nam Môn Đại Quân nếm mùi đau khổ một chút, cho dù không giết, cũng phải hung hăng hành hạ để phát tiết cơn giận trong lòng.

Băng Vân cười nói: - Dù sao cũng là đại sư trận pháp một đời, ngày sau nói không chừng Băng Tâm Cốc còn có chỗ cần người ta trợ giúp, có thể kết thiện duyên thì cứ kết thiện duyên đi, hơn nữa cũng không phải hắn nhằm vào Băng Tâm Cốc ta!

Dương Khai không nói tiếp về chuyện Nam Môn Đại Quân, mà lên tiếng hỏi: - Trước đây ta nhờ tiền bối chuẩn bị các thứ, đã chuẩn bị xong chưa?

Băng Vân nghe vậy, lập tức thảy một cái nhẫn không gian cho Dương Khai, nói:

- Các thứ đều ở bên trong, ngươi xem thử đủ chưa?

Dương Khai nhận lấy, quét thần niệm lướt qua, gật gật đầu nói: - Đã đủ rồi!

Băng Vân tò mò hỏi: - Ngươi muốn nhiều Không Linh Tinh cùng Không Linh Ngọc như vậy làm gì? Theo ta biết, các vật này trên cơ bản đều chỉ dùng để luyện chế nhẫn không gian, chẳng lẽ ngươi còn biết luyện khí?

Dương Khai khẽ mỉm cười nói: - Ta sẽ không luyện khí, bất quá những thứ này trừ luyện chế nhẫn không gian, còn có chỗ dùng khác!

Băng Vân hơi suy nghĩ một chút, chợt nói: - Pháp trận không gian?

- Không sai! Dương Khai gật gật đầu, nói: - Ta muốn bố trí một cái pháp trận không gian ở bên trong Băng Tâm Cốc, không biết tiền bối có chỗ nào thích hợp, tốt nhất là phòng vệ sâm nghiêm lại ở chỗ kín đáo!

Băng Vân kỳ quái nói:

- Ngươi muốn đi tới đâu? Trong Băng Tâm Cốc ta đã có pháp trận không gian, có thể đi tới đa số vị trí ở Bắc Vực. Tuy rằng đoạn thời gian gần đây đóng cửa, nhưng vẫn có thể mở ra!

Dương Khai lắc đầu nói: - Ta cần phải đích thân bố trí một cái!

Thấy hắn kiên trì, Băng Vân trầm ngâm một lát, nói: - Băng Hồ Cấm Địa như thế nào?

Dương Khai nhướn mày, nói: - Là chỗ nhốt Tử Vũ trước kia? Thật ra là địa phương tốt!

Băng Vân nói: - Vậy thì chọn ở đó đi!

Dương Khai cau mày nói: - Nhưng đó không phải là cấm địa của Băng Tâm Cốc sao?

Băng Vân cười nói: - Trước xem như cấm địa, nhưng từ khi ngươi lấy đi hạt châu ở bên trong, nơi đó không còn là cấm địa!

Dương Khai ngạc nhiên, ngượng ngùng cười.

Mấy năm trước lúc Dương Khai tới Băng Tâm Cốc, đã lấy đi châu mùa đông trong cấm địa kia, chính vì có cơ duyên này, hắn mới gom đủ bốn hạt châu xuân hạ thu đông, từ đó ở trong Toái Tinh Hải mới tìm hiểu lĩnh ngộ ra thần thông Tuế Nguyệt Như Toa Ấn của Tuế Nguyệt Đại Đế.

Trước kia Băng Tâm Cốc sở dĩ xem thành cấm địa, cũng là vì châu mùa đông đặt trong đó, nhưng từ khi không có châu mùa đông, nơi đó không còn coi là cấm địa nữa.

- Pháp trận không gian cũng không phải là dễ bố trí như vậy, Dương Khai ngươi cũng tinh thông trận pháp ư?

Băng Vân lại tò mò hỏi.

Dương Khai lắc lắc đầu: - Ta chỉ biết bố trí một cái pháp trận này, cũng là năm đó có chút cơ duyên, được một vị cao nhân truyền thụ cho ta!

Đang nói chuyện, trong đầu Dương Khai hiện lên một nữ nhân luôn mặc áo đen.

Là Dương Viêm...

Nhiều năm không gặp, Dương Khai xông xáo ở Tinh Giới những năm này, cũng chưa từng nghe qua thế lực lớn nào có cường giả kêu là Dương Viêm, mà Lâm Vận Nhi nàng mang theo cũng im bặt tin tức.

Thu lại tâm tình, Dương Khai đứng lên nói: - Việc này không nên chậm trễ, ta sẽ đi bố trí ngay bây giờ, Dao sư muội theo giúp ta!

Băng Vân phân phó: - Dao nhi đi theo Dương Khai, có yêu cầu gì cứ việc thỏa mãn!

- Dạ! Cơ Dao đáp.

Hai người liền đi ra đại điện, đi tới chỗ cấm địa của Băng Tâm Cốc trước kia, rất nhanh liền đến nơi.

Đây là một đảo nhỏ giữa hồ nước, lần trước lúc Dương Khai đến đây, chỗ này bởi vì có châu mùa đông tồn tại, nên vô cùng giá lạnh, nhưng hiện tại nơi này trở nên không có gì khác biệt với những địa phương khác của Băng Tâm Cốc.

Trung tâm đảo vẫn như cũ tồn tại Tế đàn, lúc trước châu mùa đông vốn là đặt trên Tế đàn.

Dương Khai quét thần niệm lướt qua tiểu đảo, cẩn thận dò xét địa hình bốn phía một vòng, hài lòng nói: - Chỗ này không tệ!

Nói dứt lời, hắn vung tay bắn ra vô số vật liệu, xen lẫn một lượng lớn Không Linh Tinh và Không Linh Ngọc.

Pháp trận không gian Dương Khai đã từng bố trí rất nhiều lần. Năm đó ở Hằng La Tinh Vực, hắn bố trí pháp trận không gian có thể nói nối liền khắp cả Hằng La Tinh Vực, giúp võ giả lui tới giữa các tinh tu luyện lớn trở nên cực kỳ dễ dàng.

Phải biết rằng, trước khi Dương Khai bố trí các pháp trận không gian kia, võ giả trong Hằng La Tinh Vực nếu muốn đi từ một viên tinh tu luyện này tới một viên tinh tu luyện khác, có thể phải rong ruổi mấy tháng thậm chí là cả năm trời trong Tinh Vực rộng lớn kia.

Nhưng sau khi có Dương Khai ra tay, chỉ cần thông qua pháp trận không gian, là trong nháy mắt có thể đi tới mục đích, tiết kiệm rất nhiều thời gian, cũng tránh khỏi nguy hiểm gặp phải bên đường.

Có thể nói, cống hiến của Dương Khai cho Hằng La Tinh Vực, mặc dù không phải người sau không có, nhưng trước cũng chưa từng có ai... trước hắn, không có ai có thể làm được bước này.

Nhiều năm không có bố trí pháp trận không gian, Dương Khai không khỏi có chút còn mới lạ, bất quá phần bản lĩnh kia vẫn còn, cho nên chỉ trong chốc lát hắn bắt đầu hoạt động liên tục...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.